Tất cả chúng tôi đều trở về nhà an toàn.
Rõ ràng chẳng ai ngờ được Công Tước lại sử dụng đường cống để thoát thân, cho nên ông dễ dàng tụ họp với binh lính đứng chờ ở lối ra và nhanh chóng về thẳng lãnh địa.
Về phần tôi, tôi đã lái chiếc Buitor nguyên bản, là chiếc chưa được nâng cấp ấy, được để ở sân bay phía Đông Bắc thủ đô. Quả nhiên là người xưa có câu ‘Có mới nới cũ’, lái chiếc mới nhất nhiều quá giờ lái chiếc cũ có chút không quen. Sau cùng, tôi vừa cảm thấy hài lòng vì những gì đã đầu tư cho người cộng sự đáng tin này, vừa đánh thức bản năng của một kĩ sư, khiến cậu ta hoàn thiện hơn nữa. Tôi không biết mình có thể hoàn thành nó không, nhưng hiện tôi đang nhắm tới tàu lượn mà tôi từng lái ở kiếp trước (dĩ nhiên là có hai chỗ ngồi), hoặc một chiếc máy bay chở khách.
Lảm nhảm đủ rồi, giờ là bản tin thời sự.
Tình hình ở thủ đô không được tốt cho lắm. Khi các lãnh chúa nghe quyết định của nhà vua, phe phái bắt đầu được hình thành.
Đầu tiên là quý tộc phía Nam, một thể thống nhất với tâm là gia tộc Ramslett, đã ủng hộ Công Tước không chút chần chừ. Đây chính là thành quả của việc xây dựng một nền tảng tốt.
Thêm cả, những quý tộc phía Đông nơi bị Đế Quốc Est liên tục quấy rầy dù chưa nói nhưng có vẻ họ đang nghiêng về phía chúng tôi.
Có hai lí do cho nhận định này.
Đầu tiên là về cái ăn. Nếu không ủng hộ Công Tước, nguồn cung cấp lương thực dồi dào sẽ bị cắt đứt, và họ sẽ phải chịu chết đói. Bruseni đúng là màu mỡ thật đấy, nhưng với việc chiến tranh vẫn kéo dài sẽ rất khó cho người dân chuyên tâm cày bừa, chưa kể đến việc hoa màu cũng cần thời gian để phát triển, đâu thể gieo xuống là có quả liền đâu. Vấn đề nữa là nhân lực, bên Đế Quốc mỗi khi chiếm được vùng đất nào là liền trục xuất người dân khỏi nơi ở của họ, việc tập hợp họ sẽ lại tốn thêm không ít thì giờ và sức lực. Hầy, sao đám người đấy không học hỏi Đế chế La Mã đi, họ đối xử với các nước chư hầu rất tốt nên họ mới có thể hùng mạnh về mọi mặt như vậy. Đáng tiếc là ở thế giới này không có Đế chế La Mã gì cả, và theo sử sách thì cũng không có cái quốc gia nào rộng lớn đến thế.
Lí do thứ hai là sự hiện diện của tôi, mạo hiểm giả của Công Tước Ramslett. Những binh lính tham gia trận Bruseni đã được tận mắt chứng kiến màn oanh tạc quân Đế Quốc hết sức một chiều của tôi và cảm nhận sự khủng khiếp của nó, nên họ đã nhắc nhau rằng: “Nếu có Allen, mạo hiểm giả của Công Tước Ramslett, ở bên thì đó là đồng minh rất đáng tin cậy, nhưng chỉ cần chĩa mũi giáo về cậu ta thì giấc mơ sẽ lập tức hóa ác mộng.” Có hơi đau lòng khi bị người ta nói thế nhưng tôi không thể phủ nhận được. Bởi bom và bom cháy cứ liên tục trút xuống như mưa, gây biết bao nhiêu thiệt hại cho đồng minh trong khi bản thân không thể phản kháng được vì đối phương cứ bay vòng vòng trên không, ở một độ cao mà bất kì ma thuật hay mũi tên nào không thể chạm tới, dù có bao nhiêu sĩ khí thì cũng bị dập tắt khi nhìn thấy hoàn cảnh tuyệt vọng đó thôi. Bằng chứng là, quân đội Đế Quốc đã mất hết ý chí khi cuộc chiến chỉ mới đi được nửa chặng đường.
Hồi nãy tới đâu rồi nhỉ ? À, đấy là các quý tộc phía Nam và Đông, còn phía Tây với Bắc thì đồng ý loại trừ Công Tước Ramslett. Nói chứ cả hai bên chỉ miễn cưỡng tạm bắt tay chứ không phải là một thể thống nhất, vì phía Tây ủng hộ Thái Tử và nhà vua còn phía Bắc chống lưng cho Đệ Nhị Hoàng Tử.
Về phần nhà vua thì tên đó nhấn mạnh Công Tươc Ramslett là kẻ phản đồ. Tuy nhiên, buồn cười một nỗi là khi các bên nhắc đến chuyện tập hợp binh lính thì ai nấy đều e dè không muốn gửi quân đi. Rốt cuộc, hiện trạng của kẻ địch đã trở thành một đống bùi nhùi, rất đáng để ghi danh vào sử sách. Tôi mong là họ sẽ tiếp tục diễn vở kịch hài này thêm càng lâu càng tốt, để bên đây có nhiều thời gian chuẩn bị nhất có thể.
Còn phía Công Tước, khi trở về nhà, ông đã ngay lập tức đưa ra những quyết định không khoan nhượng.
Đầu tiên, ông lệnh cấm xuất khẩu lương thực ra ngoài lãnh địa.
Lí do bề nổi là thiệt hại chiến tranh, nhưng thực ra thời điểm đấy chưa phải lúc để thu hoạch, đồng thời còn có bồi thường từ Vương Quốc Xaus nữa nên cả lãnh địa chẳng bị tổn thất gì nhiều cả. Bằng chứng là lãnh địa Altmunt của tiểu thư Margaret và Luinberg của tiểu thư Isabella vẫn được phân phối lương thực như bình thường.
Tuy nhiên, lệnh cấm vận này đã khiến đời sống của người dân càng thêm cơ cực. Giá cả mỗi lúc một tăng, có nơi đã tăng gấp đôi chỉ sau một tuần lệnh được ban bố. Tôi rất thương cảm cho họ, nhưng tôi thà làm ác quỷ còn hơn là để tên vua khốn nạn ấy được hả hê.
Một sự thay đổi khác chính là sự di cư ồ ạt của các mạo hiểm giả. Họ là những người hành nghề diệt trừ quái vật và chinh phục hầm ngục để kiếm sống nên họ dễ dàng qua lại giữa các vùng đất. Chính vì như thế, họ đã chuyển tới lãnh địa Ramslett hay các lãnh địa có giá cả lương thực phải chăng hơn là bỏ một đống tiền kiếm được chỉ để lấp đầy bụng một bữa. Có mạo hiểm giả còn chuyển qua đây với ý định tham gia chiến tranh nữa. Và trong số các đích đến cho chuyến di cư này, vùng Altmunt của tiểu thư Margaret là nổi tiếng nhất với Đại Hầm Ngục Orc có thể sản sinh thịt Orc thơm ngon gần như vô tận. Mong là sư phụ và những người khác cũng đi theo họ.
Chương trình thời sự đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã lắng nghe. Còn giờ tôi đang tiếp tục theo kế hoạch đã bàn trước đó với Công Tước.
Tôi đã dự đoán một số thứ cho tương lai, nhưng theo sau vẫn còn rất nhiều ẩn số.
Cụ thể, đó là việc Đế Quốc Est giờ đây mất đi hai nhân vật cốt cán sẽ có động thái gì, còn Cộng Hòa Norsane khi có nước láng giềng xảy ra nội chiến sẽ phản ứng ra sao, và liệu hai quốc gia này có hợp tác không. Đồng thời, chúng tôi còn phải để ý đến các quý tộc trung lập nữa.
_________________________________________________________________
Công việc hiện tại của tôi chủ yếu là phụ giúp Công Tước trong các vấn đề chính trị. Nơi đây thiếu thốn nhân lực vô cùng nên chẳng mấy khi được nhàn rỗi như trước.
Giờ làm việc của hôm nay đã kết thúc, tôi lại lui tới phòng của Anna.
“Chào buổi tối nhé Anna. Các vì sao hôm nay lại tỏa sáng rực rỡ nữa đấy.”
Tôi cất tiếng gọi em, nhưng em không trả lời.
Các hầu gái luôn chăm sóc Anna mỗi ngày nên em ấy vẫn thật kiều diễm, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được chế tác công phu.
Tôi cẩn thận nâng người Anna, chỉnh cơ thể em ấy hướng về phía tôi. Tôi nhận ra rằng, mỗi lần làm thế, em lại càng nhẹ đi, và tim tôi lại quặn thắt.
“Nghe nè, Anna. Công Tước đã đồng ý hôn sự của chúng ta rồi đó. Sao em không tỉnh lại để ăn mừng cho tin này nhỉ?”
Dĩ nhiên, tôi biết đời nào lại dễ như vậy. Tôi bế em ấy dậy, xoa bóp các cơ để chúng không bị xơ cứng vì bất động quá lâu.
“À, phải. Ngày kia là sinh nhật của em đúng không? Cũng lâu rồi chưa có tiệc mừng nào được tổ chức ở dinh thự Công Tước này cả, nên mọi người đều mong chờ nó lắm đấy. Cho nên là…xin em…hãy tỉnh lại đi, được không?”
Khóe mi tôi dần ướt.
A, không được rồi, tôi đã quyết tâm là phải luôn cười trước mặt em ấy mà. Lỡ mà em Anna tỉnh giấc ngay lúc này thì sẽ khiến em lo mất thôi.
“Ngủ ngon nha, Anna của anh.”
Tôi đặt em nằm xuống giường, và hôn em nhẹ lên trán.
Ngoảnh đầu nhìn lại, ánh trăng từ cửa sổ chiếu xuống lại càng tô đẹp cho dung nhan tuyệt sắc của em, và lại càng khiến em mong manh hơn bao giờ hết, tưởng chừng một chạm nhẹ của tôi cũng đủ khiến em vụt mất khỏi đôi tay này.
T/n: nếu kịp thì mai sẽ có 2 chương cùng lúc, ko thì mốt. Một phần lí do là 2 chương này đi chung vs nhau ms thật sự hay, và phần lớn còn lại là 2 chương đấy+chương này, nó gợi cho tôi vong quốc vol 6+7 và nó suy vl