Vài ngày sau cơn thịnh nộ của ta tại Lễ Diễu Hành Đám Cưới của Victoria.
Ta đi đến một nhà thờ đổ nát ở ngoại vi thủ đô hoàng gia.
Chị gái của ta, khi còn mang thai đã từng đi nhà thờ này mỗi ngày để cầu nguyện cho ta sẽ đánh bại quỷ vương.
“Nhà thờ này được xây nên bởi vị thánh có liên quan tới số mệnh của các cuộc chiến. Chị tin ngài sẽ bảo vệ cho em.”
Chị gái ta cười dịu dàng bảo thế.
Trong khi chị đang cầu nguyện trước bàn thờ, những tên đàn ông do Victoria gửi tới đã tấn công chị.
Tại nơi bụng chị bị xé toạc, vẫn còn lại vết tích của máu.
Ta nghiêng người về chỗ đó, đặt một bó hoa.
“...”
Ta nhắm mắt, im lặng trong giây phút.
Sau rồi ta chậm rãi đứng dậy, bước về lối ra nhà thờ.
Cơ thể trần truồng đáng kinh tởm của một người đàn ông nằm sõng soài trên ghế lọt vào tầm nhìn ta, nhưng ta cũng không tránh mắt đi chỗ khác.
Khi ta rời nhà thờ, ta giơ tay lên, tung ra một phép thuật hệ bóng tối.
“Lửa Địa Ngục.”
Một ngọn lửa đen đúa bắn thẳng vào nhà thờ tựa như con rắn đang di chuyển.
Cái nơi tồi tệ này phải bị thiêu cháy.
Bao bọc bức tường, nối lên trần nhà, ngọn lửa lan rộng trong tích tắc.
Ta nhìn nhà thờ bốc cháy, khí nóng làm dao động cả mái tóc. Chợt lúc ấy-
“...!”
Ta cảm thấy dấu hiệu của một thứ gì đó, bèn ngẩng mặt lên.
Ngay tức khắc, ta nín thở trong kinh ngạc.
Một hình dáng rõ ràng, lơ lửng ở một nơi xa xăm.
Đó là một cô gái có mái tóc dài.
Cô ấy mặc chiếc váy một mảnh nhạt màu mà cô yêu thích. Trên tóc cô đính món trang sức nho nhỏ được chồng tặng. Trên cái bụng lớn, cô đặt tay lên những gì muốn bảo vệ, chở che.
“... Chị"
Ta lắc đầu và cười.
“Hahaha! Hahahahahahahahaha! Có vẻ cuối cùng mình đã bị ảo giác rồi!”
Ta bắt đầu ôm bụng cười.
Mà điều đó không quan trọng.
Lương tri chỉ là một vật cản trên con đường báo thù của ta.
Ảo ảnh người chị gái nhìn ta với vẻ mặt lo lắng, y như khi ta còn sống.
Kể từ ấy, ta quyết định tận hưởng cái sự đồng hành ảo tưởng của gia đình do chính mình tạo ra.
“Chị. Hiện tại thành phố đang rơi vào hỗn loạn. Người dân bắt đầu mất niềm tin vào công chúa. Bởi vì họ đã thấy được bộ mặt thật của cô ta. Victoria thậm chí đã triệu tập những nhà trị liệu giỏi nhất vương quốc để chữa trị, nhưng đương nhiên, dạ con cô ta đã không bao giờ trở lại.”
『……….』
“Ở lại thị trấn một thời gian là một ý tưởng hay. Em có thể thấy được nhiều thứ, đó thật sự là một kiệt tác! Chị cũng thấy, phải không chị...?”
『……….』
Ảo ảnh người chị của ta vẫn giữ im lặng. Chẳng la rầy hay trách mắng ta.
Đúng như mong đợi từ ảo ảnh do bản thân tạo ra. Thật tiện lợi cho ta.
“Em đã làm phép với tất cả mọi người trong thủ đô, nên chúng không thể ra ngoài được. Em không muốn bất cứ con chuột nào có thể chạy thoát.”
『……….』
“À, tên linh mục đã bán đứng chị. Em đã giết hắn một cách thích đáng.”
Lễ cưới của công chúa.
Ta đang đề cập đến thằng tên Gustav, vị linh mục thứ ba trong buổi lễ.
Gustav có vị trí cao, là linh mục hạng một hạng hai trong vương quốc, và còn được cho là sẽ trở thành Đại Tư Tế.
Tên Gustav đó chính là thủ phạm đã cung cấp tin cho Victoria là chị ta sẽ đến nhà thờ này.
Bởi vì hắn đã yêu cầu chị ta đến nhà thờ, nhận thức rõ chị sẽ bị giết ở đó.
Chị của ta đã bị giết, trong nỗi sợ hãi và cơn tuyệt vọng bên trong chính ngôi nhà của Chúa...
“...”
Ta kìm nén cơn tức giận, bật cười và ngẩng đầu.
“Chị. Đó quả là màn trình diễn bắt mắt, nhỉ? Em đóng giả linh mục và qua mặt ngay dưới mũi công chúa. Em cũng có thể làm điều đó theo cách ngược lại, nhưng thế thì chán lắm.”
Ta đã biết từ ba vị linh mục rằng họ sẽ nói lời chúc phúc trong lễ cưới, và rằng có một kẻ thù đáng ghét trong số họ.
Ta quyết định tận dụng nó cho vở diễn của mình.
“Kết quả mĩ mãn! Cái vẻ mặt của Victoria khi em cởi bỏ áo choàng ấy!”
Tôi cất lớn giọng, nói với ảo ảnh người chị gái.
"Hahaha, nhớ lại thôi đã làm em cười mãi rồi! À, nhắc mới nhớ chị ạ, việc giết và thay thế tên linh mục thứ ba cũng là một kiệt tác khác.”
Gustav, mặc dù là một vị linh mục, lại sống như ông hoàng trong một dinh thự lớn.
Tất cả tài sản của chúng đều có được thông qua sự bóc lột bất công. Không thể tha thứ.
Khi những tên lính gác đang say sưa uống rượu, ta giết từng đứa một, cũng như với các thành viên trong nhà hắn. Gustav khuôn mặt đỏ bừng, đi đến trong đêm hôm khuya khoắt.
Ban đầu tên Gustav vẫn không tin là ta còn sống.
Mày tự gọi mình là linh mục, vậy mà lại không tin vào sức mạnh của nữ thần?
Trước hết ta cướp lấy áo choàng thầy tu của hắn.
Gustav, trần như nhộng, bắt đầu la hét, trán dí xuống đất van xin tha mạng trong tuyệt vọng.
“Tiền? Ngài muốn tiền đúng không!? Ngài muốn bao nhiêu, tôi cho hết! Tài sản thu được từ các tín đồ! Tôi sẽ dâng cho ngài đàn bà nữa! Ngài muốn gì tôi cũng có thể đáp ứng! Có được quyền lực và vị trí như tôi rất dễ! Nhưng làm ơn tha mạng cho tôi...!”
Hắn ta kêu la bằng những thứ ngu xuẩn đó.
Tiền tài? Phụ nữ? Hắn là thằng ngu à?
Tao đếch care mấy thứ ấy.
Gustav mặt xanh mét khi ta nói ra ước vọng của mình.
Ta lôi Gustav vào trong vườn, treo ngược hắn lên, trấn nước hắn đến chết.
Khi hắn giết các tín đồ không dâng lễ vật, đây chính là phương pháp hắn ưa thích.
Hắn bị tra tấn y như những gì hắn đã làm, rồi bị thiêu cháy trong nhà thờ - nơi chị ta bị giết.
“Một kết thúc đẹp cho những kẻ như hắn, nhỉ? Mà, em cho là chị không nghĩ thế. Rốt cho cùng, chị quá tốt bụng.”
『……….』
“Nhưng đừng bận tâm, em không có cảm giác như mình đã diệt trừ cái ác bằng sự trừng phạt này đâu.”
Ta chẳng có một lý do tốt đẹp. Ta sẽ không nói những điều kiểu như mình làm vì một ai đó.
Ý thức công lý à. Bây giờ, những từ ấy vẫn còn nằm trong trái tim ta, với tư cách là mục tiêu trả thù.
Ta chỉ sử dụng ma thuật hắc ám cho cái lý do đã mang ta trở lại thế giới này.
Đúng vậy, ta nhất định sẽ báo thù.
Không thương xót bất cứ kẻ nào.
Bất kể chuyện gì xảy ra, không đời nào ta tha thứ cho bọn chúng.
Thứ đáng sợ hơn cả tử thần chính là bản thân tử thần.
Nếu như có điều gì tồn tại mà chúng sợ hơn cả cái chết, sau khi ban cho chúng, cuối cùng ta sẽ ra đòn kết liễu.
Ta sẽ giết tất cả những kẻ ta hận bằng mọi giá.
Đồng điệu với cảm xúc của ta, ngọn lửa bùng lên càng dữ dội.
Tại nơi mà tất cả tội lỗi được tha thứ, nhuốm màu những điều xấu xa, bốc cháy.
Sau một tiếng vang, nhà thờ đổ sụp.
Ta lặng lẽ quan sát cảnh tượng, và rồi nhận ra, hình bóng chị đã biến mất tự lúc nào.
“... Em đi nhé, chị.”
Gửi lời chào tạm biệt tới ảo ảnh, ta quay lưng với ngọn lửa và bắt đầu bước đi.
Kể cả điều duy nhất chờ đợi ta ở cuối con đường này là hư vô, ta cũng sẽ không ngừng lại.
“... Tốt lắm. Vén bức màn hồi thứ hai lên nào...!"