“Thánh Nữ? Cô ư?”
“Phải! Ta đã được [Thánh Trượng Dẫn Lối] công nhận, nên tất nhiên ta sẽ trở thành Thánh Nữ Bác Ái rồi!”
Bộ con này không tự nhìn mình trong gương à, trái ngược hoàn toàn luôn.
“Thế còn phước lành thì sao? Nếu không tạo ra được phước lành thì sao mà là Thánh Nữ được?”
“Ờ thì, nói-nói chung ta nói ta là Thánh Nữ tức ta là Thánh Nữ, cần gì lý do!”
Cái logic củ chuối gì đây?
Để xác nhận suy đoán của mình, tôi giám định cây trượng.
________________________________________
Tên: Thánh Trượng Dẫn Lối
Mô tả: Những người có ước muốn mãnh liệt khi cầm cây trượng này trên tay, nếu cây trượng công nhận ước muốn đó, sẽ được nó ban cho kĩ năng hay phước lành thỏa mãn với thứ họ khao khát thật sự. Mỗi người chỉ có thể sử dụng một lần.
Độ hiếm: Huyền Thoại
Giá: ???
_________________________________________
Được ban cho kĩ năng hay phước lành thỏa mãn ham muốn thật sự ư?
Tôi đặt cây trượng lên cái bàn bên cạnh rồi dùng một viên ma thạch để giám định Amy
_________________________________________
Tên: Amy von Bryes
Tuổi: 17
Phước lành: [Chữa lành], [Phù Thủy Đố Kị]
Kĩ năng:
Nơi cư trú: Lurden
Tài chính: 9728
Cấp độ: 16
Sức mạnh thế chất: E
Sức mạnh ma thuật: C
Thành tựu:
________________
[Chữa Lành]: Được ban tặng cho những người mong muốn chữa lành vết thương, bệnh tật và trái tim của người khác. Tăng mạnh khả năng sử dụng phép [Hồi Phục] cho người sở hữu.
[Phù Thủy Đố Kị]: Được trao cho người phụ nữ có dã tâm chinh phục mọi đàn ông mà cô ta ham muốn, đồng thời luôn tin rằng mình làm được điều đó. Tăng mạnh sức quyến rũ và sức mạnh của phép [Linh Ngôn] cho người sở hữu.
________________
[Linh Ngôn]: Trộn ma thuật vào lời nói và in sâu chúng và tiềm thức của mục tiêu. Chỉ có tác dụng nếu đối phương có cảm xúc tích cực với người dùng như tin tưởng, yêu thương, ham muốn,...Cảm xúc càng mãnh liệt thì hiệu quả càng mạnh.
_____________________________________________
“Hở?! Phù Thủy ư?!” - tôi la lên, không kìm nén nổi ngạc nhiên.
Một con quái vật đã được sinh ra!
Nếu tôi mà không phát hiện, không biết đại họa nào sẽ ập tới trong tương lai nữa!
“Này! Lính đâu!”
“Leo!”
Khi tôi gọi người tới, thằng Thái Tử hét tên của Leonardo. Tên đó gào lên, gây ra âm thanh chói tai rồi lao tới, phá cửa ngục, lấy cái ghế gần đó và tấn công Anna đang giữ cây trượng.
“Nguy hiểm!”
“Ah!”
Tôi suýt soát đứng ra đỡ cho em ấy lúc này vẫn còn bất ngờ, nhưng cú đánh của hắn quá mạnh khiến tôi và em đều bị bay ra sau.
“Chết tiệt!”
May mắn thay tôi đã đỡ em ấy không bị va đập, đổi lại cơ thể của tôi trở nên đau đớn tột cùng vì phải hứng chịu toàn bộ.
Tôi cố đứng dậy để chống trả, nhưng Leonardo lại bồi thêm một cú vào mặt khiến đầu óc tôi choáng váng, ý thức gần như biến mất.
“Allen!”
Tôi khuỵu xuống. Anna nãy giờ vẫn ở cạnh tôi, gọi tên tôi, đôi mắt em bắt đầu uon ướt.
“Rời khỏi đây nhanh lên!”-Thái Tử tay vẫn bị trói, đứng dậy và la lên.
“Không! Cây trượng của em! Và ta phải đặt dấu chấm hết cho tên đó nữa!”
“Đúng vậy. À không, sự an toàn của Amy quan trọng hơn.”
Tên đó đồng ý gần như ngay lập tức trước lời của Amy, nhưng sau đó đổi ý và chọn bỏ trốn.
“Em nói đúng, Amy. Anh sẽ ở lại để giải quyết bọn chúng và đem cây trượng về. Thái Tử, chăm sóc cho Amy thật tốt trong lúc tôi vắng mặt đấy.”
“À vâng. Anh nhớ bảo trọng nhé.”
Cả bọn nhìn Leonardo gật đầu đầy tự tin và chuồn đi mất.
Chết tiệt! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Lính canh bên ngoài đâu hết rồi?
Tôi nhờ có sự giúp đỡ của Anna từ từ đứng dậy và quan sát Leonardo. Nếu nhìn kĩ, tay hắn ta đã bị dập nát và chảy rất nhiều máu.
Hiểu rồi, hắn ta đổi tay trái để lấy tự do à. Có lẽ thêm cả phước lành từ [Anh Hùng] của thằng Thái Tử tăng sức mạnh cho nữa.
Điều đó cũng có nghĩa là, hắn ta sẽ không bao giờ có thể sử dụng kiếm được nữa nếu không được chữa trị ngay lập tức. Amy có thể dùng [Hồi Phục] nhưng ta trông chờ gì vào con ả đó.
Nói chứ, tình trạng của tôi cũng không khấm khá hơn là bao. Một phần ghế lúc này vẫn đang cắm vào người tôi đây này.
“Chết đi! Tên thường dân hèn hạ!”
Lần này, Leonardo cầm chén nến tấn công, mục tiêu là…Anna.
“Bọn mày đùa tao chắc! Nói tao hèn mà không biết nhột!”
Tôi nhanh chóng rút thanh kiếm và đỡ cho Anna. Không cần biết hắn có phước lành [Hiệp Sĩ] hay không, nếu một tay thì tôi vẫn lo được, có điều với sức mạnh được tăng thêm từ [Anh Hùng] thì tên này vẫn mạnh chán.
Thanh kiếm của tôi bị hất nhẹ đi, hắn tranh thủ tung một cú cước vào mạn sườn khiến tôi không kịp đỡ mà bay vào tường. Khí trong phổi trào hết ra ngoài, may mắn thay tôi vẫn có thể tiếp tục gượng dậy.
Tuy nhiên, miếng gỗ đã cắm sâu hơn vào cơ thể làm cho máu chảy không ngừng.
Có lẽ…đây là vết thương chí mạng rồi…
Đôi chân đột nhiên mất hết sức lực, và tôi ngã rập xuống.
Không được, cơ thể của ta! Đứng dậy đi! Di chuyển đi! Phải bảo vệ…Anna!
“Allen!...Leonardo, ngươi dám!”
“Là một thường dân mà-”
Leonardo mặc kệ cơn tức giận của Anna, toan mở mồm tiếp tục lăng mạ tôi. Nhưng em ấy đã niệm ma thuật xong trước khi hắn nhận ra.
“[Băng Kiếm Loạn Vũ]!”
Trong chớp mắt, vô số thanh kiếm băng đầy xin đẹp xuất hiện, và găm vào người hắn.
“Cái?! Gahh…”
Leonardo chưa kịp di chuyển đã bị biến thành con nhím và ngã gục mà không kịp để lại trăn trối.
“Allen! Allen, cố lên!”
Trước mắt tôi, khuôn mặt của Anna lộ rõ vẻ lo lắng.
Này, đừng làm vẻ mặt đó chứ…A, là do…mình ư?...
“Ugh…Anna…anh xin lỗi…”
“Không sao đâu, cố lên anh!”
Anna nắm lấy bàn tay tôi lúc này đã nhuốm đầy máu.
“Anna…coi chừng…máu dính lên tay…em…”
“Em không quan tâm! Đừng chết mà! Xin anh! Người đâu!”
Anh biết…anh cũng không muốn…chết đâu…Nhưng dùng cái mạng này mà có thể bảo vệ được em…thì tốt quá rồi…
Tầm nhìn của tôi mờ dần.
Ôi, cứ ngỡ là mình đã chạm được tới ‘happy ending’ rồi chứ.
Mình…lại…bất cẩn nữa rồi…
Giọng nói của Anna ngày một xa dần, nước mắt trào ra từ đôi mi của em ấy.
Nếu thứ cuối cùng mình được nhìn thấy là khuôn mặt của Anna…thì có thể coi là mãn nguyện rồi ha?...
…Ah…quả nhiên…anh thích ngắm nụ cười của em hơn…
Anna…anh xin lỗi…
tôi suy, các bác cx thế