Chương 3.6 Nguyệt Quang
Louisa, Igarashi, Theresia—Tôi vẫn chưa biết được Theresia bao nhiêu tuổi, nhưng chắc chắn không phải tuổi giới hạn uống rượu ở Mê cung quốc. Suzuna và Misaki có thể uống rượu nếu họ muốn. Elitia có vẻ cần thêm thời gian để thay đồ bởi cô ấy đến muộn hơn so với chúng tôi. Mái tóc óng vàng của cô được buông xõa, vẫn vận bộ cánh điểm sắc xanh dương mà cô vẫn thường mặc bên trong áo giáp. Khi cô ấy tới, chúng tôi lại làm thêm một chầu nữa, nên đã hơi quá chén.
“Misaki, mặt cô đỏ quá. Cô uống rượu rồi phải không?” Elitia hỏi.
“Không, Suzu không để tôi làm vậy. Còn cô thì sao, Ellie?”
“E-Ellie...? Không ai gọi tôi như vậy bao giờ cả. Chỉ gọi là ‘Tia’...”
“Vậy tôi gọi cô là Ellie có được không?” Suzuna hỏi.
“...Được. Mình vẫn cứ gọi cậu là Suzuna nhé? Mình khá thích cái tên đó.”
“Chàaaa, hai người thân nhau quá điii!” Misaki nói. “Cả hai đều là tuýp trầm tính, chắc chắn sẽ rất hợp nhau đó.”
“N-Này... Tôi có thể nói đến điếc tai cô nếu tôi muốn đấy!” Elitia vặn lại.
Ba thành viên trẻ tuổi của đội đang tán chuyện với nhau. Theresia lặng im ngồi cạnh bọn họ, chậm rãi uống rượu.
“Mm... Ngon. Được ở đây với mọi người hôm nay khiến mọi hương vị đều thật tuyệt vời,” Louisa nói.
“Chị cóoo thể uống nữa mà, Louisa. Đây, đây, làm ly nữa.”
“Misaki, Louisa đã uống bốn chén rồi, em không nên ép cô ấy...,” Suzuna ngăn Misaki đổ thêm rượu vào chén của Louisa. Cô ấy buộc phải để mắt tới Misaki bởi cô sợ Misaki có thể bị bắt đi lần nữa. Elitia dường như choáng ngợp trước vẻ đẹp và gợi cảm của Louisa và tránh mắt bằng cách nâng chén rượu nhưng chằm chằm nhìn vào nó.
“Suzuna, em quả thực chu đáo với mọi người đấy, nhưng đôi khi, người lớn vẫn muốn uống rượu đó,” Igarashi nói. “Và nó không giống với việc các phụ huynh uống bia vào bữa tối – đôi khi chúng ta nên đi bar với bạn bè. Atobe, anh có nghe không vậy?”
“Có, tôi đang nghe đây, nhưng rượu khiến tôi—“
“Ugh, anh vẫn còn tỉnh chán mà. Tôi chưa bao giờ thấy anh say. Hôm qua anh mới chỉ uống nước... Anh có muốn uống với tôi không?”
“Ồ, nói cũng phải. Nếu chúng ta cần đưa Theresia trở về Văn phòng Lính đánh thuê thì còn kha khá thời gian đấy,” Louisa nói, mặt đỏ lựng lên khi rót đầy chén rượu của tôi trước khi tôi kịp chặn lại. Cô ấy bất chợt vòng tay qua lưng tôi, cụng chén của mình vào của tôi— và mặt tôi chạm vào...Tôi biết, khoảng cách này, thật khó tin.
“L-Louisa, sao đột nhiên cô ập tới đây vậy?” tôi hỏi.
“Xin lỗi, có lẽ tôi hơi say rồi. Tôi thường có thói quen choàng vai bá cổ mấy người bạn khi tôi bị thế này...”
“Úi chà chà... Chị không giận Arihito chút nào sao?” Misaki hỏi.
“Ờm tất nhiên...”
Tôi biết rằng Louisa tin tưởng tôi, đó cũng là lý do vì sao tôi cảm thấy cô ấy thân thiết với mình thế này. Ngay cả Misaki cũng đỏ mặt, và Suzuna em ấy trông như thể đang lưỡng lự không biết nói gì.
Cô ấy thực sự là người rất cởi mở người khác khi say rượu sao? Mỗi lần cô ấy lại ép gần như này, ngực của cô ấy đang—Ôi trời ơi, và Igarashi ở ngay đằng sau mình nữa!
“Ờm, tôi sẽ trở lại ngay. Tôi cần ra ngoài cho tỉnh một chút...,” tôi lắp bắp.
“Anh không cần phải giấu như vậy đâu, anh biết không? Anh vừa làm một việc vô cùng tuyệt vời, Atobe ạ, anh nên thư giãn một chút đi. Anh có thể thử giản và gọi thêm món ăn một lúc, không sao. Đây, để tôi rót cho anh ly nữa. Ăn thêm và uống thêm đi. Không sao, cứ thoải mái!” Igarashi dùng nĩa cắm vào miếng giăm bông cuối cùng trên đĩa. Cô ấy bắt đầu mang vẻ thuyết giáo của một người mẹ. Cô ấy ép tôi ăn giăm bông và uống hết đồ uống của mình.
Mọi thứ đã trở nên phức tạp hơn nếu hôm qua chúng tôi quyết định đi uống cùng nhau... Tôi không thể quyết xem chúng tôi có nên làm vậy hay không nữa.
Tôi không phải là người uống khá, nhưng tôi có thể cho bạn biết một vài điều về những hành động của Igarashi khi cô ấy say: Cô ấy thực sự buông mọi phòng bị xuống.
“Hic... Aaaa, tốt quá. Anh biết không, Atobe. Tôi luôn nghĩ rằng anh có mọi yếu tố để thăng tiến. Anh giỏi hơn bất kỳ ai trong công việc giấy tờ, chưa kể đến sách vở. Tôi vẫn liên tục nhờ anh làm những việc như vậy. Tôi biết thế là sai. Nhưng anh là nhân viên duy nhất tôi có thể dựa vào.”
“V-Vậy sao, tôi biết mà. Ờm, xin lỗi! Cho chúng tôi một ít nước khoáng và trái cây!” Tôi nói với bồi bàn.
“Tất nhiên rồi. Tôi sẽ quay lại ngay,” cô ấy trả lời rồi nhanh chóng bước vào trong bếp. Cả quãng thời gian đó chúng tôi chờ đợi, Igarashi gằn giọng kể lể về việc có thể tin tưởng tôi như thế nào. Có lẽ cô ấy muốn nói rằng mình rất xin lỗi vì đã đối xử tệ bạc với tôi.
Nếu cô ấy nói với tôi những lời này ở kiếp trước, thì tôi và cô ấy đã... Không, không thể nào. Có lẽ chúng tôi chỉ có được điều đó khi tới đây. Cuộc đời không lường trước được điều gì.
“Vậy, anh biết gì không, vào ngày Valentine, tôi đã tặng anh một loại sô cô la đặc biệt, phần để cảm ơn vì tất cả những gì anh vẫn hàng ngày làm cho tôi. Nhưng tôi để chúng vào những chiếc túi giống nhau, nên anh không nhận ra, phải không? Này, anh có nghe tôi nói không vậy? Anh có thực sự ăn món sô cô la đó không đấy?”
“Có, tôi đã ăn rồi. Nó rất ngon. Giờ hãy bình tĩnh lại đi,” tôi nhấn mạnh.
“Hừm, anh chưa ăn nó, phải không? Có lẽ anh nghĩ rằng mình không cần phải ăn sô cô la của một trưởng phòng nào đó ghét mình và vứt nó đi. Tôi rất trân trọng sô cô la mà anh tặng tôi vào ngày Valentine Trắng đấy. Tôi mang nó về nhà và nói với gia đình rằng đó chỉ là sô cô la nhân viên tặng, thế là mẹ và em trai tôi lập tức bỏ nó vào miệng. Như thế có bình thường không? Ăn sô cô la mà tôi mang về, ngay cả khi tôi chưa đồng ý. Khi tôi mở tủ lạnh, chúng hoàn toàn biến mất.”
Đây hoàn toàn không phải chỗ phù hợp để nói rằng cô ấy nên quay về phòng của mình. Tôi tự hỏi không biết Igarashi có thực sự quan tâm tới tôi với tư cách là nhân viên của cô ấy hay không. Tôi chỉ không nhận ra điều đó bởi vì bản thân đã quá mệt mỏi. Thực chất, nó chẳng có nghĩa lý gì nếu tôi không để ý.
“Khoan đã, Arihito-oniisan, Kyouka, thựcccc sự không có chuyện gì xảy ra giữa hai người sao? Nếu vậy thì hai người thật sự siêu đẳng đấy,” Misaki nói.
“Em không nghĩ mọi chuyện thành ra như này là có lý do không? Không phải rất rõ ràng sao?” tôi vặn lại.
“Atobe, đừng nóng giận. Đây, ăn thêm chút thịt đi. Mọi thứ sẽ tốt hơn nếu có thêm thịt. Anh chỉ đang cáu kỉnh vì chưa được ăn no thôi.”
Tôi không chắc bữa tiệc nhỏ này có được coi là một cuộc say xỉn điên cuồng hay không, nhưng thực sự mọi chuyện đã diễn ra như vậy. Ở phía bên kia, Louisa vẫn tiếp tục ngả vào tôi, nên tôi chẳng còn đường mà chạy thoát.
Elitia chăm chú theo dõi cuộc trò chuyện của chúng tôi , và cuối cùng, dường như có gì đó lóe lên trong đầu cô ấy.
“...Không phải Valentine Trắng là ngày mọi người tặng quà cho bạn bè sao?” cô ấy hỏi. Lúc đó tôi mới nhận ra Elitia là người Bắc Âu, nên quan niệm về ngày Valentine có khác so với ở Nhật Bản, không phải quốc gia nào cũng phải tặng sô cô la giri (sô cô la nghĩa vụ, loại mà bạn tặng cho đồng nghiệp hay sô cô la honmei (tặng cho bạn trai hoặc chồng).
Khi chúng tôi rời quán rượu, Igarashi và Louisa dường như đã hoàn toàn gục. Bọn họ bảo sẽ quay lại chỗ ngồi và tiếp tục nói chuyện. Về cơ bản, ý họ là Louisa sẽ ở đây qua đêm.
Khi Elitia còn tỉnh táo, có vẻ cô ấy bị ảnh hưởng bởi luồng nhiệt trong quán rượu và phẩy tay ra hiệu cho chúng tôi ra ngoài.
“Được rồi, tôi sẽ đưa Louisa và Kyouka về nhà. Suzuna, Misaki, hai người có đi cùng không?” cô ấy hỏi.
“Chắc chắn rồi! ♪ Arihito, phòng của anh thế nào?”
“...Tôi chưa từng tới nhà của đàn ông vào thời điểm muộn thế này, nhưng nếu mọi người cũng vậy...,” Suzuna nói.
Chà, dù gì thì sau đó ai cũng về nhà nấy còn gì? Dù không có họ, chúng tôi vẫn còn bốn người tính cả Theresia.
Ngay cả khi tôi phải ngủ trên sofa, chúng tôi cũng chẳng có đủ giường cho từng người một.
“Louisa, hãy chăm sóc cho Atobe thật tốt, được không?” Igarashi nói.
“Tôi cũng rất vui khi thấy được sự tiến bộ của cô, cô Kyouka. Hy vọng tôi có thể phần nào giúp đỡ mọi người.”
Tôi nghĩ rằng bọn họ có thể ngủ chung giường vì họ trông có vẻ khá thân. Tôi đưa Elitia chìa khóa phòng, và bọn họ trở về trong khi tôi dẫn Theresia tới Văn phòng Lính đánh thuê. Tôi hỏi một nhân viên đứng ngoài liệu mình có thể nói chuyện với Leila, và bọn họ rời đi để gọi cô ấy.
“A, anh quay lại rồi. May là đúng giờ đấy—không thì, anh sẽ phải trả phí để thuê cô ấy vào ngày hôm sau,” Leila vừa nói vừa bước ra.
“Leila, sau chuyến thám hiểm hôm nay, tôi đã có đủ số vé mà mình cần. Xin hãy để Theresia trở thành thành viên chính thức của đội tôi,” Vừa nói, tôi vừa chìa xấp vé lính đánh thuê ra. Mắt cô ấy trợn tròn kinh ngạc, cô lật qua lật lại số giấy tờ để kiểm tra số lượng.
“...Một trăm. Anh thực sự có đủ. Tôi nghe nói một con Orc khổng lồ vừa được đưa tới trung tâm giải phẫu gần tường ngoài. Đó là chiến công của anh sao?”
“Đúng vậy, nhưng xin hãy hạ giọng xuống. Tôi mong rằng cô sẽ giữ kín chuyện này, xin đừng nói cho ai.”
Leila buông một tiếng thở dài. Cô ấy có vẻ không mấy ngạc nhiên, mà bị ấn tượng thì đúng hơn.
“Thật khó tin khi đó là một tân binh như anh. Tôi nghĩ rằng anh sẽ phải tốn ít nhất một tháng. Tôi không thể ngờ rằng anh có thể có số vé đó chỉ sau một ngày như vậy.”
“Xin lỗi vì tất cả những rắc rối tôi đã gây ra. Rất nhiều thứ đã xảy ra. Nhưng quan trọng nhất vẫn là may mắn. Tôi sẽ cẩn thận hơn trong tương lai, cả công việc chung và việc đưa Theresia trở lại thành người.”
“Rất tốt... Tôi ngưỡng mộ ý chí của anh lắm. Nhiệm vụ của tôi là cho các á nhân một bến đỗ bình yên, nhưng tôi luôn mong muốn họ hàn gắn được vết thương tâm hồn. Tôi chỉ không có khả năng đó... Một Nhà thám hiểm mạnh mẽ và tự lập như anh là tất cả những gì tôi có thể hy vọng.”
“Theresia là cộng sự đầu tiên của tôi. Dù cô ấy không thể nói, nhưng tôi vẫn ít nhiều hiểu được cảm xúc của cô ấy. Tôi cũng không dám chắc, bởi tôi không thể nói chuyện được với cô ấy...”
Theresia vẫn không nói gì, nhưng cô ấy vẫn liên tục nhìn chằm chằm tôi kể từ khi tôi đưa cho Leila số vé Lính đánh thuê. Cô ấy có cảm xúc, đó là những gì tôi biết. Chỉ là cô ấy không thể biểu lộ nó thôi.
“Arihito, khi tôi nói với anh về việc Theresia có vẻ thích anh, ý tôi không chỉ là cô ấy sẽ theo sát anh bởi vì hai người làm việc với nhau. Tôi không thể chứng thực rằng á nhân có cảm xúc, nhưng tôi tin rằng mỗi người suy cho cùng đều có một trái tim. Và vì vậy, Theresia sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi được ở với anh hơn ngày hôm qua đấy... Tôi đảm bảo như vậy.”
“Cảm ơn. Tôi cũng hy vọng thế.”
Không chỉ bảng thông tin nói rằng Mức độ tin tưởng của cô ấy với tôi đã tăng lên, thời gian chúng tôi ở bên nhau còn vô cùng quan trọng. Cô ấy rất quan trọng với tôi, và tôi muốn chúng tôi tiếp tục phụ thuộc vào nhau như vậy.
Leila đồng ý giao dịch, và chúng tôi bắt tay trước khi Theresia và tôi quay trở về nhà. Nửa đường, tôi nhận ra rằng Theresia vẫn yên lặng đi sau tôi. Tôi không biết liệu kỹ năng Kẻ giả mạo hay tác dụng của thằn lằn đã giúp cô ấy bước đi nhẹ đến vậy.
“Theresia, cô không cần phải đi sau tôi như vậy. Cô có thể đi ở bất cứ chỗ nào mình muốn.”
“......”
Sau một vài giây suy nghĩ, Theresia tiến tới đi cạnh tôi. Tôi nghĩ cô ấy sẽ đi ngang bằng, nhưng cô ấy lại di chuyển dần lên phía trước.
“...Vậy là cô muốn đi ở phía trước tôi sao? Là tiền vệ của tôi?” Tôi không chắc liệu cô ấy có biểu lộ gì không, nhưng tôi vẫn muốn hỏi. Và như thường lệ, Theresia không hề trả lời.
Thực chất, điều đó không đúng. Cô ấy khẽ gật đầu, và một lúc sau, cô ấy lắc đầu. Tôi không hiểu rõ ý của cô ấy, nhưng đột nhiên cô ấy quay trở lại ngang hàng với tôi.
“Phải, cô có thể đi ở bất cứ vị trí nào. Trong chiến đấu cô sẽ đứng trước tôi, dù chỉ là một chút cũng được. Như vậy tôi có thể bảo vệ mọi người như chúng ta vẫn đang làm.”
Theresia gật đầu, rồi lại chằm chằm nhìn tôi và nhẹ nhàng kéo tay áo.
“Cô muốn chúng ta về nhà sớm?”
“......”
Cô ấy không hề trả lời. Có lẽ chúng tôi không cần phải vội vàng. Chà, nếu cô ấy muốn cùng nhau đi dạo một lúc, chúng tôi có thể dùng thêm chút rượu. Đó không phải một ý tồi. Chúng tôi dạo quanh thị trấn rồi về nhà, nơi mọi người vẫn đang chờ đợi. Không biết từ bao giờ, mặt trăng xuất hiện, hòa cùng với ánh đèn đường chiếu sáng con đường chúng tôi đi.