Phần VI: Nguyên liệu hiếm
Igarashi có lẽ sẽ thức dậy sớm thôi, nên tôi ra phòng khách để cô ấy có thể thoải mái thay đồ trong phòng ngủ.
“Atobe, ngủ như thế anh không cảm thấy khó chịu sao?”
“Hả? Ơ, ờ, không, ổn mà. Nếu so với một trong những cái ghế ở văn phòng chúng ta thì cái sô pha này còn dễ chịu chán,” Tôi đáp, cả người run lên nhè nhẹ khi nghe cô vừa thay đồ vừa hỏi vọng như thế. Vì chúng tôi sẽ chung sống cùng nhau, nên cần quen dần với điều đó thôi. Cứ nghĩ đến việc tôi chuẩn bị đến văn phòng, tôi lại không thể ngừng lo lắng. Cảm giác mọi thứ có chút không chân thực.
“X-xin lỗi nhé, Atobe… Có nhiều điều tôi muốn xin lỗi lắm. Chẳng hạn như hành vi kì lạ tôi đã làm lúc nửa đêm hôm qua…”
“Không sao, đừng lo về nó nữa. Thật khó để cư xử bình thường được khi cô tự dưng phải ở chung phòng với một người khác.”
“… Anh tốt quá rồi đó. Anh biết đấy, nổi giận với tôi cũng được mà.”
“Ha-ha…tôi không hay nổi giận gì đâu.”
Khi chúng tôi còn đang nói chuyện, Igarashi đã thay đồ xong và ra khỏi phòng ngủ, không khí rõ ràng căng thẳng hẳn. Tôi đã quá quen khi thấy cô ấy mặc trang phục có màu sắc sáng sủa và tươi mới… Cô ấy đang dần hòa nhập vào thế giới Fantasy này.
“… Ít ra anh cũng nên nói gì đó chứ,” cô cất lời.
“Ô, ờ, ờm. Bộ này hợp với cô lắm. Tôi có chút sững sờ vì trông nó rất tự nhiên khi mặc trên người cô thôi.”
“Nếu nó thật sự hợp với tôi, anh đã không tâng bốc nhiều thế. Tôi thấy mình giống mấy cô gái làm nông ấy. Chẳng giống một Nhà thám hiểm chút nào. Tôi không cho là mình sẽ mê nổi bộ này.”
“Tôi nghĩ một khi cô khoác áo giáp thì trông sẽ ổn hơn thôi. Tôi cũng muốn mua khiên ngực hoặc vài thứ nữa cho bản thân nếu có thể.”
“Chậc, tôi chỉ còn có ba đồng tiền đồng thôi. Tôi không có đủ tiền mua áo giáp…”
“Không sao, tôi sẽ trả cho. Chúng ta là một đội mà, phải không? Đâu phải đang làm cho một dự án. Tiền chúng ta kiếm được cũng là tiền chung của đội mà.”
Tôi đoán có lẽ cô ấy chưa vay tiền ai bao giờ vì cha mẹ giáo dục cô rất nghiêm khắc, nhưng chính những người như thế bạn mới nên tin tưởng mà đưa tiền cho họ mượn.
“…Anh cho tôi mượn cũng được, nhưng đừng chiều chuộng tôi như thế. Tôi muốn làm việc với anh với tư cách là đồng nghiệp, muốn tự mình để trở thành một Nhà thám hiểm độc lập… Tôi không thích mình được đối xử một cách ưu ái như thế.”
“Tôi hiểu. Nhưng một yếu tố để trở thành đội trưởng là phải tạo dựng niềm tin của đội với mình.”
“Ch-chà, đó là lí do anh nên nổi cáu và mắng tôi đừng nên phung phí tiền nữa đấy. Vậy mà lại còn khiến tôi thoải mái hơn.”
Cô ấy không thấy thoải mái khi có người ưu ái mình, mà chỉ muốn tôi trở nên nghiêm khắc và máu chiến hơn, nhưng đó không phải bản chất của tôi.
“Vài bộ quần áo không thể gọi là phung phí tiền được. Tôi sẽ không vì thế mà tức giận đâu.”
“…Atobe, đã có ai bảo rằng anh giống như một người anh lớn chưa?”
Ngày trước, cả những đứa trẻ lớn tuổi hơn cũng cư xử với tôi như thể tôi là anh cả của bọn chúng, và giờ tôi đã hiểu tại sao lại thế.
Sau khi ăn sáng xong, tôi ghé qua Nghiệp hội để thông báo cho Louisa biết kế hoạch của ngày hôm nay, rồi mới đi đến Văn phòng Hội lính đánh thuê.
“Chào buổi sáng, Leila.”
“Oh, anh đến sớm thật đấy. Giữ lời hứa là một kĩ năng tốt mà những Nhà thám hiểm nên có,” Leila nói khi tôi chào cô ấy. Cô ấy vẫn mặc áo giáp lông và đeo bịt mắt như ngày hôm qua. Chính điều đó khiến cô trông rất oai vệ, nhưng thực chất bản thân cô lại khá thân thiện - đấy chính là ví dụ điển hình cho câu nói, đừng bao giờ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
“Xin chào, tôi là Kyouka. Từ hôm nay tôi sẽ đi thám hiểm cùng Atobe. Rất vui được gặp cô.”
“Hmm, vậy cô là cô gái tân binh tôi gặp ngày hôm qua nhỉ. Tôi thấy cô một mình đi vào mê cung nên có chút lo lắng. Chúc mừng cô đã tìm được một cộng sự tốt nhé.”
“Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức để không làm chướng ngại cho anh ấy,” Igarashi gói gọn màn giới thiệu đậm chất làm ăn ấy uyển chuyển tới nỗi, nếu cô có trao đổi thêm cả danh thiếp với Leila tôi cũng sẽ không ngạc nhiên đâu. Leila có vẻ thích cô ấy.
“Nhìn tình hình này thì, Kyouka cũng chưa hẳn là một quân tiên phong… Anh có muốn dùng một á nhân chuyên làm quân tiên phong thay vì Theresia không?” Leila hỏi.
“Không, tôi muốn thuê Theresia cho hôm nay. Hôm qua cô ấy và tôi đã thử vài phương án tác chiến khác, và chúng tôi đã phối hợp với nhau rất tốt.”
“Vậy được rồi. Tôi sẽ mang Theresia ra đây ngay.”
Việc này sẽ tốn của tôi thêm một vé Lính đánh thuê hạng đồng. Tôi vừa mới mua thêm bảy vé nữa, tính thêm cả ba vé Louisa đưa tôi thì tối đa tôi phải có mười vé mỗi tháng. Tôi cũng đã hỏi Louisa xem làm cách nào để kiếm được thêm nhiều vé Lính đánh thuê hạng đồng, và hiển nhiên là mức vé tối đa sẽ tăng lên nếu tổng điểm của bạn được tăng lên đáng kể. Bạn cần đạt tổng cộng thêm một nghìn điểm nữa để trở thành Nhà thám hiểm hạng hai. Khi đó, số lượng vé Lính đánh thuê hạng đồng sẽ không còn được giới hạn nữa. Mỗi vé trị giá ba đồng bạc, vậy nên tôi cần ba trăm đồng bạc để mua một trăm cái vé đó.
“Cô ấy trông dễ thương hơn so với một á nhân bình thường… Ôi… Ờm, người cô ấy được bọc bên trong…” Igarashi kinh ngạc khi nhìn kích thước tay và chân của Theresia, mà những đặc điểm cho thấy cô ấy chắc chắn là một á nhân chứ không phải một con người khoác lên trang phục thằn lằn.
“Cô ấy mạnh thật, không những thế cô ấy cũng rất đa tài và đáng tin cậy. Hôm nay tôi rất trong chờ được làm việc cùng cô đấy, Theresia,” Tôi nói, và cô gật đầu đáp lại, nhưng lần phản hồi này có chút nhanh hơn ngày hôm qua. Có lẽ vì chúng tôi đã làm việc cùng nhau một lần, nên cô ấy cũng buông đề phòng xuống một chút.
“Có vẻ Theresia đã đợi anh tới dẫn cô ấy đi đấy. Hôm nay tôi thấy anh nên làm một chuyến thám hiểm dài hơi. Dù sao nó cũng sẽ rèn luyện được cho anh nhiều hơn,” Leila nói.
“Vâng, hôm nay chúng tôi cũng định dành nhiều thời gian hơn để đi thám hiểm,” Tôi đáp.
“Atobe, trưa chúng ta sẽ ăn gì nhỉ? Chúng ta sẽ ở trong mê cung suốt giờ trưa, nên có thể phải mang theo vài đồ lót dạ đấy.”
“Cô có thể mua thức ăn ở mấy quầy hàng trước cổng mê cung. Nếu trong đội cô không có ai biết nấu nướng khi đi rừng, thì mua lấy vài thứ lót dạ là ý hay đấy.”
“Cảm ơn vì lời khuyên nhé, Leila,” Tôi đáp.
“Đừng khách sáo. Bảo trọng nhé.” Chúng tôi sửa soạn rời đi và hướng đến Trung tâm Giải phẫu. Theresia vẫn như hôm qua, yên lặng theo sau tôi. Cô mang theo kiếm ngắn cùng khiên, vốn đã được bảo dưỡng sau khi cô dùng chúng để đánh lại quái vật.
“Xin lỗi, chúng tôi muốn đưa vài quái vật để phân tách…,” tôi mở lời trước.
“À, chào mừng đến với Trung tâm Giải phẫu ma vật Rikerton. Tôi là Rikerton, chủ trung tâm này. Kia là con gái tôi Melissa, nó sẽ chịu trách nhiệm phân tách những con quái vật lớn,” người đàn ông tóc vàng nói. Cô gái tên Melissa kia khoác trên người một chiếc áo bảo hộ chuyên dùng và có vẻ đang chuyên chú phân tách xác một con ma vật bằng con dao lớn. Khi cô ấy làm việc, đôi mắt cô sáng ngời và sắc lẹm thấy rõ, đó chính là biểu hiện của một người phân tách lão luyện.
“Ở đây ông treo nhiều mảnh xác ma vật thật đấy” tôi nói.
“Ừ, đấy là da và mấy thứ linh tinh cần được dọn đi sau khi phân tách xong đám ma vật. Chúng tôi cần giải quyết đống xác này trong vòng bảy ngày trước khi chúng thối rữa, và để hàng xóm không phải phàn nàn về mùi hôi,” Rikerton giải thích.
Có vẻ cách thức hoạt động của nó cũng giống như chiếc túi da tôi đang dùng. Thi thoảng, tôi lại bắt gặp những thứ khiến cho mình cảm thấy rằng, thành phố thời trung cổ được xây từ đá này còn phát triển về mặt kĩ thuật hơn cả thế giới hiện đại tôi sống ở kiếp trước. Nhưng thế giới này vốn có ma thuật, nên tôi cũng không bất ngờ lắm.
“Cho tôi biết tên ngài được chứ?” Rikerton hỏi.
“Tôi là Arihito, còn đây là Kyouka - ”
“À, chà, chà, lập đội cùng vợ thì còn gì bằng. Khi tôi và vợ còn trẻ, chúng tôi cũng đi thám hiểm mê cung cùng nhau. Bao quanh mình là máu và xác của những con quái vật bại trận, chúng tôi lúc đó đã chiến đấu một cách hăng say nhất, trần tục nhất… Ôi, đáng lẽ không nên nói vậy trước mặt con gái tôi.”
“Th-thực ra, cô ấy không phải vợ tôi…,” tôi lắp bắp nói.
“A-anh không cần phải chối đâu. Ông ấy đang cư xử lịch sự mà, hành xử thái quá chỉ khiến anh thêm lúng túng thôi.” Có lẽ Igarashi có cái nhìn thoáng hơn với việc này, nhưng nếu tin đồn lan ra, sẽ rất khó giải thích.
Còn về người tên Rikerton này. Dẫu ngày này qua ngày khác ông ấy đều cặm cụi mổ xác quái, nhưng ông lại không hề thô lỗ giống như tôi tưởng. Ông ấy rất hay cười, đến nỗi chẳng thấy mắt đâu. Dù sao thì, với một thương nhân thì thứ quan trọng nhất vẫn là kĩ năng, nên nếu ông ấy giỏi, tôi sẽ không ngại làm việc cùng ông ấy.
“...Phân tách xong rồi.” Melissa đột nhiên cất lời.
“Cảm ơn nhé, Melissa. Làm tiếp cho những vị khách này nhé. Khi nào con xong, có thể nghỉ.”
“Được thôi,” Melissa đáp. Không giống Rikerton, tóc cô ấy đã gần chuyển sang bạc, dẫu trông cô mới chỉ gần hai mươi. Dù bị máu quái dính đầy người, nhưng khuôn mặt cô vẫn rất cuốn hút. Thêm cả việc gương mặt ấy đang gần như vô cảm, trông cô càng giống một con búp bê sứ.
“Bỏ qua cho con bé nhé, nó là đứa ít nói, nhưng kĩ năng phân tách của nó còn tốt hơn cả tôi, nên yên tâm đi.”
“Cô bé rất giỏi nếu so với những người cùng tuổi. Ấn tượng thật đấy,” tôi đáp.
Câu chuyện của họ khơi dậy chút hứng thú trong tôi, nhưng giờ chúng tôi phải lo việc của mình. Tôi kéo Cotton Ball hay còn gọi là Redface ra khỏi túi. Igarashi cũng có một con Cotton Ball trong túi cô. Rikerton đẩy kính, ngạc nhiên khi thấy Redface, còn đôi mắt Melissa mở to.
“Anh có thể nhận được vật phẩm hiếm khi giết được Named Monster đấy. Chúng tôi có thể dùng vật phẩm ở đây để nâng cấp vũ khí cho anh, hoặc anh có thể đem chúng đến quầy vũ khí,” Melissa nói.
“Nếu được, chúng tôi muốn anh nâng cấp tại đây luôn, nhưng tất nhiên lựa chọn cuối cùng vẫn là ở anh. Nếu cho phép chúng tôi phân tách Redface, chúng tôi sẽ tăng tỷ giá mua lên hai đồng bạc để đổi lấy Cotton Ball. Chúng tôi cũng có thể chỉ tiểu phẫu và lấy vật phẩm từ nó cho anh hoặc chúng tôi tôi có thể mua toàn bộ Redface với giá 8 đồng vàng. Nếu anh muốn tiểu phẫu Redface để lấy vật phẩm ra, chúng tôi sẽ chỉ lấy mười xu đồng thôi,” Rikerton nói.
Vật phẩm từ Named Monster có thể đem bán với giá cao, và nếu Nghiệp hội treo thưởng cho nó, phần thưởng sẽ rất lớn. Nếu bắt gặp quái mạnh, chúng tôi sẽ cố gắng đánh bại đến cùng.
“Atobe, chúng ta nên làm thế nào?”
“Hmm…” Tôi ngẫm nghĩ chốc lát. Chúng tôi nên bảo họ lấy vật phẩm ra thôi hay nên bán cả con cho họ đây? Tôi muốn đội mạnh nhất có thể để đánh bại được những quái vật mạnh, nên chúng tôi quyết định sẽ lấy vật phẩm ra.
“Redface có thể cung cấp những vật phẩm gì?” tôi hỏi.
“Khi Redface sắp chết, nó tỏa nhiệt từ cơ thể và bắt đầu dùng Skill Blaze Diving một cách điên cuồng. Nếu phân tách, chúng tôi có thể thu được nguồn năng lượng ấy,” Rikerton đáp.
Tới khi sắp chết mà nó còn sử dụng tới chiêu hiểm độc thế này sao… May là chúng tôi đã gây thêm 10 sát thương bổ trợ để kết liễu nó trước khi nó kịp dùng đến đòn đó.
“Chúng tôi có thể gỡ hỏa diệm thạch khỏi lông và người Redface để anh gắn nó lên vũ khí của mình. Khi làm thế, anh sẽ kích hoạt được kĩ năng bắn hỏa đạn mà không cần tiêu tốn ma lực,” Rikerton nói tiếp.
“Tôi hiểu rồi, vậy là chúng tôi có thể làm cho vũ khí mang hệ hoả,” tôi nói.
“Chính xác. Nếu gặp may, xác một con Redface sẽ cung cấp vật phẩm đủ để làm ba món vũ khí hoặc hơn. Nếu anh chấp nhận cho chúng tôi tổng giải phẫu và lấy vật phẩm, chúng tôi sẽ mua lại những món đó, coi như là phí giải phẫu và phí lấy chúng ra, còn phần vật phẩm thừa sẽ đưa lại anh.”
“Chỗ vật phẩm thừa có thể làm đồ phòng ngự được không?”
“Anh có thể lấy lông gắn lên khiên để làm tăng khả năng chống chịu lửa của nó. Cũng có thể làm được những vật phẩm nhỏ như khăn quàng nữa. Đồ vật nhỏ đó cũng giúp tăng độ kháng nhiệt khi quàng, nhưng sẽ tiêu tốn hết đống lấy được từ Redface ngoại trừ phần thịt.”
May là Redface to hơn so với Cotton Ball bình thường, đồng nghĩa chúng tôi có thể tạo được thêm nhiều trang bị từ nó, đồng thời nâng cấp vũ khí của mỗi thành viên. Tôi quyết định sẽ nâng cấp khả năng kháng nhiệt cho khiên của Theresia và cả làm cho Igarashi một chiếc khăn nữa. Sau đó sẽ nâng cấp khẩu súng cao su của tôi.
“Atobe, anh quyết được chúng ta sẽ làm gì chưa?” Igarashi hỏi.
“Rồi. Cô có hay đeo khăn không?”
“Cũng thỉnh thoảng… Anh định làm cho tôi một cái sao?”
“Trang bị có diện tích bề mặt càng lớn thì càng cần độ chịu nhiệt cao, nhưng sau đấy chúng ta còn định mua áo giáp nữa. Tôi muốn quân tiên phong và trung vệ phải có trang bị kháng nhiệt trước,” tôi trả lời. Không biết hôm nay chúng tôi có chạm mặt con quái vật nào biết dùng hoả lực không, nhưng nhận trang bị chịu lửa cũng chẳng thiệt gì. Tôi muốn chuẩn bị kĩ để đội mình có thể sẵn sàng phòng thủ trước những đòn tấn công như thế.
“Được rồi, cứ để cái xác lại cho Công xưởng và Trung tâm phân tách Rikerton này. Nó sẽ tốn chút thời gian đấy, nên anh có thể tranh thủ đi làm việc riêng của mình,” Rikerton vừa nói vừa làm thủ tục trên giấy tờ, còn Melissa đem xác Redface ra sau xưởng. Tôi không rõ có phải vì nó là vật phẩm hiếm hay không, nhưng đôi mắt cô đã sáng ngời sống động hơn trước.
Điểm đến tiếp theo là quầy vũ khí. Tôi muốn thử đi tìm cô Thương nhân Madoka xem sao. Hi vọng là cô ấy vẫn còn ở trước cổng mê cung.