Đưa Mặc Thi Vũ về tới nhà, tôi lại tự mình lên xe buýt về nhà, lúc tôi về tới nhà đã chậm hơn bình thường một giờ đồng hồ.
Bước chân tôi hơi nặng nề một mình trở về khu dân cư. Bởi hiện tại là mùa đông nên không thấy ông gác cửa ngồi trên ghế tựa xem báo chí, mà rút về trong phòng trực ban xem chiếc tivi vệ tinh nho nhỏ.
Bởi ông ấy đã hơi lãng tai nên mở âm lượng tivi khá lớn, tôi đứng bên ngoài cửa vẫn có thể nghe được. Hẳn ông ấy đang mở tiết mục thời sự đưa tin về tình hình chính trị.
Người càng lớn tuổi lại càng thích quan tâm chuyện quốc gia đại sự, càng ưu quốc ưu dân. Mà người trẻ tuổi giống như chúng tôi lại chỉ có thời gian lo lắng tới bản thân thôi.
Thi cuối kỳ sẽ ra đề như thế nào đây?
Tưởng Mộc Thanh đã về chưa?
Và vân vân.
Tôi nhìn qua cửa sổ tầng năm nhà tôi đã sáng đèn, hẳn cô ấy đã về rồi. Mặc dù cô ấy không chú ý tới cảm thụ của tôi nhưng hẳn cô ấy sẽ không bỏ mặc mẹ tôi.
Tôi cực kỳ lo lắng không biết nên đối mặt với cô ấy như thế nào, cho nên bước chân cũng vô thức chậm dần, tốc độ lên lầu cũng chậm hơn hẳn.
Mới vừa tới cửa, mặc dù biết trong nhà có người nhưng tôi vẫn vươn chìa khóa lên mở cửa như thường lệ. Tôi sợ quấy rầy tới tinh thần làm việc của mẹ, sợ quấy rầy tới thời gian yên ổn làm bài tập của cô ấy.
Thế nhưng tôi còn chưa móc chìa khóa ra, cửa nhà đã bật mở.
“Tiểu Phàm, về rồi sao?”
Mẹ tôi kéo cửa ra, hai tay chống nạnh, dáng vẻ rất tức giận nhìn chằm chằm tôi.
“…”
Tôi chẳng còn hơi sức đáp lại.
“Trước tiên không được vô nhà! Mẹ có chuyện muốn hỏi con!”
Mẹ tôi cũng không định tránh ra nhường đường mà ngăn tôi bên ngoài cửa.
“Chuyện gì vậy ạ? Mẹ đừng làm khó con, con đang vội đây.”
Tôi nhấc chiếc balo nặng nề trên vai một cái, trong lòng chỉ nghĩ mau chóng vào nhà làm bài tập, ít nhất cũng phải tranh thủ hoàn thành một đề thi trước giờ cơm tối.
“Giữa con và Tiểu Thanh đã xảy ra chuyện gì? Không phải tình cảm của hai đứa vẫn luôn tốt sao?”
“Cô ấy về rồi ạ?”
Nghe mẹ nói vậy tôi giật mình, rướn đầu nhìn vào bên trong nhưng lại bị mẹ tôi ngăn cản.
“Đã về từ sớm rồi. Về xong cũng chẳng nói với mẹ tiếng nào, mặc nguyên bộ đồng phục nằm dài trên giường. Mẹ gọi con bé cũng không trả lời.”
Ánh mắt mẹ tôi lạnh lùng nghiêm nghị tới đáng sợ, thoạt nhìn bà ấy muốn quy hết tất cả nguyên nhân khiến Tưởng Mộc Thanh biến thành như vậy lên đầu của tôi.
“Trở lại là được rồi.”
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Rốt cuộc hai đứa bị sao vậy? Trông Tiểu Thanh có vẻ rất khó chịu! Con không định nhận trách nhiệm sao?”
“Không có việc gì ạ, chỉ là giận dỗi bình thường mà thôi. Để con đi xem cô ấy.”
Hiện tại tất cả mọi người đều nuôi dưỡng ra một thói quen, một khi Tưởng Mộc Thanh xảy ra chuyện gì cũng đều do tôi gây ra. Dựa vào cái gì mà mọi người muốn đổ tất cả trách nhiệm lên đầu của tôi? Một người nhân cách kiện toàn hẳn có thể tự phụ trách bản thân, đúng không?
Trước đây cô ấy bệnh kiều, tôi nhận trị liệu thì có thể phụ trách. Hiện tại cô ấy đã thành một người bình thường có thể yêu thích người khác, tôi còn phải chịu trách nhiệm sao?
Trong lòng tôi thầm nói như thế, nhưng trước mặt mẹ tôi cũng không định tranh luận quá nhiều. Mẹ tôi đã tự ý coi Tưởng Mộc Thanh thành con gái nuôi của mình, thành con dâu của mình. Trong mắt bà ấy, tôi phải chịu trách nhiệm.
Chờ sau khi Tưởng Mộc Thanh cam tâm tình nguyện rời đi, hẳn bà ấy sẽ kịp phản ứng, tất cả những quan hệ đã từng xác lập trước đó chỉ là trò đùa mà thôi.
Bạn làm ba tôi làm mẹ, bạn tưởng mình là đứa bé lên ba sao?
Nói xong tôi lại lách qua người mẹ đi vào trong. Đặt balo trong phòng, tôi bước ngay tới phòng làm việc.
Len lén mở cửa ra, tôi phát hiện đúng là Tưởng Mộc Thanh đang mặc đồng phục nằm lỳ trên giường không nhúc nhích, dường như cô ấy rất mệt mỏi.
Tới gần cuối kỳ, đúng là lượng bài tập nhiều hơn bình thường, nữ sinh có thân thể tương đối yếu đuối, có cảm thấy mệt hơn cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
“Tưởng Mộc Thanh, em sao rồi?”
Lúc này, tôi có lý do để quan tâm bèn đi tới bên giường, vươn tay về phía cô ấy.
“Đừng có đụng vào em.”
Tưởng Mộc Thanh đang nằm úp mặt xuống giường như thi thể đột nhiên lạnh lùng nỉ non một câu.
Chỉ chớp mắt tay tôi đã ngừng giữa không trung, không biết nên làm thế nào mới tốt. Tôi bị cô ấy ghét sao? Bị bệnh kiều ghét, đây đúng là thành quả trị liệu đáng mừng.
“Xin lỗi…”
Xin lỗi, anh còn tưởng em bệnh kiều, là anh quá liều lĩnh, quá lỗ mãng, nữ sinh bình thường sẽ không cho phép nam sinh không phải người yêu mình tùy tiện đụng chạm.
Tưởng Mộc Thanh càng ngày càng bình thường thật.
“Vậy em nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng ngủ quá nhiều, còn phải làm bài tập nữa. Ha ha.”
Tôi nở nụ cười giảm bớt lúng túng giữa cả hai người, sau đó quay đầu chuẩn bị rời khỏi phòng.
Tiếp theo, tôi quay đầu về phòng làm bài tập, cưỡng chế đè ép suy nghĩ trong lòng. Vào thời điểm này, hẳn không cần nói bất kỳ điều gì cả. Cô ấy đã học được cách tự chịu trách nhiệm với chính mình.
Tôi làm bài tập một hồi đã tới giờ cơm tối. Vì để chúc mừng, tôi nấu nhiều thêm vài món, gào thật to kêu Tưởng Mộc Thanh và mẹ xuống ăn cơm, nhưng chỉ có mẹ xuống.
“Tiểu Thanh, xuống ăn cơm đi.”
Mẹ tôi thấy Tưởng Mộc Thanh không ra ngoài bèn chủ động đi gọi cô ấy.
“Mẹ, con không đói bụng, hai người ăn trước đi ạ.”
Trong phòng truyền tới giọng nói hữu khí vô lực của Tưởng Mộc Thanh. Cô ấy vẫn duy trì tư thế nằm rạp trên giường, hơi động đậy khiến mái tóc rũ xuống phủ kín mặt.
“Tiểu Thanh, sao lại không đói bụng được? Ít nhiều gì cũng nên ăn một chút được không? Đồ ăn Tiểu Phàm nấu rất thơm. Con ngửi xem…”
Mẹ tôi bước vào phòng làm việc. Bên trong yên tĩnh, hai người cũng không giao lưu gì, sau đó mẹ tôi trầm mặt bước ra.
“Tiểu Phàm, rốt cuộc con đã làm gì? Tiểu Thanh bị sao vậy?”
Mẹ tôi cũng không đi về phía bàn ăn mà đứng bên cạnh hô to với tôi.
“Hẳn là cô ấy thấy không muốn ăn, do lúc trưa đã ăn nhiều quá.”
Tôi cứng đờ mỉm cười. Ai biết lúc trưa cô ấy đi ăn gì với Lý Tiếu Vân kia? Đoán chừng hai người đã ăn đại tiệc kiểu Tây Âu như mẹ Tưởng đã từng mời chúng tôi đi ăn, sau đó đồ ăn vào chưa tiêu hóa hết nên không thấy đói.
“Đây vốn không phải dáng vẻ do ăn nhiều mà thành, cả người con bé như bãi bùn nhão ngã trên giường thế kia… Tiểu Phàm, con nói đi, rốt cuộc con đã làm gì mà khiến Tiểu Thanh đau lòng như vậy?”
“Mẹ đừng đổ hết chuyện của cô ấy lên đầu của con!”
Nghe mẹ tôi cằn nhằn mãi, tôi vốn không vui trực tiếp hô lên.
Bởi vì vẻ mặt tôi quá đáng sợ, đoán chừng mẹ tôi đã bị giật mình. Qua một hồi lâu sau bà ấy mới tỉnh hồn lại, bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi tới vị trí của mình ngồi xuống.
“Bất kể thế nào, Tiểu Phàm, mẹ hi vọng con đừng làm chuyện gì khiến mình hối hận.”
Mẹ làm ra vẻ buông tay không hỏi tới nữa, cầm lấy đôi đũa trên bàn bắt đầu ăn cơm. Tôi cũng nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, ngồi xuống vị trí đối diện bà ấy.
Tôi không muốn ăn lắm, chỉ qua loa vài miếng sau đó bắt đầu ngây người nhìn đồ ăn trên bàn.
Làm chuyện khiến mình hối hận?
Trên thế giới này vốn chẳng có ai ngốc như vậy, biết rõ mình sẽ hối hận mà vẫn còn làm. Trên thực tế, sau khi làm tất cả mọi chuyện người ta mới biết mình đã sai rồi, mới bắt đầu hối hận.
Chữa khỏi cho bệnh kiều, khiến bệnh kiều không yêu thích mình nữa, làm vậy sao có thể tính là chuyện đáng hối hận? Lợi dụng bệnh kiều để chiếm lấy tự do của một người đó mới là dơ bẩn, mới là đê tiện.
Tất cả kết quả phải đợi ngày mai mới có thể công bố.
Đây là hành vi của bệnh kiều hay là tình cảm bình thường? Hiện tại tôi đã có chút không thể phân biệt nổi.
Ăn cơm tối xong tôi tới phòng bếp rửa chén. Dường như mẹ tôi đã hoàn toàn buông tay mặc kệ, về tới phòng mình tự làm việc. Rửa chén xong tôi lại về phòng bắt đầu làm bài tập.
Làm mãi tới rạng sáng, gần như đã làm bài tập xong tôi mới xoa hai mắt đau nhức, chuẩn bị đi rửa mặt. Thế nhưng phía thư phòng ở sát vách lại truyền tới tiếng mở cửa trước.
Thiếu nữ lướt tới, tiếng bước chân đạp về phía phòng tắm khiến người ta hơi chú ý.
Cửa thủy tinh của phòng tắm đã bị mở ra, sau đó là tiếng đóng cửa khóa cửa, tiếp đó là tiếng cởi quần áo.
Tiếng vòi hoa sen được mở ra, sau đó là tiếng nước ào ào, cuối cùng dường như dòng nước đã bị thiếu nữ ngăn cảm, phát ra tiếng vang bất quy tắc.
Trong phòng tắm vang lên tiếng vang mạnh vốn không nên tồn tại khiến lòng tôi lạnh lẽo. Bị sao vậy? Cô ấy ngã sao? Tôi vội vàng đi tới, nhưng vừa nghĩ tới đối phương là con gái, lại còn đang tắm, lúc này tôi lại tới gần phòng tắm thì có vẻ hơi bất nhã.
Thế nhưng hiện tại trong phòng tắm chỉ có tiếng nước, ngoài ra không còn động tĩnh nào nữa.
“Tiểu Thanh! Tiểu Thanh!”
Tôi còn chưa có động tác gì, mẹ tôi vẫn thường không quan tâm tới động tĩnh bên ngoài lại lao ra khỏi phòng làm việc, là người đầu tiên xông tới, đưa tay mở tấm kính.
“Sao rồi mẹ?”
Thấy thế, tôi cũng chỉ đành đi qua nhìn thử xem có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong cửa kính lại không truyền tới tiếng trả lời.
Mẹ tôi tức giận liếc nhìn tôi, sau đó xoay người đi lấy chìa khóa dự bị để mở cửa phòng tắm. Tôi biết điều mà lui về phía sau một bước nhường đường, trong lòng thầm lo lắng cho Tưởng Mộc Thanh nhưng lại không biết nên làm thế nào mới tốt. Chỉ có thể sốt ruột lo lắng.
Mẹ tôi vội vã lấy chìa khóa dự bị ra, mở cửa phòng tắm.
“A!”
Sau đó, bên trong truyền tới tiếng thét chói tai của mẹ.
“Tiểu Thanh, mau tỉnh lại! Tiểu Phàm mau tới đỡ con bé ra giúp mẹ!”
Mẹ tôi quay đầu ra ngoài hô lên.
“Cô ấy bị sao vậy ạ? Con đi vào sẽ không tốt lắm đâu…”
Tôi đứng ngoài cửa do dự đáp lại. Nếu tôi nhìn hết thân thể người ta, khác gì là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?
“Hiện tại còn ngượng ngùng cái gì, cô ấy là vợ con! Mau vào đây!”
Mẹ tôi không lựa lời mà hô lên.
Bị mẹ la như vậy, chỉ chớp mắt tôi đã chẳng thể quan tâm gì tới nhân tình lễ nghi, trực tiếp vọt vào. Vào lúc mạng người quan trọng, dù là chuyện gì cũng phải dẹp sang một bên. Dù có phải chịu trách nhiệm thì đã sao? Cứ để tôi phụ trách là được rồi.
Cho dù cô ấy cứ tiếp tục như vậy cả đời, cũng cứ để tôi phụ trách là được rồi.
Tôi mở cửa phòng tắm ra, thấy mẹ đang cố gắng dùng hai tay đỡ Tưởng Mộc Thanh đã hôn mê, ngã vào trong bồn tắm lên. Bởi thân thể cô ấy đã hoàn toàn trượt vào bồn tắm, dưới tình huống vô thức mặt thiếu nữ cũng bị chìm vào nước.
Tôi đỡ lấy Tưởng Mộc Thanh, mẹ cũng dùng sức đỡ lấy phía sau lưng cô ấy, muốn để cô ấy nôn ra phần nước đã uống vào phổi.
Thế nhưng Tưởng Mộc Thanh lại không chịu phối hợp, kiên quyết cắn chặt hàm răng không chịu nhả ra.
“Con ở đây trông Tiểu Thanh trước, mẹ đi gọi cấp cứu.”
Sau khi mẹ tôi thử vài lần vẫn không được bèn bỏ qua, vội vàng chạy ra ngoài đi gọi điện thoại.
Sau khi mẹ tôi rời đi, tôi lại thử vuốt lưng cô ấy vài lần nhưng cô ấy vẫn không chịu nhã ra.
“Xin em, tỉnh lại đi!”
Tôi vội vã quá mức bèn hôn lên môi cô ấy, định làm hô hấp nhân tạo. Ai biết vừa hôn vào một cái Tưởng Mộc Thanh đã nhíu chặt mày, ho khan kịch liệt, nôn đầy nước ra mặt tôi.
Đây đúng là nụ hôn bết bát nhất.
“Lục… Không nên nhìn…”
Thiếu nữ hơi mở mắt, thấy được tôi, trong mắt vốn có chút thần thái lại trở nên ảm đạm. Cô ấy chôn thân thể lồ lộ vào trong dòng nước đầy bọt, chỉ thò mặt ra.