Rất nhanh giờ hoạt động câu lạc bộ đã kết thúc.
Với tư cách là đoạn đội trị liệu bệnh kiều, mọi người tiếp tục ngồi lại trong phòng câu lạc bộ bàn về chuyện Tưởng Mộc Thanh. Mà ban đầu ai cũng bắt đầu bận rộn, dù sao thì cũng sắp hết tuần rồi, mà cuối tuần sau lại là tiết sinh hoạt cuối cùng, chúng tôi đều phải tự đệ trình bài viết của mình.
Tôi bắt đầu viết câu chuyện mà tôi đã sớm có ý tưởng kia. Cố gắng tập trung lực chú ý, tôi cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Hơi có chút tiếc nuối là trong phòng không có máy vi tính, cho nên hiện tại viết bản thảo rồi sau khi về nhà tôi còn phải dùng máy tính ghi chép lại.
Rất nhanh, phần chân thật trong câu chuyện đã được tôi ghi ra một cách mây trôi nước chảy. Về phần kết cục giả tạo phía sau, mặc dù trong đầu tôi đã tưởng tượng ngàn lần vạn lần, nhưng đột nhiên tôi lại không biết nên viết như thế nào.
Tôi muốn ngẩng đầu lên xem những người khác, ví dụ như Trà Đồ đang ngồi ngay bên cạnh tôi, nhưng Mặc Thi Vũ ngồi đối diện lập tức phát hiện ra hành động không tuân theo quy củ của tôi. Cô ấy nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt sắc bén, khiến tôi phải ngoan ngoãn rụt cổ về, nhìn nhìn bản thảo còn chưa hoàn thành của mình.
Rất hiển nhiên, do tôi viết một câu chuyện mà hai nhân vật yêu thích lẫn nhau. Nhưng trong cuộc đời tôi, lần duy nhất tôi cảm giác được mình yêu thích một người là nhờ Lạc Tuyết, cho nên tôi lấy Lạc Tuyết làm nguyên mẫu để viết câu chuyện này.
Tổng thể không có gì thay đổi. Tôi viết về thời gian nam nữ chính gặp nhau, hiểu nhau, hiểu lầm, cuối cùng là ly biệt. Thế nhưng tôi nên viết kết cục như thế nào đây? Kết cục trong suy nghĩ của tôi là nữ chính chữa khỏi căn bệnh tim bẩm sinh của mình ở nước ngoài, sau đó trở về cùng đi học với nam chính.
Cùng đi học… Sau đó?
Đột nhiên tôi cũng không biết nên làm thế nào để thích một người, cho nên tôi cũng không viết được kết cục tươi đẹp cho câu chuyện tình yêu này.
Trong đầu tôi chỉ có cùng nhau đi học, tháng ngày cực kỳ bình thản. Sau cùng tình cảm của nam nữ chính nhạt nhòa đi, đều tự thi lên đại học. Nữ phụ thì đã sớm ra nước ngoài học từ lâu, cho nên cuối cùng nam nữ chính sẽ chia tay.
Bởi vì chưa từng thật sự bắt đầu cho nên tôi không thể hiểu rõ cảm giác sau khi bắt đầu. Tôi không biết cảm giác chân thực nên vốn không cách nào viết ra được cảnh nam nữ chính ở chung một chỗ.
Vậy chẳng lẽ tôi chỉ có thể viết phần kết buồn thôi sao?
Nữ chính chết, nam chính không muốn trao tình cảm cho bất kỳ người con gái nào khác nữa, tính tình trở nên thực tế lại bướng bỉnh, thường xuyên tự nói tự trả lời, vẫn luôn duy trì một khoảng cách với mọi người.
Không ai có thể cứu vớt nam chính đáng thương. Viết tới đây, thậm chí tôi còn muốn bật khóc.
Chẳng lẽ tôi đã tiến vào giai cấp tác giả cao nhất, câu chuyện tôi viết ra còn có thể khiến tôi lạc vào cảnh giới kỳ lạ, lừa gạt toàn bộ độc giả, ngay cả tác giả là mình cũng bị lừa.
Nhưng cũng không thể nói là lừa gạt, đây vốn là câu chuyện chân thật tới không thể chân thật hơn.
Viết kết cục xong tôi đặt bút xuống, tâm trạng cực độ không tốt. Thì ra viết câu chuyện quá chân thực, quá đánh thẳng vào đáy lòng sẽ khiến tác giả không cách nào hư cấu ra được một kết cục tốt đẹp.
Vậy tôi cứ khiến câu chuyện này lấy phần kết bi kịch đi.
Sau tiết hoạt động câu lạc bộ, mọi người đều tự rời khỏi phòng.
An Vị Nhiên đi tìm giáo viên chỉ dẫn trả chìa khóa. Trà Đồ trọ trong ký túc xá trường thì tới phòng tự học buổi tối của bọn họ để đặt balo, sau đó chuẩn bị tới căn tin trường ăn cơm. Tiểu Phàm cùng bàn vì nhà ở hướng khác cho nên đã về trước, Quách Thông thì muốn tới tiệm net ở con đường đối diện chơi.
Lớp trưởng cũ Mặc Thi Vũ thì cần phải đi xe buýt vì nhà ở khá xa, nhưng hôm nay trông cô ấy có vẻ không vội, chậm rãi cùng tôi đi về phía cổng trường.
Theo những lời Mặc Thi Vũ và Quách Thông nói, hôm nay sau khi tan học Tưởng Mộc Thanh đã đi thăm câu lạc bộ bóng rổ của Lý Tiếu Vân cho nên không tới. Nhưng nếu vậy, hẳn chí ít chúng tôi vẫn có thể cùng về nhà chứ nhỉ?
Nhưng Tưởng Mộc Thanh là bệnh kiều, nếu cô ấy xằng bậy lên thì sao? Không ai có thể dùng thị giác của người bình thường để dự đoán được hành vi của cô ấy.
Tôi chỉ muốn cô ấy đáp lại tình cảm của người khác một cách bình thường thôi, cần gì phải miễn cưỡng bản thân mình làm tới mức ấy? Nhớ tới Tưởng Mộc Thanh, tôi lại không nhịn được cảm thấy sợ.
Đi tới cổng, tôi và Mặc Thi Vũ chuẩn bị tách ra. Cô ấy cần lên xe buýt, mà tôi thì muốn đứng nguyên tại chỗ chờ Tưởng Mộc Thanh ra.
Vào lúc Mặc Thi Vũ vẫy tay tạm biệt tôi chuẩn bị rời đi, đột nhiên vẻ mặt cô ấy cứng lại, dùng tay vịn cột đèn đường bên cạnh, thân thể vô lực tựa vào cột đèn.
“Cậu sao vậy?”
Tôi chú ý tới vẻ mặt khác thường của Mặc Thi Vũ, bèn vội đi tới kiểm tra thử.
“Đột nhiên mình thấy không được thoải mái…”
Cô ấy dựa lưng vào cột đèn nhìn về phía tôi, tay nắm chặt y phục chỗ bụng, khiến đồng phục nhăn nhúm.
“Cậu đau bụng à? Do lúc trưa ăn phải thứ gì không sạch sẽ sao?”
Tôi muốn đỡ cô ấy, nhưng ý thức được Tưởng Mộc Thanh sắp tới, nếu tôi đỡ Mặc Thi Vũ mà bị Tưởng Mộc Thanh nhìn thấy đoán chừng cô ấy sẽ lại suy nghĩ nhiều. Cho nên cánh tay tôi vừa vươn ra lại rơi xuống.
“Không sao, cậu cứ đợi cô ấy đi.”
Mặc Thi Vũ nhạy bén phát hiện được động tác của tôi, đại khái cô ấy cũng đoán được suy nghĩ của tôi. Cô ấy hơi mất mát phất tay, sau đó chống lên lan can lối đi bộ, chuẩn bị rời khỏi.
Tôi chú ý thấy trên vầng trán tái nhợt của cô ấy thỉnh thoảng lại xuất hiện mồ hôi lạnh, hai chân dưới làn váy không nhịn được run run.
“Sắc mặt cậu kém như vậy, để mình đưa cậu về đi.”
Thấy Mặc Thi Vũ như vậy, tôi cũng không tiện bỏ mặc cô ấy. Không do dự thêm nữa, tôi tới bên cạnh cô ấy, cẩn thận đỡ cô ấy lên.
“Chỗ Tưởng Mộc Thanh sẽ không sao chứ?”
Mặc Thi Vũ lo lắng nhìn về phía cổng trường, sau đó lại nhìn tôi.
“Có lẽ cô ấy đã đi thẳng về rồi cũng nên. Chúng ta cứ gọi điện thoại cho cô ấy là được.”
Tôi hít sâu một hơi, sau đó đỡ lấy Mặc Thi Vũ đi về phía trạm xe buýt đã có đầy người chờ.
Hiện tại đang là giờ cao điểm buổi chiều ở thành phố, trước trạm xe buýt có đầy học sinh trong trường tôi cùng với các anh chị công sở đi làm ở gần đây. Trên đường đông đúc chật chội, ngay cả trước trạm xe buýt cũng có đầy xe riêng.
Trước đây khi lựa chọn thành phố, chuyện đầu tiên tôi nghĩ tới không phải là điều kiện dạy học xuất sắc tới mức nào mà là vị trí địa lý ưu tú, gần nhà, dù đường khắp thành phố đều bị tắc tôi vẫn có thể thoải mái luồn lách qua khoảng cách chật hẹp đi bộ về nhà.
Hiện tại kinh tế phát triển, cho dù có tiền hay không cũng có rất nhiều người mua xe riêng. Cho nên vì biểu đạt địa vị xã hội khác biệt của mình, kẻ có tiền cố ý mua xe sang trọng.
Thời này có rất nhiều người giàu có, chỉ riêng một đoạn tới trạm xe buýt này thôi đã có tới mấy chiếc xe thương hiệu cao cấp đáng giá mấy vạn chạy vào.
Ngoại trừ việc xe của bọn họ có giá cao hơn các xe khác thì dường như bọn họ cũng không khác gì người thường, cố gắng tận dụng mọi biện pháp chen chúc trong dòng đường chật cứng, bên kia là cảnh sát giao thông mặc đồng phục không ngừng vung cánh tay, dùng loa phóng thanh điều hướng giao thông.
Nói tới xe sang trọng tôi lại nghĩ tới câu châm chọc các nữ sinh mê vật chất: “Thà ngồi khóc trong BMW còn hơn ngồi cười trên xe đạp.”
Nữ sinh có đam mê vật chất cũng là chuyện bình thường.
Đối với nam sinh, không có tiền sao thể làm sao lấy vợ được? Làm sao có thể dưỡng dục đời sau? Đây cũng là một yếu tố quan trọng khi kén vợ kén chồng.
Đối với kẻ có tiền, muốn cưới một cô gái đam mê tiền cuồng nhiệt sẽ rất nhẹ nhàng đơn giản, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề tình cảm. Chỉ cần mình có tiền mãi, chắc chắn đối phương cũng sẽ yêu mình mãi.
Thế nhưng nếu gặp phải kim chủ càng có tiền hơn thì phải làm thế nào đây? Ôi, lòng dạ phụ nữ thật khó suy xét.
Nói chung, cho dù là nam hay nữ đều không cần quá chú trọng vật chất. Kẻ có tiền hẳn sẽ coi việc kiếm tiền là mục tiêu cuộc sống, chứ không phải dùng tiền mình kiếm được vào các hoạt động tiêu xài không cần thiết.
Phụ nữ cũng phải hiểu tiêu tiền không phải là tất cả của hôn nhân. Tuy tuyệt đối không thể kết hôn khi không có tiền, nhưng không phải cứ có tiền là có thể khống chế tất cả.
Thay vì lấy tiền đổi lấy tình yêu và vân vân, chẳng thà cho nhân viên cấp dưới của mình thêm ít lương thì hơn.
Thấy đám xe sang trọng này, tôi chợt nảy sinh suy nghĩ như vậy. Chỉ mong ngày sau mình có thể gặp được ông chủ rộng lượng.
Dường như Mặc Thi Vũ bên cạnh tôi đã khỏe hơn. Cô ấy tựa trên vai tôi, sắc mặt tôi cũng hơi hòa hoãn hơn một chút. Tôi dẫn cô ấy tới nơi ít người, như vậy cô ấy cũng không phải chen chúc quá lại khó chịu.
Lúc này, cửa kính chiếc xe sang trọng đang đậu trước mặt chúng tôi hạ xuống, lộ ra hai bóng người quen thuộc đang ngồi phía sau.
Phía trước có một người tài xế mặc tây trang đang lái xe. Bởi vì kẹt xe cho nên ông ta vừa cầm tay lái vừa dùng ngón tay lướt điện thoại.
Tưởng Mộc Thanh và Lý Tiếu Vân ngồi phía sau xe. Hai người đều tự tựa vào cửa sổ xe, dường như vì câu nệ đối phương mà vẫn giữ một khoảng cách.
Cô ấy thấy tôi và Mặc Thi Vũ cho nên mới hạ cửa sổ xe xuống.
Mặc Thi Vũ cúi đầu tựa trên bả vai tôi, dường như không phát hiện ra Tưởng Mộc Thanh đang ngồi trên chiếc xe này, nhưng tôi lại chú ý tới cánh tay cô ấy càng dùng sức hơn, ôm tôi cũng càng chặt hơn.
Tưởng Mộc Thanh bình tĩnh nghiêng đầu nhìn về phía chúng tôi, sau đó lấy di động ra. Trong xe mờ tối, ánh sáng di động có vẻ cực kỳ chói mắt. Cô ấy cúi đầu nhấn vài cái trên màn hình sau đó lại nhẹ nhàng đặt di động xuống, lại liếc về phía tôi.
Như cảm ứng tâm linh, tôi vừa đỡ thân thể Mặc Thi Vũ vừa móc di động từ trong túi ra.
“Em về trễ một chút.”
Tiếp đó, Tưởng Mộc Thanh đang ngồi trong xe lại quay đầu đi chỗ khác, chậm rãi nâng cửa kính xe lên một khoảng. Tôi thấy Lý Tiếu Vân thử dò xét mà khoác một tay lên bả vai Tưởng Mộc Thanh, mà Tưởng Mộc Thanh cũng không cảm thấy không ổn, thậm chí còn hơi nghiêng người về phía kia.
Tưởng Mộc Thanh tựa đầu vào khuỷu tay Lý Tiếu Vân, Lý Tiếu Vân lại bày ra vẻ mặt vui vẻ.
Cô ấy làm như vậy… Không có gì sai…
Cuối cùng cô ấy cũng học được cách tựa vào lồng ngực của người khác rồi sao?
Tôi chẳng có tư cách gì để nói cô ấy. Tôi xoay người liếc nhìn Mặc Thi Vũ đang tựa trong ngực tôi, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Cũng không lâu lắm, cảnh sát giao thông đã thông xe vùng ngã tư đường bị tắc phía trước, dòng xe cũng chậm rãi di chuyển. Trước trạm xe buýt, cuối cùng chiếc xe buýt các bình dân kiễng chân mong ngóng cũng tới, chỉ có điều xe đã kín người hết chỗ.
Tôi và Mặc Thi Vũ buộc lòng phải bỏ qua chiếc xe này, chờ đợi chiếc kế tiếp.
Dường như Mặc Thi Vũ cũng không còn khó chịu quá nữa. Cô ấy yên tĩnh dựa vào bên cạnh tôi, không nói câu nào, mãi tới khi hai người chúng tôi đợi được chiếc xe buýt có thể nhét người vào trong.
Tôi đỡ Mặc Thi Vũ lên xe. Có người thấy Mặc Thi Vũ không được khỏe lắm nên chủ động nhường ghế cho cô ấy. Tôi thì ngoan ngoãn mà đứng bên cạnh cô ấy.
“Cái kia… Hẳn cậu có thể buông tay rồi chứ…”
Mặc Thi Vũ đang ngồi trên ghế giương khuôn mặt tái nhợt nhìn thẳng vào tôi. Từ sau khi nghe cô ấy nói về quá khứ thời trung học cơ sở của mình, tôi bắt đầu biết Mặc Thi Vũ là người thích hợp với tôi nhất, cô ấy thích tôi một cách có lý tính.
Cô ấy hiểu được thời trung học phải chuyên tâm học tập, không thể yêu đương. Cuối cùng cô ấy còn đưa ra yêu cầu cùng tôi nỗ lực thi đậu một trường đại học.
Ý của cô ấy đã rất rõ ràng.