Chúc các bạn đọc vui vẻ ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Phần VIII: Giới hạn trang bị
Có lẽ đợi những người khác tắm xong và trở về cũng phải mất thêm chút thời gian nữa. Misaki vẫn chưa dậy, tôi không muốn lúc em ấy ngủ dậy mà quanh phòng lại không có một ai. Mặc dù có vẻ nơi này an ninh khá tốt, nhưng tôi vẫn lo khi để em ấy lại một mình.
“Theresia, em có bảng thông tin đó không? Mọi Nhà thám hiểm đều có một cái mà nhỉ.”
Em ấy lắc đầu. Lính đánh thuê không có bảng thông tin à. Hay họ làm mất nó khi tử nạn nhỉ?
“......”
“Hmm? … Em muốn anh nhìn vào lưng em sao?”
Theresia gật đầu, em ấy vừa ngồi trên sô pha vừa xoay lưng về phía tôi. Bộ da thằn lằn kéo dài từ cổ trở xuống, mái tóc cô đen nhánh buông xõa. Tóc Theresia nhìn từ góc độ này trông khá dài. Em ấy đưa tay ra sau gáy rẽ hết tóc ra đằng trước, làm lộ ra vùng da ở lưng tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Lưng em ấy được phủ lên lớp giáp da thằn lằn mà thường ngày em vẫn hay mặc, nhưng sau gáy lại có một lỗ. Như thể vùng da nơi đó bị đánh dấu bằng ký hiệu.
“Đây có phải ký hiệu cho thấy em phải làm việc cho một người không?”
Theresia lại vươn tay ra sau lần nữa, lần này em cầm tay tôi chạm lên phần ký hiệu ở cổ. Khi tôi chạm tới, ký hiệu ấy đỏ lên, chuyển thành màu lam nhẹ rồi thay đổi hình dạng.
“...Ng…”
Theresia kêu lên khe khẽ. Khi ký hiệu kia đã ngừng thay đổi hình dạng, em mới buông tay tôi ra.
Phải rồi. Leila đã từng nói quyền sở hữu Theresia sẽ được chuyển sang cho mình… Có phải chính là việc này không nhỉ?
Ngay cả thế, lớp giáp thằn lằn này vẫn dính liền với cơ thể Theresia. Bởi vì em ấy đeo mặt nạ, nên tôi không thể đoán biết được tuổi của em ấy, nhưng có cảm giác em ấy còn trẻ hơn tôi tưởng.
“......”
Theresia yên lặng quay đi. Đôi môi mím chặt nhẹ hé mở, có lẽ bởi vì tôi vừa chạm lên ký hiệu kia. Nhưng kể cả thế tôi vẫn chỉ có thể thấy phần dưới của gương mặt em, làn da em ấy mịn như sứ vậy. Chắc hẳn lúc bị giết, làn da ẻm không hề gặp thương tích nghiêm trọng nào. Ít nhất cho đến giờ tôi vẫn chưa nhìn ra vết sẹo nào trên gương mặt ấy.
Em ấy nhìn tôi trong chốc lát, rồi liếc về phía bảng thông tin của tôi và chỉ tay vào nó.
“Bảng thông tin của anh à? Em muốn xem nó sao?”
Em ấy gật đầu, tôi liền đưa nó cho em ấy. Em vuốt tay lên màn hình đến khi tới trang thành viên của đội, và nhấn vào tên mình. Ngay lập tức, một trang hiển thị kĩ năng riêng của cô hiện ra.
♦Hiển thị kỹ năng của Lính đánh thuê: THERESIA ♦
Giáp thằn lằn 1: Kỹ năng sẵn có của á nhân. Tăng khả năng phòng ngự và kháng cự.
Tăng tốc: Tăng tốc trong một thời gian nhất định.
Mở rộng Phạm vi giúp cải thiện phạm vi phát hiện kẻ thù.
Mở rộng quan sát 1: Tăng độ nhạy bén với những đòn tấn công bất ngờ từ phía sau.
Vô thanh tức: Vô hiệu hóa âm thanh tiếng bước chân. Chủ động điều khiển được âm thanh phát ra.
♦ Kỹ năng hiện có ♦
Móc túi 1: Lấy trộm một vật phẩm từ mục tiêu mà không bị phát hiện.
Tẩu thoát: Chạy trốn ngay cả khi bị khống chế.
Khéo tay 1: Phá giải các loại khóa và bẫy đơn giản.
Điểm kĩ năng còn lại: 1
Em ấy cũng có sáu điểm kỹ năng giống như tôi khi ở cấp 3 này, nhưng một trong số đó đã dùng hết. Kẻ giả mạo thực chất không phải một chức nghiệp thiên về một lĩnh vực cụ thể nào, nhưng cô ấy có cả kỹ năng chuyên môn trong việc phá bẫy giống như những người làm Trộm. Mà “Khéo tay” có vẻ khá hữu dụng, và giờ em ấy cũng đã thu được hết các kỹ năng đối chiến rồi. Kỹ năng Tẩu thoát có thể sẽ giúp ích trước vài đòn không dùng dây thừng hay mấy thứ khác để trói buộc Nhà thám hiểm. Mặc dù thực sự tôi không muốn chạm mặt một con quái vật có xúc tu chút nào. Móc túi nếu có thể dùng chống lại quái vật sẽ rất tuyệt, nhưng nghiệp chướng sẽ tăng lên nếu em ấy dùng nó với con người. Ngay cả trong trường hợp bắt buộc phải làm thế, tôi cũng sẽ không cho phép cô ấy. Có lẽ giờ mình nên thử Khéo tay xem sao đã… Không, tôi không cần phải vội làm gì.
“Nếu được, anh muốn em cải thiện những kỹ năng trong lĩnh vực chuyên môn của mình . Hãy đợi đến khi em lên cấp tiếp theo và nhận được thêm những kỹ năng tuyệt vời nữa. Chúng ta luôn có thể chọn một trong ba kỹ năng này nếu cần thiết mà.”
“Ôi, Arihito! Mừng anh quay về! Mọi người đi đâu hết rồi?” Misaki hỏi, em ấy tỉnh dậy ngay khi tôi cất bảng thông tin đi. Em ấy vừa bước tới chỗ chúng tôi, vừa thảnh thơi vén tóc xõa xuống.
“Họ đi tắm rồi. Còn em thì sao, Misaki? Nếu em vội, em có thể ra chỗ họ đó.”
“Vậy thì em đi luôn đây. Suzu thích tắm lắm, nên cậu ấy tắm lâuuu lắm. Em có thể mượn anh chút tiền để mua vài bộ quần áo được không?”
“Không cần phải trả lại đâu. Hôm nay em đã vất vả nhiều rồi.”
“Oaaa? Đây, có phải kiểu như, quà mời gia nhập hay gì không? Em muốn trở thành thành viên đội anh quá đi mất!”
“Anh tưởng em bảo em sẽ thử thêm vài điều mới mẻ khác ở những Party khác nữa mà.”
“Ờ… Ừ-ừ thì. Em không thể cất bước nổi khi nhận ra được ngủ trên chiếc giường kia tuyệt thế nào. Làm ơnnnnnn đấy, xin hãy cho em ở lại đội anh đến khi em đạt mục tiêu mình đề ra!”
Giờ hóa ra lại thành thế này ấy hả? ...Ý mình là, dù sao mình cũng đã nói đội sẽ dẫn em ấy theo cùng thêm một chuyến thám hiểm nữa.
“Misaki này, sao em lại chọn nghiệp của mình là Con Bạc?”
“Em chỉ nghĩ có chức nghiệp như thế khá là thú vị. Với lại, mỗi khi vào đền thờ em luôn gặp nhiều may mắn lắm, em cũng rất siêuuuu hên trong mấy trò bài bạc nữa. Anh có thích đánh bạc không, Arihito-oniisan?”
“Anh từng mua xổ số một hoặc hai lần. Em từng thắng giải bao giờ chưa?”
“Hee-hee, có lần em thắng một trăm nghìn yên từ một vé gia đình em mua. Nhưng chỉ được thế mà thôi.”(khoảng 20trVND)
Có thể em ấy nghĩ mình sẽ trở thành Con Bạc vì cho rằng mình có thiên phú với nó. Còn nếu tôi cứ bất chấp lao đầu vào mọi trò ăn may kiểu đó, tôi sẽ chỉ mất hết mà thôi. Vận may của em ấy đã có chút khiến tôi chú ý. Nếu em ấy ở trong đội khi chúng tôi đi tiêu diệt Named Monster, vậy thì cơ may nhận được chiến lợi phẩm hiếm sẽ lớn hơn. Em ấy chưa ở trong đội lúc chúng tôi chiến đấu với Juggernaut, nên em ấy cũng không thể làm gì với chiếc rương báu đen kia được.
“Em vừa mới nhận được một vài kĩ năng là Tăng tỉ lệ nhận vật phẩm và một cái nữa là Vận may. Em chắcccccc chắn sẽ giúp ích cho đội của anh mà, Arihito-oniisan.”
“Rồi rồi, được rồi, anh biết rồi. Chúng ta cùng chuyển cùng lúc mà. Anh rất mong chờ được làm việc cùng em đó.”
“Tuyệttttt! Ôi trời ơi, em phảiiiii báo cho Suzu và những người khác biết mới được!” Tôi đã nghĩ cô gái này là kiểu người hay tính toán và không thật thà, nhưng hóa ra cô lại đơn thuần đến không tưởng.
“......”
“Theresia, nếu giờ em đi sẽ theo kịp cô ấy đấy.” Nhưng Theresia không gật đầu đáp lại. Khi tôi quyết định sẽ đi tắm, em ấy chỉ rảo bước theo sau tôi. Thực ra thì em ấy không cần gật đầu đáp lại trước mọi việc. Nếu tôi dẫn em đi gặp mọi người, có thể em cũng sẽ muốn đi tắm… mặc dù tôi có hơi lo lớp da áo kia sẽ bị ướt mà em ấy lại không thể gỡ nó ra được.
Vì đã cầm chìa khóa, tôi cần nhanh chóng trở về phòng sau khi tắm xong. Tôi nhanh chóng đi xuống cầu thang và vào phòng tắm, treo quần áo bên trong phòng thay đồ. Giờ ở đây không có ai hết. Khu nhà ở không gần khu tắm cho lắm, nên chắc sẽ có rất nhiều người tới tắm muộn. Bởi nước nguội đi dần, nên họ phải đun lại khi mở bồn tắm ra. Khi tôi tiến vào, nước đã không còn nóng nữa, nhưng trách sao được, vì đó là lỗi của tôi.
Tôi không biết phòng thượng hạng sẽ có những đồ dùng gì. Có vẻ như người ta không đi đun nóng lại cho các bồn tắm ở Quận Tám, nhưng chẳng phải họ được dùng ma thuật để làm việc sao? Người quản lý sẽ tốt bụng biết bao khi cho xông hơi lại các bồn.
Tôi bước vào phòng tắm, dùng gáo múc nước từ bồn tắm chung dội lên người mình. Có một sự khác biệt rất lớn giữa bồn tắm ở đây và bồn tắm kiểu Nhật. Làm một cái bồn thì không quá khó, nhưng cái bất tiện là không có vòi xả để xối qua cơ thể trước khi vào bồn chung. Dĩ nhiên là họ cũng chứa một lượng lớn nước nóng trong thùng, và sẽ thay nước sau khi đã có kha khá người dùng nước cũ, nên tôi không thể dùng nhiều nước được.
Tôi chỉ mong mình có thể tắm táp mỗi ngày. Igarashi cùng những người khác cũng mong được như thế… Bắt đầu lại từ việc ở nhà kho thật là khó khăn mà.
Suzuna cũng khá sợ việc thân mình toàn là mồ hôi. Sức mạnh tinh thần chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nếu chúng tôi còn không thể lo được những nhu cầu cần thiết của cuộc sống. Chắc hẳn đó là lí do có rất nhiều những khu ở cho các Nhà thám hiểm.
Bình thường thì nên gội đầu trước, nên tôi dội nước khắp người rồi thoa dung dịch giống như dầu gội đã từng làm Igarashi phấn khích lên tóc. Nó có mùi trái cây và tạo bọt khá tuyệt, nhưng lại khác hoàn toàn với thứ tôi đã quen dùng. Nó làm tóc tôi khá khô.
Ngay lúc đó, có ai đó chạm vào vai, khiến tôi hơi giật mình vì ngạc nhiên.
“Ơ? … A-ai vậy?” Tôi không thấy có ai đi vào phòng tắm cả, nhưng chắc chắn có một người đang đứng phía sau tôi. Người đó chạm vào vai tôi lần nữa, tôi đành quay ra và hé mắt, tôi hơi ngại sẽ làm dính xà phòng lên người đó.
Thứ đầu tiên tôi thấy là lớp vảy bò sát. Ôi dào, chẳng có gì, chỉ là một á nhân. Tôi đã quen thấy lớp vảy trên người Theresia rồi.
Rồi tôi để ý chân á nhân này được lớp giáp da bao bọc. Tôi dần hướng mắt nhìn lên. Lớp da phanh ra gần đến hông, tôi lại nhìn lên trên nữa - Thực ra, ôi không. Cuối cùng tôi mới hiểu chuyện gì đang diễn ra lúc này đây.
T-Theresia…. Sao em ấy lại ở đây chứ…?!
“......”
“T-Theresia… Nói em biết nhé, đây là khu tắm cho nam đó. Em không thể vào đây được,” Tôi cố bình tĩnh lại và giải thích cho em ấy nghe. Tôi không rõ Theresia đang nghĩ gì, nhưng thấy em đặt tay lên ngực.
“Kh-không, lớp giáp của em không tháo ra được đâu, cứ để nguyên thế đi. Dù sao em cũng nên sang khu tắm nữ, mọi người đang ở đó hết đấy. Lối đó đó…” Tôi cố gắng phân giải với em ấy trong tuyệt vọng, nhưng em chỉ nhìn tôi chằm chằm. Tôi cầu mong những gì tôi nói sẽ khiến cô ấy hiểu, nhưng Theresia còn chẳng thèm nhúc nhích.
Và rồi… em ấy đưa tay lên cổ, tháo ra một nút cài kim loại nghe ping một tiếng. Bộ giáp da, đặc trưng của một á nhân như em ấy, thứ da thằn lằn ôm khít lấy cơ thể ấy, thứ tôi nghĩ sẽ không thể gỡ ra được, thứ tôi đã tưởng là lớp da thứ hai… và em ấy cởi nó ra.
Tôi không kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tôi đã nghĩ lớp giáp da của em ấy cũng giống như mặt nạ thằn lằn cô đeo, không bao giờ có thể gỡ ra được, nhưng chỉ bằng việc gỡ một nút gài kim loại, nó đã được cởi bỏ. Mặc dù vài phần như cổ tay, vai, đầu gối vẫn còn vướng lại da thằn lằn, những bộ phận đó không thể gỡ được trang bị á nhân ra. Không, thực ra thì, đây có thể là tác dụng từ kỹ năng Da thằn lằn của Theresia. Mà quan trọng hơn là, nước da trắng nhợt của em, trước luôn bị giấu trong lớp giáp da, giờ hoàn toàn lộ thiên trước mặt tôi.
“...T-Theresia… Em cởi n-nó ra được sao…? ...K-không, ờ, ý anh là - !”
“......”
Em ấy nhìn tôi đang hoang mang, như thể em muốn hỏi điều gì đã làm tôi cuống lên đến thế.
Tôi chạy ra chỗ phòng thay đồ, treo lên biển CẤM VÀO để ngăn có người tới đây. Chúng tôi chỉ được phép dùng bồn tắm mười lăm phút, nhưng may là hiện giờ chưa ai để ý. Tôi cuốn khăn tắm vào và trở lại bồn tắm, cố lấy khăn cuốn quanh cho cả Theresia nữa.
Tôi không thể ngăn được những hình ảnh đã vừa len vào tâm trí mình… Đôi chân cô thon thả nhưng có lực. Não tôi cứ tua lại lúc em ấy cởi bộ giáp da mặc trên người ra.
Em ấy luôn mặc trang bị vậy thì chỗ nối ở đó… Không, không được nghĩ về điều đó nữa… Trước đó tôi đã từng nói về những việc này để trấn an em ấy, nhưng em vẫn còn để ý đến nó sao?!
“......”
Ngay khi tôi còn đang ân hận trước những gì mình nói, Theresia lại chạm lên vai tôi lần nữa. Tôi không biết tại sao em lại muốn an ủi tôi, nhưng có vẻ em còn chẳng cảm thấy ngại ngay cả khi tôi đã thấy cô khỏa thân trong tình cảnh này. Là do em ấy thực sự can đảm hay do đã mất đi cảm xúc cơ chứ?
Thoạt đầu em ấy có thể xấu hổ thật, nhưng giờ trông em ấy bạo dạn vô cùng. Chắc sẽ có người coi sự việc bất ngờ này là bằng chứng cho thấy á nhân thực ra không hề có cảm xúc. Nhưng bạn có thể nghĩ theo hướng khác, đó là bởi Mức độ tin tưởng của em ấy với tôi đã tăng lên… Có lẽ em ấy chịu tới phòng tắm là vì em thấy thoải mái khi đi với tôi. Và ý định của em cũng là ý tốt.
“...Em định nói là mình tới đây để kì lưng cho anh hay gì hả?”
Theresia lập tức gật đầu, bỗng chốc tôi bớt lo đi hẳn, mặc dù việc dẫn dụ em ý cởi lớp giáp da là lỗi của tôi. Cá là nếu tôi không nói “Giáp của cô không cởi được đâu”, thì cô cũng chẳng cởi nó cho tôi xem làm gì.
“Ờ, đ-được thôi… Mấy việc đơn giản đó không vấn đề gì. Em hãy kì lưng giúp anh được chứ?”
“......”
Theresia gật đầu, đi ra sau tôi và bắt đầu rửa sạch bọt trên tóc tôi. Giờ tôi mới nhận ra mình vẫn còn xà phòng trên người, vì lí do nào đó mà mái tóc khô của tôi ít bị vướng vào tay em ấy hơn so với khi tôi tự gội. Tiếp đó, em tiếp tục nhẹ nhàng chà lưng cho tôi, tôi bảo em hãy tự tắm cho mình trước rồi bước chân vào bồn. Tôi đưa lưng về phía cô để cô không phải nhìn thấy gì.
...Ôi, mình cảm thấy như một chủ nô lệ ấy nếu mình không làm gì đáp lại… Nh-nhưng chà lưng cho cô ấy thì quá giới hạn mất.
Tôi bỗng dưng tò mò xem em ấy có thể làm được gì với chiếc mặt nạ thằn lằn kia, nhưng xem ra nó không thể tháo được. Hiển nhiên đấy là thứ duy nhất em ấy có muốn cũng không gỡ xuống được.
Sau cùng Theresia cũng tắm xong, em ấy dần liếc nhìn tôi. Em có thể gỡ khăn đang quấn quanh người ra, nhưng mà vẫn để nguyên như thế.
“Nước có chút nóng đấy. em chịu được chứ?”
“......”
Em ấy gật đầu đáp lại, tôi nhắm mắt lần nữa, bởi Theresia không thể cứ quàng khăn mà vào bồn được. Khi cô bước vào, vài bọt nước nhỏ bắn lên mạnh mẽ. Tôi cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút rồi, nhưng phải để ý khi nhìn về phía cô… Được rồi, tôi thực sự phải nói ra điều đó.
“Theresia, cảm ơn đã chà lưng cho anh, nhưng lần sau em phải vào phòng tắm cho nữ đấy nhé.”
“......”
“Kh-không được, anh cần em gật đầu tỏ ý mình đã hiểu. Bởi vì anh là đàn ông. Em cần cẩn thận hơn một chút.”
Nhưng Theresia vẫn chẳng gật đầu tiếng nào. Việc em ấy không làm theo mọi yêu cầu của tôi bất kể là gì, xét cho cùng cũng là điều tốt, mặc dù quyền sở hữu Theresia đã được chuyển sang cho tôi. Nhưng lần sau tôi thực sự không thể mang em ấy đi cùng tới đây được.
“Theresia, anh có cảm giác em rất vui vì được làm những việc vặt giúp anh, nhưng chúng ta không thể cứ chiếm dụng phòng tắm nam thế này mãi được…”
Mà những người khác cũng sẽ nghi ngờ một khi chúng tôi tắm xong và ra khỏi đây. Theresia vẫn bướng bỉnh chẳng đáp lại.
“...Theresia?”
“......”
Mặt nạ của cô ửng đỏ - dù tôi đã biết việc thế này có thể xảy ra. Em ấy đã không ở trong nước nóng lâu rồi, và giờ người em ý đỏ lựng lên.
“Khoan đã… Ôi trời… Đừng bảo… em là á nhân nên cơ thể biến nhiệt đấy nhé…?”
“......”
“Trời ơi… T-từ từ nhé! Anh sẽ giúp em hạ nhiệt ngay đây!”
Em ấy trông giống người bình thường khi cởi trang bị thằn lằn ra, nhưng thực tế, Theresia lại có vài đặc điểm của thằn lằn. Nếu cơ thể em ấy nóng lên nhanh như vậy, có lẽ để em ấy tắm ở bồn nước ấm sẽ tốt hơn. Nhưng thay vì dành thời gian suy nghĩ việc đó, giờ tôi cần tìm cách hạ nhiệt độ cơ thể em xuống một cách an toàn càng nhanh càng tốt, bởi người ẻm đã sớm đỏ lựng lên và gần như sắp ngất đến nơi rồi.