“[Băng Kiếm Loạn Vũ]!”
Tôi giải phóng ma thuật đối nhân mạnh nhất của mình và găm vào người Leonardo.
“Allen! Allen! Cố lên!”
“Ugh…Anna…anh xin lỗi…”
“Không sao đâu, cố lên anh!”
“Anna…coi chừng…máu dính lên tay…em…”
Trời ạ, tên ngốc này, anh phải lo cho thân mình đi chứ!
“Em không quan tâm! Đừng chết mà! Xin anh! Người đâu!”
Dù rằng anh đã phải trải qua bao gian truân, đến cuối cùng hai đứa cũng được se duyên kết nối với nhau! Vậy mà!
Ôi Chúa ơi!
Ánh sáng trong mắt anh dần mờ đi.
Đừng, đừng chết mà, Allen!
Khuôn mặt tôi lúc này chắc đã nhầy nhụa vì nước mắt rồi, nhưng tôi mặc kệ mà tiếp tục gọi anh ấy trong tuyệt vọng.
“Allen! Đừng chết mà, xin anh đấy! Đừng bỏ em lại! Allen! Allen!”
Bỗng, cơ thể của anh ấy mất hết sức lực.
“Ahhhhhhhhh!!!!!”
Ai đó! Làm ơn! Gì cũng được! Hãy cứu lấy Allen với!
[Hỡi kẻ lạc lối tìm kiếm sự dẫn đường, ta sẽ đáp ứng nguyện vọng của ngươi và ban cho ngươi sức mạnh].
“Ể?”
Khoảnh khắc đó, một vầng sáng bọc quanh người tôi.
“Ah, ah…với…với thứ này.”
Khi ánh sáng tắt đi, tôi bỗng ngộ ra điều gì đó.
Tôi rút mảnh gỗ cắm trong người anh ấy, và bắt đầu niệm.
[Hỡi hạt giống được chôn vùi trong băng tuyết, khi băng tan cũng là lúc ngươi sinh sôi. Hỡi Thánh Băng, dưới cái tên của ta, Anastasia Clynel von Ramslett, hãy chữa lành vết thương cho Allen của ta! [Thánh Băng Phục Sinh]!]
Tôi không biết rằng tại sao mình lại biết phép này, và tôi còn không chắc rằng liệu băng giá có thể chữa lành cho một người được hay không, nhưng tôi tin Allen sẽ trở lại.
Ngay sau lời phát động, mảnh băng bắt đầu xuất hiện trên người Allen, không lâu sau nó đã bao bọc toàn bộ cơ thể anh.
“Công Chúa! Allen-dono!”
“Cái-cái này là-”
“Ta sẽ giải thích sau. Bọn chúng đang tẩu thoát đấy! Bắt chúng lại ngay! Sống chết đều được!”
“Đã-đã rõ!”
Binh lính ngay lập tức truy lùng Thái Tử và đám còn lại, con tôi cùng cha đến sau đó về phòng mình với Allen lúc này đã nằm trong một khối băng.
______________________________________________
“Tại sao ngươi lại đồng ý lời mời gặp mặt của bọn chúng?! Và lính canh lúc đó đi đâu hết rồi?!”
“Thưa, thần cũng không biết ạ. Không hiểu sao mỗi lời ả ta nói, thần đều muốn làm theo.”
Cha đang thấm vấn người lính được giao trọng trách canh giữ đám người đó, nhưng những gì nhận lại lại vô cùng mơ hồ.
“Thoạt đầu, tôi nhạo báng ả ta vì cứ luôn mồm nói ả là Thánh Nữ, nhưng sau đó, bỗng thần bắt đầu tin là thật…Thêm cả, Thái Tử Điện Hạ, à không, Hoàng tộc của Centraren nói rằng cả hai là bạn cùng lớp nên gặp mặt là điều tất nhiên.”
“Vậy cho nên ngươi đã đồng ý?”
“V-vâng ạ.”
“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Tên này đâu có ngốc tới mức như thế, không, chính vì lí do đó nên ta mới giao nhiệm vụ này mà…”
“Thưa cha, Allen đã gọi ả ta là phù thủy. Anh ấy dùng ma thạch của Phượng Hoàng Băng, nên anh ấy có thể giám định người khác vô cùng chính xác.
“Phù thủy ư?”
Suy tư một lúc, ông chuyển chủ đề:
“Thế tại sao Allen lại nằm trong khối băng ấy?”
“Chuyện đó…con nghe một giọng nói từ cây trượng ả ta cầm, sau đó cơ thể con được ánh sáng bao bọc. Con không biết giải thích thế nào nhưng vì lí do nào đó, con tin chắc rằng nếu mình làm vậy thì mình sẽ cứu sống được Allen.”
Nói xong, tôi lại nhìn về phía anh.
“Đúng là các vết thương đang dần phục hồi., nhưng…”
Toàn bộ vết thương gần như đã hồi phục hoàn toàn, cả những mảnh gỗ còn sót cũng bị đẩy ra…
“Ta chưa bao giờ nghe đến việc ma thuật hệ băng có phép hồi phục cả. Và cây trượng đó là sao chứ?”
“Ả ta nói đây là dấu hiệu của một Thánh Nữ, và ả ta đã được cây trượng công nhận và trở thành Thánh Nữ.”
“Nhưng giám định của Allen lại chỉ ra rằng ả là phù thủy.”
“Vậy, có lẽ…”
Cha suy nghĩ thêm một lúc, rồi gợi ý:
“Anna, con thử kiểm tra [Bảng Trạng Thái] của mình đi. Biết đâu đã có sự thay đổi nào đó rồi đấy.”
“Vâng.”
Nghe theo lời cha, tôi nhờ người mang đến pha lê giám định. Đây là ma cụ rất đắt tiền nhưng hầu như quý tộc nào cũng có một cái. Dù không cần thẻ guild, nó vẫn cho ta biết phước lành, kĩ năng,...mà một người sở hữu.
Dĩ nhiên tới guild cũng được thôi, nhưng chẳng có quý tộc nào muốn thông tin của mình bị tiết lộ cả, nên ai nấy đều tự làm hết.
Tôi đặt tay lên pha lê và kết quả hiện ra khiến tôi bất ngờ.
____________________________________
Tên: Anastasia Clynel von Ramslett
Tuổi: 17
Phước lành:[Kị Sĩ Thiên Không], [Thánh Nữ Băng Tuyết]
Kĩ năng: [Thánh Băng Ma Thuật]
Nơi sống: Wishen
Cấp độ: 24
Sức mạnh thể chất: G
Sức mạnh ma thuật: B
___________________________________
“À, ừm, cha à, cái này là gì đây?”
“Hả? Cái gì thế? [Thánh Nữ Băng Tuyết]? [Thánh Băng Ma Thuật]? Còn cả [Kị Sĩ Thiên Không] nữa?”
“A!”
Tôi chợt hiểu ra một điều.
“Chính cây trượng này đã ban cho con sức mạnh cứu lấy Allen!”
“Nhưng chẳng phải nó đã sinh ra một phù thủy ư?”
“Con chỉ có thể giải thích được như thế thôi.”
Ngay sau đó, tiếng nứt vang lên. Khối băng bọc lấy Allen vỡ vụn rồi tan biến.
“Allen!”
Tôi nhanh chóng đến bên anh, dù cho thân thể này đến đi lại còn gặp nhiều trắc trở.
Cơ thể của anh thật lạnh, nhưng tim anh vẫn nhịp nhàng đập. Tôi nắm lấy bàn tay đã luôn vỗ về tôi thật chặt, và cảm nhận được hơi ấm thân quen dần trở lại.
tôi đổi ý, cho các bác thuốc giải suy sớm