Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 09 - Chương 19 Một mình sẽ rất cô độc

Chúng tôi hàn huyên với lão họa sĩ thêm vài câu, cảm giác đã tương đối trễ bèn đứng dậy định tạm biệt ông ấy. Lão họa sĩ cũng đứng dậy, nhìn đồng hồ quả lắc trên tường trong phòng tranh để xác nhận thời gian, sau đó lại đề nghị chúng tôi ở lại ăn cơm tối.

Mặc dù đã tới giờ ăn tối, nhưng chúng tôi vẫn mỉm cười cự tuyệt. Lúc nãy chúng tôi chỉ nói với mẹ rằng chúng tôi sẽ về muộn, cũng không nói sẽ không ăn cơm tối. Nếu lúc này chúng tôi lại gọi điện cho mẹ nói bà ấy ăn cơm một mình, đợi khi trở về không biết bà ấy sẽ nói gì đâu.

Chắc chắn bà ấy sẽ lại bày ra vẻ mặt oán phụ mà quát tôi, cái gì mà chỉ lo cho vợ mình mà mặc kệ mẹ ruột… Hệt như mẹ tôi vẫn luôn ghen tị với Tưởng Mộc Thanh vậy.

Trong mắt tôi, thật ra mẹ tôi cũng không quá chú ý tới chuyện này, bà ấy chỉ đang ôm thái độ đùa giỡn để thu hút sự chú ý của chúng tôi thôi. Một mình bà ấy ở nhà cũng rất cô đơn, bà ấy hi vọng chí ít chúng tôi có thể về nhà cùng ăn cơm với bà ấy.

Lão họa sĩ thấy bản thân không giữ chúng tôi lại được bèn nhiệt tình tiễn chúng tôi ra cửa. Chúng tôi cũng vẫy tay chào tạm biệt ông ấy. Lúc xuống tầng, chúng tôi lại nhìn cánh cửa nhà Giản Ngọc còn đang khóa chặt, thở dài một hơi.

Trên đường đi tới ga tàu điện ngầm, chúng tôi kể lại kết quả chuyện này cho Quách Thông. Tuy kết quả giống như cậu ta dự đoán, chúng tôi không thể đi vào nhà Giản Ngọc, nhưng chí ít chúng tôi cũng biết được nguyên nhân khiến Giản Ngọc biến thành dáng vẻ như bây giờ.

Dưới ánh nhìn soi mói của Tưởng Mộc Thanh, tôi hơi áy náy mà gọi cho Quách Thông.

“Alo?”

“A, chuyện gì vậy?”

Trong tiệm nét bên phía Quách Thông truyền tới tiếng gào. Đại khái là đám người đang đắm chìm vào trò chơi đang cách không gào tên đồng đội.

Tôi nói ra tên Giản Ngọc, hi vọng có thể khiến cậu ta chú trọng hơn chút. Nhưng vì bên phía Quách Thông quá ồn ào, dường như cậu ta không thể nghe rõ giọng của chúng tôi.

“Không nghe rõ, đợi lát nữa em gọi lại, để em đánh xong ván này đã.”

Sau khi tôi nói vài lần cậu ta vẫn không nghe rõ, cậu ta không nhịn được nói. Cũng không biết cậu ta không nghe rõ thật hay đang cố gắng tránh né sự thật tàn khốc này.

Với tư cách là hàng xóm sát số nhà với Giản Ngọc, có lẽ Quách Thông cũng biết đôi chuyện về Giản Ngọc. Chỉ có điều cậu ta đã nghĩ hết biện pháp vẫn không thể khiến Giản Ngọc ra khỏi cửa, thành thật đối mặt với tình cảm của cậu ta.

Tôi cũng không quấy rối cậu ta nữa.

Tưởng Mộc Thanh nghe thấy tôi và Quách Thông trò chuyện, nhận ra được vẻ chán nản và thất vọng trong giọng nói của Quách Thông, cô ấy có vẻ hơi áy náy. Không thể hoàn thành việc người khác nhờ vả khiến chúng tôi rất áy náy. Nhưng nghĩ tới chúng tôi đã tiêu hao không ít thời gian, bản thân cũng đã cố gắng hết sức, từ đó chúng tôi cũng không còn thấy quá tiếc nuối nữa.

Khi chúng tôi rời đi, đã qua giờ cao điểm tan tầm buổi tối. Trên đường, cả người và xe cộ đều có vẻ vô cùng thưa thớt. Chúng tôi xuống ga tàu điện ngầm. Trên đường đi, tàu điện ngầm còn đông nghẹt chật ních, hiện tại nó lại có vẻ vô cùng trống trải.

Chúng tôi nhỏ giọng nói chuyện, còn có thể nghe được tiếng vọng nho nhỏ từ trong con đường trống trải.

Trong ga tàu điện ngầm ánh đèn sáng tỏ, nhưng thật sự rất ít người. Nói tóm lại, tôi khá thích hoàn cảnh thế này. Người ít, không gian công cộng sẽ càng rộng rãi hơn, tôi cũng sẽ càng thoải mái hơn. Tôi là người thích cô độc mà.

Khi đi xe buýt hay đi tàu điện ngầm, nếu chỉ có một mình tôi có thể thoải mái ngồi xuống bất kỳ vị trí nào, nếu chọn ngồi ở cuối xe, tôi có thể nhìn thẳng từ đầu bên này tới đầu bên kia.

Trong thùng xe cũng không oi bức, lượng không khí cao, tâm tình cũng trở nên thoải mái dễ dàng. Bản thân tôi thật sự có cảm giác trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy.

Nếu nói tới diện tích không gian của mỗi người, vậy diện tích ở nông thôn nhiều hơn thành phố rất nhiều. Nhà ông bà nội ở trong trấn nhỏ, nhưng mỗi nhà đều có tiểu viện ngói xanh độc lập, có con đường nhỏ do đá xanh xếp thành. Mặc dù xe lớn không thể phóng vù vù qua, nhưng đường nhỏ giăng khắp chốn, dù là lên núi hay xuống mương đều thông suốt.

Vào ngày thường chẳng thấy được mấy người trên đường, trên những con đường đan xen giữa các tiểu viện ngói xanh có vẻ cực kỳ yên tĩnh. Chẳng trách mỗi lần lão cha tôi nói muốn đón ông bà nội vào thành phố ở, ông bà nội lại không chịu.

So sánh với thành phố ồn ào và chướng khí mù mịt, Cổ Trà trấn có trời xanh mây trắng, có đập chứa nước mênh mông vô bờ, có tiểu viện đoan trang phong cách cổ xưa, mỗi bước một cảnh, mỗi một thị giác đều là tranh thủy mặc về các con đường đá xanh.

Nông thôn đúng là một nơi tuyệt vời để dưỡng lão. Chờ khi tôi già rồi tôi nhất định sẽ không sống ở nơi quỷ quái này, ít nhất cũng phải tìm được một nơi khiến cả thân thể và tâm hồn mình đều cảm thấy tự do. Nếu đời này tôi cứ sống trong thành phố mãi, đoán chừng tôi sẽ bị giảm thọ mười năm.

Tôi và Tưởng Mộc Thanh gỡ chiếc khẩu trang đã hơi biến đen xuống, đứng trước bức tường cách ly chờ đợi đoàn tàu tới.

“Đinh linh linh…”

Theo tiếng còi tàu nhắc nhở, xuyên thấu qua tường cách ly, tôi nhìn thấy một con cự long lái qua ngay trước mặt tôi, giảm tốc độ rồi dừng hẳn.

Cửa xe mở ngay phía trước tường ngăn cách chúng tôi đứng. Hai cánh cửa chồng lên nhau, đồng thời mở ra. Chúng tôi dựa theo mũi tên chỉ thị trên mặt đất để các hành khách trên xe xuống trước, sau đó mới lên xe, Trong thùng xe có dán đủ loại biểu ngữ chỉ huy mọi người

Phía trước cửa xe có dán biển chú ý bị cửa kẹp, không thể khạc nhổ lung tung trong thùng xe, không thể hút thuốc, xin nhường chỗ cho người già yếu…

Nhìn những biểu ngữ này, tôi gật đầu lẩm bẩm đã hiểu. Đồng thời tôi cũng cười nhạo dòng chữ tiếng anh phiên dịch. Việc dùng các âm Hán Việt để dịch âm Tiếng Anh đã được phổ biến rộng khắp.

“Em cứ cảm thấy Quách Thông thật khổ, thích một người nhưng lại không được đáp lại.”

Tưởng Mộc Thanh ngồi tại chỗ nói xong đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi, nhẹ nhàng tựa đầu trên vai tôi.

“Chúng ta cũng bất lực, ai kêu cậu ta thích người nào không được, cứ nhất định phải thích Giản Ngọc khó giải quyết nhất.”

Trên thế giới này luôn có những tồn tại tương đối bình thường, cũng có những tồn tại tương đối kỳ quái, bình thường như tôi, mà kỳ quái thì như Giản Ngọc với Tưởng Mộc Thanh.

“Em thích Lục Phàm, mau đáp lại em.”

Tưởng Mộc Thanh dựa sát đầu vào vai tôi, sát tới mức tôi có thể cảm giác được đau đớn khi xương cằm của cô ấy cạ trên vai tôi.

“Anh biết rồi, anh cũng thích em! Đáp lại xong!”

Tay tôi không khỏi vòng qua người cô ấy từ phía sau, nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.

“Câu trả lời quá dễ dàng, em không thể cảm giác được nghiêm túc, không tính, lại lần nữa.”

Tưởng Mộc Thanh có vẻ không hài lòng lắm, lại đè mạnh cằm lên vai tôi hơn. Không được, xương bả vai của tôi sắp bị cái cằm vừa nhọn vừa cứng của cô ấy nghiền nát rồi.

“Anh thích em.”

Tôi rất nghiêm túc nói từng câu từng chữ, đồng thời cánh tay ôm lấy cô ấy cũng càng tăng thêm sức lực. Cô ấy có thể cảm giác được tình yêu hữu lực lại cực kỳ nghiêm túc của tôi không?

Tưởng Mộc Thanh hơi giãy giụa thân thể, miệng khẽ hừ một tiếng, hệt như đang chơi xấu.

“Còn chưa đủ sao? Này thì không đủ này!”

Thấy bên cạnh không có người, tôi bắt đầu đùa nghịch mà vươn tay cào cào phần da ngứa trên cổ cô ấy.

“A, đừng mà, Lục Phàm thật xấu!”

Tưởng Mộc Thanh cảm thấy không thoải mái vội vàng chống cự. Cô ấy đỏ mặt mà tránh khỏi công kích của tôi, ngồi ngay ngắn lại.

Thấy cô ấy cuối cùng cũng chịu đàng hoàng lại, tôi ngừng trêu chọc, yên tĩnh nhìn về phía cô ấy.

“Em luôn cảm thấy mình rất hạnh phúc, không phải cô đơn một mình. Cho dù em gặp phải chuyện gì cũng có Lục Phàm ở bên. Nhưng Giản Ngọc lại không giống vậy, một mình ngồi trong nhà, không có bất kỳ chỗ dựa nào.”

Tưởng Mộc Thanh vốn lương thiện lại bắt đầu lo lắng.

Sau khi nói chuyện với lão họa sĩ, chúng tôi đã biết Giản Ngọc ở nhà một mình quanh năm suốt tháng. Vì cha mẹ là họa sĩ, quanh năm cần ra ngoài tham gia các hoạt động và sưu tầm dân ca, trong nhà chỉ có một bảo mẫu chăm lo việc ăn uống và sinh hoạt hằng ngày cho Giản Ngọc.

Sau đó bảo mẫu cũng bị Giản Ngọc dùng lý do không chịu nổi có người xa lạ ở bên cạnh mà sa thải mất. Cho nên mới nói, Giản Ngọc vẫn luôn sống một mình. Sự giao lưu duy nhất với thế giới bên ngoài của cô ấy là truyền tin nhắn thông qua công cụ truyền tin.

Đói thì gọi đồ ăn ngoài, khi cần quét tước dọn dẹp thì gọi cho công ty vệ sinh… Có internet, cô ấy không cần bước chân ra khỏi nhà vẫn có thể làm được mọi thứ cũng khiến Giản Ngọc biến thành người kỳ quái, chỉ cần có thể sinh tồn là được.

“Người ngoài cảm thấy cô ấy rất đáng thương nhưng thật ra anh cảm thấy chính cô ấy sẽ không nghĩ vậy. Một mình thoải mái, không có gánh nặng, bạn bè trên mạng có thể trở mặt với nhau bất cứ lúc nào, thích ai có thể thoải mái nói thích, hoàn toàn không phải chịu áp lực tâm lý. Như vậy không tốt sao?”

Tôi luôn cảm thấy trên phương diện này, Giản Ngọc có rất nhiều điểm giống tôi. Tôi cũng thích đám bạn bè như bạn bè qua mạng, khi cần có thể tâm sự, trợ giúp nhau, khi không cần có thể không liên hệ với nhau lần nào. Điểm khác biệt là tôi áp dụng kiểu bạn bè qua mạng này cho các bạn ở thực tế, kết quả là tất cả người xung quanh đều là bạn của tôi, mà thật ra tôi chẳng có lấy một người bạn chân chính.

“Em không biết bạn bè quen qua mạng có thể tính là bạn bè hay không, nhưng chỉ có những người có thể khiến mình thoải mái bộc bạch mới là bạn bè chân chính.”

Ánh mắt trong suốt của Tưởng Mộc Thanh nhìn về phía tôi, con ngươi tông đen chiếu lên gương mặt mờ mịt của tôi. Tưởng Mộc Thanh thường đề cập tới thật lòng với tôi, sự yêu thích của cô ấy là thật lòng, viết Light Novel cũng phải thật lòng, hiện tại kết bạn cũng phải thật lòng.

Thật lòng là gì? Mình thật lòng với một người, chưa chắc đối phương đã thật lòng lại với mình. Cho dù có thật lòng đi chăng nữa cũng sẽ vì đủ loại vận mệnh nhân sinh mà khiến thật lòng không còn tồn tại.

Ví dụ như tử vong…

Vậy mới nói người thật lòng là người dễ bị tổn thương nhất. Cũng vì Tưởng Mộc Thanh đã thật lòng quá mức cho nên mới biến thành bộ dạng như ngày hôm nay. Thế nhưng thật lòng thiên chân vô tà sẽ khiến những người có lòng thiện không đành lòng phụ bạc. Mà đây cũng là lý do khiến tôi ở bên cạnh cô ấy.

“Trước đây em sợ kết bạn, sợ người nhà, sợ phải thích một người. Nhưng hiện tại có Lục Phàm ở bên, em không còn sợ nữa. Em có thể đối xử thật lòng với người khác, người khác đối xử lại với em thế nào cũng được, chỉ cần Lục Phàm luôn ở bên cạnh em là đủ.”

Hiện tại Tưởng Mộc Thanh đã coi tôi thật lòng rồi sao? Tôi đã hơi hiểu được vì sao trong giai đoạn trị liệu bệnh kiều thứ hai, việc trị liệu tình bạn, tình thân lại hiện ra trạng thái thành công.

Thế nhưng việc trị liệu bình thường phía sau sẽ động tới cái gọi là bảo hiểm thật lòng này. Bảo hiểm là cây trụ trong suy nghĩ lý tính của bệnh kiều, chỉ cần có chút lệch lạc chắc chắn sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nghĩ vậy, tôi chủ động ngang nhiên xông tới, ôm lấy Tưởng Mộc Thanh vừa ngồi thẳng dậy.

“Lục Phàm, bất kể thế nào cũng phải giúp đỡ Giản Ngọc. Một mình thật sự rất cô đơn. Dù thế nào đi nữa em cũng không hi vọng cô ấy tiếp tục sống một mình như vậy.”

Tưởng Mộc Thanh nghiêng đầu nhìn tôi, trên mặt lộ vẻ tín nhiệm.

Đúng vậy. Người là động vật quần cư, chuyện này đã được khắc vào gen ý thức. Cho dù là người quái gở tới mức nào, thích sống một mình tới mức nào đi nữa cũng sẽ cảm thấy cô độc.

Ví dụ như khi tôi ngồi một mình trên giường nhà ông bà nội chất khối gỗ, muốn để ông bà nội thấy tôi là người thông minh tới cỡ nào, từ đó nhận được sự khích lệ của bọn họ. Mà những hành vi phá phách ngay sau đó cũng vì như thế. Về sau, sự tồn tại của Lạc Tuyết bù đắp cảm giác cô độc trong lòng tôi, từ đó chữa khỏi những thói xấu của tôi. Mất đi Lạc Tuyết khiến tôi buộc phải trở nên thực tế.

Tôi không muốn thật lòng với bất kỳ người nào nữa vì tôi không muốn mất đi thứ quý giá của đời mình. Làm ơn hãy giúp bệnh kiều mau chóng khỏi bệnh đi.

“Anh sẽ nghĩ biện pháp. Nhưng em phải đồng ý với anh, phải đối xử tốt với những người thật lòng với em.”

“Em biết rồi.”