Vì sao lại quyết định chọn ngày 11 tháng 11 làm ngày lễ độc thân?
Chẳng lẽ vì ngày này có bốn cây gậy nên được xưng là lễ độc thân sao? Nói như vậy, hẳn ngày 1 tháng 1, ngày 11 tháng 1 và ngày 1 tháng 11 đều có thể tính là lễ độc thân mới đúng. Chúng ta sẽ đặt tên phân biệt là lễ độc thân của thiếu niên, lễ độc thân của thanh niên, lễ độc thân của trung niên, mà ngày 11 tháng 11 sẽ là lễ độc thân của người già. Bốn chữ thiếu, thanh, trung, lão này không dùng để chỉ tuổi tác mà chỉ mức độ khát vọng cô đơn.
Như vậy, giá trị của đám lão ế cũng tới, những người khát vọng thoát F.A và cả những người thoát F.A không thành cũng không cần đau lòng, không cần tự khiến mình áp lực. Kênh mua sắm online sẽ chuẩn bị một phần quà mua sắm online mừng ngày lễ độc thân thật lớn, lấy việc mua sắm với giá cả ưu đãi để an ủi tâm linh của đám ế này.
Thế nhưng việc giảm giá này cũng có điểm thiếu sót. Còn có vô số chủ cửa hàng cố ý tăng giá lên trước, sau đó đợi tới lễ lại giảm giá đi, giá sau khi giảm xấp xỉ với giá gốc. Đám người tiêu dùng qua mạng chúng ta cần phân biệt cẩn thận, phải hiểu rõ giá cả của mặt hàng.
Đương nhiên, trong lúc điên cuồng mua sắm nhất cũng là lúc số lượng hàng giá điên cuồng nhất, chúng tôi cần phải so giá của ít nhất ba cửa hàng.
Theo mấy năm gần đây càng ngày việc mua sắm online càng hot, những người vốn không thuộc nhóm ế cũng nghe tiếng mà tới tham dự. Mà không có gì nghi ngờ, những gia đình có phái nữ đại biểu như mẹ tôi là lực lượng trung kiên trong quần thể tiêu phí này. Chỉ cần không chú ý một chút thôi bà ấy có thể xoát nổ chồng thẻ tín dụng.
Mấy năm trước mẹ tôi đã làm như vậy thật. Đến mức mãi sau tết, nhà tôi vẫn luôn nghèo đói, cả nhà phải về nhà ông bà nội ăn uống chờ tới khi hết kỳ nghỉ tết âm lịch.
Lão cha vẫn luôn rất lý tính đã nhiều lần cảnh báo mẹ, phải lý trí trong tiêu dùng: Khi mua vật dụng gia đình, mua đồ càng tốt dùng càng bền, cho dù là đắt một chút cũng nên mua. Những thứ không hữu dụng, cho dù có rẻ cỡ nào cũng không thể phung phí tiền.
Ai kêu cha tôi là người học tài vụ, tính tiền vô cùng tinh tế. Có lúc ông ấy rất hào phóng, nhưng cũng có lúc ông ấy tính trái tính phải, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
May là mẹ tôi cũng không phải người không biết phân biệt phải trái. Sau khi ý thức được bản thân mình nhất thời xung động mà mua rất nhiều thứ vô dụng, mẹ tôi tỏ vẻ mình đã hiểu “dụng tâm lương khổ” của lão cha.
Hiện tại trước khi mua đồ mẹ tôi sẽ suy nghĩ một chút, mà lão cha cũng cố ý gọi điện thoại cho tôi, nhắc tôi phải dành thời gian giám sát mẹ tôi mỗi khi bà ấy định mua sắm online. Mẹ tôi chỉ việc chọn mua, còn tôi là người nắm giữ mật khẩu thanh toán qua mạng.
Vừa lúc hôm nay là cuối tuần, vì cuối tuần phải tổng vệ sinh, không tham gia hoạt động câu lạc bộ, chúng tôi được tan học tương đối sớm. Sau khi đi chợ chọn mua thức ăn xong, về tới nhà tôi thấy mẹ tôi không gõ bàn phím như thường ngày mà nhấp chuột, bắt đầu điên cuồng điểm thêm hàng vào giỏ mua sắm, chờ đợi tôi nhập mật khẩu vào thanh toán.
Tôi và Tưởng Mộc Thanh vừa cất balo, thay quần áo giày dép xong đã bị mẹ gọi tới trước bàn máy vi tính, hoàn thành giai đoạn thanh toán cuối cùng của việc mua sắm.
Lão cha vốn nắm giữ tài chính của gia đình đã giao quyền quyết định chi tiêu quan trọng nhất cho tôi, khiến tôi cảm thấy rất áp lực.
Mật khẩu mua sắm online duy nhất trong nhà nằm trên tay tôi, mà mẹ tôi thì gấp gáp không thể chờ đợi nổi muốn tôi nhập mật khẩu vào. Nếu gặp phải mặt hàng gì đó đáng tranh cãi thì tôi nên thuận theo ý mẹ hay nên tuân theo lý trí đây? Thật đúng là làm khó tôi.
Ở trước mặt lão cha, mẹ tôi là con cừu nhỏ nghe lời, chuyện gì cũng nghe lão cha sắp xếp. Bình thường bà ấy còn hay bày ra ánh mắt mê muội nhìn chằm chằm lão cha. Nhưng ở trước mặt tôi, bà ấy là con cọp mẹ chính hiệu, chuyên lấy việc đùa giỡn và hố con trai mình làm niềm vui.
Chẳng qua lần này có Tưởng Mộc Thanh, ba người chúng tôi có thể giơ tay biểu quyết nha. Tưởng Mộc Thanh làm kẻ thứ ba trung lập, vừa lúc có thể dời mâu thuẫn của mẹ đối với tôi.
“Tiểu Phàm, Tiểu Thanh, mẹ chọn đồ xong rồi, hai con tới xem hai con muốn mua gì cứ chọn đi, coi như quà tết mẹ tặng hai con.”
Nhắc tới quà, Tưởng Mộc Thanh đang đứng bên cạnh lại quay đầu liếc nhìn tôi.
“Ưu tiên phái nữ.”
Tôi để Tưởng Mộc Thanh lựa chọn trước.
“Em không muốn mua gì cả.”
Tưởng Mộc Thanh nhìn giao diện khu mua sắp online, ánh mắt mờ mịt.
“Hay là anh mua cho em một cái gối đi? Hoặc mấy thứ như gấu bông gì đấy…”
Tôi gõ từ khóa tìm kiếm vào khung giúp Tưởng Mộc Thanh.
“Không muốn, Lục Phàm, anh đừng mơ có thể trốn tránh trách nhiệm.”
“Trách nhiệm? Tiểu Phàm đã làm gì sao?”
Mẹ tôi đang duỗi người nghỉ ngơi chợt nhìn về phía tôi với ánh mắt nghi ngờ.
“Nào có chuyện đó, em đừng nói mấy lời dễ khiến người ta hiểu lầm như vậy!”
Xin em, anh không làm chuyện gì khác người cả! Tôi mất hứng mà liếc Tưởng Mộc Thanh thích nói lung tung một cái.
“Nói chung là em không đặc biệt thích thứ gì cả, ngoại trừ quà tân niên của Lục Phàm.”
Tay Tưởng Mộc Thanh rời khỏi con chuột, dõi mắt nhìn về phía tôi với ánh mắt kỳ vọng.
Cô ấy muốn nhất là quà mừng năm mới nhưng thực tế là tôi đang rất bí ý tưởng. Mắt thấy Tết Dương lịch càng ngày càng gần mà tôi thì lại đang thúc thủ vô sách…
Cô ấy không thích gối ôm đáng yêu, cũng không thích mấy món đồ chơi lông xù đáng yêu, trái với ba nguyên tắc tặng quà đáng yêu cho phái nữ. Rốt cuộc em muốn cái gì đây? Chẳng lẽ em muốn anh gói anh lại tặng cho em, em mới hài lòng sao?
“Tưởng Mộc Thanh, bỏ lỡ cơ hội lớn, sau này muốn mua thứ gì đó cũng khó khăn.”
Tôi vụng trộm nhắc nhở Tưởng Mộc Thanh.
“Nhưng em không muốn mua gì cả.”
Tưởng Mộc Thanh nghiêm túc nhìn màn hình máy tính, vẫn đang kiên trì như trước.
“Tiểu Thanh, con đừng khách khí, muốn gì cứ việc nói.”
Mẹ tôi đặt tay lên phần ghế tựa sau lưng Tưởng Mộc Thanh, khích lệ cô ấy.
“Con không khách khí, con sẽ không khách khí với người nhà.”
Cảm nhận được sự quan tâm của mẹ, Tưởng Mộc Thanh mỉm cười vui vẻ.
Loại nữ sinh vô dục vô cầu giống Giản Ngọc mới là loại khó đối phó nhất, cái gì cũng không muốn không thích, không chỉ khiến tôi không biết phải làm thế nào mới thân cận được, ngay cả việc phải làm thế nào mới có thể xa lánh tôi cũng không biết.
“Nếu em đã không biết nên chọn gì, vậy anh chọn phần của anh đây.”
Tôi tức giận nói.
Tưởng Mộc Thanh nghe thế lại nhường chõ cho tôi để tôi chọn đồ. Mà cô ấy thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, cẩn thận nhìn chằm chằm màn hình.
Sau khi bị nhìn chằm chằm một hồi…
“Tưởng Mộc Thanh, em đang làm gì vậy?”
“Lục Phàm muốn mua gì thế?”
“Anh à? Anh muốn mua một bộ sách thôi."
Tôi đưa cho Tưởng Mộc Thanh xem bộ Light Novel tôi đã sớm đặt vào giỏ hàng nhưng chưa thanh toán.
Tưởng Mộc Thanh nhìn chằm chằm bìa truyện, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên. Em muốn làm gì? Đừng nói với anh “Emilie” gì đấy, anh sẽ liều mạng với em.
“Bìa Light Novel đều giống kiểu vậy sao?”
Tưởng Mộc Thanh mất hứng nhìn chằm chằm tôi.
“Đa số bìa là như vậy, nhưng không phải tất cả bìa đều giống vậy.”
“Em ghét Lục Phàm nhìn chằm chằm mấy nhân vật hoạt hình nữ.”
Tưởng Mộc Thanh nhìn chằm chằm tôi, miệng hơi thầm thì.
“Đây chỉ là nhân vật hoạt hình mà thôi, em đừng mẫn cảm như vậy có được không?”
“Tiểu Thanh muốn nói Tiểu Phàm không thể nhìn chằm chằm vào nhân vật hoạt hình nữ, phải nhìn Tiểu Thanh nhiều một chút. Cho nên những thứ thu hút lực chú ý của Tiểu Phàm khiến Tiểu Thanh mất hứng, không thể mua nha!”
Mẹ tôi có vẻ hả hê mà cười với tôi.
“Mẹ nói gì vậy! Con mua Light Novel cũng không phạm pháp, lý do này cũng có thể tính là lý do sao? Trong câu lạc bộ có đầy sách kiểu vậy đúng không?”
Bởi vì Tưởng Mộc Thanh cản trở nhu cầu mua sắm của tôi khiến tôi cảm thấy mất hứng.
“Thế nhưng vẻ mặt Lục Phàm khi giới thiệu cuốn sách Lục Phàm muốn mua còn vui vẻ hơn cả khi thấy em.”
Tưởng Mộc Thanh nghiêng đầu, méo miệng, tức giận nhìn về phía tôi.
“Đừng ồn ào nữa có được không? Anh mua về xong em cũng phải đọc, coi như sách tham khảo để viết Light Novel.”
Tôi giận tới thở hổn hển, nhẹ giọng nói với Tưởng Mộc Thanh, hi vọng cô ấy có thể cho phép.
“Tiểu Thanh cũng không thể quản Tiểu Phàm quá nghiêm được, nam sinh phải có sở thích của riêng mình chứ, đúng không?”
Có lẽ là nghĩ tới mật khẩu thanh toán hàng online còn đang nằm trong tay tôi, mẹ tôi cũng bắt đầu nói giúp tôi. Bà ấy vỗ nhẹ lên đầu Tưởng Mộc Thanh, nhưng Tưởng Mộc Thanh lại cúi đầu, vẫn hơi do dự.
“Thật không cam lòng… Vì sao Lục Phàm cứ luôn làm mấy chuyện không đặt lực chú ý lên người em?”
Tưởng Mộc Thanh tức giận ôm ngực, dường như rất khó chịu.
“Thân là một người phụ nữ có kinh nghiệm, nếu quản quá chặt sẽ khiến đối phương ghét mình.”
Mẹ tôi cười hì hì với Tưởng Mộc Thanh, nhắc nhở cô ấy.
“Đừng nói mấy thứ lung tung trước mặt con có được không? Tưởng Mộc Thanh, em nói em muốn anh không mua nó nữa?”
Tôi hỏi Tưởng Mộc Thanh lần cuối. Nếu Tưởng Mộc Thanh không muốn, tôi chỉ có thể bỏ qua. Đây chỉ là một cuốn sách mà thôi, nếu vì một cuốn sách mà ồn ào với Tưởng Mộc Thanh sẽ tạo thành ngoại lệ không tốt, quá trình trị liệu bệnh kiều sẽ bị trở ngại. Tôi cũng muốn tránh mấy chuyện phiền toái xảy ra.
“Nếu… Nếu Lục Phàm muốn thì cứ mua là được. Nhưng Lục Phàm phải đọc chung với em, không được lén đọc một mình sau đó phát ra tiếng cười quái dị như khi hoạt động câu lạc bộ vậy.”
Tưởng Mộc Thanh đã lùi về sau một bước, cũng không quá gắt gao với tôi.
“Phát ra tiếng cười quái dị? Có à?”
Trong lúc hoạt động đoàn hội tôi vẫn luôn nghiêm chỉnh, đọc được đoạn buồn cười đương nhiên tôi phải cười mới đúng. Nhưng tôi vẫn cố gắng kìm nén bản thân, không để mình ảnh hưởng tới người khác.
Chẳng lẽ sau khi cố nén nhịn, tiếng cười của tôi biến thành tiếng cười quái dị sao?
“Còn cần phải nói à, Lục Phàm cười như vậy rất quái dị! Nhưng em không dám tới quấy rầy.”
Tưởng Mộc Thanh bĩu môi, bởi vì nổi giận mà mặt hơi đỏ lên.
“Được rồi, đọc chung.”
Thế nhưng nếu xem chung loại Light Novel nhiệt huyết mà nhân vật chính kiểu gì cũng phải chết, chết xong lại hồi sinh với nữ sinh, thật đúng là không đơn giản. Lúc đầu Tưởng Mộc Thanh vốn đã thích viết loại tiểu thuyết nặng vị máu như vậy, sau khi đọc cuốn tiểu thuyết này xong, chắc chắn sẽ có thêm trợ giúp cho mạch tưởng tượng của Tưởng Mộc Thanh.
Hi vọng đây là một cuốn Light Novel tương đối nhẹ nhàng.
“Anh quyết định không mua cuốn tiểu thuyết kia nữa.”
Nghĩ như thế, vậy bộ tiểu thuyết kia cũng không còn giá trị quá lớn với tôi. Tôi đã cảm nhận chân thật được thế nào là muốn đánh cược tất cả để cứu vớt thứ gì đó. Kế tiếp, thứ tôi muốn học là mình phải làm thế nào mới có thể linh cảm hóa trái tim còn lại, từ đó cũng có thể chung sống hòa bình.
Tôi nghĩ trong quá trình Tưởng Mộc Thanh đi học chung với tôi hẳn cũng có chút xúc động.
Có câu chuyện tình cảm nhẹ nhàng giữa yêu quái với người, một bản khác là câu chuyện giữa vị thần thu hoạch đáng yêu cùng với thương nhân du lịch. Cá nhân tôi cảm thấy hai cuốn tiểu thuyết này đều khá thích hợp để xem chung với nữ sinh.
Tôi ấn chọn chúng bỏ vào giỏ hàng.
“… Lục Phàm định bỏ qua bộ tiểu thuyết kia để chọn bộ tiểu thuyết này?”
“Không phải em không thích sao? Vậy thì cứ đổi bộ khác là được. Khi anh đọc mấy cuốn tiểu thuyết này cũng không nhìn với ánh mắt đó.”
“Ừm, thật sự không.”
Tưởng Mộc Thanh thở phào nhẹ nhõm, an tâm nói.
“A? Mẹ đâu?”
Thương lượng xong xuôi, tôi chú ý tới mẹ tôi vốn đang ở sau lưng đã rất lâu không lên tiếng nói gì. Khi chúng tôi quay đầu nhìn lại, mẹ đang bày ra dáng vẻ bị tổn thương, cả người phủ kín trong chăn, chỉ chừa lại một cặp mắt theo dõi chúng tôi.
“Show ân ái vào ngày lễ độc thân thật đáng giận.”
“Không có đâu.”
“Ừm, vậy chúng ta bắt đầu xem từng gói hàng trong giỏ hàng, xem có thứ gì không cần mua không. Tất cả mọi người phải giơ tay biểu quyết.”
Tôi hắng giọng, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc sau đó bắt đầu thanh toán mấy gói hàng này.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, mẹ tôi liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết. Quả nhiên bà ấy lại mua rất nhiều thứ trông thì hay mà không có tác dụng.