Trong tiệm cơm chiên nho nhỏ, hai người trong hai nhóm người đang dùng khóe mắt liếc nhìn đối phương.
Lý Tiếu Vân có thể có cái nhìn mới về quan hệ giữa tôi với Tưởng Mộc Thanh từ trong những lời chúng tôi nói. Tôi cũng đang suy nghĩ, người thoạt nhìn vẫn luôn tỏ ra cao lãnh với người khác như Lý Tiếu Vân, sao lại bắt đầu ăn cơm chung với đám bạn lớp B của chúng tôi.
Không phải là vì tôi chứ?
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi hơi rung động. Lúc này, cơm chiên và rau trộn chúng tôi gọi đã được bưng lên. Quả nhiên cơm chiên của quán này không giống bình thường.
Lạp xưởng và đủ loại đồ ăn khác được trộn chung với món cơm chiên bóng loáng dầu, màu xanh xanh đỏ đỏ, mùi thơm của đủ loại nguyên liệu nấu ăn hỗn hợp lại xuyên thấu tim gan người.
Khiến người ta không thể tưởng tượng nổi nhất là phía trên đĩa cơm còn có một miếng thịt quay lớn, ngoài cháy trong mềm, phối hợp với món cơm chiên thật đúng là ngon tới không thể ngon hơn.
Rau trộn là sự kết hợp trắng xanh xen kẽ của rau chân vịt với tinh bột mì, mùi chua cay không những có thể xóa bớt vị mỡ mà còn rất hợp với cơm.
Thật ngon!
Tôi cầm muỗng lên nếm thử một miếng cơm chiên, cảm thấy thỏa mãn. Đối mặt với đồ ăn ngon tôi vốn không thể dừng lại được, mãi tới khi ăn hết sạch phần cơm của mình.
Lại nhìn vài người khác trên bàn ăn, ngoại trừ Quách Thông đang chìm đắm trong không khí ưu buồn có vẻ không có khẩu vị ra, những người còn lại cũng giống với tôi, đều đang ăn rất vui vẻ.
Tôi vừa nói chuyện phiếm ứng phó với bọn họ vừa muốn xem xét động thái của bàn bên kia, phát hiện bọn họ đã sớm tính tiền rời đi. Thấy chúng tôi, đám người kia cũng không cố ý biểu hiện gì, có lẽ bọn họ chỉ là bạn bè trước kia, là tôi nghĩ nhiều.
Tôi nhìn chằm chằm chỗ trống mới vừa rồi còn đầy người ngồi tới ngẩn ra, mà đám người bên cạnh tôi lại không hề phát giác, vẫn đang thảo luận chuyện Giản Ngọc.
“Quách Thông, cậu đã tìm cô ấy nói thẳng với cô ấy chưa?”
“Đã nói rồi, mỗi lần nói tới đề tài này cô ấy lại trực tiếp không trả lời.”
Quách Thông còn đang thảo luận với Tưởng Mộc Thanh.
“Ít nhất cũng phải gặp mặt nói chuyện chứ.”
Tưởng Mộc Thanh cau mày, như đang nghĩ biện pháp thay Quách Thông.
“Mình vẫn luôn muốn gặp mặt nói chuyện, nhưng cô ấy không cho mình vào cửa nhà cô ấy, mà hẹn cô ấy đi ra ngoài, gần đây cô ấy càng ngày càng không muốn đi, cũng không nói là vì sao. Có lẽ là do cô ấy ghét mình.”
Quách Thông cúi đầu, nhìn mặt bàn thở dài.
“Thế nhưng lúc chơi game cũng không thấy cô ấy phản cảm với cậu.”
Tưởng Mộc Thanh nói.
“Chỉ giới hạn trong trò chơi thôi, trong hiện thực, dù là đối với người nào cô ấy cũng lạnh lùng vô cùng. Cậu cũng từng thấy cô ấy rồi, hẳn cũng biết.”
Quách Thông trả lời.
Xem ra thứ bọn họ đang thảo luận cũng không phải là phương án giải quyết gì. Khác với phương thức tích cực đưa ra đề nghị của Tưởng Mộc Thanh, Tiểu Phàm cùng bàn lại bày ra vẻ mặt đồng cảm mà an ủi Quách Thông.
“Có lẽ cô ấy chỉ xấu hổ thôi cũng nên, đừng kết luận vội như vậy.”
Tiểu Phàm cùng bàn như thiên sứ chiếu thêm ánh mặt trời rạng rỡ vào đáy lòng lạnh băng của Quách Thông.
“Chỉ hi vọng là vậy. Chẳng qua mình không thể nào hiểu nổi thái độ của cô ấy. Nếu cự tuyệt, cô ấy cứ nói thẳng với mình là được, cần gì phải luôn lấy thái độ ám muội như vậy kích thích lòng mình?”
Nói xong Quách Thông lại ôm tim, cứ như ngực cậu ta vừa bị đâm xuyên vậy. Là mũi tên của thần Cupid bắn trúng. Chỉ có điều mũi tên này không trực tiếp bắn trúng chỗ yếu hại mà đang ma sát trên ngực cậu ta, khiến cậu ta thống khổ không chịu nổi.
“Nếu cậu không hỏi được, vậy bọn mình có thể hỏi giúp không?”
Thấy bọn họ không thể thảo luận ra kết quả gì, tôi nghĩ một hồi rồi đệ nghị. Có lẽ ví dụ về việc giải quyết tình yêu của người khác sẽ có trợ giúp cho quá trình trị liệu bệnh kiều nhỉ? Tôi nhìn về phía Tưởng Mộc Thanh.
“Bọn mình?”
Tưởng Mộc Thanh không hiểu rõ ý tôi, do dự nhìn tôi.
“Nếu con gái nói chuyện với con gái, không chừng có thể khiến Giản Ngọc bộc bạch. Nếu muốn giúp Quách Thông, em có thể đi nói chuyện với Giản Ngọc thử. Nếu em không muốn đi một mình, anh có thể đi cùng em xem.”
Tôi đưa ra đề nghị cho Tưởng Mộc Thanh.
“Em không giỏi giao tiếp với người khác."
Tưởng Mộc Thanh lộ ra vẻ mặt lúng túng, hơi lo lắng cho năng lực của mình.
“Đối phương cũng là người không giỏi ăn nói, nói không chừng em và cô ấy còn có thể tìm được điểm chung đây.”
Tôi khích lệ Tưởng Mộc Thanh đi giải quyết chuyện này.
“Lục Phàm cũng đi sao?”
“Ừm, cùng đi đi.”
Vậy là chúng tôi quyết định sau khi tan học sẽ tới nhà Giản Ngọc xem thử. Tốt nhất là có thể nói về chuyện Quách Thông đang theo đuổi Giản Ngọc với Giản Ngọc, hiểu rõ suy nghĩ chân thật trong lòng cô ấy.
Quách Thông tỏ vẻ không ôm bất kỳ hi vọng gì với chuyện này, nhưng cậu ta vẫn lấy thái độ lấy ngựa chết làm ngựa sống đồng ý với đề nghị của chúng tôi.
Sau thời gian hoạt động đoàn hội, tôi và Tưởng Mộc Thanh không trực tiếp về nhà mà dựa vào địa chỉ Quách Thông đưa để tới nhà Giản Ngọc.
Vì phòng ngừa lúng túng, Quách Thông lựa chọn không về nhà ngay mà tới tiệm net chơi game một hồi, còn nói cho chúng tôi biết nếu phía chúng tôi có tiến triển gì thì gọi điện cho cậu ta. Chúng tôi đã đồng ý.
Trước đây sau khi tan học, chúng tôi sẽ nhẹ nhõm đi bộ qua con đường đông đúc. Thế nhưng hiện tại chúng tôi không thể không đi tàu điện ngầm tới khu dân cư chỗ Quách Thông và Giản Ngọc ở.
So sánh với đi xe buýt, tuy tàu điện ngầm có vẻ cũng chen chúc như xe buýt, nhưng vì nó đi theo quỹ đạo cố định, cho nên vĩnh viễn không bao giờ xảy ra tình trạng “kẹt xe”.
Trong tàu điện ngầm chen chúc đã kín người hết chỗ. Tôi kéo tay Tưởng Mộc Thanh, vất vả lắm mới tìm được một vị trí khá lớn trong không gian tàu điện ngầm. Tôi để Tưởng Mộc Thanh đứng trong mà tôi thì hướng mặt về phía cô ấy, đưa lưng về phía dòng người phía sau.
Tưởng Mộc Thanh bị chen tới mặt mũi đỏ lên, lúc này mới thở ra một hơi, vẻ mặt thoải mái mà nhìn về phía tôi. Không nên thở về phía tôi, nóng quá.
Tôi vô thức chuyển mặt qua hướng khác một chút, nhưng Tưởng Mộc Thanh lại cậy mạnh dịch đầu tôi về.
“Lục Phàm quay đầu đi làm gì?”
Lúc nói chuyện, hơi thở thơm ngát phả ra từ trong miệng thiếu nữ càng phả thẳng vào má tôi. Tôi nhìn lướt qua cô ấy một chút sau đó vội vàng dời tầm mắt đi. Bởi vì mặt đối mặt, khoảng cách lại quá gần, mặt tôi gần như kề sát mặt cô ấy, chỉ cần hơi dời mắt nhìn xuống dưới là có thể thấy cần cổ đẹp mắt ngay dưới cổ áo. Thế nhưng cô gái ngốc nghếch này lại không có chút tự giác nào của nữ sinh. Cũng may tôi đã sớm dùng thân thể mình chặn hết ánh mắt của đám đàn ông khác.
“Anh hơi nóng.”
Thùng xe nhiều người, mỗi người như một lò lô nhỏ, dẫn tới trong khoang tàu nóng bức vô cùng. Tưởng Mộc Thanh thấy nóng nực không tự chủ được mà cởi khăn quàng cổ trên áo khoác đồng phục xuống, nới bớt cổ áo đang thắt chặt.
Cô gái ngốc nghếch này, em không biết mình sắp bị người thấy hết rồi sao?!
Tôi dứt khoát kề sát cô ấy hơn một chút, trực tiếp vượt khỏi phạm vi nhìn. Không nghĩ tới Tưởng Mộc Thanh đã hiểu lầm ý tôi, trực tiếp ôm lấy tôi.
Ôi, càng nóng hơn.
Tới trạm điện ngầm kế tiếp, cuối cùng chúng tôi cũng đầu đầy mồ hôi bị ép ra khỏi đám người, sau đó lại bị dòng người rời khỏi ga tàu điện ngầm đẩy ra đường. Chúng tôi như hai người vừa giành được cuộc sống mới, hít từng hơi lớn không khí đang bị khói mù nhuộm dần.
Tiếp theo là kịch liệt ho khan. Ý thức được khói mù tràn ngập không khí, chúng tôi vội vàng đeo khẩu trang lên, sau đó tiếp tục hô hấp từng ngụm lớn.
Chúng tôi đứng ở cửa ga tàu điện ngầm một hồi lâu sau đó mới bắt đầu đi về phía trước. Trong khói mù mông lung lúc hoàng hôn, chúng tôi nhìn số nhà trên các kiến trúc, cố gắng tìm hồi lâu vẫn không tìm ra số nhà cần tìm.
Thế nhưng hai chữ số trước và sau con số này có một khu nhà, viết tên nhà một viện mỹ thuật hội họa nào đó. Liên hệ với Quách Thông từng nói dường như Giản Ngọc rất am hiểu hội họa, cô ấy có ở nơi này cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Số nhà ở sát vách nhà Quách Thông cũng là nhà hội họa.
“Ừm, hẳn là chỗ này.”
Tôi chỉ vào bảng hiệu “viện tranh” được tạo thành từ đá cẩm thạch.
“Thật căng thẳng, phải mở đầu như thế nào đây?”
Tưởng Mộc Thanh và Giản Ngọc đều là kiểu thiếu nữ vô dục vô cầu, tính tình đều hơi quái gở, hẳn hai người đều hiểu tiếng lòng của nhau. Tôi nghĩ vậy, bèn kéo Tưởng Mộc Thanh đi về phía trước.
Đầu tiên là gõ cửa như bình thường. Sau khi dùng đốt ngón tay gõ cốc cốc vài tiếng, bên trong không có chút phản ứng nào.
“Không có ai ở nhà sao?”
Tưởng Mộc Thanh nhìn về phía tôi.
“Em chờ một hồi thử xem.”
Tôi lấy điện thoại di động ra mở khóa màn hình, xem ứng dụng tin nhắn trong điện thoại.
Nếu là Giản Ngọc, cách cô ấy trả lời người khác là nhắn tin qua điện thoại.
Quả nhiên… “Hai người tới làm gì?”
Phía sau tin nhắn còn có icon nghi ngờ.
Đương nhiên chúng tôi không thể nói mình tới vì chuyện Quách Thông, chỉ còn cách tùy tiện bịa một lý do qua loa cô ấy.
“Nghe ai nói?”
Hơi do dự một hồi, tôi không thể làm gì khác hơn là trả lời “Quách Thông”.
“Không cần, hai người về đi thôi.”
Đối phương vừa nghe thấy tên Quách Thông, giọng điệu trong tin nhắn đã lạnh đi vài phần, trực tiếp cự tuyệt việc mở cửa cho chúng tôi.
“Chỉ thăm hỏi một chút thôi mà, cậu xem bọn mình cũng đã tới nơi rồi.”
“Không muốn.”
Lần này Giản Ngọc lại có thể gửi icon kiêu ngạo, hẳn là trong lúc tức giận cô ấy đã gửi sai icon.
Tôi còn nói thêm rất nhiều lời, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn không thể thuyết phục Giản Ngọc, vẫn bị cô ấy chắn lại bên ngoài, không thể đi vào.
Xem ra kết cục bi quan mà Quách Thông dự đoán không sai chút nào, chúng tôi bị chắn lại ở bên ngoài thật, đi một chuyến uổng công, thậm chí còn chẳng thể nhìn thấy mặt Giản Ngọc.
Có biện pháp nào để khiến cô ấy mở cửa cho chúng tôi không?
Tôi thấy vẻ mặt Tưởng Mộc Thanh chẳng còn chút hứng thú nào, lại nhìn về phía cánh cửa vẫn luôn khóa chặt. Nếu trong lòng Giản Ngọc, tôi là người đàn ông cặn bã…
“Tưởng Mộc Thanh, phối hợp với anh.”
Tôi nói nhỏ bên tai Tưởng Mộc Thanh.
“Hô cứu mạng đi, càng thê thảm càng tốt.”
Tôi kéo Tưởng Mộc Thanh tới trên cầu thang, tránh né tầm nhìn từ mắt mèo trên cửa, lén lút nói với cô ấy.
“Vì sao em phải hô cứu mạng?”
“Em giả vờ như anh đang bắt nạt em, để Giản Ngọc ở trong nhà chạy ra cứu em.”
Trong lúc vạn bất đắc dĩ, tôi nghĩ ra được sách lược vô cùng đê tiện. Nếu trong lòng Giản Ngọc tôi là người đàn ông cặn bã, vậy chuyện bắt nạt bạn gái cũng không phải không thể xảy ra.
“Bắt nạt em?”
Đột nhiên Tưởng Mộc Thanh nở nụ cười xấu xa. Cô ấy nghiêm trang tựa trên tường bất động, đôi tay buông thõng hai bên, dáng vẻ mặc quân thưởng thức.
“Lục Phàm mau tới bắt nạt em đi.”
Cô gái này chẳng căng thẳng chút nào, trái lại còn có vẻ rất vui vẻ.
Tôi tức giận liếc nhìn Tưởng Mộc Thanh, nắm yết hầu mình bắt đầu mô phỏng theo giọng Tưởng Mộc Thanh hô cứu mạng.
“Cứu mạng… Cứu mạng…”
“Ha ha ha.”
Thiếu nữ nghe thấy giọng the thé quái dị, cười tới ôm chặt bụng.
“Chẳng có gì đáng buồn cười, em có thể phối hợp với anh một chút không?”
Tôi giả vờ nghiêm túc hô lên với Tưởng Mộc Thanh.
“Cứu ha ha ha.”
Tưởng Mộc Thanh nhẹ nhàng hô một câu sau đó lại nở nụ cười.
Thôi quên đi, cô gái này chẳng nghiêm túc chút nào. Tôi vốn chẳng thể dẫn dắt Giản Ngọc mắc câu. Mà dù Giản Ngọc không mắc câu cũng chẳng sao, cùng lắm thì chúng tôi tự về nhà là được. Nhưng khiến chúng tôi không nghĩ tới là cửa nhà đối diện nhà Giản Ngọc lại mở ra, đầu một ông lão thò tới.
Ông ấy nhìn về phía tôi và Tưởng Mộc Thanh còn đang đùa giỡn với nhau.