User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 23
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Hành Lang
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
Sau bữa sáng, mọi người tập trung trước phòng 101 với vẻ mặt đầy quyết tâm.
Đây đã là lần thử thứ 4 của chúng tôi, có nghĩa là đã đến lúc chốt hạ mọi việc.
‘Mọi thứ sẽ kì lạ từ lần thử thứ 5.’
Tôi cũng hơi tò mò điều đó có nghĩa là gì, nhưng chẳng có lí do gì khiến chúng tôi phải đặt bản thân vào vòng nguy hiểm.
Tôi cho là mọi người cũng thấy vậy thôi. Kể cả anh Jinchul cũng đang lấy ra rồi lại cất đi viên thuốc đỏ, và sẵn sàng sử dụng nó nếu cần.
***
Lần thử thứ 4
***
Han Kain
Tôi đã quen thuộc với quy trình rồi.
Ngay sau khi mở mắt, tôi sử dụng bộ lọc để chắn tầm nhìn, rồi lấy cớ đăng kí môn học để nhốt mình trong phòng.
Sau đó tôi bật máy tính, rồi tra trên mạng các từ khóa Bệnh Viện New World, Lee Hyukjin và Kim Sangmin với chỉ một câu hỏi trong đầu.
Chính xác thì chuyện quái gì đã xảy ra?
...
Sau khoảng 40 phút, tôi cuối cùng cũng đã hiểu ra bi kịch tang thương trước khi lời nguyền ập tới. Căn nguyên của cơn ác mộng đeo bám thế giới này thực ra tới từ bi kịch của một cá nhân, nhưng lại xảy ra trên toàn thế giới.
Mặc dù tôi cũng chưa hiểu rõ mọi thứ, tôi đã lờ mờ đoán được ‘địch thủ’ là ai.
Mọi người chắc cũng đang đợi tôi rồi.
Tôi đã sử dụng nhiều thời gian hơn tôi nghĩ để tìm kiếm manh mối cho tình huống này, và không giống như việc mọi người dịch chuyển tới đó, thì tôi phải đi taxi cùng một người thân trong gia đình.
Việc này sẽ mất rất nhiều thời gian, nên tôi phải đi càng sớm càng tốt.
Có rất nhiều thứ phải chia sẻ với mọi người.
***
Lee Eunsol
Những manh mối tôi tìm được là đủ để hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra. Mọi thứ có vẻ bắt đầu từ một việc bình thường hơn những gì tôi nghĩ.
Không biết là kẻ đó đã hủy hoại thế giới này như thế nào, nhưng tôi đã hiểu mù mờ rằng ‘ai’ đã làm việc đó.
Tôi nghĩ về cuộc họp tối qua về cách phương pháp dịch chuyển hoạt động.
Đó quả là một phương pháp mới lạ tôi hoàn toàn chưa nghĩ tới. Bằng phương pháp này, cuối cùng tôi cũng có thể vượt qua mọi mối nguy của căn nhà to khủng bố để tới đài truyền hình.
Tuy nhiên, chẳng có gì gọi là kế hoạch hoàn hảo cả, và ‘phương pháp dịch chuyển’ này có một vấn đề.
Đó là ‘phiên bản tôi khác’ có thể thay đổi kế hoạch sau khi bị nhiễm lời nguyền.
Để ngăn chặn việc này, tôi nhanh chóng hình thành một kế hoạch chi tiết rằng mình sẽ ‘thị sát đài truyền hình’, rồi thông báo cho thư kí cùng ban quản trị.
Chỉ nhắn tin trên điện thoại thôi cũng đủ để một chút lời nguyền ám vào tâm trí tôi. Thật sự là một lời nguyền khủng khiếp.
Tôi dừng nhắn tin sau khi xác nhận mọi thứ đã xong. Bao gồm cả thư kí và ban quản trị, tôi còn thông báo thêm cho vài người khác, kể cả gia đình tôi, về kế hoạch ‘thị sát đài truyền hình’.
Thế này là đủ rồi nhỉ? Thứ duy nhất tôi có thể hi vọng là bản thể kia sẽ tới được đài truyền hình.
Tôi mở cửa và đứng yên cho mọi người lại gần.
... Tôi mất dần tỉnh táo.
...
“Cố vấn cấp cao! Chúng ta có một vấn đề!”
***
Cha Jinchul
Sau khi nhẹ nhàng đẩy mẹ tôi ra, tôi bảo với bà ấy rằng mình có một cuộc phỏng vấn tại đài truyền hình.
Thế này là đủ chưa nhỉ? Tôi nên tới đài truyền hình phỏng vấn sau khi bị nhiễm lời nguyền rồi đúng chứ?
Để đề phòng thì tôi còn nhắn tin với chủ lò luyện võ.
Tôi kể thêm với vài người nữa về đích đến của mình, nên chắc là mình sẽ bám theo kế hoạch kể cả khi bị nguyền đi nữa.
Tôi chậm rãi lại gần người mẹ đã bị nguyền của mình.
... và tôi mất dần tỉnh táo.
...
“Jinchul!”
***
Elena
Mọi thứ tối mịt và chẳng có âm thanh nào.
Thế này là tự nhiên, vì tôi đã khởi đầu mà không thể nghe hoặc nhìn thấy gì nhờ vào năng lực của Songee, kể từ lần thử thứ 3.
Nhờ vậy mà tôi có thể giữ mình minh mẫn kể cả khi chị gái tôi đang ở ngay bên cạnh.
Không may là tôi không thể tìm kiếm thông tin gì trên mạng.
Bởi vì chị gái tôi và tôi ở chung phòng, nên tôi không còn cách khác ngoài việc chặn đi giác quan bằng năng lực của Songee. Và vì không thể nhìn thấy gì, nên tôi không thể dùng máy tính hay điện thoại được.
Tôi đi tới tủ quần áo và chọn một bộ đồ để thay.
...
Việc này khó hơn tôi nghĩ nhiều. Thay quần áo chỉ bằng xúc giác khó hơn nhiều so với tưởng tượng.
Tôi bảo với chị tôi rằng tôi sẽ tới đài ABS, và dù tôi không thể nghe được chị ấy nói gì, tôi là người thường xuyên lui tới đài truyền hình mà! Nên chắc sẽ không có vấn đề gì với kế hoạch kiểu này.
Dần dần thì tai và mắt tôi hoạt động trở lại. Tôi dần nhìn rõ chuyện gì đang diễn tra trước mắt.
Chị gái tôi đang nhai thịt của một ‘thứ kì quái’.
...Tôi để ý thức mình mờ đi.
*****
***
Đột nhiên ý thức tôi trở lại.
Tôi ngạc nhiên vì tỉnh dậy ở nơi đồng không mông quạnh này. Tôi nhìn quanh thì một ai đó đã vỗ vai tôi.
“Cháu tỉnh chưa?”
“Là ông ạ?”
“Ta đang đợi đấy. Cháu tới đây cũng khá nhanh nhỉ?”
“Mọi người tới hết chưa ạ?”
“Songee chắc sẽ tới đây sớm thôi. Nó chắc đang ở gần, vì ta có thể thấy tin nhắn trên tab giao tiếp.”
“Vậy là chúng ta đang chờ em Kain, anh Jinchul, và chị Eunsol.”
“Chắc chúng ta phải chờ Kain một lúc lâu đấy, vì cậu ta sẽ cần vẫy một chiếc taxi và tới đây cùng em gái cậu ta. Còn cô Eunsol thì... ta đoán cô ấy sẽ không tới được.”
“Xin lỗi ạ?”
“Mở điện thoại ra và tra tin tức đi. Thế giới đang bị sốc vì chuyện này đấy.”
Tôi rút điện thoại ra và mở mục tin tức, rồi thấy một đống bài báo mới trên đỉnh của news feed viết rằng chủ tịch tập đoàn Daeyang đã chết trong một cuộc săn người.
...Săn người?
Nếu ông ta mà thực sự làm vậy thì chết đi hẳn sẽ là tốt hơn.
Chúng tôi dù chưa bao giờ nói chuyện quá sâu về đời tư, nhưng phần lớn mọi người đều có thể đại khái đoán ra danh tính của nhau. Tôi có nghe kể về việc chị ấy là tiểu thư tập đoàn Daeyang.
Chị ấy chắc sẽ không đến được nếu rơi vào tình huống như vậy. Mọi kế hoạch có sẵn trong đầu đều sẽ bị hủy bỏ.
- Thùng!
Đó là khi âm thanh nặng nề của thứ gì đó rơi xuống vang lên từ bên ngoài.
Quay đầu lại, tôi nhìn qua cửa sổ hành lang và thấy anh Jinchul đã ‘xuất hiện’.
...
Chúng ta tiêu đời rồi à?
Anh Jinchul không tới một mình.
Bên cạnh anh là một bà cô, chắc hẳn là ‘mẹ’ anh ấy, người anh ấy có kể qua vài lần. Tôi chết lặng khi thấy bà ây.
Kể cả ông Mooksung cũng phải vò đầu bứt tai, và buột miệng chửi thề.
“Con lợn ngu xuẩn đó! Tại sao thằng cha này lại đi cùng mẹ nó chứ?”
Chúng tôi phải làm gì? Mẹ anh ấy gần như vậy thì chắc chắn anh Jinchul sẽ không thể thoát khỏi lời nguyền.
Tình huống đang ngày một tệ hơn.
Cặp mẹ con dần đi về phía cổng đài ABS.
Chúng tôi phải làm gì? Cứ đà này thì tất cả mọi người sẽ mất trí vì bà già kia mất!
“Elena! Bám lấy tường! Chúng ta phải giãn cách hết mức có thể với bọn ngu này. Songee chắc sẽ đến đây rất nhanh thôi. Nếu nó dùng được thôi miên thì sẽ có thể tách hai đứa đó ra.”
Chúng tôi khẩn trương bám lấy tường của hành lang.
Anh Jinchul nhanh chóng đi vào tòa nhà với mẹ mình. Họ có vẻ rất thân thiết – tôi có thể nghe họ nói chuyện về phỏng vấn xin việc và vài thứ khác.
Bình tĩnh. Bình tĩnh. Khi Songee tới đây thì em ấy sẽ giúp chúng ta.
...
Đó là khi người mẹ phát hiện ra tôi.
“Ôi chà! Nhìn kìa! Cô gái đó chẳng phải là người tham gia chương trình Non Summit sao?”
Ah. Dù tôi chỉ lên sóng chương trình có 4 lần, bà ấy vẫn nhận ra tôi. Binh thường thì tôi sẽ rất biết ơn, nhưng giờ không phải lúc.
Bà mẹ rút ra một tờ giấy rồi tiến lại chỗ tôi.
...
Bà ấy còn là fan cơ à? Tôi rất là biết ơn đấy. Tôi còn không có nhiều fan lắm và ngạc nhiên thay, mẹ của anh Jinchul lại là một trong số những người đáng mến đó.
Tôi cảm thấy vô cùng cảm kích. Nhưng cũng vì bà ấy mà tôi sắp phát điên rồi.
Tôi áp chặt lưng vào tường và cố đi ngang để kéo giãn khoảng cách, nhưng rõ ràng hành lang không đủ rộng để tôi có thể chạy thoát.
Không còn cách khác, tôi chờ điều tất yêu xảy ra.
- Cách!
Khi đó, một âm thanh kim loại lạnh lẽo vang lên, và mọi người cứng lại.
Tôi quay sang nhìn ông đầy bối rối, và nhận ra ông ấy đang cầm súng trong tay. Ông ấy đang định làm gì vậy?
“Ông ơi! Ông định bắn ai vậy?”
“Xin lỗi, nhưng ta phải giết mẹ của con lợn ngu ngốc đó.”
“Nếu anh Jinchul nổi điên thì sao ạ? Ngay lúc này thì anh ấy đang nghĩ đó là mẹ thật của mình!”
“Ta phải làm vậy. Vì chúng ta là những người duy nhất ở gần Jinchul, cậu ta sẽ tỉnh lại sau khi chúng ta giết bà mẹ. Ta chỉ cần câu thêm vài giây.”
Ông Mooksung nói với vẻ mặt cứng đờ. Dù có súng đi nữa thì câu thêm ‘vài giây’ với một người có thể tay không phá vỡ bê tông cũng là nói dễ hơn làm.
“Ông ơi. Hay là ông bắn anh Jinchul với khẩu súng đó?”
Chúng tôi nhận thấy trong vài thí nghiệm rằng, dù có sức mạnh của siêu nhân thì cơ thể anh ấy vẫn không thể chống lại đạn.
“Mọi thứ sẽ khó nếu chúng ta giết cậu ta đi, nên chúng ta cần giữ cậu ta còn sống rồi đánh thức cậu ta sau”
Ông ấy chĩa súng về phía bà mẹ.
Sau khi nhận ra khẩu súng được chĩa về phía mình, bà mẹ đột nhiên trồng cây chuối, rồi đi bằng hai tay về phía chúng tôi.
- Bùm!
Vì vậy, máu ào ra từ vai bà ấy chứ không phải nội tạng.
...
“UAAAAAAHKKKKKK!”
Anh Jinchul rống lên, vang vọng khắp tầng 1 đài truyền hình.
Ah. Chúng tôi tiêu rồi.
***
Cha Jinchul
Đây là giấc mộng à? Hay ác mộng?
Hôm nay tôi đang tới đài truyền hình phỏng vấn và bắt đầu một cuộc đời mới. Mẹ tôi muốn đi cùng để cổ vũ tôi. Tôi bảo với bà ấy vài lần là không đi, nhưng tôi không thể cản bà ấy, nên tôi đã bảo bà ấy thử đồ ăn ở quán gần đó trong khi chờ tôi phỏng vấn xong.
Khi vào đài truyền hình, chúng tôi hướng tới sảnh chính.
Có hai người ở trong sảnh nhưng vì lí do nào đó, họ lại dán lưng vào tường, và tôi còn không thể thấy mặt họ, nên tôi lờ họ đi.
“Ôi chà! Nhìn kìa! Cô gái đó chẳng phải là người tham gia chương trình Non Summit sao?”
“Cái gì? Mẹ đang nói ai?”
“Cô gái kia kìa! Ồ wow! Để mẹ đi xin chữ kí cô ấy.”
Khi mẹ tôi nhanh chân chạy tới thì...
Một ông lão lực lưỡng mặc suit bước lên. Trong tay ông ta là một khẩu súng lục.
Cái gì-
Trước khi tôi kịp phản ứng thì máu ào ra từ vai mẹ tôi.
...
Giận dữ trào lên đầu tôi.
Tôi đạp chân phóng lên bằng hết sức bình sinh và ập tới lão già. Lão ta chửi thề thành tiếng sau khi thấy tôi áp sát từ khoảng cách 10m chỉ trong một khắc.
Nòng súng chĩa về tôi ngay lập tức.
Tôi nổi da gà khắp nơi. Mình sẽ chết à? Chỉ vậy thôi sao?
...
“Con lợn ngu xuẩn này! Tỉnh dậy đi!”
Trong khi hét lên vài từ không thể hiểu được, lão già hạ súng xuống.
Nắm đấm chứa toàn bộ sức mạnh của tôi lao tới lão già, người thủ thế, và dùng lòng bàn tay đánh trật hướng đi ở thời khắc cuối cùng.
Hoặc ít nhất là lão định làm thế.
Vô ích thôi. Với ‘sức mạnh cỡ đó’ thì làm sao lão có thể thay đổi hướng đi của nắm đấm tôi.
Dù cho thất bại thì lão ta vẫn nghiêng đầu ở giây cuối cùng, khiến nắm đấm tôi va vào tường.
- Uỳnh!!!
Âm thanh của búa tạ va vào tường vang lên cùng một mảng tường lớn sụp xuống.
Sau khi có vẻ đã từ bỏ gì đó, lão già nâng súng lên lần nữa nhưng...
Tôi không cho lão cơ hội thứ hai nữa.
Ngay lập tức, tôi cho lão một cước và lão phải bỏ khẩu súng ra. Một đá là đủ để làm lão gãy chân, và lão quỳ xuống sàn trong khi rên rỉ vì đau.
Thế này là đủ rồi. Giờ thì tôi đã đập lão già một trận, tôi chỉ cần đưa mẹ tới bệnh viện và-
- Cách!
Tôi thấy người ngoại quốc mẹ tôi kể đã lên sóng Non Summit đang chĩa súng vào tôi.
...Tôi suýt nữa thì phát điên.
Cô ấy là một người xinh đẹp tuyệt trần. Đây là đài truyền hình mà, nên chắc cô ấy là minh tinh à? Nhưng cô ta lại đang cầm súng, có vẻ là đã nhặt lên khi tôi đá nó đi lúc nãy.
Cô ta đang chĩa súng vào ‘mẹ’ của tôi.
Hôm nay đang xảy ra gì vậy? Tại sao lão già và minh tinh này lại muốn giết mẹ tôi tới mức này?
- Bùm! Bùm!
... Những phát đạn của cô ta đều trượt.
Không giống như lão già thì cô gái trẻ này có vẻ không biết bắn súng. Những viên đạn bay khắp nơi nhưng không trúng mẹ tôi.
Nhưng dù vậy thì tôi nghĩ mình nên lấy khẩu súng khỏi tay cô ta thì hơn.
...
Nhưng chân tôi dừng lại một chút.
Cô gái ấy đang khóc.
Vì lí do nào đó, tôi có cảm giác rằng mình đang làm điều gì cực kì sai trái. Đó là gì nhỉ? Mình đang là nạn nhân cơ mà? Sao lại có cảm giác này?
- Bùm!
Viên đạn sượt qua tôi chứ không phải mẹ.
Cô ta bắn súng cực kì tệ, nhưng vẫn sẽ là vấn đề nếu chúng tôi bị bắn bởi một viên đạn lạc.
Một lần nữa, tôi lao tới cô ta và chỉ với một cú vung tay, tôi giành lấy khẩu súng từ tay cô ta. Ngay lúc tôi định chạm nhẹ vào người để cô ta bất tỉnh –
Một người khác tiến vào đài truyền hình. Có vẻ người này là học sinh cao trung à? Em ấy đang mặc đồng phục.
Cổ tay cô gái đó chợt phẩy, và một luồng ánh sáng bất thường bao lấy tôi.
Khoảnh khắc tôi tỉnh dậy từ khi mình bị bao phủ bởi sức mạnh thần bí đó –
Mọi thứ xung quanh tôi đã biến mất