The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Tạm ngưng)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 82

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

78 4132

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

22 61

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

(Tạm ngưng)

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

Hozumi Mitaka

Thay vì những trận quyết đấu nảy lửa, Alex lại bắt đầu chuỗi ngày dở khóc dở cười tại học viện, nơi anh phải tìm cách "kết duyên" cùng dàn harem công chúa hùng mạnh này. Một câu chuyện fantasy học đườ

3 20

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

161 1662

WN - Chương 01: Vòng tay

Trước mặt tôi là một con thú đen tuyền đứng bằng bốn chân.

Vệt trắng hình lưỡi liềm trên ngực nó cho biết rằng nó chính là gấu đen châu Á.

Khi còn nhỏ, mỗi lần thấy chúng trên TV là tôi lại nghĩ ‘Gấu trông đáng sợ thật’. Nhưng bây giờ tôi lại nghĩ ‘Nó nhỏ hơn mình tưởng’.

Nhưng chung quy lại nó vẫn là gấu.

Thông thường mọi người chắc chắn sẽ bỏ chạy ngay hoặc là giả chết.

Nhưng tôi thì khác.

“Đến đây đi!!”

Hạ thấp tư thế xuống, tôi trừng mắt nhìn con gấu đang đứng lên và vung bàn chân to lớn vào người tôi. Dính phải đòn đó thì chết là cái chắc.

Nhưng mà tôi không chọn cách né tránh mà giơ tay trái lên đỡ.

“Nặng quá!”

Một lực tác động mạnh mẽ truyền đến tay trái tôi, nhưng mà cơ thể tôi vẫn đứng vững.

Con gấu cố lùi lại, tôi không chắc nó định làm gì, nhưng mà nó không thể chạy đi được bởi vì tôi đang giữ chân nó.

“Nhận lấy này!!”

Vẫn giữ chặt chân nó, tôi vung chân đá thẳng vào bụng nó.

“Grugh!!”

Con gấu rống lên rồi ngã xuống. Tôi đá thêm một cú vào mặt nó khiến nó ngã ra sau rồi nằm bất động.

“Phù… Chắc là xong rồi nhỉ…”

Người bình thường chắc chắn không thể hạ gục một con gấu bằng tay không được.

Nhưng mà tôi không phải là người bình thường.

Ma pháp.

Đây là thứ chỉ xuất hiện trong truyện tranh và các trò chơi, nhưng giờ nó lại tồn tại ngoài đời thực.

Tôi đã dùng ma pháp, hay đúng hơn là dùng ma lực để cường hóa khả năng thể chất của mình và nhờ đó hạ gục được con gấu này.

Nếu không thì tôi chắc chắn đã toi đời sau cú đấm đầu tiên của nó rồi.

“Tsukasa này, cháu đã bắt được con lơn rừn – khoan đã, đó là gấu sao!?”

Một giọng nói vang lên phía sau tôi. Tôi quay lại và thấy ông tôi đang nhìm chằm chằm con gấu với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Ông này, ông phải cảnh báo với cháu là có gấu ở quanh đây chứ”, tôi phàn nàn với ông, người vẫn còn đang sốc.

“Gấu có mặt ở khắp các ngọn núi ở Nhật Bản mà. Cháu không biết sao?”

“Không ạ. Ở trường con không được dạy về điều này”

“Đó là lí do mà mấy đứa trẻ thành phố…”

Thành phố sao?

Tôi là đứa trẻ ở tỉnh thì đúng hơn. Mà dù sao thì.

“Cháu tình cờ gặp nó khi đang đi tìm lợn rừng. Mà thịt gấu có ăn được không ông?”

Ông đã bảo tôi lên núi bắt một con lợn rừng về để ông nấu.

“Ai biết được? Lỡ ăn nó xong bị đau bụng thì sao, tốt nhất là không nên thử”

“Vậy tối nay chúng ta ăn gì đây?”

Tôi là một chàng trai 16 tuổi đang phát triển nên không thể nhịn ăn tối được.

“Ừm, ta nghĩ là tối nay chúng ta ăn cà ri ăn liền thôi”

“…Nếu ông có thứ đó thì ngay từ đầu ông không nên kêu cháu lên núi bắt lợn rừng chứ!”

Tôi rất thích ăn cà ri đó.

“Ta định cho cháu trai của mình nếm thử thịt lợn rừng. Mà thôi, chúng ta quay về nhà nào”

Tôi định đặt sẵn bẫy rồi mới về nhưng mà cơn đói đã chiến thắng nên chỉ đành theo ông đi về.

Chúng tôi trở về căn nhà giữa rừng và cùng ăn cà ri ăn liền với cơm mua ngoài cửa hàng.

“Ngon thật đấy…”

Nó có vị ngon hơn ở nhà.

“Ăn ở ngoài thiên nhiên đương nhiên sẽ ngon hơn rồi. Sẽ còn ngon hơn nữa nếu ăn kèm thịt lợn rừng đấy…”

Thật sao?

“Ông nội này, ông luôn sống như vậy sao?”

Tôi đã đến nhà của ông nội, người sống trong núi, sau khi bỏ nhà ra đi vì một vài lí do.

“Ta chỉ ở đây nửa tuần thôi. Nửa tuần còn lại ta sống ở một căn hộ trong thị trấn”

Gì cơ, ông còn có nhà ở thị trấn nữa à?

“Cháu có thể ở lại đây được không?”

“Tên ngốc này, hãy về nhà đi. Makoto và Giselle lo lắng cho cháu lắm đấy”

Makoto là tên bố tôi, còn Giselle là tên mẹ tôi.

“Lo lắng sao? Họ gọi cho ông lúc nào vậy?”

“Mới nãy thôi”

Ông nói rồi lấy điện thoại ra.

“Ông có cả điện thoại luôn à?”

“Đương nhiên rồi. Ở đây còn có cả wifi nữa đấy”

Tôi kiểm tra điện thoại của mình và đúng là có tín hiệu wifi thật.

“Nhưng cháu đang nghĩ đến cuộc sống tách biệt với xã hội hiện đại mà…”

“…Cháu thực sự muốn trở thành NEET chỉ vì trượt kì thi đầu vào cao trung sao? Nếu muốn ẩn mình thì ít nhất thì hãy làm điều đó ở trong phòng chứ không phải ở trên núi đâu”

“Phòng cháu không có khóa… Hơn nữa, hàng xóm sẽ chỉ chỏ vào cháu rồi nói ‘Đó là tên NEET của nhà Nagase’ đấy”

Không đời nào tôi chấp nhận chuyện đó, trông thật đáng thương hại.

“Sao cháu không học thêm một năm rồi thi lại? Hoặc là kiếm việc làm đi chứ”

“Ugh… Cháu không muốn làm bạn cùng lớp với đàn em của mình đâu, cháu cũng không muốn bỏ học”

“Cháu đúng là ích kỷ nhỉ… Mà tại sao cháu lại trượt thi đầu vào cao trung được vậy?”

“Cháu không học giỏi cho lắm”

“Makoto và Giselle cũng nói là điểm của cháu tệ lắm”

A, thôi nào…

“Chuyện đó không liên quan gì đâu. Họ muốn cháu học trong một trường tư thục tốt, nhưng mà cháu thực sự không thể theo kịp những người tài giỏi đó được, thậm chí cháu còn không vượt qua kì thi đầu vào nữa”

“Trời ạ…”

“Nên là cháu đã nhắm đến một trường kém hơn một chút. Chỉ một chút thôi”

“Vậy là cháu đã chọn sẵn ngôi trường dự bị đó làm nguyện vọng chính và không chuẩn bị gì cả, để rồi trượt luôn cả trường đó, có đúng không?”

À thì….

“Ông hiểu như vậy cũng đúng”

“Cháu đúng là ngốc quá mà… Một tên ngốc tệ hại… Sao cháu có thể là một tên ngốc như vậy trong khi Touko lại thông minh vậy chứ”

Touko là em gái sinh đôi của tôi.

“Đừng nhắc đến em ấy nữa. Em ấy đã lấy hết những thứ tốt đẹp rồi”

Đặc biệt là trí thông minh.

“Thật sao? Makoto và Giselle đã nói là cháu ấy rất chăm chỉ mà”

“Ông nội này, kể cả muốn chăm chỉ thì ít nhất cũng phải có tí tài năng chứ. Mỗi khi ngồi vào bàn học là đầu cháu lại ong ong đấy”

Tôi luôn cảm thấy chóng mặt mỗi khi mở sách ra.

“Nghe tệ thật… Thế tại sao cháu lại đến đây?”

“Cháu muốn trở thành pháp sư giống như ông nội. Cháu cũng có thể đánh bại một con gấu nữa”

Tôi đúng là đã đánh bại một con gấu.

“Cháu biết đấy… Ta giống với một ông già miền núi hoặc thợ săn hơn chứ không phải là pháp sư đâu”

“Cháu tuy không thể sử dụng các ma pháp thông thường nên cũng đành chịu. Nhưng mà cháu rất tự tin vào khả năng thể chất của mình đó”

Tôi có một lượng ma lực khá lớn nhưng mà nó chỉ được sử dụng để tăng cường khả năng thể chất. Tôi không thể sử dụng được các ma pháp thông thường.

Bởi vì nó khá là phức tạp.

“…Nếu cháu đã nói mình không có tài năng về ma pháp thì cháu cứ sống một cuộc sống bình thường là được rồi”

Bố mẹ đã dạy tôi ma pháp từ khi còn nhỏ, nhưng do nó quá khó hiểu nên tôi đã nhanh chóng từ bỏ việc học ma pháp.

“Do không thể sống một cuộc sống bình thường được cho nên cháu mới muốn đổi sang làm pháp sư”

“Cháu thậm chí còn không dùng được hỏa ma pháp đúng không?”

“Mỗi người đều có một thế mạnh riêng, giỏi một lĩnh vực khác nhau mà ông”

Trời, tôi thông minh thật.

“Điểm tốt duy nhất của cháu chính là luôn tích cực đấy. Dù vậy cháu cũng rất giỏi trong việc tự bào chữa cho mình…”

“Điều đó không quan trọng đâu. Quan trọng là từ giờ trở đi, cháu trông cậy hết vào ông đấy”

“Về nhà đi”

Ể…

Không phải là lúc này ông nên nói ‘Haizz, cũng không còn cách nào khác sao’ ??

“Sao vậy ông?”

“Nếu cháu thực sự muốn trở thành một pháp sư thì cháu nên nói với bố mẹ biết đã”

“Nhưng cháu đã bỏ nhà đi mà…”

Giờ đã là cuối tháng 4 và vẫn còn đang trong Tuần lễ vàng.

Có nghĩa là bố mẹ và em gái tôi đang được nghỉ làm và nghỉ học, điều đó khiến tôi cảm thấy không thoải mái trong chính ngôi nhà của mình, thế nên tôi đã bỏ đi.

“Cháu đã để lại lời nhắn là sẽ đến thăm ta, thế cũng gọi là bỏ nhà đi được à?”

Được chứ, nhỉ?

“Mỗi bữa ăn tối đối với cháu đều như đi trên đống đinh vậy. Lần trước, bố cháu còn hỏi cháu có muốn chơi ném bóng bắt bóng hay không nữa chứ”

Bố nghĩ tôi đã bao nhiêu tuổi rồi chứ?

“Vậy là hai người họ đối xử với cháu như trẻ con à?”

“Vâng, chính xác ạ. Nên ông hãy cho cháu ở lại đây đi ạ. Ít nhất là đến khi Tuần lễ vàng kết thúc”

“Ừm, ta cũng muốn đồng ý lắm, nhưng mà ta có công việc cần phải ra nước ngoài rồi…”

Hả?

“Công việc sao? Công việc liên quan đến ma pháp ạ?”

“Cũng gần như vậy”

Thật luôn…

“Liệu cháu có thể giúp không?”

“Nó không có liên quan gì đến đánh nhau đâu”

Thế thôi vậy.

Tôi quá vô dụng cho những việc không liên quan đến chiến đấu.

“Vậy, cháu ở lại đây một mình có được không ông?”

“Không, hãy về nhà đi”

“Không đời nào, ở nhà cháu chẳng có gì để làm cả”

Hôm nọ, tôi gần như đã khóc khi phải xem chương trình giáo dục trên TV.

“Đúng là một đứa cháu trai hư hỏng mà… Được rồi, ta có ý này”

“Ý gì ạ?”

Ông định dạy tôi ma pháp sao?

“Tsukasa… Cháu có thực sự muốn trở thành pháp sư không?”

“Có ạ”

“Đó sẽ là một đường đầy khó khăn và khắc nghiệt đó. Sống một cuộc sống bình thường sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, giống với bố của cháu”

Bố có thể sử dụng ma pháp, nhưng ông ấy đã chọn làm một nhân viên văn phòng bình thường.

“Cháu chấp nhận ạ”

“Đã chắc chắn chưa? Cháu sẽ không hối hận chứ?”

“Không ạ”

“Hmm… thế cầm lấy cái này đi”

Ông nội đưa cho tôi một chiếc vòng tay.

“Đây là gì ạ?”

“Cánh cổng dẫn cháu đến với thế giới ma pháp đấy”

Wow…

Trông nó có vẻ đắt tiền.

Liệu có hợp với tôi không nhỉ?

“Nếu cháu thực sự muốn trở thành pháp sư, thì hãy đeo nó và… Này, đợi ông nói hết đã chứ”

Tôi đã đeo nó vào tay trái luôn rồi.

“Hử? Cháu không nên đeo nó ạ? Chờ đã!! Sao cháu không tháo nó ra được!! Lẽ nào đây là vòng tay bị nguyền ạ?!?”

Nó không thể tháo ra dù tôi có làm gì đi nữa.

“Cháu thực sự là một tên ngốc mà… Cháu có thực sự là con trai của gia đình danh giá La Forge không vậy?”

La Forge là tên thời con gái của mẹ tôi.

Em gái tôi sắp trở thành một pháp sư La Forge và sẽ lấy tên là Touko La Forge.

“Ai quan tâm đến một gia đình tên nghe như một loại sôcôla hay rượu vang chứ? Quan trọng hơn là cái vòng tay này là sao vậy ông!?”

“Haizz… Cái vòng tay này sẽ giúp cháu trở thành pháp sư. Nhưng một khi đã đeo vào thì sẽ không thể tháo ra được nữa. Nếu cháu không nghiêm túc với việc trở thành pháp sư thì hãy từ bỏ ngay đi. Còn nếu cháu đã nghiêm túc rồi thì hãy đeo nó vào và đi trên con đường đầy gian khổ phía trước. Đây là bước ngoặt trong cuộc đời cháu đấy”

“Lẽ ra ông nên nói với cháu trước chứ!”

Tôi đã đeo nó luôn rồi còn đâu.

“Ta rất yêu cháu, cháu trai của ta à, nhưng mà bây giờ ta thật sự muốn tát cho cháu vài cái đấy…”

Cháu xin lỗi.

“Cháu rất muốn trở thành một pháp sư… nhưng mà cái vòng tay này thì có liên quan gì ạ? Nó chỉ là một cái vòng tay không thể tháo ra được thôi mà?”

Nó không có tí sức mạnh ma pháp nào.

Kể cả tôi cũng có thể nhận ra điều đó.

“Cháu có thể ở lại tối nay, nhưng hãy quay về nhà vào sáng mai, khi đó cháu sẽ hiểu”

“Thật sao ạ??”

“Ừm, cháu sẽ phải đối mặt với khó khăn, gian khổ, nhưng rồi cháu cũng sẽ ổn thôi. Có thể cháu không giỏi kiểm soát ma pháp vì là một tên ngốc, nhưng cháu lại có một lượng ma lực vô cùng to lớn. Ta tin rằng không ai xứng đáng làm một pháp sư hơn cháu đâu”

Thật sao?

Tôi rất tự tin về ma lực của mình.

Nhưng tôi lại không giỏi kiểm soát nó…

“Dù sao thì, ông có cục sạc không ạ? Cháu muốn xem vài video xem cho đỡ chán”

Dù gì thì cũng chỉ mới có 6 giờ thôi, vẫn còn quá sớm để đi ngủ.

“Mấy đứa trẻ thời hiện đại đúng thật là… Cứ dùng máy tính bảng của ta đi, dạo này ta khá thích xem anime nên đã mua nó đấy”

Thế ông cũng hiện đại khác gì cháu đâu.

- - -

“Hmm?”

Tôi thức dậy với chút cảm giác lạnh lạnh.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ cho tôi biết là trời đã sáng rồi.

“Ông ơi, mấy giờ rồi ạ?”

Tôi hỏi trong khi đang cuộn tròn trong chăn, nhưng không có ai đáp lại.

“Hử?”

Thật kì lạ khi mà tôi lại dậy sớm hơn ông.

“Đã 9 giờ rồi sao… Ông đã đi ra ngoài rồi à?”, tôi kiểm tra điện thoại rồi nhìn quanh nhà, có một tờ giấy được gấp gọn trên chiếc đệm ông ngồi đêm qua. “Một tờ giấy sao?”

Tôi đứng dậy, đi tới chỗ chiếc đệm và nhặt tờ giấy lên xem.

“Tsukasa này, ông phải đi rồi. Khi cháu thức dậy thì nhớ về nhà nhé”

Có vẻ như ông đã rời đi lâu rồi.

“Ông nên gọi cháu dậy chứ…”, tôi lẩm bẩm, rồi nhìn thấy những chữ cái xuất hiện ở phần trống của tờ giấy.

“Nhân tiện thì, ta có đánh thức cháu dậy đấy nhé. Nhưng cháu nói là còn buồn ngủ quá nên không dậy được”

À, ông ấy đúng là pháp sư mà.

“Haizz… Có vẻ là mình phải về nhà thôi”

Tôi ném tờ giấy sang một bên, thay đồ và rời khỏi nhà.

Sau khi đi bộ xuống núi, tôi lên tàu đến ga gần nhà nhất.

Tôi nên làm gì khi về tới nhà đây?

Chắc là tôi sẽ cho mẹ xem cái vòng tay này và nhờ bà ấy phá bỏ lời nguyền vậy. Phiền phức thật.

Tôi vỗ nhẹ cái vòng tay trên tay trái của mình rồi đi bộ về nhà.

Khi vừa đến nơi, thì tôi thấy một chiếc xe màu đen đậu trước nhà, xe này trông khá lạ.

“Hử?”

Nhà tôi có khách đến thăm à?

Tốt nhất là một NEET như tôi không nên gặp họ. Chắc tôi sẽ đi đâu đó giết thời gian vậy…

Ngay lúc đó, một người phụ nữ tóc vàng lao ra khỏi cửa.

Đó là mẹ của tôi, một người gốc nước ngoài.

“Tsukasa!”, bà ấy gọi tên tôi rồi vẫy tay gọi tôi lại gần.

“Có chuyện gì vậy mẹ? À, con đã về rồi ạ”

“Con rốt cuộc đã đi đâu vậy hả?”

Hả??

“Con đã để lại lời nhắn là con sẽ đến chỗ ông nội rồi mà. Không phải là hôm qua ông đã liên lạc với mẹ rồi sao?”

“Ông con đâu rồi?”

Bà ấy có đang nghe không nhỉ?

Cuộc trò chuyện này hình như không ăn khớp với nhau tí nào thì phải.

“Ông nói ông có công việc, nên con mới về nhà”

“Mẹ hiểu rồi…”, mẹ cúi mặt xuống.

Thật sự thì, chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Xin thứ lỗi, cậu có phải là Tsukasa không?”

Người đàn ông với bộ râu trắng trông rất ấn tượng, bước ra từ cửa nhà tôi.

“Đây là ai vậy? Người quen của mẹ hả?”, tôi hỏi mẹ.

“Tsukasa, vào trong nhà đi”

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Vâng”, tôi đáp lại rồi đi vào trong nhà. Mẹ và người đàn ông bí ẩn kia cũng đi theo.

“Con về phòng cất đồ đạc rồi xuống phòng khách nha”

“Vâng”, tôi quyết định sẽ nghe lời mẹ vì trông bà ấy rất nghiêm túc, dù bình thường lúc nào cũng mỉm cười.

Ở hành lang, tôi thấy cô em gái song sinh của mình, Touko, trông có vẻ lo lắng.

“Yo”

“Anh đã làm gì sao, anh hai?”, Touko hỏi tôi.

“Anh chịu. Anh mới từ chỗ ông về, em có biết người đàn ông đó là ai không?”

“Ông ấy là hiệu trưởng của Học viện Ma pháp đó”

Học viện Ma pháp?

Đó là chỗ nào vậy?

“Chưa từng nghe qua”

“Tsukasa! Nhanh lên và xuống đây ngay”

Tiếng mẹ gọi tôi từ dưới nhà.

“Trời ạ, con xuống ngay đây! Touko này, giúp anh ném cái túi này vào phòng đi”, tôi đưa túi cho Touko rồi đi xuống phòng khách.

Trong phòng khách, không chỉ có mẹ và người đàn ông bí ẩn kia, cả bố tôi cũng ở đấy.

“Có chuyện gì ạ? Con đang định đi tắm”, tôi nói rồi ngồi xuống.

“Tsukasa, để ta giới thiệu một chút, ta là Gustav Lindenberg, hiệu trưởng của Học viện Ma pháp”, người đàn ông đó cúi chào rồi tự giới thiệu bản thân.

“Tôi là Nagase Tsukasa… À mà, Học viện Ma pháp là gì vậy?”, người đàn ông có vẻ rất bất ngờ với câu hỏi của tôi.

“Hai người vẫn chưa nói với cậu ấy sao?”, ông ấy nhìn về phía bố mẹ tôi.

“Ừm, Tsukasa nó không muốn trở thành pháp sư…”

“Và nó cũng không hứng thú gì với việc học hành…..”

Bố mẹ tôi trả lời một cách ngượng ngùng.

“Ra là vậy à…”

Cuộc trò chuyện này là sao vậy?

Tôi cảm thấy mình hơi lạc lõng…

“À, nhân tiện thì, con đã quyết định sẽ trở thành một pháp sư rồi”

“Gì cơ!?”

“Thật sao!?”

“À vâng ạ, dù gì thì con cũng không còn gì khác để làm nữa”

“B-bố hiểu rồi…”

“Nhưng mà trước đây con từng kiên quyết phản đối mà…”

Ai rồi cũng sẽ khác mà.

“Thế, Học viện Ma pháp là gì ạ? Con chưa từng nghe ai nói đến”

Nó là một ngôi trường sao?

“Tsukasa này, cậu hẳn cũng biết là trên thế giới này tồn tại các pháp sư đúng không?”, người đàn ông hỏi tôi.

“Đương nhiên ạ, bố mẹ và em gái tôi cũng là pháp sư mà. À, chắc là bố tôi không tính nhỉ?”

“Nói chung chung thì bố cũng được tính là một pháp sư đấy”

À, ra là vậy sao…

“Ừm thì, tôi không biết cụ thể lắm, nhưng tôi biết là các pháp sư có tồn tại. Tôi cũng có thể sử dụng ma pháp cường hóa”

“Ta hiểu rồi… thế thì ta sẽ nói nhanh thôi. Như cậu đã biết thì trên thế giới này tồn tại các pháp sư. Các pháp sư đã xuất hiện từ thời kỳ săn phù thủy, họ cố trốn thoát khỏi những cuộc săn lùng đó, rải rác khắp nơi trên thế giới và tồn tại tới ngày nay”

Thời kỳ săn phù thủy sao? Tôi không biết đến chuyện này đấy.

“Vậy, ý ông là gì?”

“Những pháp sư đó đã tạo ra một thế giới song song để trốn khỏi cuộc săn lùng”

Thế giới song song sao?

“Ý ông là sao?”

“Họ đã tạo ra một thế giới khác tách biệt với thế giới này và chuyển đến đó sống. Thế giới đó là nơi sinh sống của các pháp sư và có một ngôi trường dạy ma pháp. Đó chính là Học viện Ma pháp”

“Và, ngài chính là hiệu trưởng của học viện đó sao?”

“Chính xác”

Ồ…

“Tôi không biết điều đó đấy”

“Ta cũng khá bất ngờ khi biết em gái cậu, Touko, cũng học ở học viện đấy”

Hả!? Thật sao!?

À dù sao thì, lúc nãy em ấy cũng nói là biết người đàn ông này và cũng nói ông ta là hiệu trưởng của Học viện Ma pháp mà.

“Sao hai người không nói cho con biết vậy?”, tôi quay sang nhìn bố mẹ.

“À… Tsukasa… con…ừm….”

“Ừm……”

À, tôi đã trượt kì thi đầu vào cao trung và trở thành NEET mà. Nếu bố mẹ nhắc đến em gái tôi chỉ khiến tôi cảm thấy tệ hơn thôi.

“Con xin lỗi….”

Không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề.

“Ừm…, có chuyện gì sao?”, hiệu trưởng, người không biết chuyện gì đã xảy ra nhìn chúng tôi với vẻ bối rối.

“Không có gì đâu… Vậy, điều gì đã mang ngài đến đây vậy? Tôi có nên gọi Touko ra đây không?”

Sao họ lại gọi tôi ra đây nhỉ?

Touko đã gây ra rắc rối gì sao?

“Không cần đâu, ta đến đây là vì cậu đấy. Tsukasa, cậu đã ở cùng ngài Kiyoshi đúng không?”

Kiyoshi là tên của ông nội tôi.

“Đúng vậy, hôm qua chúng tôi ở cùng nhau trên núi”

“Ngài ấy bây giờ ở đâu rồi?”

“Ông ấy nói là có việc ở nước ngoài. Khi tôi thức dậy thì ông ấy chỉ để lại một tờ giấy và đã rời đi rồi. Thế nên tôi mới quay về nhà”

“Ra vậy…”, hiệu trưởng vuốt bộ râu dài của mình rồi rơi vào trầm tư.

“Có chuyện gì không ổn sao?”

“Hmm… Ngài ấy không nói gì với cậu sao?”

“Nói gì sao? Cụ thể là chuyện gì?”

Ý tôi là, chúng tôi đã nói với nhau rất nhiều chuyện mà.

Mặc dù hầu hết đều thúc bằng câu ‘Tên ngốc này…’

“Ngài ấy có nhắc gì đến vòng tay không?”

Vòng tay sao?

“Ý ngài là cái này sao?”

Tôi xắn tay áo lên để cho ông ấy xem chiếc vòng tay vàng.

“….Haizz”

“Ôi không….”

“Trời ạ….”

Cả ba người nhìn chiếc vòng tay sau đó đều nhìn lên trần nhà.

Hả!? Là sao chứ!?”