Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Truyện tương tự

A Story About a Girl Who Took Life for Granted and Fell in Love With a Kind and Introverted Boy

(Đang ra)

A Story About a Girl Who Took Life for Granted and Fell in Love With a Kind and Introverted Boy

崖 の 上 の ジェントルメン

Đây là câu chuyện về tình yêu đích thực có thể biến đổi một cô gái như thế nào.

11 148

To Love-ru - Dangerous Girls Talk

(Đang ra)

To Love-ru - Dangerous Girls Talk

Kentaro Yabuki , Saki Hasemi, Hikaru Wakatsuki

Và còn nhiều tình tiết thú vị khác và những bức tranh minh họa toàn toàn mới chỉ có trong phiên bản tiểu thuyết của "To Love-ru"

1 4

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

51 739

Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~

(Đang ra)

Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~

Shuu (秋)

Arnos theo học tại Học viện Quỷ vương - nơi được thành lập để tìm bất kỳ học viên nào có thể là tái sinh của quỷ vương, nhưng khả năng của cậu ta quá phi thường đến mức những người trong học viện khôn

270 35237

Web Novel - Chương 62: Quyết định phòng kế tiếp. Thử lại.

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 21

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Hành Lang

 

Lời Khuyên Hiền Triết: 0

 

Chúng ta nên đi đâu?

Ông Mooksung lên tiếng.

“Ta nghĩ chúng ta đã tự mình có đáp án rồi. Nhưng trước đó ta muốn nhắc mọi người một chút về gợi ý.”

“Sao thế ạ bác?” Tôi hỏi.

“Ta không nói mọi người đang hiểu sai hoàn toàn. Thế nhưng, những gợi ý của khách sạn đều đang chỉ ra rằng ‘Đừng nên có định kiến trong đầu’, và nếu chúng ta quá phụ thuộc vào những suy luận hiện tại, chính việc đó lại có thể hình thành một ‘kiểu định kiến khác’.”

“Bác nói đúng đó.”

“Đối với suy luận về Gia Đình Kì Lạ, tức [Gia đình không phải căn nguyên lời nguyền], ta không thể nghĩ ra từ khác để điền vào ô trống được. Ta cũng chưa đến căn phòng đó nữa, nên tạm thời bỏ qua. Còn với Dinh Thự Kinh Hoàng, thì mọi người nghĩ gợi ý là [Đừng rơi vào định kiến rằng bạn phải đi tới biệt thự], nhưng thử nghĩ kĩ thêm một tí thì sao? Có vài nơi khác cũng phù hợp để điền vào ô trống. Ta nghĩ ‘nhà thờ’ và ‘thư phòng’ đều có thể là đáp án.”

“...”

Ahri tiếp lời ông Mooksung.

“Em có thể bổ sung. Đó là ‘tầng hầm’ và ‘hồ’. Chúng ta tưởng rằng chúng ta phải tới nhà thờ để sử dụng chiếc chuông, và phải tới thư phòng để hiểu thêm về Căn Phòng. Chúng ta tới tầng hầm để kiểm tra dưới đó có gì, và ra phía hồ vì chúng ta nghĩ rằng phải ra đó tìm kiếm lối thoát. Có quá nhiều địa điểm có thể điền vào ô trống, nên chúng ta cũng không thể chắc chắn gợi ý có đang đề cập tới dinh thự hay không. Thực ra, em nghĩ hai người đang nghĩ quá về ‘cái nhìn toàn cảnh’, nên mới đưa ra kết luận là ‘không tới dinh thự’. Em vẫn nghĩ chúng ta nên tới dinh thự.”

Hai người thuộc Cục Quản Trị đều đưa ra những ý kiến khác nhau, nhưng điểm chung của họ đều là: Hiện tại chưa nên hiểu rằng ‘dinh thự’ là đáp án của gợi ý thứ hai.

...

Họ nói có lý. Chúng tôi vẫn nên nghĩ thêm.

“Hmm. Nói về dinh thự sau đi,” chị Eunsol nói. “Cháu nghĩ bác đây đã quyết định mọi người nên đi đâu rồi. Bác có thể nói rõ hơn không?”

“Ta nghĩ mọi người nên đi tới Gia Đình Kì Lạ. Yếu tố quan trọng nhất chúng ta nên cân nhắc khi thử lại một phòng là gì? Đó là độ khó của lối thoát. Khi thử lại, chúng ta cần đảm bảo lối thoát. Chỉ cần chúng ta có thể 100% trốn thoát, thì không khác gì căn phòng đã được phá giải, vì chỉ cần thử lại nhiều lần là xong. Tất nhiên, ta nghe đồn rằng sẽ có giới hạn nào đó.”

Giới hạn – khi nói về nó, mắt ông Mooksung liếc sang Ahri.

“Em cũng không nắm rõ đâu nhé,” Ahri nói “Em chỉ biết là mọi thứ sẽ ổn tới lần thứ 4, còn lần thứ 5 trở đi thì mọi thứ sẽ trở nên kì lạ.”

...

Mọi người lặng đi một lát.

“Ahri, có phải...” Chị Eunsol hỏi

“Chị à, đó là thứ em nghe thấy ở lần đầu tiên bên trong Khách Sạn. Em không tự mình trải nghiệm nó nên cũng không hiểu rõ ‘lạ’ ở đây có ý gì.”

Đây là lần thứ hai em ấy tới Khách Sạn, nên chúng tôi nghĩ thông tin này có độ uy tín. Có nghĩa là 4 lần đầu sẽ ổn, còn lần thứ 5 thì mọi thứ sẽ có chuyển biến.

Tôi nhớ kĩ điều đó và quyết tâm giải quyết căn phòng trong 2-3 lần thử thôi.

“Quay trở lại vấn đề,” Ông Mooksung tiếp lời “Chúng ta phải luôn luôn bảo đảm lối thoát trước khi phá giải căn phòng. Mọi người thử so sánh hai căn phòng xem. Trốn thoát khỏi Dinh Thự Kinh Hoàng sẽ cực khó. Lối thoát là không cho phép ‘Ngài’ hiến tế 6 mạng người. Ahri và ta đã gia nhập nhóm nên liệu chúng có biến bọn ta thành NPC không?”

“Thế bác nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra ạ?”

Ahri là người trả lời tôi

“Em cũng không rõ lắm. Có thể bọn em sẽ trở lại làm NPC, hoặc vị trí NPC sẽ được tuyển diễn viên khác . Nếu là người khác đóng thế, thì giờ đây ‘Ngài’ sẽ có 10 mạng người để chơi đùa.”

Tôi hiểu rồi.

Giờ đây khi Ahri và ông Mooksung đã nhập hội, thì Khách Sạn có thể sẽ thêm người khác đóng vai quản gia và hầu gái, như vậy là sẽ có 10 thí sinh để hiến tế.

Để trốn thoát khỏi tình thế này, thì chúng tôi cần tự sát nhiều hơn 3 mạng. Kể cả 3 người có tự sát thì vẫn còn 7 người, và ‘Ngài’ có thể thắng sau khi giết 6 người còn lại.

“5 người chúng ta sẽ phải tự sát chứ không là 3 nữa”

“Thế có nghĩa là chúng ta sẽ phải giải quyết căn phòng chỉ với 3 người, khó lắm đấy.”

“Để ta tiếp tục nhé. Mọi người giờ hiểu việc trốn thoát khỏi Dinh Thự Kinh Hoàng là khó như thế nào rồi chứ? Ngược lại thì nhìn Gia Đình Kì Lạ đi. Mọi người chỉ cần không tiếp xúc với gia đình và tự giãn cách bản thân là đủ. Trong lần đầu tiên thì mọi người không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng chỉ cần mọi người chuẩn bị kĩ, thì thậm chí còn không cần bảo hộ tinh thần hay gì đó. Chỉ cần nhắm mắt bịt tai và chạy cho nhanh, thế thôi.”

“Em hiểu ông nội đang nói gì nhưng có một câu hỏi em xin phép được hỏi ạ”

Một điều tôi nhận ra là Ahri rất thích trộn lẫn cái văn nói lịch sự pha với đời thường, bất kể là đang nói với ai đi nữa. Thế nhưng, không ai buồn chọc ngoáy cái kiểu nói này của em ấy ở nơi kì lạ như nơi này.

“Ông và em đều không có gia đình. Chuyện gì sẽ xảy ra ạ?”

...

Tôi có cảm giác Ahri sẽ có gia đình nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe rằng ông bác cũng không có.

Nhưng câu hỏi này cũng không phải vô căn cứ; họ sẽ nhìn thấy gì nhỉ?

“Có lẽ khách sạn sẽ tạo ra một gia đình?”

“Hmm. Em không biết”

“Thôi thì chúng ta chốt việc vào lại phòng Gia Đình Kì Lạ nhé. Mọi người có bổ sung gì không?”

Không ai phản đối gì thêm. Mọi người đã bị ông Mooksung thuyết phục hoàn toàn.

Hơn hết thì việc chúng tôi phải tự sát khiến mọi người e dè chuyện phải vào lại phòng Dinh Thự Kinh Hoàng.

Bất kể số lượng nhân khẩu hiện tại, thì ‘một vài’ người vẫn sẽ phải tự sát từ đầu để đảm bảo lối thoát. Cho dù không ai nói gì đi nữa thì việc lựa chọn ai phải tự sát sẽ rất đau đầu và nghiệt ngã.

Theo lý mà nói, những người có giá trị thấp trong nhóm sẽ phải tự sát để tăng cơ hội phá giải. Nhưng ‘ai’ là người đó thì không phải là thứ tôi muốn nghĩ tới.

Thôi thì chúng tôi cũng đã quyết chọn Gia Đình Kì Lạ rồi.

Sau một cuộc họp chiến lược, chúng tôi trò chuyện một chút, rồi đi ngủ sớm.

Nằm trên giường, tôi nghĩ

Ngày mai, ngay sau khi vào phòng, mình sẽ dùng bộ lọc che khuất tầm nhìn và chạy khỏi nhà luôn.

***

Sau khi lấp đầy bụng với bữa sáng ngon lành, chúng tôi phân bổ tài nguyên. Mọi thứ vô cùng khiêm tốn, vì chúng tôi chỉ có mỗi cái hộp đỏ và khẩu súng lục. Ông Mooksung cầm khẩu súng, còn anh Jinchul cầm cái hộp.

Trước khi vào Phòng 101, chúng tôi có cuộc họp ngắn cuối cùng.

“Mọi người cần biết là nên làm gì rồi phải không? Lần này chúng ta chỉ tập trung trốn thoát. Người có thể dễ dàng trốn thoát sẽ tập trung tiếp tục trốn thoát ở các lần tiếp theo, còn nhóm còn lại sẽ phá giải căn phòng”

“Okay!”

***

Lần thứ 2

***

 Han Kain

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 22

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 101 (Phòng Nguyền Rủa – Gia Đình Kì Lạ)

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

 

Ngay sau khi tỉnh lại, tôi lập tức bật bộ lọc mà không lãng phí một giây. Khung cảnh trước mắt là thứ tôi đã quen thuộc rồi.

Đúng như dự đoán, tôi có thể suy nghĩ thông suốt sau khi dùng bộ lọc. Có vài tiếng nhiễu văng vẳng trong tai, nhưng tôi bỏ qua chúng và rời khỏi phòng.

Khi tôi nheo mắt lại, tôi chỉ có thể thấy mấy cái bóng mờ của thứ gọi là ‘gia đình tôi’. Chúng có vẻ đang nói gì đó, nhưng tôi mặc kệ, và hét lớn.

“Con đi mua tí đồ ở cửa hàng tiện lợi đây!”

Tôi vẽ ra một cái cớ để chúng không đuổi theo tôi

Tôi mở cửa và ra khỏi nhà. Ngay sau đó, tôi mở hết tốc lực vàvắt chân lên cổ chạy!

Một thông báo hiện lên

Bạn đã trốn thoát thành công!

Thế thôi á? Quá dễ rồi!

Mọi người chắc sẽ trốn thoát được nếu mà cái đà này cứ tiếp tục. Chỉ cần chạy thôi là được mà! Lí do duy nhất lần đầu khó như vậy là chúng tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Tôi thả lỏng và chờ mọi người hội họp đầy đủ.

Thế nhưng, sau đó tôi mới ngộ ra không phải ai cũng dễ dàng trốn thoát như tôi.

***

Park Seungyub: Trốn thoát thành công

Cha Jinchul: Trốn thoát thành công

Yu Songee: Trốn thoát thành công

***

Elena Ivanova

Thế này quá bất công rồi.

Đó là cảm giác của Elena khi vào phòng 101.

Kế hoạch là chạy ngay từ đầu, nhưng mà với người phải khởi đầu trong cùng phòng với gia đình thì sao?

Chị của cô ấy ở trong cùng phòng với cô, nên đầu óc cô dần trở nên mờ mịt trước khi kịp làm bất cứ điều gì.

Ít nhất thì cũng nên tách hai người ra chứ?

A, nhìn lại, cô nhận ra rằng vì gia đình của cô đã quá nghèo khó vì phải trốn chạy và lưu vong rồi. Căn nhà của họ nhỏ xíu, và đó là lí do cô phải chia phòng với chị.

Phân biệt đối xử với gia đình hộ nghèo à? Thế này là quá đáng rồi. Con lợn nào mà thiết kế ra cái phòng này chắc hẳn là một con súc vật theo chủ nghĩa tư bản, nên bị xiên chết thì hơn.

Đầu óc cô dần trở nên trống rỗng.

Bạn đã thất bại!

***

Lee Eunsol

Thùng thùng thùng!

“Tiểu thư!”

A, tệ thật đấy. Kế hoạch hoàn hảo để trốn thoát mà mọi người xây dựng rõ ràng là không hiệu quả.

Chiến dịch: ‘Nhắm mắt bịt tai và chạy khỏi nhà ngay lập tức.’

Nhiệm vụ đơn giản vậy mà sao khó thế này, và lí do thì đơn giản.

Cô ấy quá giàu.

Mọi người đều nói như thể họ có thể rời nhà 3 giây sau khi rời phòng.

Nhưng...

Ra khỏi phòng ngủ thì cô ấy phải chạy qua ‘phòng khách’, rồi lại ‘phòng thay đồ’ rồi mới tới ‘phòng khách thật’. Từ đó cô lại phải chạy qua ‘phòng ăn’ rồi ‘vườn’ thì mới tới được cổng ra, cơ bản là không thể không chạm mặt ai đó được.

Còn một vấn đề nữa. Mọi người nói rằng họ chỉ cần thoát khỏi cha mẹ và anh em là đủ, 2 hoặc 3 người gì đó.

Thế nhưng...

Những người có hơn 50 cảnh vệ lẫn nhân viên được bố trí khắp nơi quanh nhà thì sao?

Đó là lí do Eunsol bó tay từ đầu luôn. Lấy quần áo bịt mắt bịt tai rồi chạy đi hả?

Thùng thùng thùng!

“Tiểu thư ở trong đó hả?”

Không may đây là kết cục.

‘Tiểu thư’ của gia tộc đột nhiên định bỏ trốn như đã phát điên trong khi đang bịt mắt bằng cái gì đó, thế nên mọi người đều lo lắng chạy tới và cuối cùng, cô ấy phải rút lui về phía phòng ngủ.

Không giống Seungyub thì cô ấy còn chẳng buồn nghĩ tới việc nhảy lầu. Căn biệt thự được trang bị những biện pháp chống trộm tối tân, và cô ấy chắc chắn là không muốn bị thui cháy.

Xin lỗi mọi người.

Chị không nghĩ là mình sẽ làm được gì ở phòng này đâu.

Lí do là vì cô ấy quá giàu. Phân biệt đối xử với người giàu à? Có quá đáng không?

Con lợn nào thiết kế ra cái phòng này chắc chắn là lũ cộng sản.

Mọi người, tôi giao phó lại vào tay mọi người vậy!

Bạn đã thất bại!

***

Kim Mooksung

Có gì đó làm ông lão băn khoăn kể từ khi họ vào phòng.

Chuyện gì sẽ xảy ra với người không có/còn gia đình? Sau khi nhận được đáp án trước mắt, Kim Mooksung không thốt nên lời.

“Bố à? Bố ổn không vậy?”

“Ông ơi? Sao ông đứng như trời trồng vậy?”

Đáp án là, ‘đóng giả thành viên gia đình đã mất.’

Ahh.

Ông biết ‘thứ này’ không phải gia đình thật sự. Con trai và cháu trai của ông lão đã mất từ lâu. Ông phải trốn thoát khỏi đây ngay lập tức, và nếu cần thì phải chĩa súng vào bọn chúng.

...

Ông lão cảm thấy vô cùng hối lỗi với ‘đồng đội thực sự’ ở ngoài kia.

Thế nhưng... Mooksung không thể rời mắt khỏi con trai và cháu trai ông, người lần đầu gặp lại sau 20 năm.

Đầu óc ông dần mất tỉnh táo. Một sai lầm thế này sẽ không lặp lại lần hai.

...

Suy nghĩ cuối cùng trong đầu ông là Ahri sẽ khổ sở thực sự đây.

Bạn đã thất bại!

***

Kim Ahri

Tôi tỉnh dậy

Ngay sau khi nhìn quanh, tôi bị sốc. Trước khi vào phòng, tôi đã tò mò Khách Sạn sẽ dựng lại gia đình và nhà tôi thế nào.

Mẹ tôi đáng ra đã chết rồi, và nhà tôi chỉ là những thứ được Cục Quản Trị cung cấp.

Tôi được sinh ra ở Khách Sạn.

Và, theo như khung cảnh thì nhà của tôi có vẻ là ‘Khách Sạn trước đây’.

Vì thế nên tôi có trải nghiệm thú vị là vào Phòng 101 rồi tỉnh dậy ở Phòng 103. À này, Phòng Nghỉ ở Khách Sạn lần đầu ấy là Phòng 103 nhé.

Đằng nào thì, tôi có cảm giác về một thứ gì đó, sau khi thấy Khách Sạn đã ném tôi vào ‘Khách Sạn trước đây’.

Nó là một cảm giác vô cùng tồi tệ và u ám.

Choang choang choang!

“Ahri! Con ở đó à? Mẹ đói rồi!”

Đó là giọng nói y hệt của tôi, đi kèm một thoáng ngây thơ. Đó là người được sinh ra trước tôi, người đã hình thành tôi, đồng thời trẻ hơn cả tôi.

Mẹ của tôi;

Cô ấy là người chập mạch kể cả khi Khách Sạn không can thiệp rồi.

Cuối cùng, Phòng 101, một lần nữa!

Chỗ này định dịch là svcs mà thôi, chưa muốn bị bớ :(