User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 21
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Hành Lang
Lời Khuyên Hiền Triết: 0
Không có thông báo gì về đánh giá của Khách Sạn như mọi khi , và chúng tôi quay lại hành lang ngay lập tức.
Tôi nhìn quanh với cảm giác hơi chóng mặt, và nhận thấy mọi người cũng đã ra khỏi phòng cùng lúc.
Chúng tôi nhìn quanh với vẻ mặt đờ đẫn.
Không lâu sau, mọi người ôm chầm lấy nhau, tràn đầy vui sướng, và chia sẻ một khoảnh khắc hạnh phúc.
***
“Ah~. Thật sự là xấu hổ đấy. Ta không thể tin được rằng mình sẽ bị nghiền nát ngay ở màn 1 trong 7 màn.”
“Không phải lỗi của ông đâu ạ. Không ai có thể đoán được rằng tấm kính đó chống đạn. Cháu cũng không làm được gì và rớt chết ở trò Tháp Rơi. Cháu cứ nghĩ là mình sẽ làm được gì đó với cái vòng tay.”
“Mọi người à, anh còn tệ hơn đây. Anh cứ nghĩ là mọi thứ đã chấm dứt rồi, và đang nghĩ về màn tiếp thì còn đĩ đấy đã... Aaa! Giờ vẫn còn thấy bực mình.”
“Ít ra thì anh vẫn không phạm sai lầm nào ở khu bắt đầu của nhà ma. Nếu mà anh làm vậy thì chúng ta sẽ phải chiến đấu với cả đống quái vật ở biệt thự đó.”
“Ah. Chị bay cùng Songee và cũng chết luôn ở đó rồi, nên chẳng có gì để nói cả. Em thì sao, Seungyub?”
“Một viên đá rơi vào đầu em ngay lúc em lên tàu lượn siêu tốc. Cay thật đấy, vì Vận May của em đã đạt 98% lúc đó rồi! Cay thật á! Em có thể thả diều tất cả mọi thứ nếu Vận May hồi chiêu kịp rồi.”
“Thôi, bây giờ nó cũng 100% hồi xong rồi nên mọi thứ còn tuyệt hơn. Chị nghĩ là nó sẽ có đất dụng võ thôi.”
“À này Ahri. Em có thể chữa trị bằng máu em toàn thời gian không?” Tôi hỏi.
“Anh có định hút máu em thêm nữa không?”
“...”
“Em đùa thôi. Máu của em có thể giúp anh hồi phục thể lực, nhưng em không thể dùng nó để chữa trị mọi lúc được. Khi mà em hấp hối, máu của em sẽ tự động chữa cho em, và khi đó nó sẽ có đặc tính chữa trị. Nên là sau này nếu anh muốn hồi phục thì cứ đập đầu em một cái rồi hút máu em thôi.”
“...”
“Em đùa thôi.”
“Lần đầu tiên anh nghe câu đùa kiểu đó đấy”
“Tôi cũng hơi buồn đó. Người trong gương lúc nào cũng thay đổi nên tôi nghĩ đó là tấm gương kì lạ nhất... Tôi không nghĩ đó là đáp án đúng.” Elena nói.
“Thật sự chúng tôi cũng thấy vô cùng khó để khiến cô tin tưởng đấy cô Elena,” tôi đáp.
“Thực ra thì, tôi nghĩ đáp án lại khá đơn giản và cậu lại chọn đường vòng.”
“Cái gì?”
“Nếu anh xuất hiện thôi Kain ạ, thì đó đã là đủ rồi.”
Cô ấy nói thế có nghĩa là gì? Tôi nhanh chóng quay đầu đi một cách bối rối.
“Thôi thôi!” Anh Jinchul nói. “Mọi thứ đều ổn và chúng ta cũng ăn uống no say rồi, nên là có một câu hỏi anh nghĩ chúng ta cần thảo luận. Chính xác khi nào chúng ta mới nhận được phần thưởng của cái ‘Phòng Nhiệm Vụ’ kinh tởm đó?”
“Trước đây thì cái vòng tay này nằm trên tay em ngay khi phá giải căn phòng. Em cũng không biết là phần thưởng Phòng Nhiệm Vụ sẽ như thế nào nhỉ?”
“Mọi người bình tĩnh đi,” ông Mooksung nói. “Khách Sạn chắc sẽ không cắt phần thưởng của chúng ta đau. Chúng ta cứ ăn uống từ tốn, ta chắc là sẽ có thông báo trên một cái biển hiệu hay gì đó sớm thôi.”
Dự đoán của ông Mooksung quả là trúng phóc.
Một thông báo xuất hiện trên bảng hiệu ngay khi chúng tôi kết thúc bữa ăn.
Các vị Khách Quý! Chúc mừng các vị đã hoàn thành Phòng Nhiệm Vụ!
Chúng tôi, những nhân viên Khách Sạn vô cùng vui mừng khi thấy các vị đã tiến thêm một bước xa hơn.
Tất nhiên, nỗ lực phải đi kèm với phần thưởng xứng đáng.
Sự Kiện Phần Thưởng của quý vị đang chờ tại bàn lễ tân.
Họ gọi nó là Sự Kiện Phần Thưởng thay vì là phần thưởng đơn thuần. Nó khác gì với việc nhận một phần quà à?
Khi chúng tôi tới bàn lễ tân, chúng tôi không thể che giấu sự kinh ngạc.
“T-Thằng chó!”
“Haha! Chào mọi người. Chúng ta chỉ mới gặp nhau vừa nãy thôi mà, phải không? Ta cực kì vui khi gặp lại mọi người sớm như vậy đấy.”
“Vậy ngươi là người phụ trách ‘Sự Kiện Thưởng’ luôn à?”
“Khách Sạn này thật sự là một công ty đen đấy, ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác nữa rồi. Ta bận đầu tắt mặt tối buôn bán, thế mà còn đẩy cho ta cái sự kiện này! Nhưng vì các vị khách quý đây, ta có thể làm việc tận xương tủy để giúp các vị.”
Đứng ở lễ tân vẫn là tay thương nhân đã xuất hiện ở khu cắm trại dưới tầng hầm, chỉ có bộ đồ đã thay mới.
Ngay khi thấy mặt hắn ta, tôi đã cảm thấy khó chịu.
Và tôi cũng có cảm giác rằng ‘Sự Kiện Thưởng’ này sẽ chẳng bình thường chút nào.
“Thấy mặt ngươi làm ta đã thấy mệt rồi. Cho bọn ta phần thưởng đi. Cái gì nào? Di Sản à?”
“Câu hỏi tuyệt vời! Đáp án là... ‘Không ai biết cả!’”
Anh Jinchul suýt nữa thì vung nắm đấm nhưng nghe tới câu thứ hai, thì anh ấy hạ tay xuống.
“Haha. Quý khách đây luôn luôn hành xử thô lỗ vậy. Có vẻ như ta không được ưa thích lắm, nên ta sẽ vào thẳng vấn đề. Phần thưởng sẽ là ngẫu nhiên! Mọi người sẽ có 5 cơ hội! Tất cả những gì mọi người cần làm là bắn bóng bay bằng khẩu súng ta đưa. Cái gì ở trong bóng bay? Không ai biết, nhưng mà có phần thưởng khác nhau nha. Tất nhiên, bóng bay cấp cao hơn thì sẽ có phần thưởng tuyệt hơn. Có tổng cộng 100 quả bóng, gồm 1 bóng vàng, 19 bóng bạc và 80 bóng đồng. Để bổ sung, mỗi 1 viên đạn chỉ có thể phá vỡ 1 quả bóng. Không may là, chúng không thể bắn xuyên táo được. Giờ thì, chúng ta bắt đầu!”
Ngay sau khi tên thương nhân dứt lời, không gian vặn xoắn giống như khi chúng tôi tiến vào một Phòng, và lúc sau, chúng tôi đã dịch chuyển tới một ‘trường bắn’. Có một khẩu súng đặt trên một cái bàn, và phía bên kia trường bắn là 100 quả bóng bay lượn quanh với tốc độ chóng mặt.
Mọi người đang cố hiểu chuyện gì đang diễn ra thì-
Chị Eunsol cuối cùng cũng không thể giữ nổi bình tĩnh, chĩa khẩu súng thẳng vào mặt tay thương nhân.
“Mọi thứ đều tệ đi khi bọn ta thấy ngươi. Ta cho ngươi 1 viên vào đầu trước nhé?”
“Đương nhiên là được. Tuy nhiên, quý khách sẽ mất đi 1 cơ hội.”
Chị ấy không thể khiến bản thân kéo cò được nữa.
Chuyện này thật sự là lố bịch. Một hệ thống gacha sau khi chúng tôi đã tiến xa như này ư? Tại sao sau khi chúng tôi bỏ mạng lại còn phải gacha quà nữa?
“Sao bọn nó lại cho phần thưởng đầy may rủi như vậy chứ...?”
“May rủi à? Không, không, không, đó là kĩ năng bắn súng chứ. Tất cả những gì chúng ta cần làm là bắn quả bóng vàng đó. Mọi người thấy nó chứ?”
Ra đó là quả bóng vàng! Đúng là có một quả bóng bay vàng nhỏ cỡ hạt đậu! Vô lí nữa là không chỉ nhỏ nhất, nó còn là quả bóng nhanh nhất.
Ông Mooksung cầm khẩu súng lên và phá vỡ bầu không khí im lặng.
“Ta tin rằng ta là xạ thủ giỏi nhất ở đây nên ta sẽ thử bắn nó. Mọi người thấy sao?”
Đó là sự thật nên không ai phản đối.
Trừ anh Jinchul, người đã đi nghĩa vụ quân sự bắt buộc, chúng tôi còn chưa được chạm vào khẩu súng nữa, và sau khi đã thử nghiệm nhiều lần với khẩu súng lục thì ông bác giỏi hơn anh Jinchul nhiều ở bộ môn này.
Sau khi đứng sang một bên, chị Eunsol hét to cầu nguyện.
“Bác ơi! Làm ơn! Làm ơn! Nếu bác không bắn được vàng thì ít nhất là bạc nhé!”
“Thôi nào, đừng tạo áp lực cho bác ấy. Quả bóng bạc thôi cũng khó vô lí rồi.”
Như anh ấy nói, thì việc bắn bóng bạc thôi cũng không hề dễ. Những quả bóng bay bạc có cùng kích cỡ với bóng đồng, nhưng vấn đề là 80 quả bóng đồng đang lượn quanh không ngừng, che khuất những quả bóng bạc.
Ông Mooksung giương súng lên, và chúng tôi quỳ xuống cầu nguyện.
Lạy Thánh Thần, Allah, Phật Tổ, Zoroaster, sao cũng được! Ai đi nữa thì phù hộ độ trì cho chúng con một quả bóng bạc thôi!
Bùm!
Như một phép màu, viên đạn găm vào quả bóng bạc.
“Wow! Bắn tuyệt lắm sếp!”
“’Sếp’ là ý gì? Mọi người trật tự cho ta tập trung đi.”
Quả bóng nổ tung, và thứ bên trong là một lá thư đi kèm với những dòng chữ sau.
Gợi ý phá giải các Phòng Nguyền Rủa.
Không tệ lắm mà phải không? Tôi có cảm giác đây là một phần thưởng không tệ với một ‘quả bóng bạc’. Chúng tôi kiểu gì cũng sẽ thử lại các Phòng Nguyền Rủa để kiếm thêm Di Sản, nên gợi ý nào cũng sẽ hữu ích.
Mọi người đều đang phấn khích thì tiếng súng tiếp theo đã vang lên.
Bùm!
Bóng đồng.
“...”
Im lặng bao trùm lấy trường bắn.
Một lá thư xuất hiện bên trong quả bóng.
Vé nghỉ ngơi 3 ngày
Thôi ít ra thì nó không tệ như tôi nghĩ.
Chúng tôi đã chạy đua không ngừng nghỉ suốt thời gian qua. Tôi đang muốn chúng ta được nghỉ một chút, nên tấm vé này không tệ lắm.
Tôi cố giữ một tinh thần lạc quan nhưng điều này không dễ.
Một quãng giải lao không tệ, nhưng chúng tôi cần thứ gì đó hữu dụng hơn.
Bùm!
Một quả bóng đồng nữa.
Một cái hộp nhựa nhỏ rơi ra từ xác quả bóng.
Một cái sandwich cực ngon.
Mọi người phát điên cùng lúc.
“NÀY CON CHÓOOOOOOOOOOOOO!!!!!”
Tay thương nhân bay vèo lên không trung, chắc là anh Jinchul đã quẳng hắn đi.
“Một cái sandwich cực ngon à? Nghe tuyệt lắm nhỉ! Ừ tao đang rất đói đây. Ăn món ngon cỡ này chắc là sẽ lên tiên luôn nhỉ? Cái sandwich này chắc là gửi tao lên thiên đường luôn chứ?”
Chị Eunsol bắt đầu lải nhải, còn ông Mooksung gục xuống và bắt đầu than thở về kĩ năng còn thiếu sót của mình.
Còn tôi thì... khi tôi tỉnh lại thì tôi đã cho tay thương nhân ăn phải 5 quả đấm. Hắn vẫn đứng im chịu trận, không làm gì hết, dù ăn đấm liên hồi.
Khi ông Mooksung ngoan cố đứng dậy và giương súng lên lần nữa,
Ahri cầm tay ông ấy và kéo lại.
“Chờ đã.”
“Ta xin lỗi. Ta đã cố gắng hết sức nhưng-“
“Ông à. Cháu không đổ lỗi cho ông đâu, nên bỏ súng xuống đi”
“?”
“Seungyub. Phước Lành của em có thể dùng lại rồi đúng không?”
“Vâng.”
“Em bắn đi.”
“Cái gì??? Chị ơi? Em không biết bắn súng đâu?”
“Chị biết. Chị chỉ bảo em là tin tưởng vào phước lành của mình. Nhắm mắt lại và bắn thôi, vì em cũng không phải người bắn mà. Cứ coi như phước lành mới là người bắn vậy đi. Kích hoạt phước lành lên em.”
Đây là sợi dây hi vọng cuối cùng của chúng tôi. Mọi người sực tỉnh và tụ tập lại.
“Nhưng mà có ổn không nếu em nó còn không biết cầm khẩu súng? Nếu em nó còn không bắn trúng quả nào thì sao?”
“Cứ để em nó làm đi. Phước lành đó bản thân còn có tên là ‘Vận May’, vậy thì còn lúc nào khác nên dùng chứ?”
Mọi người đều dán mắt vào, và Seungyub bồng súng lên.
“Em đã kích hoạt phước lành chưa?”
“Vâng, nó vừa hiện lên. Chỉ số may mắn của em là 777!”
“777. Ừm, chị tin em.”
“Umm, chị này?”
“Gì thế?”
“Em nghĩ là sẽ tuyệt hơn nếu chị cổ vũ em đấy.”
Trước khi Seungyub dứt lời thì Ahri đã cho em ấy một cái ôm thật chặt trước khi bỏ ra.
Tôi không quan tâm họ làm gì đi chăng nữa; Tôi còn có thể ủng hộ cặp này kể cả nếu họ đăng kí làm diễn viên tuổi thanh xuân ngay tháng sau!
XIN MỘT QUẢ BÓNG VÀNG LÀ ĐƯỢC RỒI Ạ!
Bùm!
Một quả bóng bạc nổ tung kèm tiếng nổ.
Ít nhất nó không phải là bóng đồng.
Mọi người nhẹ nhõm thấy rõ. Seungyub còn không thể theo kịp đống bóng bay bằng mắt thường, nên quả là phép màu khi em ấy bắn trúng được một quả bạc.
Có vẻ đây là sàn diễn của Vận May.
Một chiếc hộp nhỏ rơi ra từ xác bóng.
Cái gì vậy nhỉ? Mọi người đang băn khoăn và lại gần chiếc hộp nhỏ đó. Seungyub cũng không thể kiểm soát trí tò mò và quay lưng lại, nhưng đúng lúc đó –
Bùm!
Viên đạn cuối cùng rời khẩu súng.
Mọi người đóng băng tại chỗ.
“Uh! Umm! Umm! E,E,E,E,E,E,E,Em không bắn nó mà!!!! Em chỉ đang quay lưng lại thôi!!! Kiểu sao cái này nó tự bắn được vậy? Ngài thương nhân ơi cho cháu một cơ hội nữa đi!”
“Trật tự, Seungyub. Trật tự nào.”
Ahri hôn nhẹ lên má Seungyub, thằng em sau đó mất trí luôn. Vì chúng tôi cũng như vậy.
Vật đã nổ tung là quả bóng vàng.
“Thật là một cảnh tượng không thể tin nổi. Ta đã làm việc ở Khách Sạn này 87 năm, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy người có thể bắn được quả bóng vàng. Chúc mừng mọi người!”
Tay thương nhân và trường bắn biến mất.
Cái gì đó-
Một khối oval đang lăn về phía chúng tôi.
***
Chúng tôi vô thức tụ tập tại bàn trà tầng 1. Chị Eunsol lên tiếng trước.
“Chúng ta cùng kiểm tra chiến lợi phẩm đi. À đúng rồi, làm tốt lắm Seungyub. Em tuyệt lắm. Giờ thì mọi người đừng quên; nếu từ giờ có gì cần tới may rủi thì phải luôn luôn cho Seungyub một cơ hội. Thật ra chúng ta ban đầu còn nghĩ đó là một trò chơi bắn súng, nhưng mà nghĩ kĩ lại thì không có cách nào bắn trúng quả bóng vàng đó cả. Đó chỉ là trò chơi may rủi. Tổng kết lại thì chúng ta có
1, Gợi ý phá giải Phòng Nguyền Rủa
2, Vé Nghỉ Ngơi 3 ngày
3, Một cái sandwich cực ngon
4, Hộp Đỏ
5, Quả Trứng Vàng
Đó là tất cả phần thưởng của chúng ta.”
Trong cái hộp nhỏ rơi ra từ quả bóng thứ 4 là một cái hộp nhỏ màu đỏ, cùng một tờ giải thích. Còn quả trứng vàng là thứ rơi ra từ quả bóng vàng.
“Trước tiên thì chị nghĩ chúng ta nên đi qua từng món một. Chị có thể khẳng định Quả Trứng Vàng là phần thưởng tuyệt nhất mà không cần giấy giải thích, nhưng mà các món khác đều có vẻ có giải thích đi kèm.”
Chúng tôi bèn bắt đầu phân tích các phần thưởng nhận được.