Lần thử thứ 4
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 22
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 101 (Phòng Nguyền Rủa – Truyền Thông Chỉnh Sửa Thường Thức)
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
***
- Bùm!
Khám phá tầng trên thực ra đơn giản hơn nhiều so với tầng hầm.
- Bùm!
Tất cả những gì chúng tôi cần làm là giết sạch mọi người, và đây là việc dễ nhất trên đời. Tôi là người bắn sau khi nhận khẩu súng từ Songee, và sau một hồi thì tôi cảm giác mình cũng bắn giỏi hơn rồi.
Tôi nghỉ một lát rồi nạp lại đạn máu.
Một điều chúng tôi mới nhận ra hôm nay là không cần phải dùng máu của bản thân để nạp đạn. Đài truyền hình giờ đây đầy xác chết, thế này là quá đủ máu cho chúng tôi dùng.
“Oh wow! Kia có phải -”
- Bùm!
“...”
“Elen-”
- Bùm!
“...”
Có thể là do chúng tôi ở trong đài truyền hình, nhưng có vài người nhận ra Elena, nhưng điều đó chẳng có nghĩa gì cả. Họ còn chẳng phải người thật, và thực ra thì họ còn nguy hiểm hơn đám đông nhiều, do họ có thể lại gần sau khi nhận ra Elena.
Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắn bỏ bất cứ ai chúng tôi thấy trên đường tiến về phía trước. Elena có vẻ bồn chồn, nhưng cô ấy cũng không cản tôi.
Mọi người không còn là vấn đề nữa, vì chúng tôi chỉ cần giết sạch là xong, nhưng chúng tôi phải đi đâu bây giờ?
“Chị Elena, chị có biết nơi nào quanh ABS mà quan trọng không?”
“Thay vì những gì tôi đã biết về nơi này thì những gì anh khám phá ra sẽ là gợi ý quan trọng hơn, anh Kain à.”
“Những gì em tìm thấy à?”
“Chẳng phải có những ‘cảnh báo’ dưới hầm sao? Có khi sẽ có thứ gì đó tương tự ở đây.”
Cảnh báo à. Chắc hẳn trên lầu này cũng sẽ có chứ?
... Giờ thì mình nghĩ lại, ai là người viết đống ‘cảnh báo’ đó vậy?
Chúng tôi leo cầu thang và hướng tới văn phòng trên tầng 2. Phần lớn nhân viên đã xuống dưới để hóng chuyện và chết ở dưới này rồi, nên không có ai trong văn phòng.
Tiến vào trong, tôi tìm thấy một tờ giấy ép plastic dán trên tường, ghi rõ các ‘cảnh báo’ như Elena đoán.
1, Chỉ được bấm một tầng một lúc trong thang máy.
2, Không có tầng nào giữa tầng 4 và 5. Không được đi vào các tầng không xác định, và tiếp tục đi xuống.
3, Luôn gõ cửa toilet trên tầng 6 trước khi vào
4, Không bao giờ được lên sân thượng.
“Quả nhiên là có các cảnh báo cho các tầng trên. Chúng ta phải bỏ qua từng cái một giống như lần trước thôi.”
Tôi chuẩn bị quay đầu lại, nhưng bị Songee cản lại. Em ấy nói sau khi ôm lấy tay tôi.
“Kain oppa.”
“Nn?”
“Không có lí do gì mà chúng ta phải là người phá vỡ đống luật lệ đó mà phải không? Chẳng phải anh nói có một con quái vật sau khi anh quay đầu lại dưới cầu thang sao? Có thể ở đây cũng có thứ gì tương tự.”
Nghe vậy, tôi lập tức hiểu ra vấn đề. Tôi chỉ có một mình dưới tầng hầm, nhưng xung quanh chúng tôi bây giờ có vài nhân viên.
Chẳng có lí do gì khiến chúng tôi phải đặt mình vào vòng nguy hiểm mà đúng không?
Elena chêm thêm.
“Songee đúng đó! Có rất nhiều camera ở đây, nên là chúng ta sẽ ‘nhờ’ các nhân viên ở đây phá luật trong khi đeo camera. Chúng ta có thể đồng bộ với tablet và xem chuyện gì diễn ra.”
... Elena, người mà rùng mình khi tôi giết toàn bộ nhân viên, đã biến mất, giờ cô ấy còn là người gợi ý chúng tôi đeo camera cho nhân viên và để họ chết thay nữa.
Nhưng có vẻ là một ý hay.
Sau khi thao tác khoảng 30 phút, chúng tôi đã kết nối được mớ camera vào một chiếc tablet trong văn phòng.
Giờ thì chúng tôi chỉ việc tìm người chết thay.
“Mình nên làm gì nhỉ? Hay là đe dọa họ bằng súng?”
“Anh à, em không nghĩ sẽ có tác dụng trong cái thế giới mà họ cười vào việc giết chóc đâu.”
“Để chị thử.”
Elena dẫn chúng tôi lên tận tầng 4. Quả nhiên là người đã đến đài ABS, không như Songee và tôi, cô ấy tự tin đi lại khắp nơi.
Vụ náo động dưới tầng 1 không có vẻ gì là đã lên tới tầng 4. Có một đống người ở đây, nhưng tôi phải giết người ngẫu nhiên à? Chúng tôi phải giao nhiệm vụ cho ai bây giờ?
“Anh Kain này. Làm ơn bắn tất cả mọi người trừ những người tôi sắp chỉ ra. Anh có thể bắn những người trước mặt.”
Có 4 người đứng gần chúng tôi, họ nhanh chóng tắt thở.
Chẳng có gì mới cả, nhưng quả là phi thực khi mọi người quan sát đồng nghiệp họ chết đi bằng đôi mắt hứng thú.
Đó là khi Elena cản tay tôi lại.
“Đừng bắn những người đang tới đây. Songee?”
“Vâng?”
“Em có thể bảo vệ chị được không?”
Vòng tay lóe lên, sau đó Elena tiến tới và tán gẫu với người đàn ông mới xuất hiện
Trong vòng 3 giây khi họ bắt đầu nói chuyện với nhau, tôi nhận ra một thứ. Xét từ bản chất cuộc đối thoại thì có vẻ anh ta là...
Dừng lại ở đây thôi. Không may thì tình yêu đơn phương và bất khả thi là vô cùng phổ biến.
Tôi không chắc là Elena đã bảo anh ta những gì nhưng anh ta đi theo chúng tôi mà không giấu được vẻ mặt sung sướng.
Sau khi tới hành lang, Elena gắn camera lên cổ anh ta.
“Vậy thì anh Jinwook! Anh có thể đi tới thang máy được không?”
“Đương nhiên rồi. À này Elena? Em đã chuẩn bị cái gì vậy?”
“Oh! Sẽ không vui nếu em tiết lộ từ đầu mà phải không?”
Nhưng có vẻ là cô ấy đã chuẩn bị một vé tàu thẳng tới địa ngục cho anh chàng xấu số này.
“Uhahah! Anh hỏi vậy là không đúng rồi!”
Khi người đàn ông đi vào trong thang máy, chúng tôi quyết định thử cảnh báo đầu tiên, ‘Chỉ được bấm một tầng một lúc trong thang máy’.
“Anh Jinwook! Vậy thì anh có thể bấm tầng 3 và 4 cùng lúc được không ạ?”
Ngay khi Elena nói vậy,
Người đàn ông đông cứng lại.
...
“Anh Jinwook?”
“EmĐangNóiGìVậyEmKhôngNgheNgàiNóiTrongThangMáyEmKhôngĐược”
Anh ta lập tức phun ra một tràng không ngừng nghỉ. ‘Ngài’ à?
“Ồ phải rồi. Anh chắc là em chưa quen quy đinh của đài truyền hình, Elena à. Em thấy đấy, em không thể bấm 2 tầng trong thang máy được. Không bao giờ. Ngài cực kì cấm chuyện này.”
“Anh Jinwook ơi, ‘ngài’ anh đang nói tới là ai vậy?”
...
Thay vì trả lời thì người đàn ông không ngừng run rẩy. Sau đó anh ta xé toạc quần áo ra rồi chạy thục mạng ra khỏi thang máy.
- Bùm!
Có vẻ như chúng tôi đã chạm tới một thứ cấm kị.
Songee phá vỡ sự im lặng bằng một câu hỏi
“Chị Elena ơi, chị có thể lùa thêm ai đó được không?”
“Có khá nhiều đó, nhưng chị nghĩ là những nhân viên ở đây gặp phải hạn chế gì đó khiến họ không thể phá vỡ quy tắc”
“Cứ gọi ai đó đi, lần này em sẽ lừa họ”
Tương tự khi nãy, Elena gọi một người đàn ông khác tới.
... Elena đã quyến rũ bao nhiêu nhân viên đài truyền hình này rồi? Tôi nghe kể rằng cô ấy là một diễn viên đầy triển vọng, và có vẻ là cô ấy sẽ cực kì nổi tiếng nếu còn ở ngoài đời thực.
Chúng tôi lần này còn chẳng nói gì tới việc phá luật.
Chúng tôi chỉ đơn giản là bảo anh ta đi tới thang máy sau khi đã bấm sẵn một tầng, và vì ảnh hưởng của chiếc vòng tay, anh ta không do dự gì bấm một tầng khác.
Ngay sau khi cánh cửa thang máy đóng lại, chúng tôi bật tablet lên quan sát.
... Bên trong thang máy tối như mực. Toàn bộ đèn đã tắt.
Sau khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, anh nhân viên khụy gối và rên la.
“X,x,xin lỗi! Thưa ngài! Thưa giám đốc! T,tôi xin lỗi. Là một sai lầm! Kẻ ngu này đã phạm phải một sai lầm!”
Rồi người đó bắt đầu dộng đầu vào tường thang máy.
Trong nháy mắt, chiếc camera đã hỏng. Ngay trước khi chúng tôi mất kết nối, chúng tôi thấy vài thứ trắng xuất hiện từ cửa thang máy.
...
“Chúng ta nên thử tiếp chứ?”
“Chúng ta nên dùng một người khác và lần này thử thay địa điểm camera xem sao.”
Chúng tôi tiếp tục theo dõi chuyện gì sẽ xảy ra nếu đi ngược lại cảnh báo.
***
Chỉ được bấm một tầng một lúc trong thang máy.
“Có vẻ như nó dừng lại ở một nơi toàn y tá quái vật à?”
“Từ video thì có thể thấy được vài phòng khác phía xa. Có vẻ là bọn quái vật đang tha các nhân viên đi đâu đó chứ không giết họ”
“Không biết là bọn chúng sẽ làm gì sau khi tha nhân viên đi nhỉ?”
“...”
***
Không có tầng nào giữa tầng 4 và 5. Không được đi vào các tầng không xác định, và tiếp tục xuống dưới.
“Cái cảnh báo này lạ thật đấy. Chẳng có gì xảy ra khi họ đi lên xuống, nhưng...”
“Một tầng trống xuất hiện sau khi đi lên xuống hai lần.”
“Tầng trống này làm sao thế nhỉ. Chị Elena có biết gì về nó không?”
“Chắc chắn là tầng này không tồn tại trong đài truyền hình rồi.”
“Hay đây là một phần của ‘bệnh viện’?”
“Lạ thật. Tuy rộng nhưng lại chẳng có gì cả. Và vì lí do nào đó, người này chỉ ôm gối khóc như thể đã mắc lỗi gì đó”
“Chờ đã. Thứ gì vậy? Thứ ở góc trên bên phải!”
“Đó là một con mắt khổng lồ.”
...
Một con mắt khổng lồ đang nhìn ‘chúng tôi’. Không phải là nhìn anh nhân viên, mà là camera.
...
Nó cực kì không thoải mái nên tôi ngay lập tức ngắt đường truyền camera đó.
“...Mọi thứ càng ngày càng lạ.”
“Anh ơi, mình tiếp tục với cảnh báo sau đi.”
***
Luôn gõ cửa toilet tầng 6 trước khi vào
“Ah, địt mẹ nó! Ối, xin lỗi nhé, anh hơi sợ đấy.”
“Nó đang ăn cánh tay của anh ta kìa?”
“Thật sự là chị có thể nhìn cái cảnh khủng khiếp như vậy mà không thấy gì luôn chị Elena à.”
“Nó chỉ như phim mà, vì chúng ta đang xem từ tablet nữa.”
“Gõ cửa toilet và một người bình thường bước ra, nhưng bạn sẽ gặp phải quái vật ăn thịt người nếu bạn mở cửa mà không gõ. Nhớ kĩ nhé. Oppa, chúng ta tới với cảnh báo cuối cùng nào.”
***
Không bao giờ được lên tầng thượng.
“Songee?”
“Chờ em xíu”
...
“Không có tác dụng à?”
...
Kì lạ thật. Cho đến giờ, Songee vẫn điều khiển mọi người như không với chiếc vòng tay, nhưng em ấy lại gặp vấn đề khi cử người lên sân thượng.
Em ấy có làm gì đi nữa thì những nhân viên đeo camera đó chỉ đi vòng vòng quanh cửa mà không thử mở nó ra.
“Lạ thật đấy” em ấy nói.
“Nó cảm giác như nào?”
“Cảm giác như họ còn không thể nhận thấy cánh cửa dẫn tới tầng thượng. Em nhớ cảm giác này...”
“Cảm giác quen thuộc hả em?”
“Có một lúc em đã thử dùng chiếc vòng tay lên chị, chị Elena, khi chị bị ‘Athanasia’ kiếm soát, nhưng em không thể làm gì cả. Lần này cảm giác y hệt vậy.”
“Vậy em đã làm gì chị?”
“...”
Songee không đáp. Tại sao Elena lại hỏi một thứ như vậy?
“Anh nghĩ anh hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi,” tôi nói. “Vậy là giống như Athanasia đã kiểm soát chúng ta và áp chế được Songee, thì có vẻ ở đây cũng đang có một thế lực không cho các nhân viên lên tầng thượng, phải không?”
“Vậy chúng ta nên làm gì?”
“Sự thật rằng bọn chúng đang lén lút như vậy khiến anh nghĩ có thứ gì đó rất quan trọng ở đó. Đích thân lên đó thôi.”
Cuối cùng chúng tôi lên tầng thượng sau khi giết sạch những nhân viên lang thang gần cánh cửa.
...
Ba người chúng tôi dừng lại trước cửa một chút.
Dù chúng tôi chẳng nói gì với nhau, chúng tôi biết đại khái chuyện gì sắp xảy ra.
Chúng tôi còn nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra sau khi phớt lờ những cảnh báo trước.
Nhân viên bấm 2 tầng thang máy đã bị y tá quái vật kéo vào bệnh viện địa ngục.
Người đàn ông đi vào tầng giữa tầng 4 và 5 đã quỳ gục xuống sau khi nhìn thấy con mắt lớn.
Người đi vào toilet trên tầng 6 mà không gõ cửa thì đã bị nuốt sống.
...
Không cần phải thắc mắc gì nữa, rõ ràng việc mở cửa lên tầng thượng sẽ đưa chúng tôi tới một nơi ma quỷ tương tự. Và chúng tôi phải đích thân đi tới đó.
“Anh Kain.”
“Vâng”
“Sau khi chúng ta vào, nếu anh nghĩ chúng ta sẽ chết...”
“...Tôi sẽ để cho mọi người ra đi thanh thản. Nếu có thể thì tốt nhất là mỗi người chúng ta chết bởi một viên đạn.”
“Làm thế với em nữa nhé anh.”
“Ừ. Chà, cân nhắc chỉ làm mọi thứ đau đầu hơn thôi. Chúng ta cứ vào thôi.”
Như vậy thì sau khi bảo ban nhau và hi vọng chúng tôi chết bằng súng nếu có thể,
Thì chúng tôi mở cửa ra và tiến lên.