Gần năm mới, lớp tôi đã bắt đầu chuẩn bị cho tiệc Tết Dương lịch.
Trên cơ bản, công việc này cũng khá đơn giản, tương đối giống với quy trình đăng ký hạng mục dự thi đại hội thể dục thể thao. Các bạn học sẽ tự nguyện đi đăng ký tiết mục trình diễn, các bộ lớp sẽ thống kê, sau đó lại lập ra danh sách tiết mục.
Về phần dùng bong bóng hay giấy để trang trí và vân vân đều do cán bộ lớp tự lo liệu, tất cả sẽ được tính vào quỹ lớp.
Tiệc Tết Dương lịch do mỗi lớp tổ chức đều sẽ rất buồn chán. Hằng năm, tiết mục chính trong ngày này là việc ca hát, diễn hài đơn điệu. Có nữ sinh đồng ý lên nhảy một bài đã là chuyện vô cùng hiếm thấy.
Bộ trang phục diễn xuất vốn chẳng có gì đặc biệt. Mọi người mặc đồng phục tùy ý lên diễn, càng buồn chán.
Việc trang trí sân bãi cũng rất đơn giản, chỉ cần treo bong bóng lên mấy bóng đèn, gián giấy lên khung cửa sổ, trước và sau bảng đen, xếp bàn thành vòng tròn, lưu lại một khu đất trống trong lớp làm khu biểu diễn. Bốn phía là khán đài đặt đồ ăn nước uống, bánh kẹo, đậu phộng hoa quả, hạt dưa. Đám người vừa xem vừa ăn uống.
Kể ra tiệc liên hoan mừng năm mới của CCTV cũng khá giống với tiệc của chúng tôi, có điều trông tiệc của người ta có vẻ cao sang hơn một chút. Quả nhiên mọi người đều không coi Tết Dương lịch là ngày lễ lớn. Đối với chúng tôi, lễ Giáng Sinh cũng không phải là ngày lễ chính thống. Lại thêm chúng tôi học tập tương đối bận rộn, cho nên tất cả mọi người đều tỏ vẻ khá tùy ý trong việc hoạt động chuẩn bị đêm hội.
Đối với người trong nước, năm mới chân chính là ngày mùng một âm lịch chứ không phải ngày mùng một dương lịch.
Tới lúc đó, chúng tôi sẽ được nghỉ đông, trường học cũng sẽ không chuẩn bị hoạt động chào mừng gì quá lớn. Hằng năm tới ngày này, tôi lại có vẻ cực kỳ căng thẳng, bởi sẽ có người cưỡng ép tôi đi trình diễn tiết mục.
Vốn mọi người đã định là tự nguyện biểu diễn, nhưng tới cuối cùng chỉ có vài người đăng ký tham gia, ngay cả buổi tiệc tối chúc mừng thật ngắn ngủi cũng không thể tổ chức được. Chuyện này đã làm khó ban cán sự lớp.
Tình cảnh trước mắt như đã từng xảy ra, bởi nó hệt như quẫn cảnh của lớp vào hôm tổ chức đại hội thể dục.
Trong lớp tinh anh, chẳng ai muốn dành thời gian để chuẩn bị mấy chuyện không có ý nghĩa. Để có thể làm diễn viên lên đài diễn tiết mục cho mọi người xem, đương nhiên chúng tôi phải tận dụng thời gian sau khi đi học ở trường để luyện tập. Các học sinh tuân theo tiêu chí chỉ cần học tập là đủ như chúng tôi gặp phải việc như vậy, thật đúng là đau khổ hệt như bị cắt mất một miếng thịt.
“Khi học cũng không chịu học cho giỏi, mà khi chơi cũng không chịu chơi.”
Cô giáo chủ nhiệm đã nổi giận trong buổi sinh hoạt lớp, cưỡng chế yêu cầu mỗi người chúng tôi đều phải lộ mặt trong buổi tiệc Tết Dương lịch. Nói chung là mỗi người đều phải lên sân khấu.
Mọi người đều gặp nạn như vậy cũng chẳng còn gì để nói. Nói chung là chúng tôi không thể làm gì khác ngoài việc tự chuẩn bị tiết mục cho riêng mình. Phải chuẩn bị tiết mục gì mà ít dùng sức nhất, nhưng sẽ không khiến mình quá mất mặt đây?
Đó phải là tài nghệ mà chúng tôi luôn nhớ kỹ, chỉ cần nhắc tới là có thể lấy ra sử dụng ngay. Thế nhưng ngoại trừ hát quốc ca ra, tôi thật sự không biết biểu diễn gì trong hàng loạt hạng mục biểu diễn.
Nhưng trong hội diễn văn nghệ cần dùng hội trường của trường học, ngoại trừ hoạt động kỷ niệm cách mạng ra thì không còn lúc nào cần dùng tới bài hát này.
Thật đáng ghét, phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cuối năm nay tôi phải mất mặt trước cả lớp sao?
Vào giờ nghỉ giữa tiết, tôi nặng nề mà suy nghĩ vấn đề này. Nghĩ thật lâu vẫn không thể nghĩ ra được tiết mục gì, tôi không khỏi thở dài một hơi. Không nghĩ tới, Tiểu Phàm cùng bàn đang ngồi bên cạnh tôi cũng gần như cùng lúc thở dài một hơi.
Nghe thấy tiếng thở dài bên cạnh, chúng tôi nhìn nhau, đều thấy được vẻ tuyệt vọng từ trong mắt đối phương.
“Lục Phàm, trong tiệc Tết Dương lịch cậu muốn biểu diễn tiết mục gì?”
“Chưa nghĩ ra, hẳn là hát…”
Tôi cực kỳ tuyệt vọng nhắm mắt lại, sau đó hỏi lại cậu ta.
“Còn cậu?”
Tiểu Phàm cùng bàn có rất nhiều phương thức biểu diễn, ví dụ như mặc trang phục nữ đi catwalk, chắc chắn sẽ khiến cả lớp chấn động, không, là toàn trường chấn động.
“Mình cũng không biết… Hẳn là hát sẽ đơn giản hơn. Nghe nhạc trong điện thoại sau đó hát theo vài câu là có thể kết thúc màn biểu diễn rồi.”
Cậu ta lựa chọn biểu diễn hạng mục rất bình thường. Không ai muốn nổi tiếng khi diễn tiết mục, bởi chắc chắn sẽ ra tiếng ác.
“Cũng chỉ có thể làm vậy. Về nhà tìm bài hát luyện tập một hồi thôi.”
Tôi đã hoàn toàn từ bỏ nằm bẹp lên mặt bàn. Nghĩ lại bản thân mình, nghĩ tới phần cổ họng ngữ âm không đầy đủ, ngoại trừ có thể hát quốc ca ra thì không còn hát được gì nữa, tôi đã cảm thấy cho dù mình hát ca khúc gì cũng sẽ trở thành trò cười.
Nhưng đây cũng có thể tính là một cơ hội để thể hiện mình trước mặt các bạn học.
Mặt bàn cứng rắn đè mặt tôi vặn vẹo. Tôi cố gắng khống chế tâm trạng bi quan của mình, chuẩn bị dùng tâm thái tích cực hướng lên để đối mặt với tiết học tiếp theo. Bỗng ngoài cửa truyền tới tiếng nhắc nhở của bạn học.
Tiểu Phàm cùng bàn cũng không động đậy, tôi đành phải lười nhác tự giác đứng dậy đi tới cửa phòng học xem người tới muốn nói chuyện gì.
Không cần phải hỏi cũng biết người tới là Tưởng Mộc Thanh. Cô ấy luôn thích tới tìm tôi, quấy rầy thời gian nghỉ giữa tiết của tôi và cả thời gian an tĩnh học tập trong lớp.
Đợi tôi đi ra cửa phòng mới phát hiện Tưởng Mộc Thanh không tới, người tới là một nam sinh. Tôi híp mắt nhìn đối phương, không nhận ra đối phương là ai, chỉ biết mình chẳng có qua lại gì với đối phương. Vì thế tôi lập tức cho rằng đối phương tới để tìm Tiểu Phàm cùng bàn.
Giữa lúc tôi đang định đi vào lớp lại gọi Tiểu Phàm cùng bàn ra lại bị đối phương ngăn cản. Lúc này tôi mới nhìn rõ gương mặt đẹp trai anh tuấn kia là mặt của Lý Tiếu Vân.
“Cậu là Lục Phàm?”
Cậu ta nghiêm mặt, thấp giọng lạnh lùng hỏi tôi.
“Tôi nghĩ cậu tìm lộn người rồi, mình không quen cậu, trong lớp lại có hai Lục Phàm trùng tên trùng họ.”
“Tôi tìm bạn Lục Phàm mà Tưởng Mộc Thanh thường hay đi tìm.”
Cậu ta bình tĩnh nói.
“… Cậu tìm cậu ấy có chuyện gì không?”
Trước khi chưa bại lộ thân phận, tôi thử thăm dò mục đích của cậu ta.
“Không có gì, chỉ muốn tâm sự vài câu với cậu ta thôi.”
Trong lời nói rất cẩn trọng, gần như không để lộ ra một chút tin tức nào cho người không có liên quan biết được. Thái độ này gần như phù hợp với tác phong của tôi.
“Vậy tôi là người cậu cần tìm. Xin hỏi cậu có chuyện gì vậy?”
“Nhà Tưởng Mộc Thanh thiếu tiền nhà cậu sao? Cậu không cần căng thẳng, tôi chỉ tùy ý hỏi thử mà thôi.”
Càng nói là tùy ý hỏi lại càng lộ rõ, đây không chỉ là tùy ý một chút. Tôi quay đầu đi vào lớp, nhưng lại bị cậu ta dùng một tay cản đường.
“Ở trường học không thể bắt nạt bạn học.”
Cậu ta nghiêm túc nói với tôi, khí thế kia hệt như muốn đánh nhau với tôi một trận.
Dựa vào thể trạng của cậu ta, tôi tin tưởng mình chẳng chống đỡ được mấy chiêu đã bại trận. Nếu đơn đấu, chắc chắn tôi sẽ thua cuộc. Thế nhưng đây là cửa lớp B của chúng tôi, nếu cậu ta định gây chuyện ở đây đoán chừng cậu ta sẽ chẳng chiếm được quả ngon để ăn.
“Cậu thấy tôi từng bắt nạt cô ấy sao?”
Tôi nghiêng đầu qua, nhìn chằm chằm vào ánh mắt mang tính áp bách cực mạnh của cậu ta. Nói thật, gương mặt hung dữ này khiến người ta sợ hãi, nhưng cũng chỉ là khiến người ta sợ hãi mà thôi.
“Tưởng Mộc Thanh thuộc lớp chúng tôi. Tôi nói cho cậu biết, sau này cậu không được gây sự với Tưởng Mộc Thanh nữa, nếu không…”
“Nếu không?”
Tôi ngượng ngùng mỉm cười. Bàn về đánh nhau hung ác, nếu tôi liều mạng lên thật tôi tự thấy mình không thua kém bất kỳ người nào. Thế nhưng tôi đã sớm không còn là thanh niên phóng đãng bất kham ngày đó nữa.
“Cậu tự biết hậu quả.”
Cậu ta nhỏ giọng uy hiếp, không muốn để người xung quanh chú ý.
“Trước mắt đừng nói tới hậu quả và vân vân, vì sao cậu lại vì cô ấy mà tìm tôi nói chuyện này?”
Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm ánh mắt đột nhiên trở nên do dự của đối phương.
“Tôi thích cô ấy.”
Cậu ta ngừng trong chốc lát mới lấy hết dũng khí nói ra lời này. Câu nói gọn gàng linh hoạt, không có chút do dự nào. Dưới bầu không khí bảo thủ như trường học mà cậu ta vẫn có thể to gan lớn mật thừa nhận chuyện này tới thế. Chẳng lẽ cậu ta không sợ tôi đi mách giáo viên và vân vân sao? Giáo viên càng quan tâm tới các học sinh xuất sắc hơn, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ ra mặt can thiệp.
Tuy tôi đã sớm dự liệu được, nhưng chính tai nghe đối phương nói ra lời này, tôi vẫn rất giật mình. Chí ít cậu ta cũng dũng cảm hơn tôi.
“Học sinh cấp ba không thể yêu đương được.”
Tôi cảnh cáo cậu ta.
“Vậy thì thế nào? Tôi chỉ thích cô ấy mà thôi, không yêu đương được thì đã sao? Tôi và cậu ấy học cùng lớp, chỉ cần có thể nhìn thấy cô ấy mỗi ngày đã đủ rồi.”
Cậu ta lắc đầu ra vẻ chẳng sao cả, sau đó buông lỏng thân thể đứng trước mặt tôi.
Có thể nhìn thấy cô ấy mỗi ngày đã đủ rồi… Những lời này thật hay, thật bay bổng, ấn tượng của tôi với Lý Tiếu Vân cũng thay đổi nhiều.
Nhưng cậu ta vừa nói như vậy đã đẩy tôi vào thế bí. Tôi không biết nên đáp lại cậu ta như thế nào. Cũng may là tiếng chuông vào học đúng lúc giải cứu tôi.
Cậu ta lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, sau đó chạy mau xuống tầng quay về phòng học của mình, tôi cũng vội vàng về chỗ ngồi.
Trở lại chỗ ngồi, Tiểu Phàm cùng bàn thuận miệng hỏi tôi xem là ai tới tìm tôi. Cậu ta cũng thấy, người vừa tới không phải Tưởng Mộc Thanh quen thuộc.
“Một người đàn ông si tình.”
Tôi bình luận như vậy.
“A a…”
Tiểu Phàm cùng bàn nở nụ cười, sau đó lấy sách vở ra chuẩn bị nghe giảng bài. Tôi cũng gần như cùng lúc nghiêm người nhìn về phía bảng đen. Giáo viên giảng tiết này đúng giờ bước vào từ cửa phòng học, đứng trên đài tuyên bố vào lớp.
“Đi học!”
Lớp trưởng hô lên.
Sau lần gặp gỡ Lý Tiếu Vân, tôi cảm thấy tối thiểu cậu ta cũng là người rất chung tình, biết yên lặng chờ đợi một người. Hơn nữa, cậu ta còn là người ưu tú trên các phương diện, phối với Tưởng Mộc Thanh cũng không quá kém.
Học sinh cấp ba tuyệt đối không nên yêu đương, cho nên dù là một cặp do trời đất tác thành, tôi cũng không muốn Tưởng Mộc Thanh dành hết tâm tư vào việc yêu thích một người nào đó.
Thế nhưng chí ít cậu ta cũng có thể thay thế vị trí của tôi nhỉ? Một mình tôi trả giá lâu như vậy, hiện tại tìm một người tiếp nhận gánh nặng này cũng chẳng có gì sai. Huống hồ đối phương cũng có vẻ thật lòng.
Tôi nên buông tay không?
Cậu ta mới là người thích hợp với Tưởng Mộc Thanh. Lý trí nói cho tôi biết tôi nên buông tay, nhưng trên mặt cảm tình tôi lại không thể buông tay được.
Cậu ta có thể hiểu cho tật cố tình gây sự của Tưởng Mộc Thanh không? Cậu ta có thể chăm sóc Tưởng Mộc Thanh cẩn thận không? Tôi không hi vọng lại thấy Tưởng Mộc Thanh gặp phải chèn ép nào nữa.
Thế nhưng không có chèn ép sẽ không có trưởng thành. Tưởng Mộc Thanh phải ý thức được tình yêu không phải tất cả, phải cứng rắn đứng lên, đây cũng là một con đường cô ấy nhất định phải đi qua.
Sau giờ hoạt động đoàn hội, tôi và Tưởng Mộc Thanh lại cùng đi về nhà. Trong sân trường, chúng tôi vẫn giữ khoảng cách trước sau đi tới. Khi rời xa cổng trường, Tưởng Mộc Thanh lại chủ động ôm lấy tôi, hệt như lẽ đương nhiên.
“Anh nói này… Tưởng Mộc Thanh?”
“Ừm?”
“Em thấy Lý Tiếu Vân là người thế nào?”
“Vì sao đột nhiên Lục Phàm lại hỏi vậy?”
Trên mặt thiếu nữ lộ ra vẻ khó hiểu, sau đó lại tiếp tục ôm lấy cánh tay tôi.
“Anh chỉ tùy ý hỏi thử thôi. Nghe nói cậu ta là một người rất ưu tú.”
“Không quen.”
Ôi, cô ấy vẫn như trước.