Chương 3.7 Truyền thống của nhà thám hiểm.
Khi chúng tôi trở lại Nornil Heights, người phụ nữ lớn tuổi gọi đến cho chúng tôi từ văn phòng quản lý tài sản.
“Ôi zời ơi, anh Atobe! Tối nay phòng của anh hẳn là náo nhiệt lắm lắm đây. Trước đó tôi để ý thấy có một nhóm phụ nữ đi vào đó. Ôi trời, tôi cảm thấy như mình trẻ lại lần nữa ấy!”
“Tôi xin lỗi vì đã gây phiền toái. Ba người họ sẽ ra về sớm thôi.”
“Ồ, thật sao? Thường thì sau chuyến thám hiểm, khi một nhóm đã thân thiết tới mức này, họ sẽ… anh biết mà,” bà ấy nói tiếp, gò má phúc hậu ửng đỏ. Tôi đoán có lẽ đó là một vài truyền thống của những Nhà thám hiểm sau khi hoàn thành một chuyến phiêu lưu chăng?(trans: heheboi.gif)
Theresia và tôi cùng bước lên cầu thang tầng ba dẫn tới phòng tôi. Khi tới hành lang, Theresia đột nhiên đứng khựng lại ở bậc thềm.
“Sao thế?” tôi hỏi.
“……” Em ấy không đáp lại, chỉ nhìn chằm chặp phía cầu thang rồi liếc mắt về phía tôi.
“Có phải ý em là, ở lối đó đang có vài chuyện và đi qua thì sẽ hơi bất tiện đúng không?”
Chắc có vài vị khách đang ở lối hành lang trước mặt kia. Trước đó tôi nghe được âm thanh vang lên nhưng chỉ cho đó là tiếng mèo kêu hay thứ gì khác, nhưng hóa ra nó còn chấn động hơn thế.
Ý-ý là… tôi sẽ phải ở trong khách sạn tư nhân với lớp tường cách âm mỏng manh này và nghe những âm thanh đó, nhưng ở đây thật sao? Không đùa đấy chứ…?
Tôi cũng đã hiểu hàm ý trong lời nói trước đó của người phục vụ lớn tuổi kia. Đàn ông và phụ nữ cùng nhóm sẽ qua đêm với nhau. Như kiểu, bạn biết đấy, giống như một cặp đôi mới cưới sẽ làm. Tôi thấy chuyện này cũng không cần ngạc nhiên đến thế; mọi người trở về từ chuyến thám hiểm mê cung, có thể họ đã có một ngày làm việc bội thu, họ có những phút giây vui vẻ và dần cảm mến nhau, và rồi khi đêm đến… Thực chất việc này không khiến tôi sốc, mà chỉ làm tôi cảm thấy không thoải mái. Theresia vẫn trầm mặc như trước, và tôi nên là người phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.
“Chà, bọn họ có vẻ hăng say quá. Không thể tin là bọn họ làm chuyện đó khi cửa phòng vẫn còn đang mở. Ít ra họ cũng phải đánh tiếng cho chúng ta trước chứ.”
“……”
Tôi tiếp tục cất bước lên tới hành lang tầng hai. Cửa căn phòng kia hơi mở hé.
“Đó là chuyện riêng của họ mà nhỉ, mình có sai khi đi đóng nó lại không…? Mình chỉ mong những người khác không phải nghe âm thanh đó thôi.
“......”
“Anh xin lỗi đã để em phải chứng kiến cảnh này. Bình thường ở đây yên tĩnh lắm đó.”
Theresia nhẹ gật đầu. Lần này cô ấy tự đi về phía trước, không còn theo sau tôi nữa. Khi chúng tôi đi tới tầng ba, tôi không còn nghe được âm thanh đó nữa. Ơn trời, có thể do mặt sàn mỗi tầng dày nên cách âm khá tốt.
Tôi biết được một điều là bộ trang phục á nhân sẽ gắn liền với cơ thể Theresia cho đến khi chúng tôi gỡ được nó ra. Thực sự việc này có hơi xấu hổ và mất tự nhiên. Tôi chưa từng thấy loài thằn lằn xấu hổ thì trông sẽ ra sao. Trang bị của Theresia cũng không che phủ hết người cô ấy, vì vậy tôi mới để ý được rằng cô đang ngại ngùng. Cô ấy liên tục liếc nhìn tôi khi chúng tôi bước lại gần căn phòng. Không thể cứ để bầu không khí thế này chỉ vì tôi cảm thấy ngượng được. Tôi cần phải đem lại cho cô cảm giác an tâm.
“Theresia, bắt đầu từ ngày mai em có thể ở phòng riêng rồi. Việc anh đưa em đến phòng của mình ở không có ý gì đâu, em biết đấy...”
Theresia nhìn tôi. Miệng cô dưới lớp mặt nạ từ da thằn lằn mím lại thành một đường thẳng. Không phải chỉ mỗi lớp da đó đang ửng lên, mà nửa dưới gương mặt cô cũng đang đỏ lên thấy rõ.
“......”
“Thật đấy. Anh chỉ tuân theo những quy trình cần thiết để mong em sớm trở thành thành viên đồng hành với nhóm thôi. Đừng nghĩ anh dùng những tấm vé kia để mua lại em hay gì cả.”
Em ấy tiếp tục yên lặng một thoáng rồi cuối cùng gật đầu. Mặc dù gương mặt em ấy vẫn đang ửng lên vì ngại. Có khi đây là những gì xảy ra khi em ấy uống say cũng nên?
“Xin lỗi đã ngắt lời cuộc trò chuyện quan trọng giữa hai người, nhưng...tôi có vài điều muốn nhắc với anh, được chứ?”
“Oh, là Elitia đấy à, cô làm tôi sợ đấy! Và cả Suzuna nữa… Hai người vừa đi đâu sao?”
“Tụi em chỉ ra ngoài hít thở không khí chút thôi,” Suzuna đáp. “Hình như có mèo quanh đây…”
“Ơ-ờ, chắc thế rồi. Chắc có con mèo đang kêu,” tôi nói.
Hai người bọn họ vừa ở trên ban công tầng ba. Họ có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài vọng ra từ tầng hai, nhưng may là, họ không để ý nhiều xem đó thực sự là tiếng động gì. Thực sự tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải bận tâm về vấn đề cách âm trong phòng từ sau khi được chuyển sinh. Hy vọng nơi tiếp theo chúng tôi chuyển tới sẽ được xây từ những vật liệu tốt nhất, cho chúng tôi thấy mặt kiến trúc tuyệt vời của thế giới này.
“Elitia, cô muốn nói gì với tôi thế?”
“Số lượng người được ở trong phòng của một nhóm sẽ bị giới hạn. Hiện giờ thứ hạng của anh ở quận này là bao nhiêu?”
“Tôi đang ở hạng bảy. Ngày mai tôi định sẽ xem thử loại phòng thượng hạng…”
“Phòng thượng hạng có sức chứa là tám, nên chỉ có tám người sống trong một phòng thôi. Số lượng người trong một nhóm cũng bị giới hạn ở mức tám, và khi cần anh cũng không thể thuê thêm người được đâu. Phòng tôi và Suzuna có thể chứa thêm hai người nữa…”
“Cô vốn đã thuê một phòng ở Quận Năm rồi, nên cái cô thuê ở Quận Tám này chỉ là tạm thời mà thôi đúng chứ. Giờ chúng ta bàn đến việc tôi sẽ thuê thêm phòng nếu thứ hạng tôi tăng lên.”
Vậy nói đơn giản thì, phòng thượng hạng mới kia đã là loại kích thước tối đa chúng tôi có thể thuê, đồng nghĩa Suzuna và Elitia sẽ không cần phải thuê thêm phòng nữa.
“Thường thì những phòng nhỏ hơn thì thiết bị cũng kém hơn, nên tôi mới muốn nói với anh về việc này, xem liệu chúng ta có thể sống cùng nhau được không. Nếu giường nằm không tốt, chúng ta sẽ không thể phục hồi nhanh được,” Elitia nói tiếp.
Tôi nghe nói sinh lực cùng ma thuật sẽ không thể phục hồi được nếu bạn phải ở trong nhà kho. Điều đó nghe khá hợp lí, bởi nếu giường ngủ không thoải mái, bạn sẽ không thể ngủ ngon và cảm thấy rất mệt vào ngày tiếp theo. Vậy đấy, tôi còn bắt đầu cho rằng tôi sẽ không còn sống chung với những người khác nữa. Vì suy nghĩ về lí do đó cứ lớn dần mà tôi cảm thấy ngại khi nhìn Igarashi.
“Được rồi… vậy cô thấy sao nếu chúng ta đi ngắm phòng trước rồi đưa ra quyết định? Một khi chuyển đến Quận Bảy, chúng ta sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, ở trong những căn phòng nhỏ hơn, đúng chứ?”
“Anh vẫn có thể thuê ở cùng một chỗ tối đa một tuần, nên chúng ta có thể lấy phòng thượng hạng kia làm căn cứ trong khi tiếp tục thám hiểm. Anh phải mua bất động sản nếu muốn ở đó lâu dài. Nó đắt lắm đấy, và chỉ có những Nhà thám hiểm hạng ba hoặc cao hơn mới mua được nhà thôi,” Elitia nói.
Tôi mới chỉ là một Nhà thám hiểm hạng hai, nhưng không có nghĩa lên hạng ba là điều xa vời. Mình nên tìm hiểu về việc này kĩ hơn.
“Làm thế nào để lên hạng ba?”
“Đầu tiên anh cần tới Quận Bảy đã. Một khi được mười nghìn điểm tổng, Nghiệp hội ở đó sẽ giao cho anh một số nhiệm vụ, nếu anh có thể vượt qua được hết những nhiệm vụ đó, anh sẽ nhận được ngôi sao thứ ba để thăng hạng.”
“Được rồi, tôi sẽ nhớ kỹ điều này. Thế giờ hai người định đi về sao?” Suzuna và Elitia cùng nhìn nhau rồi cười ngượng.
“Misaki tạm thời đang nằm trên giường của anh… Chúng ta có nên đợi thêm chút nữa cho cô ấy tỉnh dậy được không?”
Ngay khi Suzuna vừa hỏi xong, Louisa cùng Igarashi bước ra khỏi phòng.
“Mừng trở về, anh Atobe. Tôi xin lỗi đã làm phiền.”
“Chúng tôi định đi tắm, anh cứ ở đây và trông đồ nhé. Cứ mặt cho Misaki say giấc trên giường cho nên đến khi cô ấy tỉnh giấc.”
“Đ-được thôi. Tôi không ngờ là cô ấy lại ngủ trên giường tôi đấy…”
“...Ờ, Suzuna. Ngay cả giờ chúng ta đi luôn thì cũng không kịp về phòng đúng giờ để tắm qua đâu,” Elitia nói.
“Chúng ta cũng không thể tắm vào lúc khác được… L-làm thế nào bây giờ? Người mình toàn mồ hôi và bụi đất, nếu ngày mai mình phải đi thám hiểm cùng anh Arihito và những người khác trong tình trạng thế này…,” Suzuna đáp.
Tôi cảm thấy sắp có gì đó đáng lo đang tới. Không… có thể chỉ là do tôi tưởng tượng thái quá thôi.
“Sao chúng ta không đi cùng nhau hết luôn nhỉ? Phòng tắm miễn phí mà, các cô có thể thuê thêm quần áo nữa,” Louisa gợi ý.
“Ừ, vậy cũng được...trong hoàn cảnh đặc biệt này thì đó là lựa chọn duy nhất rồi. Cậu có vấn đề gì không, Suzuna?” Elitia hỏi.
“Cậu mới là người rất muốn đi tắm mà. Mình thế nào cũng được miễn là chúng ta đi cùng nhau.”
“Vậy thì đi thôi. Gặp anh sau nhé, anh Atobe.” Sau đó, Louisa dẫn tất cả xuống phòng tắm ở tầng một. Theresia cùng tôi ở lại phòng khách, tôi vùi mình vào ghế sô pha.
“Ôi trời ơi, tôi mệt quá… Theresia, em có thể nghỉ một lát. Cứ ngồi tự nhiên nhé.”
“......”
“Hmm? Ờ… em ấy cũng muốn đi tắm sao?” Tôi tưởng có bộ da thằn lằn này thì cô ấy không cần tắm nữa, nhưng có lẽ cô vẫn làm bởi nó đã gắn liền thành bộ phận cơ thể. Nếu bộ đồ không được tẩy rửa kĩ cũng sẽ phiền đây.
Theresia nhìn có vẻ muốn nói gì đó, nhưng vẫn như thường ngày, em ấy chỉ im lặng và ngó quanh căn phòng. Cuối cùng, bước tới sau sô pha tôi đang ngồi.
“......”
“Ờ, cứ ngồi đâu em muốn nhé, nếu em không ngồi anh sẽ ngại lắm đấy.” Tôi quay ra thì thấy đầu ẻm hơi nghiêng. Mặt nạ da thằn lằn của em ấy hơi dọa tôi sợ khi chúng tôi mới gặp mặt lần đầu, nhưng giờ tôi lại thấy thế có chút cuốn hút.
“Ồ, phải rồi, hôm nay anh vừa thăng cấp đó. Nên giờ anh thử kĩ năng mới của mình một chút không sao chứ?”
“......”
Theresia có lẽ cũng hiểu được rằng kĩ năng chính là phao cứu sinh của một Nhà thám hiểm. Em ấy đi lên phía trước sô pha để ngồi xuống. Nếu em ý có muốn nghỉ ngơi tôi cũng sẽ không thấy phiền, vậy nên tâm trạng tôi cũng thư thả hơn nhiều.
Phải rồi, vậy… Mình có nhận được kĩ năng mới nào không nhỉ?
♦Kỹ năng thu nhận♦
Hỗ trợ Phòng thủ 1: Giảm 10 điểm chấn thương cho các thành viên đứng trước.
Hỗ trợ Tấn công 1: Tăng 10 điểm sát thương từ đòn tấn công của các thành viên đứng trước.
Hỗ trợ Hồi phục 1: 30 giây phục hồi 5 điểm sinh lực một lần cho các thành viên đứng trước.
♦Kỹ năng hiện có♦
Hỗ trợ Tinh thần 1: Tăng 10 điểm tinh thần cho các thành viên đứng trước.
Hậu quan: Sử dụng 5 điểm ma thuật mở rộng tầm nhìn, che chắn phía sau trong một thời gian nhất định.
Nhãn ưng: Tăng cường khả năng kiểm soát tình hình khi ở vạch tấn công.
Hậu định: Cố định vị trí luôn ở đằng sau mục tiêu.
Đánh chặn: Tự động phòng thủ khi bị tấn công từ đằng sau.
Điểm kĩ năng còn lại: 3
Xem ra cứ mỗi cấp bạn sẽ nhận được hai điểm kỹ năng. Tôi biết mình không thể lãng phí chúng được, nhưng nhìn vào phần miêu tả kĩ năng khiến tôi hứng thú hẳn lên.
Một trong những kĩ năng hiện có đã phần nào giúp giải quyết được mối bận tâm lớn nhất của tôi, cũng chính là nguy cơ tôi có thể bị tấn công trực diện từ phía sau. Cái tên “Đánh chặn” làm tôi nghĩ về một căn phòng đóng kín, bên trong lửa cháy hừng hực. Một khi cửa phòng được mở, oxi sẽ tràn vào gây nên một trận nổ lớn, hoặc đại loại kiểu thế.
Nhưng nếu tôi chỉ có thể chặn những đòn tấn công từ phía sau, vậy thì phía cánh sẽ trống. Chà, chắc đến hạng 3 tôi cũng không thể nhận được một kỹ năng phòng thủ hoàn hảo. Đó chính là vấn đề tôi luôn phải đối mặt khi đảm đương vai trò một hậu vệ. Chức nghiệp đó tuy mạnh, nhưng vẫn có mặt bất lợi.
Tôi cũng thấy những kỹ năng khác khá là tuyệt. Tôi có thể kích hoạt những kỹ năng có chữ hỗ trợ mọi lúc, mà chúng cũng không cần phải dùng đến ma thuật, nên nói chung đều là những lựa chọn tốt cả. Có thể những kỹ năng hỗ trợ này vẫn còn những nhược điểm mà tôi chưa biết.
Theresia nhìn tôi trong khi tôi vẫn đang mải mê suy ngẫm xem nên dùng kỹ năng nào. Tôi muốn kiểm nghiệm kỹ năng của cô ấy lần nữa, và cũng muốn thử của những người khác nữa… Tôi hi vọng sẽ sắp xếp được một cuộc họp vào tối nay hoặc ngày mai.