- Lee Eunsol
Quay lại Dinh Thự Kinh Hoàng, chúng tôi đã thử đi thử lại tới lần thứ tư. Tới lúc đó, quyết định mà hóa ra là sai lầm chính là cử phần lớn lực lượng xuống tầng hầm. Chuyện này đã khiến chúng tôi rơi vào tình thế hiểm nghèo, và rồi Kain phải sử dụng Giáng Lâm, như là giải pháp cuối cùng.
Nếu nghĩ về nó thì chúng tôi chưa từng thấy Kain chiến đấu trong khi sử dụng Giáng Lâm. Chúng tôi chỉ nghe kể từ Kain sau này thôi.
Ahri, người ít nhất từng nói chuyện với Thiên Tử và hiểu được những lời của Kain tới một mức độ nào đó, trả lời.
“Em cũng chưa từng thấy anh ta chiến đấu tận mắt. Nhưng mà chúng ta có thể đoán được anh ta mạnh thế nào, dựa trên đối thủ đã chiến đấu.”
“Cậu ta đã chiến đấu với ai?”
“Tù Nhân của Phòng 102, hay nên nói là đứa con đầu lòng của Tù Nhân? ‘Kẻ Không Được Sinh Ra’ là một con sâu bướm to bằng một rặng núi, và một cái phẩy cánh của nó thôi cũng đủ phủ xanh một hành tinh.”
“Hiểu cách nào thì đó cũng nghe giống một vị thần rồi. Em nói Kain chiến đấu một chọi một với thực thể cỡ đó và giết được nó sao?”
“Nói chính xác thì, anh ta đã giết nó trong khi nó vẫn còn trong trạng thái sâu bướm, trước khi thành một con bướm hoàn chỉnh. Chắc chắn là nó yếu hơn, nhưng so sánh sức mạnh của nó với chúng ta là vô nghĩa. Chẳng khác nào lũ kiến bàn chuyện sinh trưởng của một con voi.”
“Tôi hiểu rồi. Em đang nói là cậu ta đủ mạnh để giết được một vị thần bị suy yếu, và sức mạnh của Kain vượt xa chúng ta rất nhiều. Nếu cậu ta ở cấp độ đó thì không ai trong nhóm chúng ta có thể chống lại, kể cả là cả nhóm hợp sức đi nữa.”
“Em cũng nghĩ vậy.”
“Và đồng thời, Giáng Lâm nghe có vẻ là một năng lực cực kì vô lí. Nó làm tôi phải băn khoăn tại sao chúng tôi không có vận may kiểu này khi còn đang chết dần chết mòn tại Khách Sạn Biển Sâu...”
Mọi người im lặng trong khi liếc nhìn Kim Sanghyun. Ông vỗ vai anh ấy để trấn an, rồi Kim Sanghyun tiếp tục nói.
“Tôi hiểu tại sao mọi người lại nghĩ Phòng 104 kì lạ tới thế rồi. Năng lực Giáng Lâm đó nghe quý giá hơn bất kì Di Sản nào. Cứ như thể là một vé phá giải Phòng Nguyền Rủa free tới 3 lần vậy.”
Vé phá giải free 3 lần.
Nghe có vẻ phóng đại nhưng nếu nghĩ kĩ thì cũng không phải là sai.
“Kẻ Không Được Sinh Ra” là đứa con của một Tù Nhân, và nó đang trong trạng thái ấu trùng khi Kain đánh bại nó.
Xét chuyện này thì khó có thể cho rằng Thiên Tử sẽ xử lí được một Tù Nhân.
Thế nhưng, trong tất cả những Phòng Nguyền Rủa chúng tôi trải qua tới giờ, chúng tôi chưa từng phải giết Tù Nhân. Chúng chỉ quan sát từ xa thôi.
Nếu chúng tôi loại trừ những Tù Nhân mà không cần phải chống lại ra, thì không có ai trong Phòng Nguyền Rủa có thể chống lại Thiên Tử. Không cần phải đề ra chiến lược, nếu kích hoạt Giáng Lâm ngay từ đầu, thì mọi chuyện sẽ kết thúc trong 3 phút.
“Chị cũng nghĩ Giáng Lâm là một năng lực kì lạ rồi, nhưng sau khi nghe Sanghyun giải thích thì nghe còn khó hiểu hơn. Sao mà Đấng lại ban cho Kain thứ năng lực đó được? Nó không giống một Di Sản.”
Ahri chỉ ra một vấn đề khác, từ một góc độ khác.
“Cách Đấng ban cho sức mạnh đó đã kì lạ, nhưng kì lạ hơn là tại sao Khách Sạn lại cho phép điều đó.”
“Ý em là sao?”
“Như Sanghyun đã nói, thì nó cơ bản là một vé free cho 3 Phòng Nguyền Rủa, một sức mạnh đáng giá hơn cả Di Sản trong Khách Sạn. Và chúng ta nhận được nó cũng hoàn toàn miễn phí.”
“Không có gì gọi là bữa trưa miễn phí cả... Kain có nói rằng khi mới nhận được Giáng Lâm, thì em ấy cũng nhận được thông báo.”
“Chắc chắn là có cái giá phải trả cho sức mạnh kiểu đó. Chúng ta chỉ là chưa trả nó thôi.”
Ông, người vẫn đang im lặng lắng nghe, đưa ra một suy nghĩ khác.
“Cái giá chắc không phải là một thứ mà Kain phải tự mình trả hết.”
“Hả?”
“Kain, hay bất kì ai trong chúng ta, đã từng hỏi xin Đấng cái sức mạnh đó chưa? Nghe có vẻ hơi vô lí nếu ban cho một sức mạnh kinh khủng như vậy, nếu chúng ta chưa từng cầu xin và rồi lại muốn chúng ta phải trả giá. Đương nhiên là vì chúng ta đã sử dụng nó để phá giải Phòng 102, và có thể sẽ cần nó thêm 2 lần nữa, thì chúng ta rồi cũng sẽ phải trả lại gì đó thôi.”
“Nhưng không phải toàn bộ sao?”
Ông không nói gì thêm nữa, nhưng giả thuyết này có lý.
Ngay sau khi nhận được Giáng Lâm, Kain có nói về những thương thảo bí ẩn giữa những thực thể vĩ đại.
Các bên thương thảo là ai?
Ít nhất thì, một bên hẳn phải có Đấng.
Nhưng bên kia là ai? Ai đã thương thảo với Đấng để ban cho chúng tôi nguồn sức mạnh to lớn này? Là các Hậu Thuẫn Giả sao? Hay là Đức Phật?
Nếu chúng tôi không phải trả toàn bộ cái giá thì ai sẽ trả nốt?
Đầu tôi đang xoay mòng mòng, vậy nên tôi chuyển chủ đề.
“Cứ bỏ cái chủ đề trả giá cho Giáng Lâm lại đi. Suy cho cùng thì đây là vấn đề mà Kain phải tự mình giải quyết, và chúng ta cứ nói tiếp cũng chẳng ích gì.”
Kim Sanghyun gật đầu.
“Quay lại chủ đề ban đầu, tức là cách để đối phó với Thiên Tử. Sau khi nghe mọi người nói thì tôi rút ra hai điều.”
“Hai điều sao?”
“Trước tiên, thì chúng ta phải tránh chiến đấu với Thiên Tử bằng mọi giá. Chúng ta không thể thắng lại cậu ta được.”
“Mọi người cũng đồng ý rồi.”
“Thú hai, chắc là chúng ta sẽ không phải chiến đấu với cậu ta.”
“Em đồng ý. Em cũng nghĩ vậy.”
Vài người khác bao gồm Ông và Songee gật đầu đồng ý. Jinchul khẽ cười và nói
“Chị ơi, tới giờ chị cũng biết đủ về Khách Sạn rồi mà, phải không? Khách Sạn sẽ không cử chúng ta tới chiến trường sinh tử với một vị thần đâu. Nếu đã muốn giết chúng ta kiểu vậy thì cứ cho chúng ta lên mâm cơm của các Tù Nhân là được rồi.”
“Đúng vậy.”
“Thế nên, không đời nào Khách Sạn sẽ để Kain sử dụng Giáng Lâm và quét sạch toàn bộ như một phần của tình huống đâu.”
“Thế nhưng đừng có hạ thấp cảnh giác. Kể cả có không cực đoan như vậy thì chị chắc chắn Đấng sẽ tìm ra cách để giở trò với Kain.”
“Mình phải chuẩn bị cho chuyện đó theo hai cách. Trước tiên là phải che giấu những phần cốt lõi của kế hoạch, không cho Kain biết. Thứ hai là phải quan sát kĩ em ấy, và nếu bắt đầu có hành động lạ thì phải đánh bất tỉnh luôn.”
Tạm thời thì chúng tôi không làm được nhiều nữa. Phòng Nguyền Rủa được thiết kế theo cách chúng tôi chỉ tìm ra các giải pháp trong khi khám phá, và thường xuyên ở cửa tử.
Elena đưa ra một chủ đề khác.
“Aurelia thì sao? Chúng ta không cần phải lo về Thiên Tử, nhưng chúng ta cũng đã xác định được điều kiện để cho Aurelia xuất hiện rồi.”
“Cô ta chắc sẽ xuất hiện khi ngôi trường rơi vào hỗn loạn thôi, y hệt lần trước. Elena, em nghĩ sao? Em là người duy nhất từng trực tiếp chiến đấu mà”
Elena thoáng suy nghĩ rồi đáp.
“Khó mà so sánh được, nhưng hồi đó, em chỉ mới bắt đầu sử dụng ‘Công Lý’. Kể từ khi đó thì em đã dùng nó thêm vài lần, và em nghĩ mình mạnh hơn hẳn rồi.”
“Cũng hợp lý nhỉ. Phước Lành và Di Sản của mọi người đều đã mạnh lên.”
“Vâng ạ. Em nghĩ em có thể tự mình xử lí cô ta rồi. Và có mọi người hỗ trợ thì còn dễ dàng hơn nữa.”
Tôi không thể không cảm thấy ấn tượng.
Tôi nhớ Ahri và Kain nói rằng Aurelia áp đảo tới mức họ không thể lại gần cô ta, và Elena cũng không trụ được lâu nữa.
Giờ thì Elena thoải mái nói mình có thể đương đầu một chọi một.
Tất nhiên, khi ‘Công Lý’ kích hoạt thì Elena rất mạnh, nhưng tất cả mọi người đều đã trưởng thành lên khá nhiều.
...Trừ mình ra.
Giờ nghĩ lại thì mình cũng thường xuyên sử dụng Bàn Tay Dục Vọng ngày một nhiều hơn.
Với mọi thứ đang diễn ra trong Thời Gian Tiệc Tùng lần này, thì ai cũng cần được nghỉ ngơi, nên mình chưa có cơ hội sử dụng nó.
Và dùng nó ngay lúc này sẽ chỉ là gánh nặng.
Nhưng mình chắc chắn sẽ thử dùng vào lần tới.
...Suy nghĩ linh tinh thế đủ rồi. Tới lúc phân vai thôi.
Cuộc họp kéo dài tới tận khuya, và chúng tôi chuẩn bị vào Phòng 104 lần nữa.
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 97
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Hành Lang
Lời Khuyên Hiền Triết: X
- Han Kain
Mình thấy hơi nôn nao.
Sau khi trải qua quá nhiều Phòng Nguyền Rủa và đủ loại thử thách thì tới giờ mình phải là chuyên gia rồi chứ.
...Phải không?
Nhưng đây là lần đầu tiên trong thời gian dài mà mình phải vào một Phòng Nguyền Rủa nhưng lại không biết gì đang diễn ra!
Cứ như là lần đầu tiên tỉnh lại trong Khách Sạn, và mù quáng tiến vào Phòng 101 trong khi chẳng biết điều gì.
Cảm giác nôn nao này bắt đầu kể từ khi tôi nói chuyện với đồng đội buổi sáng nay.
Sau cuộc họp đêm muộn, tôi cứ ngỡ là họ sẽ giải thích nhiều lắm, nhưng họ lại tốn chưa đến mười giây để tổng kết.
Họ nói rằng họ sẽ xem lại cách hiểu câu gợi ý, sau khi thu thập đủ thông tin, và Elena vẫn sẽ đối phó với Aurelia như trước.
Thế thôi.
Toàn bộ giải thích tốn khoảng mười giây.
Có thật là mọi người chỉ nói có vậy trong cuộc họp dài đó không?
Mình đâu có bị ngu, mình hiểu chứ.
Họ đang nghi rằng Đấng sẽ kiểm soát mình, nên họ phải giấu đi kế hoạch.
Hiểu rồi.
Mình không trẻ con tới mức bị xúc phạm bởi chuyện này.
Nhưng cảm giác nôn nao vẫn không mất đi.
Chắc mình phải nghĩ về một chuyện khác.
Mối nghi ngờ rằng Đấng sẽ kiểm soát mình là có cơ sở.
Tự mình cũng đã từng cân nhắc tới khả năng đó. Nhưng không có cách nào để mình chuẩn bị chống lại điều đó sao?
Kiểm soát.
Năng lực mới thức tỉnh của mình cũng là về kiểm soát, phải không?
Từ xa, tôi nghe thấy giọng của các đồng đội.
“Kain, em còn cần thêm thời gian chuẩn bị không?”
“Không, em sẵn sàng rồi! Đi thôi!”
Ngay trước khi vào phòng, Ahri nói một điều có hơi u ám với tôi.
“Kain.”
“Ừ?”
“Đừng có ngạc nhiên quá khi anh vào trong nhé.”
“Anh còn phải ngạc nhiên về cái gì chứ.”
“Ờ cứ... đừng là được.”
Tôi đã căng thẳng sẵn vì không biết kế hoạch của mọi người rồi, và câu nói này còn khiến tôi nôn nao hơn.
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 97
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 104 – Phòng Nguyền Rủa, ‘THPT Khách Sạn, Luyện Thi Danh Tiếng’
Lời Khuyên Hiền Triết: X
- Han Kain
Khi tôi tỉnh lại, tôi lại thấy mình mặc đồng phục THPT Khách Sạn lần nữa.
“Đã có nhiều nỗ lực định nghĩa xem âm nhạc là gì, xét trên khía cạnh... Nhìn vào bối cảnh của câu này, chúng ta có thể suy ra rằng...”
Nghe giọng nói ngọt xớt từ phía đầu lớp, tôi thầm thở dài, và khẽ liếc sang xung quanh.
Tôi nhìn quanh và thấy các đồng đội của mình.
Ahri với vẻ khôi hài, Elena đang mặc đồng phục trường, còn Songee đang ngồi đó với Perro đậu trên vai.
Ừ, biết là Khách Sạn tự vẽ ra luật rồi, nhưng mà mang vẹt đến trường sao?
Kể cả Songee cũng thấy buồn cười, và vuốt ve Perro trong khi cười ranh mãnh.
- Rầm!
Một tiếng động lớn khiến tôi phải quay lại, và đứng đó là Seungyub, giờ trông già hơn, và đang cầm một chiếc búa trong tay.
Chờ đã... Cái gì cơ?
...Một chiếc búa?
“Park Seungyub! Em đang làm cái gì, gây náo loạn giữa lớp vậy hả - ”
- Rầm!
Và rồi tôi hoàn toàn phát điên.