Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

A Story About a Girl Who Took Life for Granted and Fell in Love With a Kind and Introverted Boy

(Đang ra)

A Story About a Girl Who Took Life for Granted and Fell in Love With a Kind and Introverted Boy

崖 の 上 の ジェントルメン

Đây là câu chuyện về tình yêu đích thực có thể biến đổi một cô gái như thế nào.

11 144

To Love-ru - Dangerous Girls Talk

(Đang ra)

To Love-ru - Dangerous Girls Talk

Kentaro Yabuki , Saki Hasemi, Hikaru Wakatsuki

Và còn nhiều tình tiết thú vị khác và những bức tranh minh họa toàn toàn mới chỉ có trong phiên bản tiểu thuyết của "To Love-ru"

1 0

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

51 737

Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~

(Đang ra)

Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~

Shuu (秋)

Arnos theo học tại Học viện Quỷ vương - nơi được thành lập để tìm bất kỳ học viên nào có thể là tái sinh của quỷ vương, nhưng khả năng của cậu ta quá phi thường đến mức những người trong học viện khôn

270 35236

Web Novel - Chương 61: Họp Chiến Lược – Kiếm tra Phần Thưởng. Chúng ta nên đi đâu?

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 21

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Hành Lang

 

Lời Khuyên Hiền Triết: 0

Phần thưởng đầu tiên.

Gợi ý phá giải Phòng Nguyền Rủa.

“Mọi người thấy đấy, tôi thật ra rất hứng thú với cái này,” chị Eunsol nói “Cái này có khi còn có nhiều tác dụng hơn quả trứng vàng mà chúng ta còn chưa biết gì kia. Chúng ta sắp vào Phòng Nguyền Rủa lần nữa nên cái này chắc là phần thưởng tuyệt nhất rồi!”

“Chị ơi. Nhanh mở thư để mọi người xem đi.”

Toạc

Khi chị Eunsol xé thư, một mảnh giấy nhỏ rơi ra. Chúng tôi đều cho rằng nó quá nhỏ để ghi cái gì đó chi tiết, nên lại gần hơn để nhìn kĩ nội dung

Phòng 101: _____ không phải căn nguyên lời nguyền.

Phòng 102: Đừng rơi vào định kiến cho rằng bạn phải đi tới _____

Phòng 103: Những gì bạn nhìn thấy không phải là tất cả. Đó không phải là ____ ____ ___

Phòng 104: Là lẽ tự nhiên nếu __ __

...

Nó chẳng khác gì một câu đố. Họ có nói là ‘gợi ý’ nên tôi cũng chẳng mong một bản kế hoạch chi tiết, nhưng có cần thiết phải chơi trò điền vào ô trống không?

“Trước tiên thì chị nghĩ phòng 103 có ý gì. Câu nói ‘Những gì bạn nhìn thấy không phải tất cả’, có nghĩa là mọi người chỉ đang thấy một ảo ảnh. Và ô trống có lẽ là Trại Súc Vật. ‘Đó không phải là Trại Súc Vật’”

“Thử giải mấy câu khác xem.”

“Nó giống như một câu đố thật, nhưng mà chị nghĩ chị đã giải được 2 câu rồi. Mọi người thì sao?” Chị Eunsol hỏi.

“Em nghĩ là mình cũng sắp nghiệm ra gì đó rồi,” tôi đáp “Em nghĩ chúng ta nên nhìn nhận mọi thứ Khách Sạn đưa ra ở mặt trái ngược để tìm thấy chân tướng vụ việc”

“Được rồi, được rồi, có vẻ như bà chị đây và Kain có ý tưởng gì rồi, mọi người giải thích đi” anh Jinchul hơi cau có nói.

Chị Eunsol đáp lại

“Để tôi bắt đầu với phòng 101. [____ không phải căn nguyên lời nguyền]. Nghĩa là, chúng ta từng có định kiến rằng căn nguyên lời nguyền là ở đâu đó, và gợi ý đang nói với chúng ta rằng đó là sai lầm. Ý tưởng ban đầu của chúng ta về lời nguyền ở phòng 101 là gì?”

“Có phải là gia đình không? Vì mọi vấn đề của chúng ta phát sinh từ việc tiếp xúc với người quen không bình thường mà?” Elena hỏi

“Chị cũng nghĩ thế”, chị Eunsol tiếp tục. “Nhưng manh mối này đang nói với chúng ta rằng chúng ta đã sai. Nên chị nghĩ manh mối là [Gia đình không phải căn nguyên lời nguyền]”.

“Vậy thì là cái gì?”

“Đó là cái chúng ta phải tìm ra.”

“Tôi cũng áp một ý tưởng tương tự vào phòng 102,” Tôi bắt đầu chia sẻ ý kiến của mình “[Đừng rơi vào định kiến rằng bạn phải đi tới _______] – đây có nghĩa là chúng ta nghĩ rằng chúng ta phải đi đau đó. Khi mà chúng ta nghĩ tới việc chúng ta phải đi đâu đó... mọi người biết mà, phải không?”

Songee mở to mắt kêu lên trước tiên

“Căn biệt thự!”

“Phải. Nên gợi ý Phòng 102 là [Đừng rơi vào định kiến rằng bạn phải đi tới căn biệt thự]”

“Ha, anh hiểu rồi. Giờ nghĩ lại, Kain nói lúc ngày đầu tiên trong phòng, lúc chúng ta mới tỉnh lại trong chiếc SUV, rằng chúng ta tỉnh lại trước khi đến biệt thự, thế nên chúng ta không nên đến đó từ đầu luôn?”

“Ừ, tôi nhớ.” Chị Eunsol đáp lại anh Jinchul “Và anh Jinchul, nói rằng Khách Sạn sẽ ép chúng ta phải đến đó, nên đó là lí do mọi người đều đến”.

“Kuhum...”

“Bỏ lại chuyện cũ đi. Lần sau chúng ta đến đó, thì thử không đến căn biệt thự xem sao.”

“OK. Chúng ta gọi là có chút vốn, vì đã biết phòng 101 và 102, nhưng vấn đề là phòng 104. Chị chẳng biết gì cả” Chị Eunsol nói và tôi cũng đồng tình.

“Em cũng không biết gì cả.”

“Có rất nhiều việc cần làm, nên ta nghĩ chúng ta cần tập trung vào cái đã biết. Để việc khác cho lúc khác.” Ông Mooksung gợi ý.

“Được rồi. Chúng ta sẽ viết lại những gì đã biết”

Chị Eunsol nhàn nhã rút ra một cuốn sổ và một cây bút.

“Thứ đó luôn nằm trong Khách Sạn à?” Tôi hỏi

“Trên siêu thị có bán 1 combo nên chị mua luôn, vì chắc chúng ta sẽ cần thứ như này để tổng kết và sắp xếp kế hoạch. Điện thoại của mọi người đều không dùng được đúng không? Thế thì đành dùng cách cổ điển vậy.”

Chị ấy liền viết những gì chúng tôi đã tổng hợp được lên giấy.

Phòng 101: ____ ____ không phải căn nguyên lời nguyền. -> Gia đình không phải căn nguyên lời nguyền

Phòng 102: Đừng rơi vào định kiến rằng bạn phải đi tới ______ -> Đừng rơi vào định kiến rằng bạn phải đi tới biệt thự

Phòng 103: Những gì bạn thấy không phải là tất cả. Nó không phải là một ___ ___ ___ -> Những gì bạn thấy không phải là tất cả. Nó không phải là một Trại Súc Vật.

Phòng 104: Là lẽ tự nhiên nếu ___ ____ cha.

“Chúng ta sẽ cần phải đi kiếm thêm Di Sản rất sớm. Khi chúng ta suy nghĩ đối sách thì nên nhớ kĩ những điều này. Giờ thì chúng ta nên xem qua những phần thưởng khác.”

***

Phần thưởng thứ hai.

Vé Nghỉ Ngơi 3 ngày.

“Đó là món dễ hiểu nhất rồi. Họ còn có ghi chú thêm phía sau. ‘Vé Nghỉ Ngơi’’có tác dụng tương đương Thời Gian Tiệc Tùng. Sẽ không có sự kiện tiêu cực trong 3 ngày, và bạn có thể đi tới nơi không được quyền lui tới.”

“Nơi không được quyền lui tới. Chắc là họ đang nói về ‘Thánh Đường’’đúng không?”

“À ừ, chúng ta cũng đã thử tắt đèn sau khi Thời Gian Tiệc Tùng kết thúc để vào lại Thánh Đường, nhưng...”

“Đèn lại tắt bình thường và ánh sáng đổ từ ngoài vào.”

“Chắc hẳn phải có nhiều nơi hơn chỉ được phép vào trong Thời Gian Tiệc Tùng.” Ahri nói “Chúng ta đã nghe qua về ‘Phòng Phục Sinh’, ‘Bụt’ và vài thứ bí ẩn khác nhỉ?”

“Cục Quản Trị có biết gì về những nơi đó không?” Chị Eunsol hỏi

“Không có gì cả.”

Em ấy có đang nói thật không? Không có gì để bảo chứng nếu em ấy đang nói dối hoặc che đậy sự thật, nên tôi cũng không nghĩ ngợi thêm.

“Chúng ta nên dùng vé nghỉ khi nào? Chúng ta có thể dùng nó ngày mai, nhưng chúng ta cũng có thể chờ một cơ hội khác.”

“Chúng ta có nên dùng luôn không?” Tôi gợi ý “Chắc mọi người cũng giống tôi thôi, mệt lử rồi. Không thể tin được Cửa Sổ Hệ Thống vẫn chỉ báo Ngày 21. Chúng ta trải qua tất cả mọi chuyện điên rồ đó mà còn chưa đến một ngày. Tôi nghĩ mọi người cần nghỉ ngơi.”

“...Trước tiên là chị hiểu em Kain,” chị Eunsol nói “Mọi người đều đã vất vả, và chị nghĩ rằng người trụ lại tới cùng là người phải gánh nhiều gian khổ nhất. Tất nhiên Jinchul cũng là người đã trụ lại tới nhiệm vụ thứ 6.”

“Đến lúc ta phải xin lỗi vì bị xe cán ngay từ đầu rồi à?”

“Không phải điều em muốn nói,” tôi đáp “Em không muốn đổ lỗi cho ai cả, em chỉ nghĩ là chúng ta nên có vài ngày nghỉ xứng đáng, vì mọi người đều đã vất vả rồi.”

“Mọi người nghĩ sao?” Chị Eunsol hỏi.

“Có vẻ chị Eunsol nghĩ khác rồi” Ahri lên tiếng khi thấy không ai trả lời “Chị có thể nói ra mà, vì mọi người cũng định theo lời chị hoặc anh Kain thôi.”

Mọi thứ như vậy trong mắt Ahri hả? Tôi có cảm giác chị Eunsol mới là người ra quyết định cuối cùng, nhưng mà, tôi nghĩ lại thì cũng đã mở mồm không ít trong các cuộc họp chiến lược.

“Chị hiểu tại sao em nghĩ mọi người nên nghỉ ngơi ngày mai Kain, nhưng chị nghĩ chúng ta nên dùng Vé Nghỉ Ngơi này một cách có tính toán hơn là thấy mệt thì nghỉ.”

Ví dụ, giả sử Khách Sạn này biến thành địa ngục vì một sự kiện nào đó. Nếu chúng ta dùng vé thì sao? Chị nghĩ nó sẽ kết thúc lập tức sự kiện đặc biệt, và đó là lí do chị muốn giữ cái vé này.

Mọi người im lặng

Ý kiến của chúng tôi cũng đơn giản

Chủ đề: Giữ vé vs Dùng vé

Kain: Chúng ta mệt mỏi rồi. Cần nghỉ ngơi ngay và luôn.

Eunsol: Vé Nghỉ Ngơi nên được dùng có tính toán. Không phải như một phương thức hồi phục, mà là khi ‘chúng ta có thể chết nếu không dùng’, bao gồm việc Khách Sạn biến đổi vì sự kiện đặc biệt.

...

Ý kiến chị ấy có vẻ thuyết phục hơn.

Ngay từ đầu, tôi chỉ nói vậy vì tôi hiện tại cũng kiệt sức, còn chị ấy nghe có tính chiến lược lẫn hiệu quả hơn.

Cuối cùng thì chúng tôi cũng quyết định nên để dành tấm vé cho tương lai.

Phần thưởng thứ ba.

Một cái sandwich cực kì ngon.

Nhìn thấy tờ note và cái sandwich, mọi người đều câm nín.

“...”

“Chúng ta có cần phải phân tích nó không? Nó có phải sandwich bí mật gì không? Chị đã kiểm tra bao bì chưa?” Songee hỏi

“Chị cũng nghĩ như em và thử rồi, nhưng chẳng có gì cả. Hoàn toàn không.”

“Có lẽ nó chỉ là một món bỏ đi,” Seungyub nói. “Nó cũng là quà của bóng đồng, và mấy món rác như thế lúc nào cũng là kết quả gacha của em.”

“... Vậy là ta đã bắn trúng một món tệ à. Có vẻ ta phải xin lỗi vì khá nhiều thứ hôm nay đây.”

“Bác đừng lo lắng quá. Nếu mà là người khác thì có khi còn chẳng bắn trúng nổi bóng đâu.”

Cuối cùng chúng tôi quyết định chia sẻ cái sandwich giữa 8 người.

Giữa 2 lát bánh mì pha thảo mộc là,

3 lát bacon đã được nấu chín,

Một loại sốt đặc biệt,

Cũng như rau diếp, pho mát, dưa chuột muối và hành.

Cái sandwich thật sự là đỉnh cao.

Phần thưởng thứ 4

Hộp Đỏ

Chúng tôi mở tờ giấy giải thích dưới đáy hộp và đọc chúng cùng nhau. Giải thích khá ngắn gọn và dễ hiểu

Chỉ dùng một lần. Kháng toàn bộ hiệu ứng tấn công tinh thần trong phòng hiện tại. Thanh tây toàn bộ tổn thương tinh thần đã nhận phải.

“Vậy là nói cách khác, nó là một món đồ tiêu thụ có thể khiến chúng ta qua ải mà chủ yếu là tấn công tinh thần à?”

“Họ cho chúng ta để dùng ở phòng 101 à?”

“Không chắc lắm nhưng thứ này sẽ rất có ích. Chúng ta sẽ dễ dàng giải quyết vấn đề nếu chúng ta có thể ngăn chặn tổn thương tinh thần từ ‘Gia Đình Kì Lạ’ phải không?”

“Nghe khá đơn giản đấy. Chúng ta có thể thảo luận khi nào nên sử dụng sau.”

“’Khi nào’ quan trọng đấy nhưng em nghĩ ‘ai’ cũng quan trọng không kém. Chúng ta nên đưa cái này cho anh Jinchul nhé?” Ahri gõ vai anh Jinchul, người gật đầu đồng ý.

“Ừ, chắc anh sẽ lên đồng nếu dùng món này. Nhưng chỉ được 1 lần”

Mặc dù anh ấy là người mạnh nhất về mặt thể lực, điểm yếu lớn nhất của anh ấy là những đòn tấn công tâm lý và tinh thần.

Tôi có thể tưởng tượng được cảnh anh Jinchul dùng món này. Thật tiếc là nó chỉ dùng được một lần, nhưng nếu chúng tôi có thể đổi lại được một Di Sản thì nó là một món hời.

Phần thưởng thứ 5.

Quả Trứng Vàng.

Tiếp theo là món quý giá nhất nhưng cũng khó hiểu nhất.

“Mọi người biết đây là gì không?”

“Nó không đi kèm giải thích nên chị chịu”

“Em thấy trứng như vậy ở đâu chưa Songee”

“Em không thể biết chỉ từ quả trứng. Thêm nữa là em cũng không thể tin nó sẽ nở ra một con vật bình thường khi Khách Sạn đã coi nó như báu vật cấp cao nhất”

“Cứ để nó một bên ở nơi ấm áp đi. Chắc là nó sẽ nở khi tới lúc thôi”

Chúng tôi đặt quả trứng ở phòng 105 cạnh một cái lò sưởi, bên trên một chiếc nệm, và đó là tất cả những gì chúng tôi làm với phần thưởng này.

***

“Chị ơi. Đó là tất cả chưa? Em thấy mệt đứ đừ rồi.”

“Chúng ta xong việc rồi đây. Để chị treo lên cho mọi người thấy”

***

Gợi ý phá giải Phòng Nguyền Rủa: Phòng 101: Tìm nguyên do khác ngoài gia đình. Phòng 102: Tránh tiếp cận biệt thự.

Vé nghỉ 3 ngày: Dùng khi cực kì cần thiết

Một cái sandwich cực ngon: Dùng khi cực kì cần thiết

Hộp Đỏ: Phòng vệ tấn công tinh thần. Dùng khi cần thiết

Trứng Vàng: Đặt cạnh lò sưởi. Sẽ nở sau.

***

“Và giờ chúng ta sẽ quyết định một vấn đề vô cùng quan trọng. Mọi người muốn đi đâu ngày mai? Gia Đình Kì Lạ? Dinh Thự Kinh Hoàng? Hay là THPT Khách Sạn?” Chị Eunsol hỏi.

“Loại bỏ 1 phương án được rồi. Em thấy THPT Khách Sạn là phòng chúng ta không biết gợi ý lẫn có độ khó cao nhất” Tôi đáp.

“’Đấng’ cũng có vẻ đáng sợ. OK. Loại phòng 104. Vậy thì chúng ta có thể chọn giữa Gia Đình Kì Lạ hoặc Dinh Thự Kinh Hoàng.”

“Để em phân tích lợi hại của đôi bên đã, và rồi chúng ta có thể bỏ phiếu. Phần lợi của Gia Đình Kì Lạ là trốn thoát cực kì đơn giản. Tất cả những gì chúng ta cần làm là tạo khoảng cách với gia đình, phải không? Ban đầu nó khó vì chúng ta không có phương pháp chống lại ô nhiễm tinh thần, nhưng giờ chúng ta đã khác xưa. Em có thể dùng bộ lọc, Songee có thể dùng vòng tay để có một người chắc chắn trốn thoát. Seungyub có thể ở lì trong phòng và nhảy ra khỏi cửa sổ như lần trước. Phần hại là chúng ta không biết gì về căn phòng này cả. ‘Gia đình không phải căn nguyên lời nguyền’? Thế thì là cái gì mới phải? Chúng ta không biết cái gì nguy hiểm lẫn cái gì cần đề phòng.”

Sau khi lấy lại hơi, tôi tiếp tục

“Còn ngược lại, mặt tốt của Dinh Thự Kinh Hoàng là chúng ta biết nhiều về nó. Ai là kẻ thù của chúng ta? Cơ bản thì đó là con quỷ nằm dưới tầng hầm, nhưng có vẻ chúng ta không cần chiến đấu chống lại nó. Nhưng mà, con quỷ ở trong biệt thự và gợi ý báo rằng chúng ta không cần đi tới biệt thự. Nên là, kẻ thù có lẽ là chủ nhân của biệt thự, ‘Ngài’. Tuy nhiên, mặt trái là trốn thoát sẽ khó khăn một chút. Điều kiện trốn thoát chúng ta đã xác thực là ‘ngăn cản việc hiến tế 6 người’, đó cũng là điều kiện thắng của ‘Ngài’. Em nghĩ một vài người sẽ phải tự sát ngay từ đầu.”

“Để chị tổng kết,” chị Eunsol nói. “Ngắn gọn thì, Gia Đình Kì Lạ trốn thoát thì dễ, nhưng chúng ta không hiểu gì, còn chúng ta lại biết nhiều về Dinh Thự Kinh Hoàng, nhưng trốn thoát sẽ khó khăn hơn.”

“Chúng ta nên chọn gì?”