Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

76 928

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

29 26

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

72 944

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

122 2265

Web Novel - Chương 65: Phòng 101, Phòng Nguyền Rủa – ‘Gia Đình Kì Lạ’ Re (3)

Lần thử thứ 3

***

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 22

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 101 (Phòng Nguyền Rủa – Gia Đình Kì Lạ)

 

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

***

Tôi tổng kết lại mọi thứ cho tới thời điểm hiện tại.

Từ kết quả tìm kiếm trên mạng, rõ ràng là không có kênh truyền hình nào chưa phát điên cả. Vậy thì câu hỏi đặt ra là – nơi đầu tiên đã cho ra các chương trình như vậy là ở đâu?

Nghi phạm chính là các nhà đài phát sóng công cộng.

Tất nhiên, ngày nay thì người xem cũng có rất nhiều lựa chọn, bao gồm cả các nền tảng cho phép họ tự chọn chương trình muốn xem.

Thế nhưng sẽ là mò kim đáy biển nếu tôi phải lùng sục mọi ứng cử viên trên danh sách nghi phạm. Đầu tiên thì tôi sẽ đặt ưu tiên cho các kênh nhà đài; nếu tôi sai thì chỉ cần tìm qua các nghi phạm kia.

Điều này đồng nghĩa với việc tôi phải đi tới một đài truyền hình à?

Vài câu hỏi khác được đặt ra.

1, Có nhiều hơn một nhà đài, vậy thì tôi phải đi đâu?

Có hàng tấn các nghi phạm kể cả sau khi tôi giới hạn về phía nhà đài. Nếu tôi thêm cả các trạm phát sóng lẫn nền tảng khác vào thì dễ phải đến hàng trăm, chứ đừng nói là hàng chục.

2, Tôi phải đến đó bằng cách nào?

Ra khỏi nhà và giãn cách với gia đình trong khoảng 10 phút là những gì cần thiết để trốn thoát khỏi Gia Đình Kì Lạ. Ban đầu thì phương pháp dễ dàng này là sợi dây cứu mạng chúng tôi, nhưng giờ nó lại là thứ cản trở chúng tôi phá giải căn phòng. Một tin nhắn báo hiệu trốn thoát thành công sẽ xuất hiện trước khi chúng tôi tới kịp nhà đài, và chúng tôi sẽ bị đuổi ra khỏi đây.

3, Nếu là người khác không thể rời vị trí xuất phát thì sao?

Nếu căn phòng này chỉ có thể giải được bằng cách rời khỏi điểm xuất phát rồi đi tới một nhà đài nào đó, vậy thì Ahri, người thậm chí còn không thể rời khu vực xuất phát sẽ ra sao? Em ấy bị loại từ vòng gửi xe chỉ vì xuất phát điểm là Khách Sạn à?

Nghe không đúng lắm. Khách Sạn đôi khi có thể vô lí, thậm chí tàn nhẫn và khó hiểu, thì nó vẫn chưa cho chúng tôi những nhiệm vụ ‘bất khả thi’, dạng như ném mấy con quái vật có thể hủy diệt chúng tôi trong vòng 3 giây vậy.

Tôi không hiểu tại sao, nhưng ngồi yên ở đây nghĩ thì cũng vô ích, nên tôi quyết định tập trung vào những gì làm được trước mắt.

Câu hỏi đầu tiên sẽ phải được trả lời đầu tiên. Tôi cần quyết định mình cần đi tới cơ quan hay nhà đài nào.

“Kain! Con xong chưa? Con ra giúp mẹ một tay phơi đồ với được không?”

Gia Đình Kì Lạ đang bắt đầu can thiệp rồi. Tôi cần câu thêm nhiều thời gian nhất có thể.

“Con có việc trên đại học! Con phải ra ngoài ngay bây giờ!”

May mắn là việc đọc báo, thứ chỉ dùng từ ngữ chứ không phải hình ảnh như video, thì không stress lắm. Ngay cả khi nội dung những bài báo cũng vô lí như mọi thứ đang diễn ra ngoài kia, thì ‘mức độ ô nhiễm’ của lời nguyền yếu hơn hẳn so với video rõ nét, hay người thực.

Tôi đào sâu về quá khứ, và tìm kiếm nơi đầu tiên trên thế giới mà hiện tượng lạ đã bắt đầu diễn ra.

Tôi cuối cùng cũng thấy một cái tên phù hợp, sau khi đào lại khoảng 8 tháng.

Đài ABS.

Nó là một đài truyền hình tương đối mới, và có hơn 30 phóng sự phản ánh về nội dung cực kì không phù hợp của đài ABS. Có hàng tá phóng sự trong vòng 1-2 ngày.

Tuy nhiên, như thể lời nguyền chỉ cần 1-2 ngày để lan rộng toàn thế giới, hay chính xác hơn là Hàn Quốc, thì không còn chỉ trích nào sau đó nữa. Tất cả các đài truyền hình khác cũng đã phát điên luôn.

Đích đến của tôi đã xác định là đài ABS.

Giờ thì câu hỏi tiếp theo của tôi.

Tôi đến đó bằng cách nào?

Tôi đột nhiên nghĩ ra một giải pháp đơn giản.

Yêu cầu trốn thoát thành công là gì? Đó có phải là thực hiện giãn cách với gia đình sau khi phát hiện thấy họ chập mạch không?

Thế thì, tôi chỉ cần không thực hiện giãn cách là được. Tôi chỉ việc đi tới đài truyền hình với gia đình tôi.

Nhưng đang có vấn đề ở đây.

Kể cả khi đi ngang qua, hoặc nói chuyện nhanh với gia đình cũng khiến tôi đau đầu vì lời nguyền. Thậm chí tôi còn chỉ bị đau đầu vì đã bật bộ lọc – không có bộ lọc thì sẽ không có cách để tôi còn minh mẫn, trừ khi tôi nhắm mắt bịt tai toàn thời gian.

Tôi có thể chịu được một chuyến đi với gia đình không đây?

Thở dài một tiếng, tôi tiếp tục sục sạo internet và tìm thấy gì đó.

Có rất nhiều bài báo về vắc xin coronavirus, và các thứ liên quan.

Ah, có vẻ như đại dịch corona cũng là mối lo ở thế giới này. Tôi đoán cũng là lẽ thường, vì màn chơi này cũng mô phỏng theo thế giới thực.

Tôi lập tức nảy ra một ý.

***

“Ah! Thật tình. Anh có bị ngốc không vậy? Sao cái bệnh viện anh tiêm vắc xin xa thế?”

“Em vừa nói gì cơ?”

“Ah! Đồ ngu, bỏ đống bịt tai đó đi. Và tại sao lúc nào anh cũng nheo mắt thế?”

“Chờ đã, anh bảo em đừng có lại gần rồi. Em không nghe anh bảo anh đang bị ốm à?”

- Vút! Rầm!

Em gái tôi đáp lại bằng cách ném một cái rìu cầm tay, nó sượt qua trước mặt tôi

Tôi thề với lòng rằng mình sẽ tử tế hơn nếu có gặp lại em gái thật của tôi. Việc em tôi ném một cái rìu mà chẳng biết lấy từ đâu ra chỉ vì hơi cáu một chút khiến tôi nhớ em gái thật của mình hơn bao giờ hết.

Trong thế giới này, có vẻ là nửa năm đã trôi qua kể từ đại dịch COVID-19.

Cục Quản Trị đã tạo ra một vắc xin có hiệu lực cực mạnh, thứ này đã giúp thế giới dần ổn định trở lại. Vì vắc xin có nhu cầu tiêu thụ lớn ở mọi nơi trên thế giới, kể cả Cục Quản Trị cũng gặp khó khăn trong việc tạo ra nguồn cung đủ đáp ứng.

Thế nên là, đặt được lịch hẹn tiêm vắc xin khó như lên trời.

Hôm nay, tôi kể với gia đình rằng mình cảm thấy không khỏe từ lúc sáng, và tôi nói rằng mình đã đặt được lịch hẹn tiêm vắc xin ở bệnh viện gần đài truyền hình, rồi khởi hành cùng em tôi.

Về căn bản, tôi đang bảo em tôi là. ‘Đừng lại gần anh vì em có thể bị lây, nhưng anh vẫn nhờ em đi cùng anh tới bệnh viện được không?’

Tôi biết điều này mâu thuẫn và chả có nghĩa gì. Kể cả em tôi có chập mạch thì cũng ngu người trước yêu cầu vô lí của tôi, nhưng vẫn đi theo sau khi tôi hứa thưởng em nó 100 đô la.

Giá tiền không quan trọng tí nào. Đây không phải thế giới thực, tôi cũng không ngần ngại trả nó 1000 đô đi nữa.

Ra khỏi nhà, chúng tôi ra đường lớn và vẫy một chiếc taxi.

Tôi cho rằng phương pháp tốt nhất để tới đài truyền hình trong khi né tránh nhiều người nhất có thể, là bằng taxi.

Đột nhiên, tôi tự hỏi liệu taxi ở đây có giống ngoài đời không, nhưng dù sao thì tôi cũng đã lên chiếc xe dừng trước mặt rồi.

***

‘Bác bảo với chúng mày này, mấy thằng ở Đảng XX đó là thủ phạm của cái mớ bòng bong này. Bác không hiểu luôn! Mấy thằng chết giẫm đó đang nghĩ gì thế? Mọi người có thể ‘tự do đi lại’ và bác hiểu là có vài thương vong, nhưng mà tại sao bọn chúng dám thảo luận tới việc cấm battle royale? Bọn chúng không hiểu là battle royale sẽ hữu dụng thế nào trong việc cải thiện độ gan góc của sinh viên à?’

Tại sao tài xế taxi lúc nào cũng là một chiếc máy nói, kể cả khi thế giới đã thay đổi rõ rệt như vậy?

“Tự nhiên bác nhớ tới thời còn sinh viên. Thật nhé; ha! Bác không muốn khoe đâu, nhưng bác học Đại Học Y* đấy! Khi mà đại học Y* đón tân sinh viên nhé, thì mọi người sẽ chơi 1 ván Cò Quay Nga. Đó là cách bọn bác loại bỏ mấy tên hèn nhát. Thống kê có 130 người chết năm nay, nhưng thế thì sao? Dân số nước mình vẫn đông.”

Ông bác này vẫn đang nói chuyện như thằng tâm thần, còn não tôi thì sắp chảy ra rồi. Tôi bịt tai thế nhưng âm thanh vẫn truyền tới được.

Đây là điểm trừ lớn nhất của taxi. Tôi không thể giãn cách với bọn chúng.

Tôi có ngồi sát cửa thế nào đi nữa, thì em gái tôi vẫn ngồi ngay cạnh, tài xế trước mặt, và tôi có thể cảm giác lời nguyền lúc nào cũng đang cố ám lấy tôi. Tôi đã phát điên từ lâu nếu không có bộ lọc của Cửa Sổ Hệ Thống rồi, bởi hiện tại tôi cũng gần như đã phát điên.

“Bác thật sự không hiểu Đảng XX. Thế giới này có 7 tỉ người, và dân số nước mình là 50 triệu. Thế không phải là quá nhiều à? Chúng ta cần giảm tải dân số một chút. 3 tỉ, và 20 triệu. Nghe có ổn không các cháu?”

Bác bắt đầu bằng việc tự sát được không ạ? Tất nhiên, sau khi cháu ra khỏi taxi nhé.

“Và bọn Đảng XX đó nghĩ chuyện đó là sai lệch lắm hay sao ấy. Thêm đủ thứ quy định; rồi tạo ra luật bảo hộ dân thường các kiểu. Hoàn toàn vô lí! Bọn đấy còn không hiểu thế nào là người thích ứng nhất sẽ sinh tồn. Những thứ này là hoàn toàn bình thường trong một nền kinh tế tư bản tự do mà. Bọn cộng sản khốn nạn.”

Tôi phải nghe mớ lải nhải đó trong 30 phút.

Gần tới đích, tôi không thể giữ đầu óc minh mẫn được nữa. Tôi nút chặt ngón tay vào hai tai tới độ chúng bắt đầu đổ máu.

- Vụt! Rầm!

Tôi thấy ổn hơn nhiều ngay sau khi ra khỏi xe và tránh xa khỏi tên tài xế. Tôi đang hít một hơi ổn định lại thì một âm thanh vang lên từ phía sau, nghe như da thịt của ai đó vừa bị xiên vào.

“Hahahahaha! Cảm ơn cháu gái nhiều nhé. Tuyệt lắm!”

Tôi quay đầu lại với vẻ mặt trống rỗng. Cái rìu tay của em gái tôi đang cắm thẳng vào bụng của tài xế, người còn đang cảm ơn em tôi.

Tôi quyết định nhắm mắt cho qua và quay lại về phía trước. Thật ra mọi chuyện còn không đáng ngạc nhiên nữa, và tôi chỉ khấn là em tôi không vung hoặc ném cái rìu đó về phía tôi.

Tôi bất lực đi về phía trước, nhưng em tôi chạy tới và hỏi.

“Anh? Chẳng phải bệnh viện hướng kia à?”

“Anh định tạt qua đài ABS xíu trước khi tới bệnh viện.”

“Sao anh lại tự dưng muốn đi tới đó vậy?”\

“…”

“Anh?”

Tôi lập tức nghĩ ra một cái cớ.

“Anh vừa thấy trên điện thoại – có vẻ họ đang quay phim ‘Công Chúa Hố Đen’ tại đài ABS ngay bây giờ. Có phải em thích nhất show này không?”

“Hả? Thật à? Sao em không biết gì nhỉ?”

Vì anh mày vừa nghĩ ra chứ sao nữa.

Tôi có cảm giác em ấy sẽ rút điện thoại ra nếu tôi ngồi đây đợi nên tôi nhanh chóng chạy về phía đài truyền hình.

Chúng tôi cũng ngay gần đó rồi. Tôi đang đi tới cổng vào thì –

Ai đó đã vỗ vai tôi.

Tôi nổi da gà.

Đây gần như là một năng lực tôi có được kể từ khi tôi vào Phòng 101. Lời nguyền bị màng lọc làm suy yếu, sẽ khiến tôi đau đầu mỗi khi người bị ảnh hưởng tới gần tôi. Nhờ đó mà tôi có thể dự đoán được nếu có ai đó tới gần.

Nhưng mà lần này tôi không có cảm giác như vậy.

Tôi cố nén cảm giác sợ hãi và căng thẳng rồi dần ngoái đầu lại để nhìn xem đó là ai, và…

Trước mặt tôi là một gương mặt cực kì quen thuộc.

- Bùm!

Đó là khi đầu em gái tôi nổ tung từng mảnh.

***

“Vậy là cháu nói mình đã ‘mang’ gia đình mình tới đây à?” ông Mooksung hỏi.

“Vâng ạ”

“Đáng khen đấy. Ta có nghĩ tới nó trong một khắc, nhưng ta thật sự không nghĩ là ai đó sẽ đủ điên rồ để thực hiện việc này!”

“…”

“Nhưng mà cháu không thấy lạ à? Đây là một phương pháp không ai có thể thực hiện, trừ cháu với bộ lọc, và Songee với vòng tay. Không ai trong số chúng ta có thể tỉnh táo nếu ở cùng gia đình lâu vậy được. Không đời nào Khách Sạn sẽ tách chúng ta ra để từng cá nhân giải quyết vấn đề một mình, nhưng lại khiến chỉ một vài cá nhân nhất định có thể tới đây.”

“Cháu cũng thấy lạ, nhưng cháu không thể nghĩ ra giải pháp.”

“Cháu thấy lạ nhưng vẫn thử, vì bản thân cháu có thể làm. Ta nghĩ cháu có gan hùm vì dám làm đấy. Dù sao thì, cháu cũng tới được đây và ta cũng mừng đấy. Thật sự thì ta cũng bắt đầu nghĩ rằng không ai khác sẽ tới được đây, và đang tự hỏi mình có nên tự tiếp tục không. Có thêm một người nữa sẽ vô cùng hữu ích.”

“Vậy… Bác đến đây bằng cách nào ạ? Bác không có bộ lọc lẫn chiếc vòng tay, thế nên bác mang người thân gia đình đến đây kiểu gì?”

“Cách ta dùng dễ hơn nhiều. Cách này ai cũng có thể dùng khi biết phương pháp.”

“Và nó là gì ạ?"

Đại học Y = Đại học Yonsei ở Hàn Quốc