Phần VII: Vũ khí mới
Ribault và đội của ông ấy vẫn đứng trước cầu thang nơi mê cung cánh đồng Bình minh giống như hôm qua. Gần đó, một cô gái đang tiễn một đội gồm toàn các chàng trai chuẩn bị bước vào mê cung. Tôi nhận ra cô ấy chính là người bạn đã từng ngồi trên xe buýt cùng Suzuna, tuy quần áo có thay đổi, hôm nay cô mặc một chiếc áo len trùm đầu cùng chân váy.
“Chúc các anh may mắn!” cô gái ấy nói với đội của mình.
“Chắc chắn rồi! Chúng tôi sẽ kiếm về cả bộn tiền cho cô, Misaki ạ!” một chàng trai trong số đó nói.
Tóc cô bé ấy nhuộm màu nâu ấm, dài tầm thước và gợn xoăn nhẹ. Cô gái ấy khá trẻ và trông rất dễ thương; sẽ chẳng có ai ngạc nhiên nếu bạn bảo họ rằng cô gái này chính là người mẫu cho tạp chí.
“Có vẻ cô nhóc đó nhờ bọn họ để làm việc cho mình… Có lẽ bọn họ bị cô ta lợi dụng rồi nhỉ.” Igarashi nói.
“Ra thế. Cô ấy thực sự biết cách tồn tại trong cuộc sống này đấy. Nhưng nếu một Nhà thám hiểm không đi vào mê cung, cấp bậc lẫn điểm số của họ không thể tăng được, vậy thì cũng chẳng tốt lành chút nào,” Tôi đáp khi cô gái tên Misaki kia bước tới chỗ chúng tôi. Cô ấy nhìn thấy chúng tôi và cười vui vẻ.
“Ôi thần linh ơi! Có cả người Nhật ở đây nữa nàyyyyyy! Em thấy vui lắm. Em đã dính với đủ loại người từ khi đến thế giới nàyyyyy. Ở đây thậm chí có cả quái vật nữa!” Cô nhóc Misaki này có thói quen nói kéo dài mỗi cuối câu. Tôi luôn thấy buồn ngủ khi phải nghe những người như thế nói chuyện. Thực chất tôi không ghét điều đó, nhưng nó khiến câu chuyện trở nên tẻ nhạt.
“Ôi, đừng lo về những người kia nhéee,” em ấy nói thêm. “Tôi chỉ nhập đội với họ vì chưa hình dung được cái gọi là đội ở thế giới này sẽ thế nào thôi. Họ nhìn thì tuyệt thật đấy, nhưng đội bọn họ vẫn mãi chỉiiii có hai người thôi. Cảm giác em sẽ phải làm nhiều việc khi ở chung tổ đội với họ, nên em chỉ tạm thời ở chung đội bọn họ.”
“Tạm…? Ồ, ý của em là em sẽ rời đội bọn họ sao?” tôi hỏi.
“Ừ. Tôi thấy một đội toàn nữ sẽ tốtttt hơn nhiều,” cô ấy đáp.
“Vậy thì đáng lẽ ra em nên đồng hành với bạn mình chứ,” Igarashi nói, ánh mắt sắc lẹm như mọi ngày. Misaki khựng lại giây lát, nhưng rất nhanh phá lên cười và bỏ ngoài tai lời nói đó.
“Ah-ha-haaa, có lẽ nên thếêêê. Em chỉ nhất thời tham gia tổ đội của những người này thôi, dù cho họ đã luôn miệng cảnh báo tôi rằng em có thể sẽ gặp nguy hiểm. Ối, Suzu kìa! Suzu, đợi tớ vớiiii!” Misaki nhìn thấy Suzuna và Elitia cũng đang chuẩn bị đi vào Cánh đồng Bình minh. Em ấy nói chuyện với họ một lúc, và rồi cả ba cùng tiến vào mê cung.
Ôi vãi… Cô nhóc này quay về với đội mình đã từng rời khỏi này, chắc hẳn em ấy luôn làm mọi việc một cách nhất thời và hờn hợt vậy.
Khi tôi còn đang đứng đó nghĩ ngợi, vì lí do nào đó mà cả Igarashi và Theresia đều nhìn tôi chằm chằm.
“Bất kể chức nghiệp của cô ta là gì, thì anh chắc không có ý định mời cô ta vào đội là một ý hay đâu nhỉ?” Igarashi hỏi.
“Không, không có thế đâu. Trông em ấy giống người chuyên đi gây rắc rối hơn, tôi chỉ đang lo thôi. Hi vọng chỉ là do tôi nghĩ nhiều.”
“Hmm… Tôi tưởng tất cả đàn ông đều thích kiểu nữ sinh trung học dễ thương thế chứ.”
“Ờ, tôi thấy có thể nhiều người sẽ thích vậy, nhưng tôi không phải một trong số họ đâu.” Thực ra khi nói thế tôi cũng không để tâm gì nhiều, tôi chỉ nói những điều mình suy nghĩ trong đầu mà thôi. Ngay cả khi đã trở thành người lớn, thấy những nữ sinh trong bộ đồng phục chỉ khiến tôi thêm hoài niệm.
“Mà, tôi không muốn đi tìm một hình mẫu thành viên cụ thể nào cho đội cả. Tôi chỉ gặp gỡ mọi người và quyết định kiểu như ‘ừ đúng rồi, tôi muốn người này đi cùng mình’ và mời họ thôi.”
“…Vậy… với tôi anh cũng làm thế sao…?” Igarashi nói.
“……” Theresia yên lặng nhìn tôi.
“Ơ, ôi, xin lỗi đã làm cô phải đợi. Igarashi, có vẻ Theresia muốn được khởi hành lắm rồi, đi mua vũ khí thôi nào.”
“Ừ-ừ, khởi hành. Khởi hành thôi nào,” Igarashi đáp.
Tôi đến quầy hàng của Madoka để mua vũ khí. Cô ấy vẫy tay khi thấy chúng tôi đi tới.
“Chào buổi sáng thưa quý ông! Ô, cô chính là quý cô tôi đã mua giáo vào hôm qua này… Trông cô khá hơn trước nhiều rồi đấy, lúc trước cô còn bị thương nữa…”
“Vâng, tôi vẫn còn toàn mạng thế này đều là nhờ cây giáo cô đã chọn giúp tôi đấy. Nhưng tiếc là… nó gãy mất rồi.”
“Ôi trời… Nó không hiệu quả khi chiến đấu với quái vật cấp một sao? Tôi thực sự xin lỗi. Không thể tin là tôi lại đi bán vật phẩm chất lượng kém như thế.”
“Không, không phải lỗi do cây giáo. Tôi chạm mặt Named Monster. Ngọn giáo cô bán cho tôi đã giúp tôi tiêu diệt một con Cotton Ball loại thường đấy.”
“Named Monster sao? Tôi nghe nói người mới ở cấp một mà chạm mặt chúng sẽ tệ lắm đấy… Tôi mừng là hai người đều ổn!” Cô ấy có lí do chính đáng khi lo cho sự an nguy của chúng tôi, nước mắt dần trực chào cô ấy khiến Igarashi cũng bắt đầu rưng rưng.
Tôi dành cho hai người họ chút thời gian để lấy lại tinh thần. Họ nhìn nhau cười ngượng ngùng, đôi mắt vẫn còn hoen đỏ, nhưng chúng tôi phải quay lại bắt tay vào việc.
“Cảm ơn đã lo cho chúng tôi. Từ nay về sau khi thám hiểm chúng tôi sẽ thật cẩn thận. Mong rằng chúng tôi có thể mua được vài món vũ khí mới giúp ích cho mình trong chuyến thám hiểm lần này...,” tôi nói.
“Tất nhiên rồi. Ở Quận Tám này, tôi có một quầy hàng chính và hai chi nhánh nhỏ. Ở đây, tôi có bán trang bị cho cả tân binh lẫn những người lão luyện,” Madoka đáp.
“Cô có bán súng ná cao su loại đặc biệt không, kiểu như súng cao su đặc dụng ấy? …Không, chắc là không rồi. Đáng ra tôi nên hỏi về việc nâng cấp nó thì hơn.”
“Tôi xin lỗi. Chúng tôi không bán loại súng cao su đặc dụng nào ở Quận Tám này cả, nhưng nếu anh mang đồ đến chỗ thợ rèn, họ có thể làm cho anh một cái đấy,” Madoka gợi ý.
Tôi đã để lại súng cao su của mình ở chỗ Rikerton để bọn họ nâng cấp cho nó. Có lẽ đó là lựa chọn đúng đắn. Nếu họ không bán loại vũ khí đặc dụng nào, thì lựa chọn tốt nhất là nên đi nâng cấp cái sẵn có.
“Được rồi, Igarashi, cô có muốn chọn vũ khí trước không?”
“Được thôi… Hôm qua tôi vừa mua một cây giáo gỗ.”
“Madoka, cô có món nào tốt hơn không? Không nhất thiết phải là giáo, món vũ khí nào dài đều được.”
“Xem nào… Cái này thì sao? Chúng tôi có thương, giáo, lao đều đúc từ đồng. Tôi cũng có cả đinh ba nữa, dù món này có hơi lạc quẻ,” cô ấy đáp.
Igarashi nhìn từng món vũ khí một, cuối cùng chọn cây thương, chọn thế cũng phải, bởi nó được bán cùng bộ với tấm khiên chắn.
“Cô có thể vừa dùng thương tấn công, vừa dùng khiên che chắn bản thân. Nhiều người cũng dùng món này khi họ đi chiến đấu ở vị trí quân tiên phong,” Madoka nói tiếp.
“Vậy được, có lẽ thương là một lựa chọn không tồi. Nó cầm hơi khác so với kiếm đạo một chút, nhưng tôi là Valkyrie, tôi sẽ quen thôi… Anh có nghĩ món vũ khí này sẽ giúp tôi chiến đấu hiệu quả không, Atobe?”
“Ch-chắc chắn rồi. Tuy tôi sẽ phải núp sau cô… nhưng đó mới là lúc thể hiện cốt lõi sức mạnh của một hậu vệ.”
“Cây thương này cũng thế. Tôi có thể đổi vị trí chiến đấu khi nào đội chúng ta đón thêm những người phù hợp làm quân tiên phong hơn.”
“Cũng có nhiều quân tiên phong và trung vệ dùng giáo hay lao lắm,” Madoka bổ sung. “Cứ quay lại đây nếu cô hứng thú với mấy món đó nhé.”
Cây kiếm ngắn hiện giờ của Theresia đã rất tốt rồi, nhưng chúng tôi lại vừa mang khiên của cô đi nâng cấp. Dù đó là trang bị sẵn có từ văn phòng Hội lính đánh thuê, chúng tôi quyết định sẽ mua một cái thay thế.
Tiếp đến là mua một chiếc áo giáp không quá nặng cho Igarashi dùng, chúng tôi đã chọn mua cho cô giáp ngực bằng đồng. Trong kho hàng của Madoka cũng có một số loại giáp da có kích thước vừa người, nên chúng tôi còn mua thêm giáp chân để nhìn Igarashi giống một Valkyrie thực thụ hơn. Trang bị mới cho Igarashi tốn tổng cộng 250 tiền đồng và khiên của Theresia tốn 50. Tôi không biết nên mua gì cho bản thân mình, cuối cùng quyết định mua vài mẩu giáp gạch sọc cùng giáp chân bằng da và găng tay.
“Này… Atobe, nhìn thế nào thì trông anh cũng giống người hùng lắm đấy. Trông tôi thì thế nào?”
“Nói thật thì nó hợp với cô lắm đấy. Valkyrie chắc chắn là chức nghiệp phù hợp cho cô.”
“…Anh không định tâng bốc tôi nữa đấy chứ? Mà thôi, miễn nó trông không tệ là được.” Cô ấy trông không quá hài lòng, nhưng cũng có chút vui sướng. Lời khen của tôi là thật lòng, chứ không phải lời khen xã giao lịch sự.
Điều bận tâm duy nhất là mảnh giáp ngực bằng đồng làm nổi bật kích cỡ bầu ngực của Igarashi… nhưng nhìn những đường cong được chạm khắc đầy nghệ thuật cũng đủ biết làm giáp cho phụ nữ khó đến nhường nào.
“Theresia không thể thay bộ đồ thằn lằn đó ra được, đúng không?... Không biết nó có dính liền với da cô ấy không,” Igarashi nói.
“Tôi e là không thể gỡ nó ra được đâu.”
Theresia đã từng mất mạng khi vào bên trong mê cung và được hồi sinh thành một á nhân. Như Leila đã nói, Nhà thám hiểm cấp một như tôi nên chấp nhận rằng mình sẽ không thể thay đổi được vẻ ngoài của á nhân, việc đó sẽ tốt cho cả hai bên hơn.
“Nhìn quý cô và quý ngài kìa, trang bị mới ở trên người các vị trông tuyệt lắm! Tôi sẽ cầu bình an cho các vị trong chuyến thám hiểm tới đây. Tôi cũng sẽ cố hết sức để cung cấp cho các vị những trang bị tốt!” Madoka nói.
“Cảm ơn cô. Nếu chúng tôi mang vật phẩm đến đây, cô có thể chế tạo được trang bị chứ?” tôi hỏi.
“Được chứ, cửa hàng chúng tôi là đầu mối trung gian cho rất nhiều thợ rèn. Nếu tìm được quặng ở mê cung, các vị đừng ngần ngại mang đến đây nhé.”
Vật phẩm từ quái vật, quặng… có quá nhiều thứ tôi muốn tìm kiếm trong mê cung. Tôi cũng muốn mua thêm một chiếc túi mới lớn hơn, bởi cái túi da tôi có hiện giờ sức chứa không nhiều, nhưng vấn đề này đã được giải quyết khi chúng tôi quay lại xưởng của Rikerton.
Chúng tôi cầm lên khẩu súng cao su được nâng cấp – giờ thành súng hỏa lực tầm gần – cùng một cái khiên đỏ và khăn choàng đỏ. Trong lúc đó, Melissa mang ra một chiếc ba lô lớn.
“Này! Các vị đã mang đến cho chúng tôi những vật phẩm tuyệt vời đấy. Đến cả Melissa cũng vui như mở cờ vậy. Đây chỉ là món quà nhỏ xem như chút lòng thành. Chúc chuyến thám hiểm của các vị bội thu, và nếu bắt gặp Named Monster, hi vọng các vị sẽ ghé thăm công xưởng của chúng tôi lần nữa,” Rikerton hào hứng nói.
“Ôi, cảm ơn rất nhiều! Tôi còn đang nghĩ xem làm một chiếc túi mới thế nào đây,” tôi đáp. Rikerton có thể đã để ý thấy kích cỡ chiếc túi da của tôi nhỏ ra sao. Cái ba lô này phải có sức chứa nhiều hơn gấp đôi.
“…Không tệ. Lần tới lại đến nhé,” Melissa nói, khóe miệng cô kéo lên một nụ cười mỉm rồi trở vào trong phân xưởng. Tôi không rõ là do cô thích công việc giải phẫu hay do cô hưng phấn vì có thể xử lý một con quái vật hiếm, nhưng dù sao đó là lần đầu tiên tôi thấy nụ cười ở cô.
“Con gái tôi nói đến chuyện muốn đi vào thám hiểm mê cung cũng cách đây lâu rồi. Mà quan trọng là, mọi người đang đồn có một con Named Monster xuất hiện ở tầng hai của Cánh đồng Bình minh và vẫn chưa bị đánh bại, nên giết được con này sẽ có thưởng lớn đấy. Melissa cũng rất háo hức muốn tham gia.”
Tôi nhớ kĩ thông tin này, bởi nó có nghĩa là, nếu hôm nay chúng tôi lên được tầng hai, rất có khả năng sẽ gặp được một con Named Monster nữa, và cũng là thử nghiệm cho khẩu súng cao su vừa được nâng cấp của tôi.