“Không được là không được! Dù chiến tích của mạo hiểm giả của trẫm có lẫy lừng thế nào, phong hiệu Bá Tước là việc không thể chấp nhận được. Hắn sẽ làm hiệp sĩ. Chúng ta đã quyết định xong. Ngươi có hiểu không?”
Tuy nhiên, lời nói của nhà vua lại gặp tiếng “Ể?” của cố vấn đứng bên cạnh.
“Hừm, vậy ý của Bệ Hạ đây là phong tước hiệp sĩ cho Allen, vị mạo hiểm giả của gia tộc Ramslett, người đoạt lấy vùng Bruseni từ tay Đế Quốc Est-một việc không ai có thể làm được trong suốt năm mươi năm qua, là đủ ư?”
Nhìn vào quá khứ, những người đóng vai trò to lớn trong chiến tranh đều được phong làm Nam Tước hay Tử Tước, và sẽ thường là cái sau nếu vùng đất chiếm được có vị trí quan trọng. Và chắc chắn rằng, chiếm lại vùng Bruseni là chiến tích xứng đáng hơn hẳn hai tước hiệu kia.
Cố vấn đứng cạnh thì thầm vào tai tên vua gì đó, rồi hắn nói tiếp:
“Mmm, vậy thì cho làm Nam Tước. Về lãnh địa, trẫm sẽ gửi thư thông báo sau. Vậy là ổn thỏa rồi chứ?”
“Thưa, nhiêu đó vẫn không đáng ạ. Một lần nữa, chúng ta đang nói đến việc tái chiếm vùng Bruseni đấy, bởi thế thần mới đề xuất phong làm Bá Tước. Đồng thời chẳng phải ngay từ đầu, chính Bệ Hạ đã hứa với Allen, vị mạo hiểm giả của gia tộc Ramslett, rằng nếu cậu sút tung đít quân Đế Quốc và mang chiến thắng cho Vương Quốc Centraren thì cậu ấy sẽ được thưởng bất kì thứ gì sao?”
“Nhưng chúng ta vẫn chưa đánh bại được Đế Quốc! Chiến tranh vẫn còn kia kìa!”
“Và Bệ Hạ nói rằng cậu ấy vẫn sẽ được thưởng tượng tự nếu giành được vùng Bruseni mà?”
“Ể? Nhưng! Cho dù có là thế, tên đó vẫn sẽ không được phong làm Bá Tước! Phải rồi-”
Khi tên đó tính hét tiếp thì cố vấn lại thì thầm to nhỏ.
“Ừm, ngươi nói phải. Nhờ có cả sự xuất sắc của quân đội trẫm nên mới chiếm được Bruseni, chứ không phải chỉ có mỗi mình mạo hiểm giả đó. Thêm nữa, dù tên đó có đạt được bao nhiêu chiến tích trên chiến trường thì hắn sẽ không bao giờ được làm Bá Tước đâu!”
“Vậy, theo Bệ Hạ, làm thế nào để được phong Bá Tước? Lấy thủ cấp của những nhân vật máu mặt bên đó chăng?”
“Hả? À ờ, đúng. Nếu hắn tự thân một mình lấy đầu của tên Hoàng đế hay Thái tử, ta sẽ suy xét thêm.”
Uầy, dính trấu luôn.
Nghe những lời đó, môi của Công Tước lại cười tươi hơn nữa.
“À, hồi nãy thần có nói rằng Allen, vị mạo hiểm giả của gia tộc Ramslett, đạt được nhiều thành tựu, chứ không chỉ có mỗi việc đoạt lại vùng Bruseni, Bệ Hạ còn nhớ chứ?”
“Mmm? Có á? Sao trẫm chẳng nghe báo cáo gì hết vậy?”
“Chỉ là thần nghĩ, với tư cách là thuộc hạ của ngài, bản thân phải là người đầu tiên báo cáo cho ngài, đồng thời lập thêm cả cách ứng phó với tình huống này, vì đây là chiến công quá đỗi to lớn mà thần cho rằng mình Bệ Hạ sẽ không kham nổi.”
“Hở?”
Nói rồi, ông lấy ra đầu của Igor, Thái tử Đế Quốc, và Gunther, Bộ trưởng Bộ Ma thuật được bảo quản cẩn thận trong túi ma thuật chất lượng cao mà tôi mua.
“Cái-?! Không thể nào!”
“Bệ Hạ có nhận ra không ạ?”
“I-Igor…Thái tử Đế Quốc,và-và Gunther…Bộ trưởng Bộ Ma thuật?”
“Đúng vậy. Chính Allen, vị mạo hiểm giả của gia tộc Ramslett, đã một thân một mình mang về thủ cấp của hai tên này. Bởi vì Allen có quan hệ rất tốt và rất đáng tin cậy với gia tộc chúng tôi, nên khi nhận ra trong cuộc xâm lược lần này, Đế Quốc Est và Vương quốc Xaus liên minh với nhau, tôi ngay lập tức điều động cậu ấy ám sát những nhân vật có tầm ảnh hưởng của bên đó. Đấy cũng là lí do cậu ấy không thể tham gia cuộc truy quét bại quân sau khi chiếm giữ vùng Bruseni.”
“...”
Nhà vua đã bị dính kế của Công Tước, giờ chỉ biết nín thin thít và cắn môi.
Sự tĩnh lặng bao trùm cả căn phòng một hồi lâu, Công Tước gọi tên đó với nụ cười giữ nguyên:
“Thưa Bệ Hạ?”
“Này Công Tước, ngươi đã báo cáo sai sự thật đúng không?”
Tên vua mặt bỗng chốc gat gắt và gượng ép chuyển chủ đề.
“Báo cáo sai sự thật? Ngài đang nói gì thế ạ?”
“Ngươi nói rằng có tới 100000 quân, và ngươi dễ dàng đánh bại chúng! Không cần biết quân ngươi mạnh tới đâu, làm thế quái nào có thể chống nổi con số đó chứ! Ngươi dám lừa gạt trẫm, đã vậy còn nhận tên mạo hiểm đó là của mình trong khi chính trẫm mói chính là người tìm thấy hắn. Thật quá sức trơ trẽn cho cái danh Công Tước!”
Nụ cười trên môi Công Tước đã tắt.
“Thưa Bệ Hạ, báo cáo đó hoàn toàn là sự thật. Chẳng phải ngoài tôi ra còn có nhiều báo cáo tương tự khác sao? Và quân của thần đã chống trả một cách ác liệt mới có thể giành được chiến thắng đó. Ngài nghĩ gì mà lại phát ngôn như thế? Sao ngài dám nói tôi là kẻ lừa gạt trong khi một câu cảm ơn cho những công sức tôi bỏ ra để cống hiến cho đất nước này còn không có? Gerhard này thực sự quá đau lòng.”
Xong, ông ấy lại cười tiếp:
“Xin thất lễ ạ, hẳn là tôi hơi mệt nên mới nghe nhầm, chứ một bậc thông thái sánh ngang Hiền giả như Bệ Hạ đây đời nào lại ăn nói hàm hồ như thế.”
Tên vua bị kích động đến mức hét lớn, không nhận ra những từ ngữ tiếp theo chính là giọt nước tràn ly.
“Gừ gừ gừ! Người đâu, mau bắt tên khốn xấc xược này lại!”
“Ngài làm gì thế, Bệ Hạ?! Ngài khô-”
Gã đàn ông đứng cạnh toan can ngăn, nhưng không có gì có thể hạ hỏa tên đần này được nữa rồi.
“Câm mồm ngay cho ta, Thủ Tướng! Muốn ta tống vào buồng giam luôn không!”
“...Thần xin lỗi vì sự quá khích này.”
Biết ngay gã đó là Thủ Tướng mà. Tuy nhiên, sau đó hắn chỉ lẳng lặng rời vị trí và đi thẳng về sau.
Ủa alo Thủ Tướng? Bỏ vua của mình như vậy có ổn không đó? À, chắc bị đe dọa như thế nên mới quay về bản chất của một kẻ hèn đây mà.
Quay trở lại màn kịch chính, Công Tước vẫn bình tĩnh đáp:
“Vậy sao. Xem như đàm phán thất bại rồi nhỉ, đáng tiếc thật. Ah, phải, Thái Tử Điện Hạ dạo này thế nào rồi ạ? Thần muốn thấy cảnh ngài ấy chiến đấu thật anh dũng sao cho xứng cái danh Hoàng tộc lắm đấy.”
Thật là hổ thẹn khi một kẻ thường dân là tôi đây hăng hái xung phong tham gia chiến tranh, còn tên đần đấy thân là Thái tử một nước mà chỉ biết trốn chui trốn lủi trong những bức tường thành mục nát. Thế là chỉ một lần hèn nhát mà hắn đã bôi tro trát trấu cả dòng tộc, gián tiếp vả vào cái lòng tự tôn của tên vua đang nổi trận lôi đình kia.
Buồn cười hơn nữa, dù không trên chiến trường nhưng bao quanh tên đó toàn là địch nhân mà chính y chẳng hề hay biết. Hầy, bởi vậy mới nói cha mẹ chính là tấm gương cho con cái, lão cha ngu thì thằng con cũng ngu theo, thành luôn cái tính trạng di truyền được.
Thêm lí do nữa, thằng Thái Tử ấy từ khi được sinh ra đã nhân được phước lành là [Anh Hùng], cho nên hắn mới được làm Thái Tử và bị chiều hư quá mức. Cả hai cha con đều không hiểu anh hùng là gì, cuối cùng cái phước lành ấy chỉ trở thành công cụ để người ta tận dụng. Anh hùng được tạo nên không phải là do được thần linh chúc phúc, mà bằng con đường mà họ chọn sao cho xứng với sự chúc phúc ấy.
Trong game, chỉ khi tên Thái Tử mất đi tất cả, hắn mới nhận ra được những chân lí ấy. Tuy nhiên, khác với kịch bản, đây là thế giới thực, là nơi thủ đô hoàng gia sẽ không bị hủy diệt bởi bàn tay của nữ phản diện Anna, đồng thời, Amy, người hỗ trợ cho hắn, cũng không thánh thiện như thế.
Tôi biết là do tôi làm rối tung mọi thứ lên, nhưng dạy dỗ hắn không phải là trách nhiệm của tôi, cả trước đây, hiện tại, hay sau này đều vậy, và có lẽ đã có chút quá trễ cho chuyện đó rồi.
Tiếp tục thế sự, Công Tước sau khi nói lời đó xong chỉ lẳng lặng rời đi, nhưng đời nào lão vua lại cho phép dễ thế.
“CÁC NGƯƠI LÀM CÁI Đ*O GÌ VẬY HẢ ?! BẮT HẮN! BẮT HẮN LẠI NGAY CHO TA!”
Lời nói của Công Tước như đổ dầu vào lửa, và hắn tức đến sôi máu, gào thét ra lệnh cho lính canh. Bốn trong số mười người có mặt ở Đại Sảnh bước ra toan áp giải Công Tước, còn sau người còn lại vây quanh nhà vua.
Nước đi ấn tượng đấy. Hẳn họ nghĩ tôi, vị mạo hiểm giả của gia tộc Ramslett, sẽ ám sát cả Hoàng tộc như cái cách tôi dễ dàng ám sát Thái Tử Đế Quốc và Bộ trưởng Bộ Ma thuật nếu dám chĩa vũ khí vào Công Tước mà không có sự đề phòng. Buồn thay, chính cái tên vua đó và thằng con của lão lại là nguyên nhân dẫn đến sự sụp đổ của cả vương quốc.
“Công Tước Ramslett, ông đã bị bắt vì bị tình nghi là kẻ phản bội.”
“Các ngươi tránh ra cho ta! Không là sẽ bị thương đấy!”-Công Tước đe dọa nhưng binh lính không có ý định lui xuống-“Đành vậy.”
Khi các vệ binh tiến thêm một bước, tôi bắn mỗi người một phát sao cho không gây nguy hiểm đến tính mạng.
“Ga~tsu”
“guha~tsu”
“Wha”
“Ugh”
Cả bốn đều thét lên đau đớn và ngã gục.
“Công Tước, đường này.”
“Umu.”
Tôi ném bom khói và bỏ chạy khỏi Đại Sảnh cùng Công Tước.
(T/n: má nó cay :))) )