Chương 3.5 Nói chuyện phiếm
Louisa dặn tôi chờ cô ấy ở quảng trường bên ngoài Nghiệp hội, nên một lần nữa, tôi lại đứng ở đó, quan sát mọi thứ xung quanh.Juggernaut lớn đến nỗi đội khuân vác phải sử dụng kỹ năng dịch chuyển tức thời để đưa nó tới trung tâm giải phẫu. Ở Quận Tám này, đó là nơi duy nhất có thể giải quyết những quái vật lớn như vậy. Cửa tiệm của Rikerton không thể làm điều đó. Tôi lấy làm tiếc khi Melissa không có cơ hội được xử lý những vật phẩm quý hiếm, nhưng toàn bộ Giải phẫu viên của quận đều tham gia giúp sức, nên có lẽ cô ấy cũng ít nhiều có cơ hội thử sức. Những trục xương lớn như thân cây cổ thụ có thể dùng làm vật liệu xây dựng chất lượng cao, móng và những phần còn lại có thể dùng làm kính, và rất nhiều thứ khác nữa.
Chúng tôi đã giữ lại răng của Fanged Orc như Elitia gợi ý, nhưng rõ ràng, người có kỹ năng giải phẫu sẽ giữ được giá trị của những thứ bọn họ lấy ra hơn chúng tôi. Thì, chẳng ích gì khi phải đổ mồ hôi cho những việc nhỏ nhặt mà bạn không có kỹ năng giải quyết chúng. Lựa chọn duy nhất chúng tôi có là giữ lại những phần có giá trị cho mình.
Việc những Nhà thám hiểm khác lấy những thứ mà chúng tôi vứt đi là điều bình thường, ví dụ như xác Cotton Ball chẳng hạn. Có rất nhiều thứ trong mê cung mà rất khó để mang theo nên chúng tôi để lại. Có một luật bất thành văn ở đây là mọi người đều có quyền lấy những thứ mà người khác để lại sau một giờ đồng hồ và giữ nó như một phần thưởng miễn phí. Người lấy nó không bị tăng nghiệp chướng.
“Xin lỗi vì để anh chờ lâu, Atobe,” Louisa nói.
“Ồ... cô thay đồng phục rồi à.”
“Phải, sẽ rất kỳ cục nếu mặc đồng phục tiếp tân ra ngoài... Tôi không muốn nói điều này ra đâu, nhưng mọi người thường để ý những nữ công chức như chúng tôi, vì thế cấp trên yêu cầu chúng tôi phải ăn mặc lịch sự ở nơi công cộng.”
Cô ấy thả tóc, điều này khiến diện mạo của cô có ít nhiều thay đổi. Cô vận bộ trang phục tương đối thoải mái nhưng không kém phần đĩnh đạc, có thể nói đây là đồ trơn, nhưng chất liệu vải mềm mại đã tôn lên những đường cong quyến rũ.
Nó khá giống với những chiếc áo len đan đó, tạo nên điểm nhấn ở những phần nhất định, và mắt tôi cứ... Rất có thể đây là một loại thiết kế phổ biến ở thế giới này, nhưng tại sao lúc nào cũng là áo cổ thấp vậy...?
“...? Anh Atobe, có chuyện gì sao?”
Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ nói rằng nghiệp chướng của tôi sẽ tăng lên, nhưng cô không làm vậy. Cô ấy chỉ nói như vậy dựa trên mối quan hệ của bạn với người khác, nên có lẽ tôi có thể nhìn vào bất cứ đâu mình muốn... Nếu tôi sai, tôi sẽ gặp rắc rối lớn, nên tốt hơn hết hãy coi đây là điều cấm kỵ.
“Tôi chỉ có hơi bất ngờ, trông cô thật khác. Thật kỳ diệu khi được thấy phụ nữ thay đổi thế nào giữa lúc làm việc và khi nghỉ ngơi.”
“Haha... người nghiêm khắc nhất luôn là người thay đổi nhiều nhất. Khi uống rượu, nhìn tôi chẳng khác là bao, nhưng tôi thực sự thích việc này, điều đó giúp tôi có thể nói chuyện chuyện dễ dàng hơn.”
“Như vậy cũng chẳng sai. Tôi thích xem mọi người vui vẻ khi uống rượu.”
“Anh thậm chí còn tận hưởng làm một hậu vệ khi trong bữa tiệc à.”
“Cô nói không sai. Mọi người đều bảo rằng tôi có một tâm hồn cằn cỗi.”
Louisa có vẻ rất vui về những trò đùa và câu chuyện của tôi. Cô ấy cũng không hề khách sáo – chúng tôi đã nói chuyện thoải mái với nhau chỉ sau hai ngày. Trong khi nói chuyện, tôi nhận ra có một người đàn ông đang từ hướng khác đi tới. Anh ta sắp va phải Louisa.
“...Chà, coi chừng. Anh ta trông có vẻ đang vội,”Vừa nói, tôi vừa theo phản xạ nắm lấy tay cô ấy kéo sang một bên. Có lẽ anh ta sẽ không va trúng cô ấy, nhưng tôi vẫn sợ điều đó xảy ra.
“Ở đây chỉ có 3000 người thôi, nhưng ở Nghiệp hội lúc nào cũng bận rộn... Louisa?”
“Ờ, ờm, tôi chỉ... vừa nghĩ rằng hôm nay mình có thể uống thật nhiều.”
“À, ừ thì... mọi thứ cần có chừng mực. Uống quá nhiều sẽ ảnh hưởng tới công việc ngày mai của cô đấy.”
Tôi cảm thấy như chúng tôi không cùng nói về một chủ đề, nhưng Louisa thực sự vui vẻ. Rồi, cô ấy tiến lại gần tôi. Tôi cảm giác như cô ấy đang nhìn mình, nhưng khi tôi nhìn vào mắt cô ấy, cô chỉ mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.
Hôm nay quán rượu vẫn tấp nập. Tôi nghĩ sẽ không tồi nếu tìm một chỗ ngồi trước khi nơi này trở nên quá đông đúc, nhưng khi vào tới quán rượu, chúng tôi bắt gặp Igarashi đang đợi mình.
“Atobe, chúng tôi ở đằng này,” cô ấy gọi. “Ở đây có một chiếc bàn rộng. Ồ, anh mời cả cô gái ở Nghiệp hội sao? Tuyệt vời.”
“Xin lỗi vì đột ngột xuất hiện,” Louisa nói.
“Chúng tôi mới là người cần xin lỗi. Cô thực sự giúp chúng tôi rất nhiều. Cô vẫn là hướng dẫn viên của Atobe kể từ lần anh ấy chọn chức nghiệp đúng không?”
“Phải. Như thể là định mệnh vậy. Tôi không thể ngờ tới việc mình sẽ hỗ trợ cho một người tài năng đến vậy...”
“Anh ấy giúp đỡ tôi nhiều lắm... Tôi từng là trưởng phòng của anh ấy, nhưng giờ mọi thứ đảo lộn hết rồi. Về cơ bản hiện giờ tôi là cấp dưới.”
“Ồ, vậy sao? Quản lý và nhân viên... Vậy là hai người biết nhau trước khi trở thành đồng đội sao?...”
“Phải, nhưng so với trước khi tái sinh, tôi cảm thấy giờ chúng tôi hợp nhau hơn.”
Bọn họ cười nói vui vẻ với nhau, nhưng tôi lại cảm thấy một luồng ám khí thầm lặng... Hay là do tôi chỉ đang tưởng tượng?
“Atobe, anh là đội trưởng, nên đêm nay hãy ngồi giữa.” Tôi chợt nhận ra rằng tiệc rượu đêm nay là một cơ hội hoàn hảo để quan sát Igarashi.
Cô ấy chưa bao giờ tham gia bất kỳ bữa tiệc nào của công ty, thỉnh thoảng có giúp đỡ một vài người, và sau đó, cô nhanh chóng rời đi. Tôi nghĩ lí do là vì bố mẹ cô rất nghiêm khắc.
Rất nhiều người cho rằng Igarashi không cần sự hiện diện của chúng tôi vì cô ấy vốn được sự ưu ái từ sếp. Thật đáng xấu hổ khi tôi đã từng đồng ý với tất cả lời nói đó.
“...Anh lại nghĩ về công việc sao? Tôi bắt đầu nhớ lại vẻ mặt khi làm việc của anh rồi đó,” Igarashi nói.
“Ồ,ơ, không có gì. Cô có hay uống rượu không, Igarashi?”
“Có, thỉnh thoảng. Tôi không dám nói rằng mình tửu lượng cao. Muốn thi với tôi để kiếm chứng không?”
“Thực sự thì tửu lượng tôi cũng không cao. Hôm nay tôi chỉ uống có chừng mực thôi.”
“Hả... Vẫn như mọi khi. Hôm nay Louisa thậm chí còn tham gia bữa tiệc và ngồi ngay cạnh anh đây.”
“Cô cũng vậy. Hôm nay là để ăn mừng đội của ta.”
“Ồ, vậy sao? Vậy thì... liệu anh có muốn ngồi cạnh Suzuna và Theresia không?”
“Ôôô, đừng quên em nữa!” Misaki nói chen. “Em thực sự rất biết ơn anh Arihito, vả lại em cũng hay thường xuyên rót rượu trong các bữa tiệc. Em sẽ giúp anh. Em cũng khá tự tin đó!”
“Không, em ở nguyên đó. Atobe nói anh ấy không thích những đứa con gái nhỏ tuổi đâu.”
“Coi kìa, chị chỉ đang ghen tị vì em trẻ hơn đúng hôn!” Igarashi đứng hình. Ngay cả Louisa cũng có vẻ để tâm – cô ấy cũng độ hai mươi sao?
“Và những người trẻ thường mắc rất nhiều sai lầm. Em thấy chị nói có chuẩn không hả?” Igarashi vặn lại.
“Phải, tôi nhưưư vậy đấy! Vậyyy, Arihito-oniisan, anh bao tuổi?”
“Ờm... Chị đây chắn chắn anh ấy lớn tuổi hơn em nhiều đó cô bé à,” Igarashi tiếp tục. “Và không phải em đang tỏ ra quá thân thiết sao?”
Ai mà biết được một người phụ nữ của công việc và một nữ sinh có thể đối đầu với nhau như thế này? Nó khiến tôi cảm có chút lo lắng, nhưng Misaki vẫn chờ câu trả lời của tôi. Tôi nên dặn bọn họ không cãi nhau thì hơn.
Theresia và Suzuna yên lặng ngồi đối diện chúng tôi, bọn họ thật bình tĩnh. Theresia vẫn đeo trang bị trên người bởi cô ấy không thể tháo bỏ nó, còn Suzuna không mặc bộ váy trắng đỏ lúc trước nữa. Em ấy chuyển sang phong cách thiếu nữ nông thôn mà Igarashi có đề cập trước đó. Mái tóc được cột đuôi ngựa như mọi khi, và làn da trắng nhợt dường như tỏa sáng trong ánh đèn quán rượu.(Soi dữ)
“Arihito-oniisan, anh có thích người chín chắn không? Như Suzu ấy?” Misaki hỏi.
“Anh không phân biệt... Hơn nữa, mọi người không được nói về chủ đề này nữa được không.”
“Ôi, thôi nào. Em cá là anh thích phụ nữ lớn tuổi hơn, phải không?” Misaki vẫn tìm mọi cách để ép tôi nói về gu phụ nữ của mình. Tôi thực sự không có sở thích đặt biệt biệt nào cả... nhưng chắc chắn là tôi thích áo len bó sát đó. Phải cẩn thận để nó không tuột ra.
Cả bảy người chúng tôi đều ăn uống no say, và chúng tôi vẫn không tốn đến một đồng vàng. Có vẻ như đó là một mệnh giá tiền lớn.
Chúng tôi ngồi quanh chiếc bàn chữ nhật dài với Theresia, Suzuna và Misaki ở một bên, đối diện là Louisa, tôi và Igarashi. Mọi người đều cắm cúi ăn, và rượu trong chén của tôi cứ thế cạn dần. Hễ vơi còn một nửa, sẽ có ai đó rót thêm cho đầy, và tôi lại phải uống thêm. Sau một vài vòng như vậy, đầu óc tôi bắt đầu choáng váng.
“Nàyyy, Arihito-oniisan, anh vẫn ổn sau khi uống nhiều như vậy à?” Misaki hỏi, đoạn đứng dậy và tiếp tục đổ đẩy chén của tôi. Suzuna làm theo.
“Ý tôi là, này, thứ rượu đó khá được đấy. Còn thứ nước em đang uống là nước trái cây đúng chứ? Dù sao tụi em cũng chưa đủ tuổi mà nhỉ.”
“Suzu từng phải pha rượu, một phần nhiệm vụ của cậu ấy tại điện thờ, nhưng em lại không được uống chút nào là sao?”
“M-Misaki... Đó chỉ là một truyền thống lâu đời. Không có nghĩa là tớ thực sự uống thứ mình làm ra.” Igarashi tỏ ra hứng thú với lời nói của Suzuna. Cô ấy lại tiếp tục hỏi: “Ở điện thờ các em phải nấu rượu sao? Có phải là rượu nếp không? Nồng độ cồn trong đó không quá cao phải không?”
“Mà các em nói là làm việc ở điện thờ, ý là các em sống ở đó sao?” Igarashi hỏi.
“Phải, cha tôi từng là một thầy tu Thần đạo, và tôi quanh quẩn giúp đỡ trong nhà.”
Có lẽ đó là lý do vì sao cô ấy chọn chức nghiệp là một Miko. Dù vậy, tôi đoán rằng một nữ sinh trung học bình thường sẽ có những suy nghĩ như vậy. Rất nhiều nữ sinh làm Miko bán thời gian vào mùa bận rộn.
“Của anh đây, Arihito... Ôi...” Suzuna lại đổ đầy chén rượu của tôi, nhưng có vẻ em ấy cảm thấy hơi lo lắng vì phần rượu trào ra ngoài. Và đổ một chút ra quần tôi, nhưng chuyện đó không thành vấn đề.
“À, cảm ơn. Không sao. Anh sẽ lau nó.”
“Ôi không, em có khăn tay đây. Em chỉ... Em thành thật xin lỗi,” Suzuna nói, cả khuôn mặt đỏ ửng lên khi cố gắng lau vết ố trên quần tôi. Ở thế giới này, khăn tay được coi là một vật xa xỉ, thật phí phạm khi dùng nó vào việc này.
“...Ồ, được rồi. Cũng không tệ lắm,” cô ấy ríu rít sau khi lau chùi. Tôi nghĩ rằng sẽ mất một thời gian để mọi người cởi mở được thế này, nhưng xem ra không phải vậy.
Chén rượu của tôi lại vơi đi một nửa, có lẽ tôi sẽ lại được đổ đầy một hay hai lần nữa.
“...Atobe, anh muốn thêm không?” Igarashi hỏi. “Tôi cá là dạ dày anh đã căng ra vì số đồ uống này rồi...”
“Tôi không sao. Thực ra, hãy để tôi rót cho cô, sếp.”
“Sếp? Ý anh là chị Kyouka sao? Chà, em cũng muốn làm sếp của Arihito-oniisan, để tôi có thể suốtttt ngày sai vặt anh ấy!” Misaki nói.
“Sai vặt anh ấy...? Tôi không hề... Thực chất, chị đây không thể phủ nhận rằng mình không...” Igarashi lắc đầu nhớ lại những ngày cô ấy là cấp trên độc ác của tôi. Mong rằng Misaki sẽ tế nhị không nói những lời đùa cợt như vậy nữa.
“Đừng lo về chuyện đó, Igarashi. Cô đã giúp tôi rất nhiều kể từ khi chúng ta tới đây.”
“...Nhưng anh giúp tôi nhiều hơn. Anh không cần phải cho tôi nhiều như vậy.” Igarashi nhấc bình rượu lên và lại đổ đầy chén của tôi.
Tôi đoán rằng phải mất một thời gian chúng tôi mới thực sự thoải mái ở cạnh nhau như thế này... nhưng cũng không cần quá nóng vội. Dù gì chúng tôi cũng là người một đội ở thế giới này.
Khi tôi nâng chén ngửa miệng, Louisa đổ một chút rượu hoa quả vào chén của Igarashi.
“Cô vẫn chưa uống tí gì ngoài nước trái cây cả. Hay là thử làm ly đầu ở đây đi?” Louisa gợi ý.
“Ồ, được... Cảm ơn. Tôi cũng nghĩ rằng mình nên làm vài ly.”
“Louisaaa, chén của chị cũng cạn rồiiii! Chúng ta có cần thêm rượu không?” Misaki hỏi.
Theresia cũng có thể uống rượu trong khi nhai một loại thịt nào đó. Da cô ấy hơi đỏ, ngay cả bộ trang phục thằn lằn đó cũng có thể chuyển sang màu đỏ khi ngà ngà say... Có vẻ tửu lượng cô ấy không cao.
“Theresia, cô có làm được ly nữa không?” Tôi hỏi, đứng dậy khỏi ghế.
“......”
Cô ấy lặng lẽ gật đầu và đẩy ly của mình về phía trước. Cô ấy đã giúp tôi rất nhiều trong ngày đầu tiên. Tôi hy vọng rằng cô ấy hiểu tôi biết ơn cô thế nào khi đổ đầy chén của cô ấy.
“Được rồi, chúng ta đều rót đầy chén, cạn!” tôi nói.
“Cạn!”
Mọi người cùng nhau nâng và cạn chén. Tôi uống một hơi dài, bụng bảo dạ đây sẽ là ly cuối cùng của mình.
Cũng đã lâu rồi tôi mới có được cuộc đi chơi vui vẻ như thế này. Chúng tôi vẫn còn chút thời gian trước khi rời đi để chính thức đưa Theresia vào đội của mình. Cho đến lúc đó, tôi thực muốn tiếp tục uống và tám chuyện với mọi người.