User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 22
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 101 (Phòng Nguyền Rủa – Truyền Thông Chỉnh Sửa Thường Thức)
Lời Khuyên Hiền Triết: 0
Trong chỉ một ngày, chúng tôi đã sử dụng tới lần thử thứ 3. Tôi lập tức nhìn quanh sau khi tỉnh lại, và mọi người có vẻ bối rối và lạc lõng.
Cũng dễ hiểu, vì không ai khác ngoài tôi với ông Mooksung đã đến được đài truyền hình ABS. Họ có vẻ là đã nỗ lực hết sức, nhưng cũng khá buồn sau khi không thể làm gì nhiều.
“Kết thúc hôm nay ở đây thôi và quay về Phòng 105 đi, em có nhiều điều muốn chia sẻ với mọi người.”
Tôi lên tiếng với chất giọng ám chỉ rằng có vài điều tôi đã tìm ra, nên gánh nặng của mọi người cũng nhẹ đi đôi chút. Trên đường quay lại, tôi gộp mọi thứ thành 3 chủ đề chính.
Một là những manh mối tôi phát hiện ra, bao gồm ABS, Bệnh viện và các học sinh.
Thứ hai là phương pháp ông Mooksung và tôi sử dụng để tới đài truyền hình.
Và cuối cùng là thảo luận về chuyện mọi người không có khả năng kháng ô nhiễm tinh thần sẽ không thể tham gia vào việc khám phá đài truyền hình.
Ba chủ đề trên chắc là đủ cho hôm nay.
***
Không may, chúng tôi đã sử dụng quá nhiều thời gian cho lần thử thứ 3, và thời gian ăn tối ở phòng 105 đã kết thúc.
Không còn lựa chọn nào khác, chúng tôi ra quầy lễ tân và ngồi quanh bàn trà. May là bàn trà lúc nào cũng có snack và đồ uống sẵn sàng, nên chúng tôi cũng có gì đó bỏ bụng.
Chị Eunsol nhanh chóng bắt đầu cuộc thảo luận.
“Có vẻ là Kain và bác cũng tìm ra vài điều rồi. Mọi người có thể chia sẻ được không. Cháu chỉ chơi loanh quanh vì cháu ở trong ‘Team Nghỉ Ngơi’, nên cháu cũng sẽ chỉ nghe thôi.”
... Có vẻ chị ấy vẫn phật lòng vì chuyện tôi làm sáng nay.
Trước tiên tôi quyết định nói về những gì tôi và ông Mooksung phát hiện ra, và bắt đầu bằng việc chúng tôi phải đi tới Đài ABS, nơi mà chúng tôi tìm thấy trên internet. Nhìn phản ứng của mọi người thì có vẻ là vài người cũng chưa tìm ra nơi này, còn vài người khác thì lại không biết cách đi tới đó dù đã biết đài truyền hình có vấn đề.
Tiếp theo, tôi chỉ ra các manh mối tìm được ở tầng hầm đài truyền hình, bao gồm anh bảo vệ gớm ghiếc, chỗ ‘cảnh báo’, và những gì tôi phát hiện khi đi ngược cảnh báo đó.
Rồi tôi nói về bệnh viện, quái vật đội lốt y tá, và các học sinh biến dạng kì dị.
Mặc dù có rất nhiều manh mối mới được thêm vào cuộc chơi, nhưng chúng tôi cũng có nhiều câu hỏi mới không kém. Đó là nhận định của tôi, và có vẻ đa số cũng vậy.
“Thật sự là chẳng đâu vào đâu.” Chị Eunsol nói. “Có rất nhiều manh mối mới, nhưng chúng ta lại thiếu đi sợi dây liên kết tất cả mọi thứ với nhau.”
“Tổng quát thì em nghĩ có thể chia chúng làm 3 mảng lớn. ‘Đài Truyền Hình’, ‘Bệnh Viện’ và ‘Trường Học’,” tôi nói.
“Trường học ý em là những học sinh bị biến dạng đó hả?”
“Vâng ạ.”
“Chị nghĩ chúng ta nên tra các từ khóa ‘Bệnh Viện New World’, ‘Kim Sangmin’ và ‘Lee Hyukjin’ trên mạng và hi vọng sẽ dẫn chúng ta tới đâu đó.”
“Lần sau, chúng ta nên sử dụng điện thoại hoặc máy tính và tra những từ khóa trên. Rồi chúng ta có thể chia sẻ những gì tìm ra tại đài truyền hình, và nếu ai đó không tới kịp thì chúng ta có thể thảo luận ở ngoài.”
Trong lần thử tiếp theo, chúng tôi quyết định tìm kiếm những từ khóa trên để thu thập tất cả mọi thông tin có thể, trước khi gặp nhau tại đài truyền hình.
Chúng tôi tiếp tục với chủ đề thứ hai.
Mọi người tới đài truyền hình thế nào?
“Em đã sử dụng cách khó nhất – Em đã mang theo em gái nhiễm nguyền đi cùng. Kế hoạch của em là thực hiện giãn cách xã hội, lấy cớ mình nhiễm COVID, nhưng kể cả việc đó cũng khó khăn sau khi lên taxi. Nói thẳng ra thì phương pháp này là bất khả thi nếu không có bộ lọc hoặc chiếc vòng tay, nên ông có thể nói cho mọi người cách để ‘đa số có thể tới đó’ được không ạ?”
“Cách ta dùng là cách mọi người đã quen thuộc trong lần đầu tiên vào Phòng 101. Dịch chuyển tức thời.”
Ông Mooksung sau đó giải thích phương pháp một cách ngắn gọn.
1, Khi tỉnh táo, đề ra kế hoạch đi tới đài truyền hình.
2, Cố tình để bản thân nhiễm lời nguyền rồi dịch chuyển tới đài truyền hình.
3, Đứng yên tại một nơi không có ai xung quanh, và cuối cùng tỉnh lại sau một khoảng thời gian.
Mọi người đều kinh ngạc sau khi nghe ông Mooksung giải thích. Họ sau đó thảo luận phương pháp dịch chuyển, rồi Songee chỉ ra một vấn đề tiềm tàng.
“Ông ơi, cháu nghĩ phương pháp này có vấn đề. Nếu như chúng ta, bản thân chúng ta ý, đột nhiên thay đổi kế hoạch thì sao ạ?”
Thay đổi kế hoạch. Tất nhiên, đó là một thứ tôi chưa nghĩ ra trước đây.
“Kể cả khi chúng ta nhắc bản thân, ‘Đi tới Đài Truyền Hình nào!’ khi còn tỉnh táo, thì sẽ chẳng có gì bảo đảm chúng ta sẽ làm theo kế hoạch sau khi bị nhiễm lời nguyền, phải không? Kể cả khi chúng ta bị nguyền, thì chúng ta cũng không trở thành những con robot vô tri, mà chúng ta chỉ biến thành ‘bản thể khác mắc thường thức sai lệch,’ nên là... Chúng ta rất có thể sẽ bị lời nguyền ảnh hưởng luôn mà không tỉnh lại, sau khi tự bảo với bản thân rằng ‘Hay là thôi không đi nữa!’”
Ahri tiếp tục với một vấn đề khác.
“Vấn đề của em cũng tương tự như ‘thay đổi kế hoạch’ mà Songee nói, nhưng, nếu gia đình của em dịch chuyển theo thì sao? Em nghĩ là... mẹ em sẽ đi theo em tới bất cứ nơi nào.”
Một câu hỏi nằm trong đầu tôi kể từ khi tôi nghe kể về mẹ của Ahri lại xuất hiện.
Cô ấy là người như thế nào?
Cô ấy mạnh tới nỗi Ahri cũng không thể đánh bại, và thêm vào đó thì, có vẻ như cô ấy là một người mang nặng ám ảnh, tới độ sẽ theo con gái mình tới bất cứ đâu.
Cô ấy là người khiến tôi ngày càng thấy khó hiểu.
Đằng nào thì, đó là những vấn đề đi kèm với ‘dịch chuyển’.
Nếu như ‘phiên bản khác của tôi’ đột nhiên muốn thay đổi kế hoạch sau khi bị lời nguyền ảnh hưởng thì sao? Chúng tôi có thể sẽ đột ngột không tới đài truyền hình nữa, hoặc tệ hơn là một người sẽ tới cùng với thành viên trong gia đình họ.
Nếu trường hợp thứ nhất xảy ra thì mọi người sẽ chỉ thiếu đi một thành viên, nhưng trường hợp thứ hai thì mọi người sẽ gặp nguy hiểm chỉ vì một người thân bị nguyền đó.
...
Sau khi suy nghĩ, tôi đưa ra gợi ý.
“Có vẻ như dịch chuyển sẽ gặp vấn đề, nên mọi người nên dùng các phương thức khác nhau để tới đó. Ai có thể tới đó cùng người thân như anh?”
Tôi hỏi mọi người nhưng mắt chỉ nhìn Songee, vì suy cho cùng thì chỉ có tôi và Songee có thể chịu đựng được một lúc lâu cùng người thân bị nguyền rủa.
Em ấy quả nhiên gật đầu lại.
“Em sẽ mất khoảng 15 phút đi bộ để tới đài ABS, nên em sẽ tới đó cùng gia đình như anh Kain đã làm.”
“Hả? Em sống gần đài ABS à?”
Có vẻ như lí do Songee không ở đài truyền hình trong lần thứ 3 là vì em ấy không biết tới nó. 15 phút đi bộ tới đài ABS... có vẻ như em ấy sống ở một khu rất giàu.
Đột nhiên, tôi cảm thấy mình chỉ như một tiểu tư sản. Đằng nào thì, chúng tôi nhìn quanh và mọi người cũng đồng tình.
Cách duy nhất chúng tôi tìm ra để tới đài ABS là đi cùng gia đình hoặc dịch chuyển. Songee và tôi là người duy nhất có thể đi cùng gia đình, nên mọi người chỉ có thể dịch chuyển.
“Em xin lỗi nhưng em cũng phải bỏ qua cả dịch chuyển. Em nghĩ mình có thể tới đó, nhưng em khá chắc mẹ em sẽ đi cùng em thôi.”
Sau tuyên bố cuối cùng của Ahri thì tôi viết lại kế hoạch trên một tờ giấy mới.
Team Trốn Thoát: Park Seungyub
Team Tiếp Tục (Dịch Chuyển): Elena, Kim Mooksung, Cha Jinchul, Lee Eunsol.
Team Tiếp Tục (Người Thân): Han Kain, Yu Songee.
Team Bỏ Cuộc Hoàn Toàn: Kim Ahri.
Sau đó chúng tôi chuyển tới chủ đề cuối cùng.
Chúng tôi phải khám phá đài truyền hình thế nào?
“Từ những gì ông Mooksung và em nhận thấy thì có vẻ sẽ không dễ kể cả khi chúng ta tập hợp ở đài truyền hình. May là em có thể xem quanh tầng hầm vì không có ai ở đó, nhưng mà em không nghĩ là có thể khám phá tầng trên nếu không có kháng nguyền. Phải không ông?”
“Ta có thể cam đoan với tư cách người theo sau Kain,” ông Mooksung nói “Việc này là bất khả thi. Ta có tự tin vì đã trải qua vài khóa huấn luyện căng thẳng, nhưng thật sự không thể chống cự lời nguyền được. Sức mạnh lời nguyền không phải thứ có thể chống lại chỉ bằng ý chí.”
Songee chia sẻ ý kiến của mình.
“Vậy thì chỉ có anh Kain và em khám phá tầng trên còn mọi người chờ ở dưới nhé?”
“Hmm.” Chị Eunsol hỏi tôi sau khi nghĩ ngợi một lúc “Em ở đó rồi mà Kain. Em nghĩ sao?”
“Có lẽ đó là thứ chúng ta phải làm chỉ khi không có cách khác tốt hơn. Mọi người có ý tưởng gì không?”
...
Mọi người im lặng. Việc này không dễ dàng gì.
Vì Ahri đã từ bỏ việc dịch chuyển vì ‘mẹ’ em ấy, Songee và tôi là người duy nhất có khả năng kháng nguyền, và thật khó để khẳng định là hai người bọn tôi sẽ là đủ.
Chị Eunsol lại phá vỡ bầu không khí lần nữa.
“Đây là lần thử thứ tư đúng không? Có vẻ như mọi thứ sẽ kì lạ từ lần thứ năm, nên chúng ta phải kết thúc nó ở đây nếu có thể. Hay là chúng ta cứ để Jinchul uống viên thuốc đi?”
“...”
Đó.. không phải một ý tồi.
Số lần thử cũng đã làm tôi đau đầu không ít lần, và tình huống tốt nhất sẽ là khi chúng tôi phá giải căn phòng ở lần tiếp theo. Tuy nhiên, người mà cần phải uống viên thuốc đỏ đằng kia lại đang chìm vào suy tư.
“Hmm. Chú có ý tưởng gì không? Cứ nói ra đi.” Ông Mooksung giục anh ấy, nên anh Jinchul dè dặt lên tiếng.
“Đây có lẽ là một ý tưởng cực kì điên rồ và ngu ngốc, nhưng đó là điều cháu nhận ra sau khi nghe về ‘dịch chuyển’. Thế giới trong Phòng 101 có thường thức đã bị đảo lộn đúng không? Thế thì cháu nghĩ chúng ta có thể ‘thẳng thắn’ và ‘vô tri’ hơn mọi ngày một chút.”
“Thôi nào, chú đang định nói điều gì? Cứ nói thẳng ra.”
“Giết mọi người cản đường đi”
“...”
“...”
Mọi người tạm thời câm nín.
“Khi cháu nghĩ lại, lần đầu tiên cháu phát điên thì cháu còn tham dự một cuộc thi quyền Anh cho phép giết người. Và như lời Kain nói thì họ coi việc giết 100 người tại lễ chào tân sinh viên bằng trò Cò quay Nga chỉ là thử thách dũng cảm mà phải không? Trong thế giới như vậy thì ‘giết người’ liệu có còn là tội ác không? Có cảnh sát nào bình thường nữa không? Hay là cứ giết tất cả mọi nhân viên ở đài truyền hình bằng súng hay gì đó đi, ngay khi chúng ta tới đài truyền hình.”
...
Nghe thì vô cùng điên rồ nhưng anh ấy có lí.
Nhìn lại thì em gái giả của tôi còn giết một tài xế taxi giữa đường với một cây rìu, nhưng chẳng có cảnh sát nào xuất hiện cả.
Thế giới điên rồ cần kế hoạch điên rồ. Trong một thế giới có những cuộc thi giết chóc, stream ăn thịt người mukbang, Cò quay Nga ở lễ chào tân sinh viên đại học thì giết vài người ở đài truyền hình có còn là vấn đề không? Có khi là ổn đấy chứ?
Và nếu chúng tôi giết mọi người ở đó bằng súng thì chẳng cần lo về ô nhiễm tinh thần nữa!
“Ha, như ngạn ngữ nói thì ”Nhập gia tùy tục”. Ta đoán là khi thế giới đã phát điên, thì thằng cha nhìn như lợn lòi này lại là một thiên tài!” ông Mooksung kêu lên.
“Ah, bác có thể không nói về lợn lòi được không?”
“Ta đang khen chú là thiên tài đó! Ta có cảm giác việc này sẽ thành công. Nếu chúng ta phải vào tù vì giết người thì ai cũng ngồi tù rồi.”
Cuộc đối thoại vô lí đó đánh dấu điểm kết thúc buổi họp, và chúng tôi hoàn thành việc lên kế hoạch cho ngày mai.
1, Mọi người phải tra Internet để tìm thông tin khi sử dụng điện thoại và máy tính.
2, Dịch chuyển hoặc đi cùng người thân tới đài truyền hình khi sẵn sàng.
3, Giết mọi người ở đó và khám phá tầng trên.
Sau khi hoàn thành cuộc họp chiến lược, chúng tôi kết thúc ngày dài mệt mỏi và đi về phòng ngủ ở Phòng 105.
***
...
Đêm khuya, khi mọi người đã ngủ.
Kim Mooksung rời Phòng 105 một mình. Chờ ông ở bên ngoài là Ahri.
“Tại sao ông lại gửi ‘tin nhắn riêng’ muộn vậy? Ông có gì muốn nói à?”
“Có một thứ ta nhận ra trong cuộc họp chiến lược hồi nãy.”
“Gì vậy?”
“Cô không nghĩ Kain có gì đó lạ à?”
“Anh ấy không phải là càng ngày càng đáng tin hơn sao? Đáng khen là anh ấy có thể suy nghĩ tỉnh táo trước cảnh tượng kinh hoàng như vậy. Anh ấy sẽ là một đặc vụ giỏi kể cả khi được chọn ngay lúc này.”
“Đó là vấn đề. Chúng ta đã đến đây được bao lâu rồi? Chúng ta đã trải qua rất nhiều, và khoảng thời gian mỗi người dành ở mỗi phòng là khác nhau nhưng với Kain... chắc là chưa đầy một tháng”
“Phải rồi”
“Mooksung. Nghĩ về những ‘người bình thường’ chúng ta gặp ở ngoài đi. Không lạ nếu người bình thường hét lên khi thấy một cái xác, và cũng sẽ bình thường nếu một người trở nên mất trí và ngã gục khi thấy một người khác chết mòn trong một căn phòng đầy phân, hay học sinh bị tra tấn thành thịt vụn.”
“...”
“Anh ấy không thể có một ý chí sắt thép như siêu nhân như vậy chỉ trong một tháng, dù có trải qua bao nhiêu chuyện đi nữa. Cứ như thể anh ấy là một đặc vụ trong ngành hơn 30 năm như chúng ta.”
“Cô nói vậy cũng làm tôi thấy kì lạ. Quả là sự thay đổi của cậu ta hơi quá nhanh. Cậu Jinchul vẫn còn khá ngây thơ, và cô Eunsol, Songee và Elena cũng không thể thờ ơ trước cảnh tượng kinh khủng vậy được.”
“Tôi có cảm giác anh ta đã thay đổi liên tục kể từ khi học được cách sử dụng bộ lọc tại THPT Khách Sạn. Anh ấy đã sử dụng phước lành của mình rất thường xuyên.”
“Cô có nghĩ con “Cú” đó đang thay đổi tâm trí Kain không?”
“Có lẽ”
“Kể cả khi điều đó là sự thực thì cũng không tệ lắm mà, đúng không? Xét về lâu dài, con ‘Cú’ vẫn thuộc phe cậu ta. Ở một nơi đáng sợ như thế này, thì ý chí sắt đá sẽ có lợi nhiều hơn có hại.”
“Đồng minh duy nhất của con người là con người. Luôn là như vậy.”
“...”
“...”
“Có phải là cô đã được khai sáng từ thời gian bảo vệ thế giới không tiền bối?”
“.. .Đã rất lâu rồi ông mới gọi tôi như vậy đấy. Tôi còn nổi da gà nữa.”
“Tiền bối à. Đôi khi tôi thấy bất công khi tôi là người duy nhất già đi đấy.”
“Đừng gọi tôi như thế nữa, tởm lắm. Đằng nào thì, Kain không tin tôi đến vậy, nên tôi muốn ông dẫn dắt anh ấy trở nên ‘người’ hơn”
“Chà, ta sẽ coi như đó là chăm sóc đặc vụ tương lai và làm hết sức vậy.”
Ông Mooksung (68) gọi Ahri là sunbae nim, tức tiền bối. Ở đây mình không nghĩ ra cái ngạn ngữ nào phù hợp hơn trong tiếng Việt, nên nếu bạn nào có thể thì gợi ý thoải mái. Đại khái là, nếu bạn bình thường trong thế giới bị điên, thì bạn mới là thằng điên. Chào mọi người. Đoạn đối thoại của chương này là vô cùng quan trọng, vì nó cho chúng ta biết thêm về tuổi tác thật của Ahri. Nhưng cách xưng hô thì mình đoán sẽ không đổi, phần vì Ahri không thích, cũng như sau này Kain vẫn gọi Ahri là -yang (tức em gái) ở chương 300 gì đó nên mình vẫn sẽ giữ nguyên style dịch