Lần thử thứ 3
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 22
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 101 (Phòng Nguyền Rủa – Truyền Thông Chỉnh Sửa Thường Thức)
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
Cảnh báo thứ hai mà tôi phải đi ngược lại là như sau.
2, Không được quay đầu lại trên cầu thang xuống hầm.
Tôi đi xuống tầng hầm thứ 2, và bắt đầu bước xuống cầu thang tới tầng hầm thứ 3.
- Kagagak… kagagak.
- Cling clang
- Kagagak…
…
Nghe thấy âm thanh này lần thứ 2 khiến tôi chắc chắn.
Thứ gì đó đang theo sau tôi. Mỗi khi tôi bước một bước hoặc hai về phía trước, thì nó cũng bước cùng số bước như vậy.
Nếu tôi quay lưng lại sau khi tới hành lang thì thứ này chắc sẽ biến mất, nên tôi phải quay đầu lại khi bước xuống cầu thang.
Hít một hơi sâu, tôi chuẩn bị quay lại nhưng có một thông báo hiện lên.
Ngươi sẽ bị tấn công khi quay đầu lại.
…
Đó là ‘Lời Khuyên Hiền Triết’ đầu tiên xuất hiện khi chúng tôi quay lại Phòng 101.
…
Tại sao nhỉ, tôi tự hỏi.
Tại sao lời khuyên lại bị nhiều hạn chế như vậy? Nếu thực sự lời khuyên này là của một “Hiền Triết” thì ít nhất cũng phải cho tôi một phương pháp sáng suốt hơn chứ?
Tôi nhớ lại lần đầu tiên lời khuyên xuất hiện.
Khi đó, sau khi bị tấn công bởi một con khỉ ăn thịt người, tôi đã vô cùng kinh hãi và khẩn cầu một lối thoát, và lời khuyên chỉ dẫn cho tôi ‘cách để sinh tồn’.
Kể từ khi đó, Lời Khuyên Hiền Triết chỉ cho tôi những gì cần làm mỗi khi tính mạng gặp nguy.
…
Một lời khuyên để cải thiện khả năng sinh tồn không tệ. Nó đã cứu mạng tôi không ít lần, nhưng ở Khách Sạn, nhiều khi tôi cần phải tìm kiếm thông tin kể cả có phải trả giá bằng cả mạng sống.
Thế nên là –
“Cho tôi lời khuyên tốt hơn đi”
Một lời khuyên không phải dành cho việc sinh tồn ngay lúc này, mà là một lời khuyên ‘sáng suốt’.
‘Nói cho tôi biết cần làm gì để hiểu rõ căn phòng này hơn.’
- Pụp!
Lời khuyên thứ hai xuất hiện.
Ngay khi ngươi quay đầu lại, cúi đầu xuống, bắn kẻ thù vào chân bằng khẩu súng, rồi kiểm tra tên ghi ở trên mũ.
…
Đây là lần thứ hai tôi hiểu được thêm về năng lực của tôi sau khi vào Khách Sạn. Bên cạnh cách sử dụng bộ lọc, tôi đã hiểu cách ‘sử dụng lời khuyên’.
- Vụt!
Tôi quay ngoắt lại, hạ thấp người và chĩa súng thẳng vào chân thứ sau lưng.
Âm thanh nặng nề xé toạc không gian, lưỡi dao sắc lẹm đó chỉ sượt qua đầu tôi.
- Bùm! Bùm!
Tôi còn không có thời gian để thở, lập tức nã đạn vào ‘chân’. Kĩ năng dùng súng của tôi có thể cực kì tệ hại, nhưng thứ đó đủ gần để tôi bắn trúng mà không có vấn đề gì.
Kẻ thù lảo đảo, còn tôi cuối cùng cũng có cơ hội để nhìn rõ, nhưng tôi phải hít một hơi lạnh.
Cơ thể của nó cao hơn 2m, bọc kín băng vải. Thứ mà tôi tưởng là lưỡi dao, lại là móng tay của nó, dài hơn 30cm.
Và âm thanh kim loại điếc tai vang lên phía sau tôi là của chân nó. Có vẻ như những lưỡi dao kim loại của một đôi giày trượt băng được gắn vào chân nó.
Phần kinh khủng tởm nhất của con quái vật là cơ thể nó có vẻ hơi ‘nữ tính’. Có những đường nét rõ ràng của cơ thể nữ giới và dù chỗ quần áo bị rạch nát đây đó, cũng như quấn băng che, thì nó vẫn trông như một bộ đồng phục y tá.
‘Nó’ nhìn như con người được mô phỏng thô sơ, nhưng điều này lại thêm phần đáng sợ.
- Bùm! Bùm!
Con quái vật vẫn vung tay nó trên sàn nên tôi tặng nó thêm vài viên đạn nữa vào đầu, và rồi nó trở nên bất động.
‘Kiểm tra tên ghi trên mũ’ à?
Bệnh viện New World.
Tôi phải nhớ cái tên này à?
Có thể có vài bệnh viện cũng tên này nên tôi cũng kiểm tra cả biểu tượng bên cạnh cái tên, trông hơi giống đám mây. Sau khi nhớ hình dạng cơ bản của logo thì tôi lùi lại một bước khỏi cái xác.
...
Tôi chú ý tới một thứ mà tôi không nhận ra từ trước, do trận chiến căng thẳng.
Khung cảnh xung quanh cầu thang đã ‘thay đổi’ thành một thứ khác.
Nó rõ ràng khác hẳn so với đài truyền hình.
Với ‘tôi’ là ranh giới, đằng sau tôi là một địa điểm kì lạ, nhưng mà trước mặt vẫn là cầu thang sạch bong của đài truyền hình.
Cả chuyện những chiếc ô tô lẫn cầu thang này đều đang ám chỉ một điều.
Đài truyền hình này được kết nối với một nơi khác à?
Tôi phát hiện ra cái cầu thang có một con quái vật trông giống y tá, và cụm từ, ‘Bệnh Viện New World’. Con quái vật chỉ đơn giản có hình thù như vậy, nhưng cụm từ kia thì rõ ràng là manh mối dẫn đến ‘Căn nguyên lời nguyền’.
Tôi có nên tìm kiếm từ khóa này trên mạng không?
...
Việc này cần được cần nhắc. Tôi về nhà sau khi đã đi xa như này sẽ rất khó, còn sử dụng máy tính ở tầng trên đài truyền hình cũng khó khăn không kém. Tôi quyết định kiểm tra nốt đống cảnh báo.
Cảnh báo thứ ba và cuối cùng là như sau.
3, Không được bật đèn khi tìm kiếm thứ gì đó ở nhà kho tầng hầm. Sử dụng đèn pin.
Tôi đi tới địa điểm cuối cùng, nhà kho dưới tầng hầm.
***
Trước đó, khi tôi dùng một chiếc đèn pin để kiểm tra xung quanh nhà kho, nó không khác gì một nhà kho thường gặp ở một công ty bất kì. Nó có dụng cụ văn phòng phẩm, nhiều chồng giấy A4, bàn ghế thừa.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi bật đèn lên?
Tôi kiểm tra cửa sổ trạng thái trước cửa nhà kho.
Lời khuyên Hiền Triết: 1
Một lời khuyên đã được dùng để cảnh báo tôi sẽ bị tấn công nếu quay đầu lại, và một đã được dùng để chỉ tôi cách đánh bại con quái vật và tìm kiếm thông tin.
Chỉ còn một lời khuyên nữa.
Tôi ngẫm lại về phương pháp sử dụng Lời Khuyên Hiền Giả mà tôi mới nhận ra.
Nếu tôi khao khát mãnh liệt ‘muốn biết’thêm gì đó’, thì nó sẽ nói với tôi à?
...
Sau khi nghĩ thêm, thì tôi có cảm giác nó sẽ chưa hoạt động vào lúc này.
Trước đó thì có vài manh mối như là âm thanh kim loại vang lên, ám chỉ một thứ gì đó đang nhắm tới tôi, nhưng lần này thì tôi chẳng có gì để dự đoán được thứ sẽ xảy ra nếu tôi bật đèn lên, nên tôi còn chẳng biết mình nên hỏi gì.
Tôi lên tinh thần, cầm khẩu súng và...
Bật công tắc lên.
Đó là khi mọi thứ thay đổi.
***
“Haaaak. Uhaaaak...”
“Uaaaaaahhlhllll! Ahhhhkk!”
...
Một cảnh tượng vô cùng tàn khốc đang diễn ra trước mặt tôi.
Nếu đây là tôi lúc mới vào Khách Sạn thì tôi có lẽ sẽ ngã ngửa ra và hét toáng lên, nhưng giờ cảnh tượng này khiến tôi tỉnh ra và cảnh giác hơn.
Trước mặt tôi là 8 cái giường. Không đúng, nên gọi chúng là giá tra tấn thì hơn.
8 người bị trói vào mỗi cái giường.
Họ nhìn giống thứ mà một nghệ sĩ từ thế giới khác sẽ tạo ra, nếu phải điêu khắc bằng bộ phận cơ thể người. Vài người thì chân tay dính chặt vào nhau, một người có đầu lòi ra từ bụng, còn vài người còn chẳng có lưỡi. Những tiếng hét không ngừng vang lên từ hai cái mồm trong số đó, nhưng cái mồm này lại không nhất thiết nằm trên mặt họ.
Lí do 6 người kia không thể hét được là vì họ không có dây thanh quản nối với mồm.
...
Cảnh tượng này thật sự vô lí không tưởng.
Tại sao con người có thể sống được dưới cái hình thù như vậy?
Con người thì đâu có tạo nên từ đất sét...phải không?
Tôi bước tới và quan sát họ, thì một người đàn ông – hay phụ nữ - nhìn tôi với đôi mắt.
... Kể cả khi đôi mắt đó được gắn vào mỗi lòng bàn tay thì chúng vẫn đang nhìn tôi.
- Hự!
Đó là khi tôi cảm thấy một cơn đau nhói từ bụng. Tôi nén đau và nhìn lại.
“A...Ai? C...Cậu ...không... phải... là... y ... tá.”
“Tôi là đặc vụ từ Cục Quản Trị. Các người có thể cung cấp thông tin không?”
“G..giết...tôi đi... Làm ơn..”
Đây đã là lần thứ hai hôm nay tôi được yêu cầu giết người rồi.
Nhìn lại trạng thái kinh khủng của họ, tôi đã định giết họ để giải phóng họ khỏi nỗi đau cho dù họ không yêu cầu đi nữa, nhưng...
Tôi giết họ kiểu gì bây giờ?
Cơ thể họ vặn xoắn và biến đổi như thể làm từ đất sét, ấy vậy mà họ vẫn còn sống. Rõ ràng là đang có một thế lực siêu nhiên nào đó đang không cho họ chết, vậy thì tôi phải giết họ kiểu gì? Họ có chết nếu bị bắn vào đầu không?
Thực ra thì cơ thể họ bị biến dạng tới mức tôi còn không biết đầu nằm ở đâu.
‘Thứ’ đang nói chuyện với tôi nhìn tôi bằng đôi mắt dính vào những miếng thịt trông giống bàn tay, trong khi nói chuyện bằng cái mồm gắn vào bụng. Tôi khá ngạc nhiên là bản thân mình còn nói chuyện được với nó như vậy.
Dẫu vậy thì tôi vẫn cho họ một lời hứa suông.
“Tôi sẽ nhất định giết các vị, nhưng trước đó thì, các vị có thể nói với tôi điều gì được không?”
“...”
“Kuhhhhhhkkkkkkkkk!”
“Kahhhk. Uaaaahk!”
Cuộc trò chuyện vừa rồi là giới hạn minh mẫn của họ à? Sau một cuộc trò chuyện chỉ 2-3 giây, anh ta – hoặc cô ta – lại bắt đầu hét lên đầy đau đớn.
Tôi không còn lựa chọn nào khác và phải đích thân kiểm tra từng người họ. Cơ thể họ biến dạng tới mức tôi không thể biết được giới tính chứ đừng nói là danh tính.
Tuy nhiên thì vẫn còn vài mảnh quần áo còn sót lại.
Đây là... đồng phục học sinh à?
Sau khi quét qua mọi người, tôi khá chắc họ đang mặc đồng phục học sinh. Tôi có thể thấy tàn dư của vài cái áo len, áo khoác, và xét từ kích cỡ quần áo, thì họ có thể là học sinh cao trung.
Và nếu đây là đồng phục học sinh Hàn Quốc thì chắc chắn phải có biển tên.
Tôi luồn tay qua các thớ thịt nhúc nhích và tìm kiếm một cái thẻ tên.
Việc này khiến tôi tự nhủ rằng, mình sẽ ‘không bao giờ’ trở thành một đặc vụ hay cái gì đó tương tự sau khi ra khỏi Khách Sạn, vì nếu tôi mà thành đặc vụ thì tôi phải làm những việc như thế này cả đời mình.
- Toạc!!!
Đó là khi bụng tôi lại nhói lên.
Tôi bị rạch ở đâu à? Tôi không muốn nhìn vết thương vì e rằng sẽ làm tôi mất tinh thần.
Sau một nỗ lực mệt mỏi và đầy chông gai thì tôi cũng tìm được một cái thẻ tên.
“Lee Hyuk... và gì nữa? Nó bị hủy hoại quá rồi, tôi không thể,- ”
“Là Lee Hyukjin ạ.”
...
Giọng nói đó rõ ràng và rành mạch hơn nhiều so với trước, và từ một hướng khác. Khi tôi quay đầu lại, tôi thấy một cặp mắt và mồm đang nhìn tôi, cũng từ một cơ thể biến dạng khác.
“Lee Hyukjin?”
“Vâng ạ.”
“Cậu có thể nói chuyện một lúc không?”
“Em cứ liên tục ngủ rồi lại tỉnh, nhưng em có thể nói chuyện một lúc. Anh à, anh phải chạy ngay lập tức. Một y tá sẽ đến rất sớm thôi.”
“Nơi này là đâu? Cậu là ai? Cậu đã trải qua những gì và ai là thủ phạm? Nói cho tôi mọi thứ cậu biết.”
“Em không biết. Sangmin đột nhiên biến thành một con quái vật và nhốt tụi em vào đây. Sau đó, ‘y tá’ tới đây mỗi ngày và biến bọn em thành như thế này đây.”
“Sangmin? Đó là ai?”
“Kim Sangmin. Nó là học sinh trường em và -Grrrrrhhhhhhh”
Cậu ta chuẩn bị nói gì đó nhưng đột nhiên ngậm miệng lại và phát ra âm thanh kì lạ. Có lẽ cậu ta đã ngủ rồi.
Những đứa học sinh này chắc cũng không biết chúng nó đang ở đâu, nhưng tôi có thể đoán được.
Chúng nó nói về một ‘y tá’ từ nãy rồi, và con quái vật sau lưng tôi ở cầu thang cũng giống một y tá.
Và cái tên ghi trên mũ y tá là ‘Bệnh viện New World’.
Có lẽ đây là nơi đó à?
Nhưng mà tại sao bệnh viện lại kết nối với đài truyền hình? Thật khó để hình dung ra tại sao.
Và những đứa trẻ này.
Dù gì đi nữa thì mục đích của nơi này vẫn là khiến chúng chịu muôn vàn khổ đau mà không được chết. Chỉ một học sinh thỉnh thoảng ngủ gật vẫn còn hơi níu được tỉnh táo, còn lại thì mọi người đã trở thành những khối thịt vô tri từ lâu.
- Thùng!
Một cảm giác đau đớn không chịu nổi ở vùng bụng đột nhiên tấn công tôi và tôi gục xuống sàn.
Chuyện gì đang xảy ra? Mình bị thương nghiêm trọng như vậy từ khi nào?
Bình tĩnh lại nào.
Tôi trấn tĩnh bản thân và tổng hợp lại thông tin.
...
Có rất nhiều thứ tôi mới phát hiện ra.
Bệnh viện New World, bệnh nhân tâm thần bị trói vào giường, học sinh cao trung biến thành quái vật, Lee Hyukjin và Kim Sangmin.
Ít nhất thì có đủ manh mối để chúng tôi rà soát Internet trong lần tiếp theo.
Tôi có thể làm gì khác không nhỉ?
Đó là khi âm thanh vang lên từ bên kia cánh cửa.
- Kagagak! – Kagagak! – Kagagak!
Âm thanh kim loại trượt trên nền nhà bắt đầu vang lên khắp nơi.
Đó là y tá, thậm chí là vài y tá.
...
Có vẻ bọn y tá có năng lực biến đổi con người thành đất sét, và biến con người thành những tảng thịt không thể chết, dồn họ vào đau khổ bất tận.
Tôi quyết định dừng lại ở đây.
Tôi không thể tưởng tượng ra cảnh mình chiến đấu lại vài y tá.
Cuối cùng, tôi thành khẩn cầu nguyện.
“Tôi có thể làm gì nữa không?”
Lời khuyên cuối cùng xuất hiện trên cửa sổ.
Nhấc áo ngươi lên và kiểm tra bụng.
Tôi làm như được bảo và nhấc áo lên.
... Tôi hoàn toàn mất đi chút niềm tin được sống còn sót lại.
Bụng tôi hoàn toàn đã bị biến dạng mà tôi còn không nhận ra. Đây có vẻ là nguồn gốc cơn đau nãy giờ vẫn đay nghiến tôi.
... nó trông thật sự kinh khủng.
Có vẻ bệnh viện này ẩn chứa lời nguyền biến dạng cơ thể con người.
- Bùm!
Tôi kéo cò, và mất dần nhận thức.
Bạn đã thất bại!
Tao làm hết rồi mà... Có hơi quá đáng nếu gọi đây là một thất bại không?