Khi chúng tôi vừa đi xuống đồi, Charl dừng lại trước một tòa học viện gần đó.
“Đây chính là toà D. Kể từ ngày mai cậu sẽ bắt đầu học ở đây”
“Đã hiểu. Charl này, cậu nhập học hồi tháng 4, đúng khộng?”
“Đúng vậy, tớ chính thức nhập học vào khoảng thời gian đó”
Chính thức?
“Ý cậu là sao?”
“Mọi người có thể đến đây bất cứ lúc nào họ muốn. Tớ đã đến đây từ khi còn nhỏ để tham gia các lớp học giả kim thuật rồi. Nên thực ra là tớ cũng theo học ở đây khá lâu rồi. Nhiều người ở đây cũng làm vậy giống tớ đấy. Mặc dù mỗi lớp đều có khoảng 30 học viên, nhưng khoảng một nửa trong số họ chỉ tham gia những lớp học mà họ thích thôi”
“Giả kim thuật sao?”
“Cậu không biết về nó à?”
“À, ừm, nó có liên quan đến việc bắt cóc trẻ em không?”
Để phục vụ cho mấy cái nghi thức hắc ám gì đó..
“Trời ạ… Nó chỉ là pha chế các loại thuốc thôi”
“Thuốc à…”
Tôi cũng không biết cái này luôn.
“Cậu có muốn một bình không? Nó có giúp ích cho cậu khi cậu cảm thấy không khỏe đấy”
Charl lấy ra một chiếc bình đựng chất lỏng màu xanh từ trong hư không và đưa cho tôi.
“…Này, hiệu trưởng lúc nãy cũng làm như vậy. Nó là kiểu ảo thuật hay gì à?”
Ban nãy hiệu trưởng cũng lấy bộ đồng phục và chìa khóa từ trong hư không ra đưa cho tôi.
“À… nó là ma pháp không gian đấy”
Ồ …
“Lớp nào dạy cái này vậy?”
“Cái này là ma pháp cơ bản thôi, nên nó cũng là một phần trong giáo trình nhập môn đấy. Tớ nghĩ là hầu hết mọi người đều có thể sử dụng nó ngay từ khi nhập học”
“Không biết là tôi có thể dùng được nó không nhỉ? Mà thôi bỏ qua đi, vậy, tôi uống cái bình này nhé?”
Nó trông giống một loại nước uống thể thao… dù có màu xanh lam.
“Được chứ. Hãy uống nó khi cậu cảm thấy mệt mỏi. Nhưng nó chỉ hồi phục sức lực thôi chứ không có tác dụng chống lại virus hay gì đâu đấy”
Ừm, nếu bị nhiễm virus hay gì đó thì tôi chỉ cần đi bệnh viện là được rồi.
“Cảm ơn cậu nhé!”
“Nếu cậu có vấn đề gì, cứ nói cho tớ biết nhé. Tớ sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức có thể”
Cô ấy tốt bụng quá mặc dù trông hơi giống với một tiểu thư giàu có, kiêu ngạo của một gia tộc danh giá nào đó…
“Cậu học lớp C đúng không, Charl? Tôi có thể sang thăm cậu được không?”
“Hmm… Cậu có mang theo điện thoại không?”
“Có chứ”, tôi gật đầu rồi lấy điện thoại ra, nhưng ở đây không có tín hiệu.
“Không có tín hiệu sao… Chắc do đây là thế giới khác”
“Cậu không thể sử dụng nó ở đây được đâu. Nhưng khi về thế giới bên kia thì cậu có thể dùng nó, nên hãy trao đổi thông tin liên lạc với nhau nhé. Nếu cần gì thì cứ liên lạc với tớ”
Chúng tôi đã trao đổi thông tin liên lạc với nhau.
“Cảm ơn cậu nhé. À mà, lớp nào sẽ dạy ma pháp giải trừ vậy?”
“Ma pháp giải trừ sao? Nó được dạy vào năm ba đấy, nó là một phần của lớp nguyền chú học. Khóa học tiếp theo sẽ diễn ra vào năm ngày sau tại lớp A”
Charl lấy ra một tờ giấy từ trong hư không rồi đưa cho tôi xem. Đó là thời khóa biểu, đúng là có lớp nguyền chú học vào chiều thứ sáu.
“Tôi có thể đến lớp A để học khóa học này được không?”
“Được chứ. Dù không có nhiều người muốn tham gia các lớp khác ngoài lớp của mình đâu”
“Tuyệt thật… Nhưng mà nguyền chú học sao? Nghe có vẻ nguy hiểm đấy… tôi chỉ muốn học cách hóa giải lời nguyền thôi…”
“Cậu phải biết về nó thì mới hóa giải nó được chứ? Giống như bác sĩ cũng phải học về các loại bệnh thì mới có thể chữa được”
Cũng có lí đấy.
“Tôi hểu rồi…”
“Mà nguyền chú học sao? Nó khá là nâng cao và khó đấy”, Charl đưa ra lời cảnh báo.
Tất nhiên là vậy rồi…
“Tại tôi khá là hứng thú với nó nên chắc sẽ ổn thôi”
“Hmm… do công việc của cậu sao? À, dù sao thì nếu cậu muốn thì cứ tham gia vào là được. Cậu có muốn tớ học cùng không?”
“Cậu chắc chứ?”
“Dù sao thì đằng nào tớ cũng phải học mà, nên học trước cũng không sao cả. Với cả, chiều thứ sáu lớp tớ có tiết giả kim thuật, nên là hôm đó tớ rảnh”
Chắc là cô ấy đã tích lũy đủ tín chỉ rồi. Nhân tiện thì, lớp D chiều hôm đó có tiết lịch sử. Nên là tôi cũng sẽ cúp luôn.
“Tôi rất cảm kích nếu cậu đi cùng tôi đấy. Đi học một mình với các tiền bối năm ba có hơi đáng sợ…”
Tôi không hẳn là sợ họ đâu, nhưng mà tham gia lớp dành cho học viên năm cuối thì có hơi căng thẳng.
“Khác nhau về niên khóa không phải là vấn đề lớn đâu. Thực ra, học khác lớp cùng niên khóa căng thẳng hơn nhiều”
Lẽ nào là các lớp cạnh tranh với nhau ghê gớm lắm sao…
“Vậy sao, dù sao thì, cảm ơn cậu đã học cùng tôi nhé”
“Không có gì đâu”
Charl tốt bụng quá.
“Cảm ơn cậu rất nhiều vì ngày hôm nay nhé”
“Không có gì đâu. Hẹn gặp lại cậu vào thứ sáu”
Charl vẫy tay chào tôi rồi đi lên đồi.
À thì, tôi cũng đi lên hướng đó…
Tôi đang định về nhà, nên là tôi đi theo cô ấy luôn.
“……….”
“……….”
Chúng tôi đi trong im lặng cho đến ngã ba. Charl quay lại, khuôn mặt hơi ửng hồng.
“V-vậy chúc cậu ngày mai may mắn nhé! H-hẹn gặp lại cậu sau”
Cô ấy vẫy tay chào tôi một lần nữa rồi đi về phía kí túc xá nữ. Tôi nhìn theo bóng cô ấy vội vã chạy cho đến khi khuất bóng, rồi tôi mới bắt đầu đi về kí túc xá nam.
“Cô ấy đúng là một cô gái thú vị mà”
Quay trở về kí túc xá nam, tôi cất dép về chỗ cũ rồi đi lên cầu thang. Ở khu vực phòng chờ ở tầng trên, có hai người đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện với nhau.
“Ô, khuôn mặt mới này”
“Thật luôn”
Họ quay lại nhìn tôi khi tôi vừa bước đến.
“Tôi sẽ bắt đầu học vào ngày mai. Tôi vừa mới đi tham quan ban nãy”, tôi trả lời trong khi bước vào phòng chờ.
“Vậy sao? Cậu cũng sống ở kí túc xá à?”, cậu trai tóc vàng với vẻ mặt thân thiện hỏi cậu trong khi vén tóc mái sang một bên.
“Cũng gần như vậy”
Tôi không tính sẽ ở lại đây luôn, mà sẽ về nhà.
“Cậu ở phòng nào vậy?”, cậu trai mũm mĩm tóc nâu hỏi tôi.
“Phòng kia đấy”
“Ồ. Chúng ta là hàng xóm với nhau đấy”
“Còn phòng tôi thì ở bên kia hành lang”
Họ gật đầu khi tôi chỉ về phía phòng mình. Vậy là, phòng của anh chàng mũm mĩm này ở kế bên tôi, còn anh chàng tóc vàng kia thì ở bên kia hành lang.
“Tôi tên là Nagase Tsukasa. Nagase là họ của tôi”
“Vậy ra cậu là người Nhật Bản. Tôi là Cedric Seager, người thừa kế của gia tộc Seager danh giá đến từ nước Anh. Cậu đã nghe tới gia tộc tôi bao giờ chưa?”, Cedric lại hất tóc mái của mình sang một bên.
“À, tôi chưa nghe qua bao giờ hết. Còn cậu tên gì?”. Tôi nhìn anh chàng mũm mĩm kia.
“Này, cậu mới vừa phớt lờ cậu ta đấy à? Trông cậu ta rất chán nản đó”, anh chàng mũm mĩm chỉ vào Cedric, người đang vô cùng chán nản.
“Hãy nói những lời đó với các cô gái đó, nói với tôi làm gì”
“Vậy là… cậu thực sự không biết gì về gia tộc Seager sao? Chúng tôi cũng khá nổi tiếng đó”
Cậu ta cũng kiên trì thật đó…
“Lỗi tôi, lỗi tôi. Tôi chỉ mới bắt đầu bước vào thế giới pháp sư thôi, cho nên vẫn chưa biết gì nhiều. Mà, nước Anh nằm ở đâu vậy?”
Châu Âu sao?
“Cậu nghiêm túc đấy à…? Nền giáo dục ở phương đông tệ đến vậy sao?”, Cedric nhìn tôi với vẻ kinh ngạc.
“Không thể nào, những người Nhật mà tôi biết đều thông minh cả. À, ngoại trừ Akabane ra…”, anh chàng mũm mĩm nói.
Akabane?
“Xin lỗi, tôi thậm chí còn không biết được một nửa số quốc gia nữa. Tôi chỉ biết đến Mĩ, Úc. À cả Nga nữa”
Và Pháp, chắc vậy.
“…Ừm, Cedric đừng bận tâm chuyện này nhé, cứ coi cậu ta là Akabane thứ hai là được rồi”
“…Ừm, cậu ta có khí chất giống Akabane thật”
Họ thì thầm với nhau trong khi nhìn tôi.
“Ồ, chờ đã. Tôi còn biết Trung Quốc và Brazil nữa. Canada tôi cũng biết”
“Được rồi, được rồi. Cậu chỉ biết mấy nước lớn và nổi tiếng thôi. Nhân tiện thì, tôi tên là Frank, Frank Hegelrich. Cậu chắc cũng chưa nghe nói đến đâu, nhưng mà đó là một gia tộc lâu đời của nước Đức”
Ồ…
Một gia tộc lâu đời, hẳn nó cũng là một gia tộc danh giá rồi.
“Vậy, Cedric và Frank… Hai người đang làm gì ở đây vậy?”
“Chúng tôi vừa từ thị trấn về, chỉ đang ngồi đây giết thời gian thôi”, Frank trả lời.
“Hai người không về nhà sao?”
“Chúng tôi chuyển đến đây sống luôn rồi”, Cedric giải thích cho tôi.
Vậy là vẫn có người chuyển đến ở hẳn kí túc xá luôn à…
“Còn cậu là về nhà đúng không?”
“Sao cậu biết vậy?”
Cedric chỉ vào chân trần của tôi.
“À, ở Nhật chúng tôi không đi giày trong nhà”
“Cái đó tôi biết. Cũng có vài học viên Nhật Bản ở đây mà”
“Thật sao?”
Tôi chỉ biết mỗi Touko thôi.
Nhưng em ấy có được tính là Nhật Bản không nhỉ, cái họ La Forge đó…
“Trong số những người bạn của tôi, có Akabane là người Nhật đó”
“Cậu ta là ai vậy? Cậu ta cũng đang ở trong kí túc xá này à?”
Tôi chưa nghe đến gia tộc Akabane qua.
“Không, cô ấy là một cô gái trong lớp của chúng tôi. Mà, cậu học lớp nào vậy?”, Cedric hỏi.
“Lớp D”
“Wow, chúng tôi cũng vậy đấy”, Frank trả lời tôi.
“Thật luôn à?”
Vậy ra chúng tôi là bạn cùng lớp với nhau.
“Đúng vậy, Akabane cũng ở lớp D đó. Nếu cậu thấy cô gái tóc đen lúc nào cũng ngó lên trần nhà, thì đó chính là Akabane đấy”
Nghe như con mèo vậy…
“Tôi sẽ cố bắt chuyện với cô ấy”
“Cậu nên làm vậy đó. Làm quen với những người đến cùng quốc gia với mình là ý tưởng hay đó. Hai người sẽ hòa thuận với nhau thôi”, Frank cười nói. Tôi chắc là cậu ta đang ám chỉ việc cả hai chúng tôi đều là những kẻ ngốc.
“Ở đây đúng là có nhiều kiểu người nhỉ”
“Đúng vậy, nhưng cậu cũng cẩn thận nhé, có một số người cậu tốt nhất nên tránh xa ra”, Frank cảnh báo tôi.
“Có một số người khá kiêu ngạo về gia tộc của mình…. Này, đừng nhìm chằm chằm tôi vậy chứ, nãy tôi đùa tí thôi”, Cedric đang tự biện hộ cho chính mình.
“Vậy, có những cái tên cụ thể nào mà tôi nên tránh xa không?”
“Công chúa băng giá, một cô gái giàu có kiêu ngạo và cả hội trưởng hội học sinh của lớp khác nữa”, Frank nói.
Ủa?
“Tôi không biết công chúa băng giá là ai, nhưng mà tôi có gặp hội trưởng hội học sinh rồi, ban nãy cô ấy dẫn tôi đi tham quan đó”
“Hả? Thật sao?”, Cedric trông có vẻ bất ngờ.
“Tội nghiệp thật. Cô ấy đáng sợ lắm đúng không?”, Frank hỏi tôi.
Đáng sợ sao?
Cô quá tốt bụng đấy chứ…
“Cô ấy cũng bình thường mà”
Tôi nghĩ là vậy…
“…Tên này có vấn đề về đầu óc à?”, Frank quay sang hỏi Cedric.
“…Không biết nữa”, Cedric lắc đầu.
Hai người đừng có thì thầm nói xấu người đang đứng trước mặt vậy chứ?
“Mà, dù sao thì ngày mai là ngày đầu tiên của cậu đúng chứ? Muốn đi cùng tụi tôi không?”, Frank mời tôi đi cùng.
“Thật không? Vậy thì tốt quá rồi”
“Đương nhiên là được chứ”, Cedric gật đầu nói.
“Dù sao chúng ta cũng là bạn cùng lớp mà”, Frank nói thêm.
Hai người này tốt bụng thật đấy.
“Được rồi, ngày mai đừng có dậy muộn đấy nhé, chúng tôi sẽ đợi cậu ở đây”
À, tôi phải dậy sớm nhỉ…
“Tôi không tự tin lắm… Cả tháng nay tôi không dậy sớm được hôm nào cả”
Phải bắt đầu dậy lúc 7 giờ sáng sao….
“Sao lại không tự tin? Không phải cậu là học sinh sao? Dậy giờ đó là bình thường mà”
“À, trước đó tôi là NEET”
Dù chỉ là NEET trong khoảng 1 tháng thôi.
“…..Tôi hiểu rồi”, Frank gật đầu mạnh mẽ.
“….Chúng tôi đã chuyển ra ngoài bỏ lại bố mẹ để có thể vui chơi thoải mái, nên chắc cũng không đủ tư cách để nói câu này, nhưng mà cậu nên chăm sóc bố mẹ của mình nhiều hơn đấy”, Cedric đưa ra lời khuyên cho tôi.
Tôi biết chứ.
Làm NEET chính là một việc làm bất hiếu mà.