Tôi và hội trưởng hội học sinh hiện đang đứng ở lối vào của kí túc xá nam.
“Ừm, em là Nagase Tsukasa, rất hân hạnh được gặp chị ạ”
“Cậu là người Nhật Bản sao?”
Chị ấy đoán được nhờ tên tôi sao?
“Vâng, em là người Nhật Bản ạ”
“Cậu trông khá trẻ nhỉ. Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Em 16 tuổi”
“Ồ vậy sao? Chúng ta cùng tuổi với nhau đấy”
Hả? Thật sao? Trông cô ấy trưởng thành hơn tôi và còn làm hội trưởng hội học sinh nữa, nên tôi cứ nghĩ cô ấy là đàn chị của mình chứ.
Charlene thấp hơn tôi nhưng lại cao hơn Touko. Cô ấy chắc cao khoảng 1m6. Cô ấy có một dáng người cân đối, các đường nét hài hòa trên khuôn mặt với mái tóc đuôi ngựa lệch qua một bên, trông cô ấy dễ thương quá đi!
Hmm… trông cô ấy chẳng giống thường dân chút nào. Lẽ nào cô ấy là nhóm các tiểu thư kiêu ngạo mà Touko từng nói sao? Cô ấy còn là hội trưởng hội học sinh nữa.
“Cậu là Charlene đúng chứ?”
“Vâng. Charlene Iver. Tên tớ khá dài và khó phát âm nên cậu cứ gọi tớ là Charl nhé”
Iver sao… nghe có vẻ là một cái tên danh giá đó.
Tôi không chắc lắm, nhưng có vẻ cô ấy là một quý tộc.
Tốt nhất là nên cẩn thận chút.
“Xin lỗi vì đã làm phiền ngày chủ nhật của cậu nhé”
“Đây cũng là một phần công việc của hội trưởng hội học sinh thôi, nên cậu cũng đừng lo gì cả”
“Ở đây cũng có hội học sinh à?”
“Tất nhiên rồi. Chúng tớ thu thập ý kiến của các học viên và xử lí nhiều việc khác nữa”
Ồ…
“Đưa tôi đi tham quan cũng là một phần trong đó sao?”
“Thông thường thì các giáo viên sẽ làm điều đó, nhưng do cậu nhập học giữa chừng mà. Cho nên hiện không có giáo viên nào rảnh cả, nên tớ mới được phân công đến đây. Mà nói đến chuyện này, thì sao cậu lại đột ngột chuyển tới học viện này vậy? Mười sáu tuổi thì hẳn là cậu đang học năm nhất cao trung mà? Cậu nghỉ học trường cũ để đến đây sao?”
Tôi không thể nói về chiếc vòng tay này được…
“Tôi đã trượt kì thi đầu vào và trở thành NEET. Nên bố mẹ mới bảo tôi đến đây học”
Đáng buồn là những lời nói đó không phải nói dối, mà là sự thật…
“À…tớ hiểu.. rồi… ừm…”
Charl trông có vẻ bối rối.
“Thôi, cứ quên chuyện của tôi đi. Xin lỗi về đã làm phiền ngày nghỉ của cậu, nhưng tôi sẽ trông cậy vào cậu trong chuyến tham quan này đấy. Tôi thực sự không biết gì về học viện này cả”
“C-chắc chắn rồi. Trước tiên thì chúng ta ra ngoài đã… Ủa, sao cậu lại đi chân trần vậy?”
Charl nhìn xuống chân tôi rồi hơi nghiêng đầu.
“À, tôi mới từ phòng đi ra”
Lần sau phải nhớ mang theo giày mới được.
“A, ở Nhật Bản thì không mang giày trong nhà nhỉ?”
“Đợi tôi lên lấy giày nhé”
“Không cần đâu, cậu có thể dùng dép cho khách ở đây này”
Charl chỉ vào đôi dép lê.
“Được rồi, đi thôi nào”
“Ừm ừm, đi nào”
Xỏ đôi dép lê vào, tôi đi theo Charl ra khỏi kí túc xá. Có vẻ như kí túc xá này nằm trên một ngọn đồi, tôi có thể nhìn thấy các khu vực xung quanh từ đây.
“Wow, Astral lớn thật đấy!”
Có rất nhiều tòa nhà ở đây, nhưng không có cái nào đặc biệt cao. Thật lòng mà nói, thì tôi đã nghĩ nó nhỏ hơn thế này, nhưng thị trấn này dường như trải dài đến tận chân trời.
“Đây là lần đầu cậu tới Astral sao?”
“Ừm, tôi chỉ mới biết đến sự tồn tại của nơi này vài ngày trước thôi”
“Cậu không phải xuất thân từ một gia đình pháp sư sao?”
À, cô ấy nghĩ như vậy cũng là điều tự nhiên thôi.
“Tôi đúng là xuất thân từ một gia đình pháp sư, nhưng ban đầu tôi định sống một cuộc sống bình thường vì tôi không có tài năng nào cả”
“Thật sao? Nhưng có vẻ như cậu có một lượng ma lực rất lớn đó…”
“Tôi có rất nhiều ma lực nhưng lại không sử dụng tốt nó được. Ngay cả hỏa ma pháp cơ bản tôi còn không làm được nữa…”
“Tớ hiểu rồi… Vậy đó là lí do cậu đến thế giới này…. a, tôi xin lỗi”, có vẻ như Charl nhớ đến việc tôi là NEET mà tôi kể ban nãy.
“Không sao đâu. Mà Astral lớn cỡ nào vậy?”
“Astral chỉ lớn bằng một phần tư Trái Đất thôi. Thị trấn này tên là Ain, nó rộng khoảng 100km vuông, ngang với Paris đấy”
Paris sao… thủ đô của Pháp à, đó là nơi mà gia tộc La Forge đang sinh sống. Nhưng tôi vẫn chưa hình dung được nó lớn thế nào.
“Cậu là người nước Pháp đúng không Charl?”
“Ừm thì cũng có thể nói là vậy”
Ồ, vậy là chúng tôi có một phần cùng quê hương này.
“Tôi có thể đi khám phá thị trấn này được không?”
“Tất nhiên là được rồi, sao cậu lại hỏi vậy?”
“Tôi nghĩ là người dân ở đây sẽ có thành kiến với người từ bên ngoài đến, vì họ đã chạy trốn các cuộc săn lùng rồi đến đây mà”
Tôi không muốn bị mọi người ném đá vào người đâu.
“Làm gì có chuyện đó chứ… Cậu thực sự không biết gì hết nhỉ?”
“Không, tôi không biết cái gì hết”
“Thường thì mọi người sẽ được học một chút rồi mới đến đây….a… ư-ừm, để tớ dạy cậu nhé..”
Cô ấy chắc chắn lại nhớ đến chuyện tôi là NEET rồi.
“Nhờ cậu nhé”
“Ừm, chỉ có các pháp sư mới có thể đến đây thôi. Cậu đã đi qua Cổng và dến đây, đúng không?”
“Ý cậu là cái cánh cửa đen sao?”
“Đúng rồi, là nó đó”
Hiệu trưởng cũng gọi là nó là Cổng… chắc đó là tên gọi của nó.
“Khi nãy hiệu trưởng vừa lắp một cái ở phòng tôi rồi”
“Chỉ có pháp sư mới có thể sử dụng được nó thôi, người bình thường không thấy được nó đâu”
À, ra là vậy sao…
“Cậu cũng dùng Cổng đến đây sao, Charl?”
“Đúng vậy. Cổng của tớ dẫn đến kí túc xá nữ”
Kí túc xá nữ… thế có khi cô ấy cũng có quen Touko đó. Họ cũng cùng tuổi nhau mà.
Nhưng mà tôi sẽ không nói với cô ấy chúng tôi là anh em ruột đâu.
“Vậy là người bình thường sẽ không sử dụng được Cổng sao?”
“Đúng vậy. Và các pháp sư rất coi trọng đồng loại với nhau, nên cậu không cần lo sẽ có ai ném đá vào người cậu đâu”
Hả? Thế nếu không phải là pháp sư thì sẽ bị ném đá thật à?
“Nơi đây có yên bình và không có xung đột không?”
“….Cậu đến từ gia tộc nào vậy?”
“Là Nagase đó, cậu nhớ chứ? Mà, chắc cậu cũng không biết đến nó đâu”
Gần như chẳng có ai biết đến nó cả.
“Gia tộc của cậu có đối thủ cạnh tranh nào không?”
“Tôi cũng không chắc nữa”
“Hmm… cậu hỏi là ‘nơi đây có yên bình và không có các xung đột không’ à? Tất nhiên là không rồi. Các gia tộc danh giá luôn tranh chấp với nhau, và cũng có những cá nhân thô lỗ nữa. Giống với thế giới bên kia thôi, con người vẫn mãi là con người mà”
Vậy là có những thứ dù ở thế giới nào thì vẫn vậy à. Nhưng chắc tôi cũng có thể xử lí được một hoặc hai tên côn đồ chứ nhỉ?
“Tôi sẽ đi tham quan xung quanh sau, khi đã ổn định xong chỗ ở”
“Chắc rồi. Ở đây có bán các ma cụ cũng như nhiều thứ khác đó. Nhưng tớ khuyên cậu không nên mang chúng về thế giới bên kia, nó có thể gặp phải các hạn chế hoặc là biến mất luôn đó”
Đã ghi nhớ.
“Cậu có thể dẫn tôi đi tham quan thị trấn được không?”
“Cậu đang rủ tớ đi hẹn hò đấy à, nước đi táo bạo đấy”
“Tôi không có mang theo tiền”
Ở đây có dùng đồng yên không nhỉ?
“À, quên những gì tớ vừa nói đi, tớ đùa thôi. Đưa cậu đi tham quan thị trấn này sẽ mất kha khá thời gian đó”
Tôi không biết Paris như nào, nhưng mà 100km vuông nghe có vẻ rất rộng lớn.
“Cậu có bản đồ thị trấn không?”
“Tớ không có mang theo, nhưng mà trong phòng tớ có một cái đó. Tớ sẽ đưa cho cậu sau, hôm nay tớ sẽ đưa cậu đi tham quan học viện trước”
Cô ấy tốt bụng quá.
“Cảm ơn. Đó là các tòa nhà học viện sao?”
Phía dưới chân đồi có bốn tòa nhà và một công trình hình tròn lớn trông như một đấu trường.
“Đúng vậy, là bốn toà nhà đó đó. Lần lượt là các tòa A, B, C và D, tầng một sẽ dành cho các học viên năm nhất, tầng hai là năm hai và tầng ba là năm ba. Cậu học lớp nào vậy?”
“Lớp D thì phải”
“Thế cậu sẽ học ở tòa D. Cái tòa nhà gần nhất đó”
Charl chỉ vào tòa nhà gần nhất.
“Còn cậu học lớp nào vậy?”
“Tớ học lớp C, ở tòa C”
Charl chỉ vào tòa nhà kế bên tòa D.
“Việc phân chia lớp như vậy có ý nghĩa gì không? Lớp D là lớp tệ nhất à?”
Tôi phải hỏi trước điều này, dù gì cũng là lớp tôi sẽ học mà.
“Không hẳn đâu. Ít nhất thì việc chia lớp này không dựa trên điểm số”
Vậy sao…
“Thế còn cái kiến trúc trông giống đấu trường kia là gì vậy?”
Tôi chỉ vào cái kiến trúc hình tròn giống đấu trường kế bên bốn tòa nhà học viện.
“Đó là sân tập đó”
“Sân tập hả?”
“Đó là nơi chúng ta sẽ luyện tập ma pháp. Nếu dùng ở nơi khác có thể sẽ gây ra nguy hiểm đó”
“Trông nó giống hệt một đấu trường nhỉ”
“Ừm, thi thoảng cũng có các cuộc đấu tay đôi ở đó nữa…”
“Thật sao?”
“Ừm, nó được yểm một loại ma pháp đặc biệt, chúng ta sẽ nói về nó sau. Trước tiên, để tớ dẫn cậu đi tham quan các tòa học viện trước nhé. Đi theo tớ nào”
Charl vừa đi xuống đồi vừa nói, giữa chừng có một con đường khác dẫn lên đâu đấy.
“Đường đó dẫn đi đâu vậy?”
“Kí túc xá nữ đấy. Con trai không được đi qua đó đâu”
Hmm…
“Có thật là nếu đi qua đó sẽ bị bắt vào tù không?”
“Đương nhiên rồi. Nhưng mà ngồi tù là còn tốt đấy. Mọi người ở đây đều là pháp sư mà, cho nên những ai xâm nhập trái phép chắc chắn sẽ bị đánh đập rất dã man đó”
Đáng sợ quá…
“Vậy nếu ai đó đến thăm bạn gái của họ thì sao?”
“…Họ có thể gặp nhau ở bên ngoài. Ở trong thị trấn cũng có nhiều nơi… Thôi, đi nào”
Charl đỏ mặt rồi vội vã chạy xuống đồi, tôi cũng nhanh chóng chạy theo cô ấy.