Hiện tại là rạng sáng 1h23', cách cực hạn nhẫn nại của bệnh kiều còn 22h37'.
Lúc này, thiếu nữ thiếu chút nữa chết chìm trong bồn tắm chôn thân thể dưới mặt nước đầy bọt biển. Cô ấy cố ý căng mặt, xoay đầu về bức tường men sứ đầy bọt nước, dường như cô ấy định cố gắng chịu đựng tiếp.
Dáng vẻ còn có thể nhẫn nại tiếp tục chịu đựng của thiếu nữ bệnh kiều khiến đầu óc tôi như nỗ tung, không bao giờ muốn mặc kệ cô ấy, chẳng ngó ngàng gì tới như thế nữa.
Cho dù thiếu nữ trước mắt đã lộ trọn vẹn trong bồn tắm, mê hoặc cực kỳ, nhưng lại chẳng thể di dời cơn giận trong lòng tôi đi. Tôi hô lớn lên với cô ấy:
“Có phải em thích uống nước tắm lắm không?"
"Tội gì mà không ngoan ngoãn ăn cơm? Em bày ra vẻ mặt thối đó cho ai xem? Cũng chẳng có ai nợ gì em!”
“Em có biết em làm vậy là nguy hiểm lắm không? Nếu anh và mẹ không kịp phát hiện thì sao? Nếu em xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?”
“Em có gặp chuyện gì không vừa ý thì cứ nói ra đi, mau nói ra cho anh!”
Tưởng Mộc Thanh nghe thấy tiếng gầm của tôi lại dìm mặt xuống nước, hệt như rất uất ức mà hừ nói.
“Nước thật lạnh!”
Đối mặt với đầy câu hỏi của tôi, thiếu nữ chỉ nói ra một câu đáng thương như vậy.
Nước tắm đã lạnh rồi sao? Lúc này tôi mới nhớ tới Tưởng Mộc Thanh đã đổ nước vào bồn tắm được một thời gian rồi.
Mẹ nghe thấy động tĩnh bên phía chúng tôi bèn buông điện thoại xuống chạy vội tới. Thấy Tưởng Mộc Thanh bình an vô sự, mẹ tôi vội vàng đẩy tôi đang định nổi nóng nữa ra khỏi cửa.
“Để Tiểu Thanh tắm xong rồi lại nói tiếp.”
Bởi vì Tưởng Mộc Thanh hơi suy yếu cho nên mẹ tôi ngồi trong phòng tắm giúp cô ấy một hồi. Rất nhanh bọn họ đã hoàn thành việc tắm rửa. Tưởng Mộc Thanh được mẹ tôi đỡ về phòng.
Dọc theo đường đi, đương nhiên Tưởng Mộc Thanh không thể tránh được bị mẹ tôi dạy dỗ một trận. Tôi đang đi bên cạnh Tưởng Mộc Thanh cũng phải nghe theo. Cuối cùng cô ấy loạng choạng về tới phòng, thay quần áo, ngồi thẫn thờ trên giường.
Đợi sau khi hoàn thành mọi chuyện, mẹ tôi nhìn tôi đã đứng chờ trước cửa phòng Tưởng Mộc Thanh, lại nhìn Tưởng Mộc Thanh còn đang cúi đầu rũ mắt, trong lòng lo lắng nên bà ấy còn chưa muốn đi.
“Nói đi.”
Mẹ tôi khoanh tay trước ngực, ngồi trên giường, ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm chúng tôi. Kết quả cả hai chúng tôi đều không thể mở miệng.
“Mẹ, mẹ cứ đi làm việc của mẹ đi, để con xử lý.”
Mẹ còn ngồi đây, có rất nhiều chuyện chúng tôi không tiện nói thẳng. Vì vậy tôi không nhịn được đẩy mẹ ra khỏi phòng.
“Không được, Tiểu Thanh đã vậy rồi, con kêu mẹ sao có thể yên tâm được? Rốt cuộc con đã làm gì mà hại Tiểu Thanh mất hứng hai ngày nay?”
Mẹ tôi không hề định rời đi, vẫn tiếp tục ngồi lù lù trên giường.
Tôi hiểu lo lắng trong lòng mẹ tôi, dù sao thì Tưởng Mộc Thanh cũng chỉ mới thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Mà trong lòng tôi sao có thể không lo lắng được? Dù thế nào đi nữa cũng không thể lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn được!
“Mẹ, nếu mẹ không đi bọn con sẽ chẳng thể nói gì với nhau hết!”
Tôi không nhịn được tiếp tục kéo mẹ ra ngoài. Cuối cùng mẹ tôi cũng không thể chịu nổi, buộc lòng phải tạm thời đi ra ngoài. Bởi phòng ngừa mẹ nhìn lén, tôi còn khóa cửa phòng lại, sau đó tới trước mặt Tưởng Mộc Thanh ngồi xuống.
“Sao em lại mất hứng?”
Tôi thấp giọng hỏi.
“Em không hề không vui, Lục Phàm mới không vui, vừa nãy còn hung dữ với em!”
Tưởng Mộc Thanh ngẩng đầu lên, tức giận liếc tôi.
“Em có biết vừa nãy em đã làm ra chuyện gì không? Thiếu chút nữa em đã có chuyện! Nếu em có chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?”
Tôi không cách nào tưởng tượng nổi hậu quả nếu Tưởng Mộc Thanh chết chìm trong nhà tôi. Đầu tiên tôi chẳng thể nào giải thích với mẹ Tưởng, thứ hai nhà chúng tôi sẽ gặp phải phiền phức vô cùng vô tận tự tìm tới cửa.
Căn nhà có người sơ ý chết trong phòng tắm, còn ai nguyện ý thuê ở không? Chí ít nhà của chúng tôi cũng được xây dựng trên đoạn đường xa hoa, vốn là nơi có tiền cũng chưa chắc đã mua được, nhưng ít nhiều gì cũng vì chúng tôi sơ suất mà xảy ra chuyện. Như vậy đời này, cả tôi và mẹ tôi đều phải gánh phần áy náy ép tới người ta không thở nổi trên lưng!
“Thế nào cũng tốt mà…”
Tưởng Mộc Thanh lại thấy mũi chua xót, nước mắt cũng chảy xuống theo.
Tôi ghét nhất là thấy con gái khóc, nhất là Tưởng Mộc Thanh khóc. Nhưng lần này thấy Tưởng Mộc Thanh khóc, tôi lại cảm thấy ít nhất tôi cũng còn cơ hội vãn hồi suy nghĩ kỳ lạ của cô ấy.
Cô ấy còn khóc chứng minh cô ấy không cam lòng. Hiện tại cô ấy đang dành hết tâm sức để thực hiện suy nghĩ nào đó, nhưng trên mặt tình cảm cô ấy lại rất không tình nguyện.
“Cái gì gọi là thế nào cũng tốt? Em có từng nghĩ tới mẹ em, còn cả mẹ anh chưa? Có từng nghĩ tới anh chưa? …”
Tôi cúi đầu xuống, trong ngực mơ hồ, cổ họng như bị ách, hoàn toàn không thể nói nên lời.
Thấy tôi nhắc tới bản thân, ánh mắt Tưởng Mộc Thanh nhìn tôi đã hơi dịu dàng hơn một chút, sau đó lại trầm xuống.
Rốt cuộc cô ấy muốn tôi phải nói cái gì?
“Lục Phàm, em rất đau khổ! Em vốn không thể làm nổi!”
Tưởng Mộc Thanh nói xong lại nhìn về phía trước.
“Làm gì? Rốt cuộc em muốn làm gì?”
Tôi lo lắng hỏi.
“Lục Phàm, không phải anh muốn em đáp lại tình cảm của người khác thật cẩn thận sao? Em đang thử đáp lại, nhưng em vốn không thể làm được! Em vốn không cách nào thích người khác được.”
“Anh kêu em đáp lại cho tốt, không phải kêu em miễn cưỡng bản thân mình, không phải bức bách em đi thích người khác! Nếu không thích em cứ cự tuyệt là được rồi.”
Chắc chắn cô ấy đã hiểu lầm ý của tôi. Kết quả trị liệu tuyệt đối không phải là tôi muốn cô ấy thích người khác, mà tôi muốn cô ấy học được cách lựa chọn lý tính.
“Nhưng rõ ràng Lục Phàm muốn em thích người khác. Trang cuối cùng trong cuốn bút ký trị liệu đã viết, anh muốn bắt em thích người khác!”
“Em thích người khác mà trong lòng Lục Phàm không có chút cảm giác gì, rõ ràng trong lòng Lục Phàm không có em!”
Tưởng Mộc Thanh vừa khóc vừa quát lên. Bởi vì cô ấy quá suy yếu, cho nên dù cô ấy đang rống lên nhưng giọng nói lại có vẻ trầm thấp lại khàn khàn.
“Ai nói “người khác” trong cuốn nhật ký kia không bao gồm anh? Em có biết khi anh thấy em và tên khốn kiếp kia đi chung với nhau anh đã cảm thấy thế nào không? Anh cảm thấy mình chẳng làm được gì cả, không thể cứu vãn được bất kỳ thứ gì hết, ngay cả học cũng không cách nào học vào, trong đầu chỉ có mỗi em thôi!”
Vừa thấy cô ấy phủ nhận suy nghĩ trong lòng tôi, tôi tức giận nói một mạch cảm nhận trong lòng mình suốt một ngày nay.
Rất thống khổ, tôi không muốn trải nghiệm cảm giác này thêm lần nào nữa.
Tưởng Mộc Thanh nghe thấy tôi nói vậy, toàn thân như đều bị chấn động, đứng ngơ người ngay tại chỗ.
“Anh ghét em ở chung với nam sinh khác! Không chỉ ở chùng, ngay cả nói chuyện với nhau cũng thật ghét. Tay cậu ta còn dám khoác lên người em, lúc đó anh đã rất tức giận, vậy mà em lại nói anh không có cảm giác gì?”
Không chỉ có Tưởng Mộc Thanh, ngay cả tôi cũng cảm thấy mình đã nhẫn nại rất lâu! Tôi thật sự cho rằng cô ấy thích Lý Tiếu Vân, không phải vì tôi không tín nhiệm cô ấy, mà là dù cô ấy chỉ hiện ra một chút khả năng, dù chỉ là chút xíu, cũng đủ khiến tôi sợ muốn chết.
Tôi cảm thấy mình như bệnh kiều, từ sau khi rời khỏi cô ấy, tôi cảm thấy mình làm gì cũng không được tự nhiên. Vậy mà cô ấy còn tưởng tôi đang sống rất tốt.
Rõ ràng là như vậy, cả hai người chúng tôi đều như vậy.
“Ha ha!”
Tưởng Mộc Thanh ngây người nhìn tôi, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng che kín miệng, cười ha hả một tiếng.
Có gì đáng cười, chẳng lẽ em còn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình sao? Em muốn trốn cũng không thoát được đâu. Vừa nãy anh đã nhìn thấy hết rồi, cho dù em có nguyện ý hay không anh cũng sẽ chịu trách nhiệm tới cùng."
Tôi nghiêm mặt nói với cô ấy. Nhưng mới vừa nghiêm túc được một hồi, dường như tôi đã bị nụ cười của cô ấy lây nhiễm, trên mặt tôi cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
“Lục Phàm, anh như kẻ ngốc vậy.”
Tưởng Mộc Thanh khẽ mỉm cười, dường như cuối cùng cô ấy cũng hài lòng, ngẩng đầu nhìn tôi.
“Em cũng như đứa ngốc vậy!”
Tôi cúi đầu đỡ lấy tay vịn của cái ghế, dán mặt về phía cô ấy.
“A, bị Lục Phàm thấy hết, thật xấu hổ kinh khủng.”
Tưởng Mộc Thanh nghĩ tới chuyện vừa rồi lại giả vờ kinh hoảng. Cô ấy bụm chặt cổ áo ngủ, cười quái dị với tôi.
“Đúng rồi, coi như em xui xẻo, ai bảo em ngốc như vậy. Lần này thì xong đời, bị anh quấn lấy.”
Tôi giả vờ tức giận vươn tay, véo lấy hai má đỏ hồng của cô ấy.
“Đau quá! Thật đáng ghét!”
Cô ấy phản kháng, đồng thời còn há miệng làm ra vẻ muốn cắn lấy tay tôi.
“Ai kêu em không ngoan!”
Tưởng Mộc Thanh bướng bỉnh làm mặt quỷ với tôi. Dáng vẻ cô ấy phồng mũi trợn mắt thật sự quá đáng yêu.
“Em không ngoan cũng là lỗi của Lục Phàm, vì vậy Lục Phàm phải chịu trách nhiệm, vĩnh viễn! Em đã bị anh thấy hết, không thể gả cho người khác được, nhất định phải gả cho Lục Phàm. Thật đáng ghét! Nhưng đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, em thật đáng thương!”
Tưởng Mộc Thanh tiếp tục bày ra vẻ mặt kỳ quái, đồng thời còn mỉm cười ngốc nghếch.
Tôi cảm thấy bầu không khí vốn nghiêm túc trong phòng cũng dần trở nên không nghiêm túc, hệ như hai đứa bé đang trêu chọc nhau, một người muốn trêu một người muốn bị trêu, cả hai người đều đang chọc nhau cười.
“Được rồi, đừng ồn ào nữa. Em ngoan ngoãn nói cho anh biết, giữa anh và Lý Tiếu Vân em chọn ai? Không cần miễn cưỡng bản thân mình, không nên vì anh cứu được em một lần mà em thiên vị cho anh.”
Tôi điều chỉnh lại tâm tình, sau đó nghiêm túc nói với Tưởng Mộc Thanh đã trở nên vui vẻ hoàn toàn.
“Anh muốn nghe thật sao?”
“Nếu em không nói thật anh sẽ không yên lòng."
Tưởng Mộc Thanh thấy dáng vẻ ghen tuông không được tự nhiên của tôi lại híp mắt, nghiêng đầu cười.
“Thật ra sau một ngày “đáp lại thật cẩn thận”, em cảm thấy Lý Tiếu Vân cũng khá tốt, không chỉ đẹp trai, nói chuyện lại hài hước, bản thân khá hấp dẫn, là nữ sinh vốn không thể chống đỡ nổi thế công của cậu ấy.”
Đừng nói cho tôi biết cô ấy định lựa chọn Lý Tiếu Vân nha. Dù sao đối phương cũng quá ưu tú. Từ mọi phương diện, cậu ta hoàn mỹ tới không thể soi mói. Mà tôi chỉ là người bình thường, ném vào đám người chắc chắn sẽ không cách nào tìm được.
Lập tức lộ rõ cao thấp.
Tôi rất cố gắng muốn nhô lên từ trong đám người, để mình có thể xứng với Tưởng Mộc Thanh, nhưng Tưởng Mộc Thanh lại lấy thiên phú của bản thân ra khiến tôi cảm thấy mất thăng bằng…
Nếu thật sự cạnh tranh công bằng, sợ rằng bản thân tôi hoàn toàn không phải đối thủ của Lý Tiếu Vân.
“Em thừa nhận nếu không có chuyện lúc trước xảy ra, em sẽ lựa chọn Lý Tiếu Vân, thậm chí có thể còn chẳng liếc mắt nhìn tên ngốc Lục Phàm lấy một lần. Đây là lời thật lòng, hẳn Lục Phàm cũng có thể hiểu.”
Tưởng Mộc Thanh vừa cẩn thận quan sát nét mặt tôi, vừa dùng giọng điệu ổn định đáp.
“Anh hiểu mà, cho nên anh mới thấy mình chẳng có chút sức lực nào.”
Sở dĩ tôi không dám tới gần là vì Tưởng Mộc Thanh quá ưu tú, mà tôi thì quá bình thường, tôi sợ cô ấy chỉ vì bệnh kiều mà thích tôi, đó không phải tình cảm chân thật.
“Thế nhưng em cảm ơn trời cao đã không để chuyện như vậy xảy ra, để em có thể gặp được Lục trước… Anh ấy là kẻ ngốc, em cũng đã bị anh ấy biến thành… Người không cần cố kỵ bất kỳ điều gì, rất thoải mái… Ở bên cạnh người khác em vốn không thể có được cảm giác như vậy.”
Hai tay Tưởng Mộc Thanh tạo thành chữ thập, như đang khẩn cầu.
“Cho nên em lựa chọn Lục Phàm…”
Quả nhiên tình cảm là thứ không cách nào cạnh tranh công bằng được, người nào gặp trước sẽ chiếm được tiên cơ, cũng sẽ có được ưu thế cạnh tranh nhất định. Thế nhưng ưu thế này cũng không phải thứ không thể thay thế, bị kẻ tới sau vượt mặt cũng là chuyện bình thường.
May mắn là tôi không bị người khác vượt mặt.
Vậy bạn học Lý Tiếu Vân, cảm ơn cậu đã phát hiện điểm tốt của Tưởng Mộc Thanh, đã thích Tưởng Mộc Thanh. Mình đã cho cậu một cơ hội, nhưng chẳng còn cách nào khác, do cậu không thể vượt qua mình được, cho nên mình phải cố gắng tiếp tục giữ gìn phần ưu thế này thôi.
Tưởng Mộc Thanh bình thường, mình cũng thích.
“Lục Phàm, em đói…”
Tưởng Mộc Thanh như con khỉ treo trên người tôi lại bất mãn thúc giục.
“Anh biết rồi, anh lập tức đi nấu bữa khuya cho em đây.