Phần I: Party của những thiếu nữ
Chúng tôi tới hỏi đường một đội săn Cotton Ball ở tầng một và họ nói rằng, lối vào tầng hai không có cầu thang như ở những mê cung khác. Thay vào đó, nếu tiếp tục đi dọc qua cánh đồng, chúng tôi sẽ bắt gặp hai cây cổ thụ lớn đứng gần nhau. Để lên được tầng hai, chúng tôi phải đi qua chúng. Ở đây, người ta gọi nó là mê cung, nên tôi nghĩ rằng sau khi đi qua cổng, khung cảnh ở mỗi tầng sẽ tự động thay đổi, nhưng có lẽ điều đó không xảy ra ở Cánh đồng Bình minh, chí ít là như vậy.
Cuối cùng, chúng tôi cũng tìm được hai cây đại thụ đó. Không khí xung quanh âm u mờ mịt đến lạ thường, như thể cánh cổng dẫn xuống một khu vực khác vậy.
“Chúng ta có nên ăn nhẹ thứ gì đó trước khi xuống tầng hai không? Có lẽ sẽ tốt hơn nếu chúng ta ngồi xuống và ăn một bữa đàng hoàng thay vì ăn tạm thứ gì đó ven đường,” Igarashi nói.
“Phải, cô nói đúng. Được, ăn xong rồi chúng ta lên đường.”
Ở gần đây có một cửa tiệm bán lương khô, có vẻ như đó là nơi lý tưởng để nghỉ ngơi và ăn uống. Thứ đầu tiên chủ quán gợi ý các Nhà thám hiểm mua chính là hỗn hợp các loại hạt và hoa quả sấy khô, cùng với lúa mạch và các loại tinh bột khác, rồi ép lại thành các thanh nhỏ. Chúng nhỏ như những chiếc bánh quy nhưng có vẻ đầy đủ dinh dưỡng. Chúng khá cứng, nên tất nhiên, mọi người thường mang theo một chai nước để dùng kèm với lương khô, nhưng tôi ngay lập tức xé giấy bọc và nhanh gọn cắn một miếng. Thực sự thì nó không cứng đến mức gãy cả răng, và bên trong cùng mềm hơn, nên cũng không quá khó ăn.
“...Ôi trời, khát nước quá,” tôi nói. “Ở trong mê cung, có lẽ chúng ta nên chú tâm vào lượng nước trong cơ thể hơn là lượng thức ăn nạp vào.”
“Đúng vậy. Bởi không phải cái giếng nào cũng có nước sạch để uống đâu, nên càng vào sâu càng nguy hiểm. Tuy nhiên, nếu anh có ma thuật, và tích lũy đủ kinh nghiệm, thì mới có thể rời khỏi mê cung bất cứ lúc nào, hoặc có thể rời đi rồi quay trở lại chính nơi đó,” Igarashi nói.
“Tôi cá rằng những người sở hữu năng lực như vậy sẽ rất nổi tiếng và còn lâu mới gia nhập đội của chúng ta.”
Theresia cũng rất đói, nên tôi đã để cô ấy chọn món mình thích, thịt bò khô. Nhân viên bán hàng nhắc tôi rằng món đó không đủ chất dinh dưỡng cần thiết, mà nên ăn những món như ngũ cốc và hoa quả sấy khô.
“…Mm…”
Ngoài việc ăn ra, cô ấy hoàn toàn im lặng... Ồ, không, đó chỉ là tiếng nuốt thôi mà.
“...Chắc phải có lý do đằng sau việc Theresia trở thành lính đánh thuê chứ nhỉ?” Igarashi hỏi. “Ý tôi là, cô ấy chưa từng nói gì cả...”
“Á nhân không thể bộc lộ cảm xúc qua lời nói. Nhưng cũng không đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ mãi mãi như vậy. Tôi nghĩ rằng sẽ có cách nào đó loại bỏ lớp vỏ thằn lằn của cô ấy...”
“Đó là lý do anh muốn giữ cô ấy làm thành viên chính thức của đội đúng không?”
“Một phần là như vậy. Quan trọng hơn là chúng ta vẫn cần cô ấy.”
Tôi biết rằng nếu không có Theresia bên cạnh, Redface hẳn đã tiêu diệt toàn bộ chúng tôi. Một hậu vệ không thể làm gì nếu thiếu lính tiên phong. Vì tôi không thể sử dụng kỹ năng hỗ trợ lên chính mình, tôi sẽ chẳng tận dụng được toàn bộ sức mạnh của mình nếu thiếu họ. Vì vậy, tôi cần đảm bảo rằng mối quan hệ của tôi với các đồng đội luôn được gắn kết.
“Igarashi, chúng ta đã đi săn được một tiếng rồi. Cô có mệt không?”
“Không, không hề. Mỗi khi anh ở phía sau, tôi luôn cảm thấy khá thoải mái và mọi mệt nhọc dường như biến mất. Anh còn có kỹ năng đặc biệt nào sao?”
“Ờm, phải, kiểu vậy. Cô có cảm thấy những biểu hiện kỳ lạ nào hay tương tự như vậy không?” Lúc đó, Igarashi vừa cắn một miếng nên không thể trả lời luôn. Hai má cô bỗng ửng đỏ, miệng vẫn chú tâm nhai.
“Mm… X-Xin lỗi, anh hỏi đúng lúc tôi đang ăn.”
“K-Không, lỗi của tôi. Tôi làm phiền cô rồi.”
“Biểu hiện kỳ lạ sao... Ờm, nói thế nào nhỉ... Tôi cảm thấy như thể được người khác bảo vệ vậy.”
“Ồ, tôi hiểu. Có lẽ cảm thấy như vậy cũng tốt.” Bởi tôi thực sự bảo vệ cô ấy mà, nghĩ như vậy cũng không vấn đề gì.
“Đồ ăn ở mấy cửa tiệm này nhạt nhẽo quá. Có lẽ chúng ta nên tự chuẩn bị đồ ăn trưa.”
“Đúng, như vậy cũng hay. Cô nấu được chứ, Igarashi?”
“Hơn nửa số người ở ban của tôi có thể tự làm đồ ăn. Tôi nghĩ sẽ rất tuyệt nếu có thể dùng bữa cùng mọi người, vả lại, tôi cũng chẳng có thời gian để mua đồ lặt vặt. Hơn nữa, căng tin ở công ty lúc nào cũng chật kín người, vì vậy nên tôi luôn tự chuẩn bị đồ ăn cho mình.”
Nhắc đến việc này, tôi chợt nhận ra rằng đã bắt gặp những nhân viên nữ dùng bữa trưa tự làm ở phòng họp một vài lần.
“Sau buổi thám hiểm hôm nay, tôi có thể tới chợ được không? Tôi nghĩ mình có thể tìm được vài nguyên liệu làm đồ ăn.”
“Được, tất nhiên rồi. Vậy đó là kế hoạch của chúng ta sau khi đi thám hiểm... Theresia, cô no chưa?”
Tôi nghe rõ tiếng miếng thịt bò khô cuối cùng trôi tuột xuống bụng Theresia, nhưng cô ấy chỉ chằm chặp nhìn tôi. Nếu đã ăn đủ, cô ấy sẽ gật đầu, xem ra cô ấy vẫn còn đói.
“Chúng tôi vẫn còn một ít thịt bò khô và món mà Igarashi đang ăn. Cô muốn loại nào?”
“……”
Theresia chỉ tay về phía đĩa thịt nhưng sau đó chầm chậm đưa tay về phía thanh lương khô. Tôi có thể cảm thấy rõ biểu cảm đằng sau động tác ấy, và nó khiến tôi hạnh phúc đến không ngờ.
“Cô thích thịt hơn, phải không?” Tôi hỏi và quay lại nhìn Theresia, và cô khẽ gật đầu. Tôi tò mò không biết vì sao cô ấy lại ngượng ngùng như vậy... Liệu có phải là bởi tôi đã ăn lương khô và cô ấy không nỡ chén nốt đĩa bò khô cuối cùng?
Tôi đưa đĩa thịt bò ra, và cô ấy mau lẹ dùng răng xé nó thành từng miếng nhỏ, rồi vừa nhìn tôi vừa lặng lẽ nhai.
“Theresia, cô có vẻ... rất vui?” Tôi nói.
“……”
“...H-Hoặc, ít nhất là, cô thực sự thích thịt bò khô.”
Lương khô rất khó ăn bởi chúng luôn vón cục trong miệng bạn, nên bạn sẽ phải ngồi đó và nhai cả tiếng đồng hồ. Nhưng đổi lại, nó dễ dàng lấp đầy bụng bạn và cung cấp đủ chất dinh dưỡng khi cần thiết. Tuy nhiên việc thi thoảng mang đồ ăn theo như Igarashi gợi ý, có vẻ rất được.
Chúng tôi tiến vào tầng hai của mê cung, và ở đó rậm cây hơn tầng đầu tiên rất nhiều. Có vẻ khung cảnh nơi đây đang chuyển dần từ đồng cỏ sang thảo nguyên... nhưng thú thực thì tôi cũng không rõ thảo nguyên sẽ như thế nào.
“Chúng ta sẽ đi về hướng nào đây? Mục tiêu của chúng ta là tới được tầng ba của mê cung,” Igarashi hỏi.
“Nếu tiếp tục đi về phía đông bắc, chúng ta sẽ gặp một cánh cổng khác tương tự như cái này.” Nếu tôi không nhận được thêm thông tin nào từ Ribault, chúng tôi sẽ chỉ lang thang thám hiểm quanh đây đến khi mệt rũ thì thôi.
“Ồ, phải rồi, Atobe. Tôi mới chỉ cấp một, nhưng đã có hai kỹ năng rồi. Liệu anh có thể cho tôi một số lời khuyên về cách sử dụng chúng không?”
“Được chứ, hai kỹ năng hôm qua cô dùng - Ảo ảnh và Thunder sao?”
“Hả? ...Anh có thể biết được tôi dùng kỹ năng nào sao?”
“Tra trong bảng thông tin của cô, nó nằm ở mục Tình trạng hiện tại ấy.” Tôi lướt qua các hạng mục trong bảng thông tin. Ngón tay lần trên bề mặt bảng một lúc, tôi đã tìm được thứ mình cần.
♦Tình trạng hiện tại♦
ARIHITO và KYOUKA đang nói chuyện
THERESIA đang sử dụng Mở rộng phạm vi 1
Nó thậm chí còn thể hiện những hoạt động cơ bản sao? Thật may mắn khi Theresia luôn kích hoạt những kỹ năng không cần dùng tới ma thuật.
“Ồ, thú vị đấy. Ah... thứ này nói rằng sinh lực của tôi đang được phục hồi. Đó có phải lí do cơ thể tôi luôn nóng bức bồn chồn không?”
“Phải, x-xin lỗi. Tôi nghĩ rằng kỹ năng đó luôn hoạt động... khó mà cảm thấy thoải mái được với thứ đó, tôi sẽ tìm cách để hủy kích hoạt nó.”
“...Ồ! Hôm qua, khi tôi tấn công con quái vật đỏ đó, tôi đã rất đau, nhưng chỉ sau một lúc, cảm giác cũng không quá tệ...”
“P-Phải... Tôi đã sử dụng kỹ năng đó. Về cơ bản ta đều có 2 thanh sinh lực và ma lực, và kỹ năng của tôi có thể hồi phục được sinh lực đó.”
Tôi chợt nhớ tới lần sử dụng năng lực trong khi ôm cô ấy từ đằng sau. Dù sao khi đó tôi không có nhiều lựa chọn, bởi tôi cần đảm bảo rằng mình phải ở phía sau cô ấy để năng lực phát huy tác dụng. Có lẽ Hỗ trợ hồi phục luôn hoạt động và có hiệu quả ngay cả khi đồng đội cách tôi chừng bốn năm mét. Chúng tôi cần tìm những đối thủ dễ xơi để có thể biết được giới hạn của kỹ năng này.
—Đó cũng chính là lúc chúng tôi nhận được tin có một đội khác đang chiến đấu gần đây. Kỹ năng Mở rộng phạm vi của Theresia đã thông báo cho cô ấy. Tôi nheo mắt nhìn ra phía xa và nhận ra bọn họ là ai: Elitia và Suzuna.
Misaki không đi với họ... và thứ mà họ đang chiến đấu... cái gì vậy, lợn hình người hay lợn rừng vậy...?
“GRAAAAW!!”
“Eeeek—”
“Suzuna, lùi lại! Đừng tiến lên nữa!” Elitia ra lệnh.
♦Đã phát hiện quái vật♦
FANGED ORC
Cấp 2
Trạng thái: Tấn công
Chiến lợi phẩm: ???
POISON SPEAR BEE
Cấp 1
Trạng thái: Phòng thủ
Chiến lợi phẩm: ???
POISON SPEAR BEE
Cấp 1
Trạng thái: Phòng thủ
Chiến lợi phẩm: ???
Mái tóc vàng của Elitia tung bay trong gió, cô mặc áo giáp bạc run rẩy trước sinh vật khổng lồ đang gào thét trong cơn thịnh nộ và chuẩn bị tung nắm đấm về phía cô.
“—Tránh ra!”
Sự mạnh bạo trong lời nói chẳng hề giống với tính cách của cô ấy chút nào, có lẽ là do kinh nghiệm dày dặn và sự tập trung cao độ trong chiến đấu.
♦Tình trạng hiện tại♦
ELITIA đã sử dụng SLASH RIPPER → Tấn công FANGED ORC
Đã đánh bại 1 FANGED ORC
Con Orc đó chết không kịp ngáp. Khi tiến lại gần cô ấy, tất cả những gì tôi có thể thấy là thanh kiếm được cầm chắc trong tay Elitia. Một khắc sau đó, cơ thể Orc tóe máu, rồi ngã gục xuống đất.
Cô ấy đánh bại được quái vật mạnh hơn… Nhưng vẫn—!
“Igarashi, Theresia! Nhử bọn ong đó đi!”
“…Được!”
“…!”
♦Tình trạng hiện tại♦
THERESIA kích hoạt Accel Dash
Theresia sử dụng kỹ năng của mình lao về phía một con ong, ép nó phải đổi mục tiêu về phía cô ấy, nhưng những con ong khác vẫn đang ở trạng thái tấn công rất nguy hiểm. Dù có là một kiếm sĩ giỏi đến cỡ nào chăng nữa, thì việc bị những đối thủ như đám ong này đột ngột tấn công, hoặc bị bọn chúng nhắm tới một hậu vệ như Suzuna, bạn sẽ không thể nào phản ứng kịp được.
“—Arihito!” Vừa mới thấy chúng tôi, Suzuna nói mà như khóc, hiện giờ cô ấy không thể di chuyển và cố nén sự sợ hãi của mình.
Tôi bắn một phát đạn về phía con ong đang bay vòng vòng trên đầu cô ấy, ngay trước lúc nó kịp tấn công.
Thôi nào!
♦Tình trạng hiện tại♦
ARIHITO đã sử dụng hỏa lực tầm thấp → Tấn công POISON SPEAR BEE
POISON SPEAR BEE bị thương
“—KIII!”
Trúng rồi, nhưng do ở khoảng cách quá xa, nên cú bắn không có đủ lực để hạ gục nó hoàn toàn. Nếu không phát hiện sớm hơn, có lẽ chúng tôi đã không thể phản công được rồi.
“—!”
Khi Poison Spear Bee từ phía cánh trái trên không trung lao xuống tấn công Theresia, cô ấy đã nhanh chóng vung kiếm ngắn cắt vụt cơ thể nó làm đôi.
♦Tình trạng hiện tại♦
ARIHITO đã kích hoạt Hỗ trợ phòng thủ 1 → Đối tượng: THERESIA
POISON SPEAR BEE tấn công THERESIA
Không tổn hại
Gây thêm 10 sát thương hỗ trợ
Đã đánh bại 1 POISON SPEAR BEE
Nếu Hỗ trợ phòng thủ có thể hoàn toàn ngăn chặn được vết đốt của đám ong, chúng tôi sẽ không bị nhiễm độc. Ở phía cánh phải vẫn còn một vài con nữa cần đánh bại—!
Một trong những điểm yếu của một kiếm sĩ là kẻ thù ở quá cao, nơi họ không thể đánh tới được. Vì vậy chúng tôi cần—!
“—Igarashi!”
“Được... Nhận lấy!” Cô ấy là người duy nhất ở gần tôi có thể tấn công tầm cao. Là một Valkyrie, cô ấy có thể sử dụng đồng thời cả thương thuật và ma thuật.
♦Tình trạng hiện tại♦
KYOUKA đã kích hoạt Thunder → Tấn công POISON SPEAR BEE
Đã đánh bại 1 POISON SPEAR BEE
Hỏa lực đã khiến con ong yếu đi nhưng nó vẫn gắng tìm cách đâm Suzuna. Sấm sét của Igarashi nhanh chóng tấn công sinh vật đó, hất bay nó lên không trung, để lại một hàng lửa khi thân nó trượt dài trên mặt đất.
Elitia tra kiếm vào bao rồi tiến lại gần chỗ Suzuna, người đang á khẩu kinh ngạc, có lẽ bởi cô ấy đã nhận ra được sai lầm mà mình mắc phải. Cả hai người họ đứng đợi Igarashi, Theresia và tôi tới gần. Tôi đưa tay đỡ Suzuna đứng dậy.
“Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?” tôi hỏi.
“K-Không... em ổn,” em ấy đáp. “Em xin lỗi, em đã gây phiền phức tới mọi người rồi.”
“Không, không phải vậy,” Elitia nói thêm. “Cậu đã vất vả tới đây với mình. Cậu cũng đã làm việc rất chăm chỉ rồi, và thậm chí còn đánh bại được Cotton Ball nữa.”
Nếu chỉ mình Elitia chiến đấu, thì điểm kinh nghiệm của Suzuna sẽ không tăng lên. Có vẻ như Elitia đã cho Suzuna cơ hội để tấn công, dù điều đó có chút mạo hiểm.
“Ý cô là cô sẽ đánh gần chết ma vật và để Suzuna chốt hạ bằng cú last hit sao?” Tôi hỏi.
“Phải... nhưng đã có nhiều người đi săn quá, nên nhóm tôi không tìm được ma vật mấy,” Elitia trả lời.
“Vậy nên các cô đã tới tầng hai để tìm được nơi săn ma vật tốt hơn phải không?. Một con Orc có lẽ không sao, nhưng một đàn ong như vừa rồi có phải hơi nguy hiểm không?”
“Tôi... tôi không thể dành quá nhiều thời gian ở đây. Nếu tôi không nhanh chóng giúp Suzuna thăng hạng bằng mình, tôi sẽ không thể quay trở lại...”
“Quay trở lại? Cô nói là trở lại... xin lỗi nếu tôi hiểu nhầm, nhưng ý cô là quay về Bạch Dạ lữ sao?”
Đôi mắt của Elitia khẽ nhướng lên, như thể em ấy muốn hỏi làm sao tôi lại biết được thông tin này vậy.
“...Tôi sẽ không quay trở lại Lữ đoàn. Họ đã bỏ rơi đồng đội của tôi. Ở sâu trong lòng mê cung đó... người bạn thân của tôi vẫn đang đợi. Nếu cô ấy phải một thân một mình ở đó quá lâu, cô ấy sẽ trở thành một á nhân vô hồn mất,” Elitia nói.
“Ý cô là ở đây có loại quái vật có thể giam giữ các Nhà thám hiểm sao? Nghiệp hội hay những đội khác không giúp cô sao?”
“Rồi anh sẽ hiểu thôi,” cô ấy đáp. “Các Nhà thám hiểm sẽ làm tất cả mọi thứ để được sống. Đó không phải là điều xấu... Chỉ có những người muốn chết mới không làm nhà thám hiểm. Chúng tôi đi khám phá mê cung vì danh tiếng và tự do.”
Có vẻ như ngay cả Suzuna cũng chưa từng thấy Elitia nói về điều này, nhưng em ấy vẫn tỏ ra vô cùng bình thản. Em ấy khẽ run sợ trước đám Poison Spear Bee đuổi theo mình, nhưng đó không phải là tất cả. Tôi có thể thấy được điều gì đó trong mắt em ấy; rằng cô ấy vẫn luôn tìm kiếm một điều gì đó trong các mê cung.
“...Mình thật sự xin lỗi. Khi mình thấy con Orc khổng lồ đó, chân mình chỉ còn biết run rẩy. Và đáng nhẽ ra mình nên dùng cung tên để hỗ trợ cậu.” Suzuna giải bày.
Tôi không rõ là vì sao Suzuna lại được trang bị một bộ cung. Có lẽ là bởi khi nghĩ tới một Miko, người ta thường liên tưởng tới một ngôi đền, và nhắc đến đền, người ta lại nghĩ tới những mũi tên xua đuổi tà ác. Cô ấy mặc một chiếc áo trắng, kết hợp váy đỏ, mái tóc được cột gọn ghẽ bằng một dải ruy băng. Dù đang sống ở một thế giới khác, nhưng trong bộ trang phục đó, cô ấy chẳng khác nào những Vu nữ - Miko trong đền thờ Nhật Bản.
“Vậy điều gì sẽ xảy ra với người vào mê cung cùng nhóm cô?” tôi hỏi, và gương mặt của cả Elitia và Suzuna lập tức tối sầm lại. Chắc hẳn có điều gì đó tồi tệ đã xảy ra.
“...Cậu ấy... cậu ấy đã tìm cách mở một rương kho báu nhưng không thành...,” Suzuna trả lời.
“Cô gái ấy tên Misaki, chức nghiệp là Gambler(con bạc). Cô ấy nói rằng mình đã rất may mắn, nên quyết định mở rương kho báu của một con quái vật để lại, và rồi biến mất....,” Elitia giải thích.
“Một rương kho báu... Chúng tôi đã đi săn quái vật cả ngày nhưng chưa từng thấy thứ nào như vậy. Thực sự có kho báu sao?” Igarashi hỏi.
Đúng như cô ấy nói, chúng tôi có thu được chiến lợi phẩm từ quái vật, nhưng chưa từng thấy thứ gì giống một rương báu.
“Ở mỗi tầng chỉ có một lượng kho báu giới hạn. Quái vật càng mạnh, khả năng tìm được kho báu càng lớn, nhưng giết cả trăm con Cotton Ball hay ong cũng không tìm được cái nào. Nên tôi đã thực sự nghĩ rằng Misaki gặp may... nhưng việc phá bẫy là kỹ năng của chức nghiệp Kẻ Trộm. Nếu như tôi không nhầm...” Elitia nói. Dù là người dày dặn kinh nghiệm nhưng có lẽ đôi lúc cô ấy cũng gặp khó khăn trong việc dẫn dắt người mới.
“Nếu như cô ấy bị cái bẫy hút vào, giờ cô ấy đang ở đâu?” Tôi hỏi.
“Rất có thể là trong một cái bẫy dịch chuyển nào đó, vậy nên cô ấy sẽ ở đâu đó quanh đây. Nếu chúng ta không nhanh chóng tìm ra...”
“Phải đó. Atobe, chúng ta nên làm gì đây? Có nên giúp họ tìm cô ấy không?”
“Nếu có thể thì tôi rất sẵn lòng... Elitia, còn đội nào ở tầng này nữa không? Nếu có, chúng ta nên nhờ họ giúp đỡ luôn.”
Chờ Ribault tới tốn quá nhiều thời gian. Giá như Misaki có Cuộn khứ hồi. Như vậy mất một chút điểm cũng không sao; đây là trường hợp khẩn cấp.
“...Có thể chỉ là tưởng tượng, nhưng tôi nghĩ rằng mình đã thấy ai đó khi xuống đây,” Elitia nói. “Có thể ở đây còn một đội khác chăn.”
“Hoặc là giám sát viên?” Igarashi tự hỏi. “Nhưng tại sao...?”
Tôi chợt nhớ tới cuộc trò chuyện tình cờ nghe được ở quán rượu đêm qua. Họ là một nhóm ba người. Bọn họ biết rằng Elitia đã tới Quận Tám. Có vẻ như họ đang lên kế hoạch gì đó.
“...Tôi đoán là chúng ta sẽ gặp chút rắc rối trong việc đó. Hơn nữa, nếu chúng ta tách nhau ra, sẽ rất khó để đấu lại được với đám quái vật sắp tới. Elitia, làm ơn, hãy để chúng tôi gia nhập đội của cô. Tạm thời thôi cũng được,” tôi gợi ý.
Cô ấy là Nhà thám hiểm cấp độ 8... một điều gì đó mạnh ngoài sức tưởng tượng của tôi. Lý do khiến cô ấy mong muốn đào tạo một hậu vệ chính là vì đồng đội cô đã mất tích. Cô chỉ muốn thành lập một nhóm mới để đến cứu bạn thân của mình. Nhưng như vậy cũng quá nguy hiểm, giống như bây giờ vậy. Ngay cả khi Suzuna biết được câu chuyện của Elitia, cô ấy cũng chẳng hề muốn rời nhóm của mình... dù cho có thể bị đẩy vào tình thế hiểm nghèo, cô ấy vẫn cố gắng thực hiện đòn kết liễu.
“...Cô không thể cứ coi mọi chuyện dễ dàng như vậy được.” Tôi tiếp tục. “Việc để Suzuna tiêu diện Poison Spear Bee để tăng kinh nghiệm như vậy có thể khiến cô ấy bị dính những đòn phản kích. Với Cotton Ball cũng vậy, nhưng độc tố còn nguy hiểm hơn rất nhiều. Nếu có thể, tốt hơn hết là để cô ấy gia nhập đội với người có cùng trình độ.”
“Ý anh là tôi không đủ khả năng để cùng nhóm với Suzuna sao?” Elitia hỏi.
“Không, không phải vậy. Tôi cũng muốn giúp cô tìm bạn, nếu có thể. Nhưng về việc nâng cao cấp độ của Suzuna, thì cô ấy nên gia nhập đội chúng tôi, và cô nên chiến đấu một mình cho đến khi cô ấy bằng hạng với cô.”
“...Anh ấy nói đúng. Bất kể lý do là gì, tôi cũng không muốn bỏ rơi người đang cố gắng tìm bạn của mình,” Igarashi nói thêm. “ Và tôi cũng rất lo cho Suzuna nữa. Chúng tôi được tái sinh cùng một thời điểm mà.”
“...Mọi người...,” Suzuna thút thít, đoạn cô ấy rút khăn tay rồi thấm những giọt nước trực trào trên khóe mắt. Elitia dường như không phải ứng. Nhưng một chốc sau, cô nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Tôi biết anh là hậu vệ giỏi như thế nào. Nếu anh có thể giúp đỡ, tôi tin là chúng ta có thể thăng hạng cho Suzuna một cách an toàn... nhưng tôi không muốn các anh giúp chúng tôi,” cuối cùng cô ấy nói.
“Bởi tôi cần giữ kín năng lực của mình. Vả lại, tôi chỉ cần một vài đồng đội đáng tin cậy, đủ để chúng tôi lập thành một nhóm vững bền, nơi tôi có thể sử dụng kỹ năng của mình một cách tối ưu nhất. Là một lính tiên phong, vấn đề không phải việc có phù hợp với hậu vệ của mình hay không. Mọi người còn vấn đề gì khác không?”
“...Nếu anh để Suzuna vào nhóm và cho phép tôi trở thành ‘người trợ giúp bên ngoài’, vậy thì tôi có thể giữ khoảng cách khi chiến đấu,” Elita nói thêm. “Như vậy, mọi vấn đề sẽ được giải quyết. Nhưng nếu tôi bảo anh chạy, anh buộc phải bỏ tôi lại và chạy đi. Đó là yêu cầu duy nhất của tôi... Tôi đã đưa Suzuna một cuộn Khứ hồi, nên các anh có thể sử dụng nó.” Cô ấy chìa tay ra, tôi mỉm cười rồi bắt tay, đáp lại vẻ mặt căng thẳng của cô ấy.
“Tôi rất hy vọng được chứng kiến khả năng của anh, anh Arihito. Xin thứ lỗi vì dùng găng khi bắt tay thế này, chúng hơi khó để tháo ra.”
“Ồ, không sao... tôi cũng rất vui được hợp tác với cô.”
“Tôi sẽ thám thính và chiến đấu một mình, nhưng vì chúng ta đã đồng ý làm việc với nhau, anh có toàn quyền quyết định. Ngay cả khi tôi không trong đội của anh, tôi vẫn sẽ nghe lệnh, và toàn bộ chiến lợi phẩm hay những món đồ giá trị khác mà tôi tìm được sẽ thuộc về anh. Khi nào không có đủ tiền chi trả sinh hoạt phí, hãy báo tôi một tiếng.”
“Hiện giờ chúng tôi vẫn ổn. Hơn nữa, tôi không phải hạng người phụ thuộc vào người khác.”
Elitia mỉm cười vui vẻ. Tôi tự hỏi không biết cô ấy có đặc biệt thích điều gì không. Sẽ không tốt nếu cô ấy thường xuyên nghiền ngẫm những việc khiến thần kinh căng ra như vậy. Tôi rất vui vì đã gặp được họ, vì cả lợi ích của Suzuna và cô ấy.
Sau đó, Elitia bắt tay với Igarashi và Theresia. Suzuna rụt rè tiến đến chỗ tôi.
“Ờ-Ờm... Rất vui được gặp lại, anh Arihito.”
“Cho phép em giới thiệu bản thân một cách tử tế. Em tên là Shiromiya Suzuna.”
“Anh là Atobe Arihito. Đây là Igarashi Kyouka và Theresia, một á nhân.” Tôi giới thiệu tên theo đúng thứ tự truyền thống Nhật Bản, họ rồi đến tên riêng.
“Rất vui được gặp cô,” Igarashi nói. “Thật vui khi có thêm người mới gia nhập đội.”
“……” Theresia vẫn yên lặng như mọi khi.
Igarashi mỉm cười, và Suzuna cũng thoải mái cười đáp lại. Có lẽ Theresia sẽ mất một chút thời gian để làm quen với sự hiện diện của Suzuna, nhưng cô ấy vẫn bắt tay và chào Suzuna một cách chân thành.
Bảng thông tin của tôi cho thấy Elitia là một “người hỗ trợ” – điều đó cho thấy cô ấy là thành viên tạm thời của nhóm.
♦Đội hiện tại♦
1: Arihito ???? Cấp 2
2: Kyouka Valkyrie Cấp 1
3: Suzuna MikoMaiden Cấp 1
4: Theresia Rogue Cấp 3 Lính đánh thuê
Người hỗ trợ 1: Elitia