Tôi nhờ người hầu chuẩn bị cho tôi một bộ trang phục thật trang trọng. Sau khi chỉnh lại mái tóc, tôi đứng trước gương và tự cho mình điểm đậu.
Không quên mang theo món quà, tôi rời phòng và tới nơi mẹ đang chuẩn bị. Kể từ khi Công Tước chấp nhận hôn ước của tôi và Anna, bà đã chuyển tới dinh thự sống, lí do thì vừa là vấn đề danh dự, vừa là vấn đề tính mạng. Hầy, làm quý tộc đúng là mệt thật mà, nhưng tôi đã ở trên con đường này rồi nên phải quyết theo đến cùng.
Sau khi chờ khoảng mười phút, mẹ tôi bước ra trong bộ váy tuyệt trần. Dù có hơi khác dáng vẻ hiền thục thường ngày, nhưng quả nhiên bà vẫn thật sự rất đẹp. Có vẻ vẫn chưa quen với giày cao gót và bộ váy kiều diếm cho lắm nên mẹ bước đi có chút loạng choạng, thế là tôi nhanh chóng nắm lấy tay và đỡ bà đi.
Tới phòng của Anna, một nữ hầu mở cửa chào đón chúng tôi. Ở bên trong, Công Tước, Elisabeth-san, Friedrich-san đã có mặt và đang cười nói vui vẻ, còn Anna thì nằm trên giuongf cạnh bên.
“Xin lỗi, cháu tới trễ.”
“Cảm ơn vì đã mời tôi tới đây nhé.”
Tôi vẫn như mọi khi, còn mẹ kính cẩn chào.
“Haha. Chưa tới giờ mà mọi người đều đông đủ ở đây rồi nhỉ.”
“Ô, thật này.”
Tôi liếc nhìn sang đồng hồ, và Công Tước nói đúng, hiện tại còn sớm những mười phút. Tôi đoán mọi người đều rất mong chờ sự kiện này nhỉ.
“Vậy thì chúng ta bắt đầu sớm luôn nhỉ.”
Tuyên bố xong, ông chỉnh giọng, đi tới cạnh Anna và nhẹ nhàng nói:
“Anna, chúc mừng sinh nhật 17 tuổi của con nhé.”
Theo sau Công Tước, chúng tôi từng người một đều gửi lời chúc mừng.
“Được rồi Anna, ta có tin mừng cho con đây.”
Nói rồi, ông nắm lấy tay em, đôi mắt tràn đầy sự mong chờ:
“Anna à, Allen sẽ trở thành hôn phu của con đấy.”
Tuy nhiên, em ấy vẫn tiếp tục say giấc. Giấu nhẹm nỗi thất vọng bằng nụ cười, tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Bên cạnh đó, chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều món ăn mà con yêu thích. Con hãy thưởng thức hết mình đi, nhé?”
Ông chỉ vào những món ăn được bày biện vô cùng bắt mắt, đáp lại ông chỉ là sự tĩnh lặng.
“Chúc mừng sinh nhật con nhé, Anna. Mẹ đã tự tay làm bánh kem con thích khi còn nhỏ đó.”
“Chúc mừng sinh nhật em, Anna. Anh có tặng cho em con bạch mã mà em nhờ anh mua đấy. Tiếc là không dắt vào đây để em chiêm ngưỡng được nên anh để ở ngoài rồi. Sao hả? Có muốn cưỡi nó ngay không?”
“Anastasia-sama, chúc mừng sinh nhật ạ. Cảm ơn người đã chọn con trai tôi, dù thằng bé vẫn còn nhiều thiếu sót. À, nghe nói người thích cái này nhỉ.”
Elisabeth-san làm một chiếc bánh kỉ niệm, Friedrich-san tặng con ngựa em ấy muốn, còn mẹ tôi là một hộp đồ ngọt, dẫu vậy, Anna vẫn ngủ say.
Tiếp theo là lượt của tôi.
“Chúc mừng sinh nhật em, Anna. Anh xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được em, khiến em phải chịu tình cảnh này. Đây, [Thiên Không Kiếm] mà anh hứa với em, giờ em chính là chủ nhân của nó rồi đấy.”
Nói rồi, tôi đem ra một thanh kiếm sắc bén phản chiếu màu trời xanh lộng lẫy cho Anna xem, rồi đặt vào tay em ấy.
Ngay khoảnh khắc đó…
Một tia sáng từ thanh kiếm lóe lên, rọi khắp cả căn phòng.
“Cái-?! Anna!”
Tôi nhanh chóng nắm lấy tay em ấy., nhưng vì chói nên tôi buộc phải nhắm mắt lại và quay mặt đi.
Khi ánh sáng dần lịm cũng là lúc, một tiếng kêu yếu ớt truyền vào tai:
“A..lle..n?”
Một âm thanh thật thân quen. Đó là giọng nói tôi đã mong chờ bấy lâu để được lần nữa nghe lại. Phải, là của Anna, là của nữ phản diện mà tôi thương cảm trong cái game khốn nạn đó, là nửa phần ước mơ để tôi sẵn sàng làm mọi thứ, cho dù có là bẻ cong vận mệnh, và là của người tôi yêu.
Không thể kiềm được cảm xúc, tôi ôm chầm lấy em, òa khóc.
“Anna! Ôi, Anna!”
A, hỏng hết rồi!…Đáng lí ra tôi phải nở một nụ cười thật hạnh phúc cho sự kiện trọng đại thế này chứ! Ấy vậy…
Anna cất tiếng, giọng đứt quãng:
“...len à…đừng…khóc.”
Em đưa tay ra sau lưng tôi, vỗ nhẹ. Tôi vừa vui vì được em ấy an ủi, nhưng đồng thời trái tim cũng quặn thắt vì nhận ra thể trạng của em yếu tới mức nào.
“Anna à, anh sẽ không rời bỏ em nữa đâu, không bao giờ. Dù người ta có nói gì đi nữa, anh cũng sẽ không để em phải cô đơn nữa, chắc chắn là vậy.”
“Al…len.”
Tôi và Anna ôm lấy nhau. Một lúc sau, một tiếng ho phát ra sau lưng.
“Ah!”
Bị nhắc nhở, tôi hôn nhẹ lên trán em rồi miễn cưỡng buông em ra, để em gặp gia đình mình.
“Ch-cha…m-mẹ…A-anh…s-sao…mọi người…lại…ở đây?”
Em cất tiếng hỏi, có lẽ việc nói chuyện vẫn còn chút khó khăn.
“Ôi Anna, thật tốt vì con đã tỉnh lại. Đây là nhà của chúng ta đấy, Anna. Ôi Anna của ta!”
Cả Công Tước, Elisabeth-san và Friedrich-san đều ôm Anna và khóc. Cả tôi, mẹ và những người hầu trong nhà đều rơi nước mắt theo.
Cho đến khi mọi người đều bình tĩnh trở lại thì một thời gian dài đã trôi qua.
__________________________________________________________
“Được rồi, một lần nữa. Chúc mừng sinh nhật con, Anna!”
“Con cảm ơn ạ.”
Lời chúc của Công Tước được Anna đáp lại bằng giọng đã rõ hơn sau khi uống một chút nước. Em lúc này không thể xuống giường nhưng ít nhất có thể ngồi dậy để dự tiệc của mình, thế là quá đủ rồi.
Công Tước tiếp tục nói:
“Anna à, Allen đã đơn thân lao vào thủ đô Đế Quốc để cứu con khi biết tin con đang bị bắt giữ tại đó đấy.”
“Ể? Allen, anh…”
“Không sao cả. Anh muốn cứu em càng sớm càng tốt nên nhiêu đó chẳng là gì đâu.”
“Ôi, Allen.”
Đôi mắt em chứa niềm vui xen lẫn chút buồn. Tôi biết em ấy sẽ phản ứng như vậy, nhưng chuyện cũng đã xong rồi.
Công Tước tiếp tục tiếp lời:
“Anna à, chàng trai con chọn quả thật rất tuyệt vời đấy.”
“Hả, cha…ý cha là…?”
Anna mở tròn mắt ngạc nhiên. Thật mừng khi thấy biểu cảm này của em ấy.
“Anna à, Công Tước đã công nhận anh rồi. Vậy nên, như đã hứa, anh tới cầu hôn em đây.”
Nói rồi, tôi quỳ xuống, nắm lấy tay em và một lần nữa ngỏ lời:
“Liệu em sẽ kết hôn với anh chứ?”
“...Vâng! Em đồng ý!”
Tôi lau đi vệt giọt lệ trên mắt, ôm lấy em ấy và trao cho em một nụ hôn thật nồng thắm.
tôi ko ngờ mik có thể speedrun 2 chap trong 1 đêm đọc 4 lần vẫn thấy cảm động