◇
Một tiếng nổ vang lên, báo hiệu một phần quân Reshfeld đã nổ tung. Đây là bằng chứng cho thấy quân Reshfeld đã đi qua khu vực đó mà không hề nhận ra có bẫy từ trước.
Luồng gió nóng và xung chấn từ vụ nổ đến chỗ chúng tôi sau một lát.
“Ngài Aldia, vừa rồi là...!”
Không cần ngạc nhiên đến thế, chỉ là các ma cụ phe ta bố trí đã kích hoạt thôi. Đa số mọi người không nghĩ rằng sức công phá lại lớn đến mức này, nhưng với tôi, phạm vi hiệu quả đã nằm trong dự tính.
“Ừ, đó là các ma cụ vừa được kích hoạt.”
“Không ngờ sức mạnh lại kinh khủng đến vậy...”
“Đế quốc đã dốc toàn lực công nghệ vào đấy. Chuyện nhỏ.”
Bí quyết nằm ở những túi bột dễ cháy đặt khắp nơi. Khi lửa làm cháy túi, bột bên trong sẽ tràn ra tạo thành vụ nổ dây chuyền. Vì thế, dù số lượng ma cụ có hạn, việc tạo ra vụ nổ đủ lớn cũng tương đối đơn giản.
“Từ vụ nổ vừa rồi, Giáo đoàn Svel chắc cũng đã nhận ra chúng ta đã giăng bẫy khắp nơi. Hãy chuẩn bị tinh thần nghênh chiến!”
Đó cũng là hiệu lệnh khai chiến. Từ đây, vùng Dilst sẽ chứng kiến cuộc hỗn chiến giữa hai phe.
“Bên ta ít quân hơn. Nếu để chúng biết, Giáo đoàn Svel sẽ lập tức đồng loạt tấn công, vì vậy, tuyệt đối không được lộ diện!”
Không có gì đáng sợ hơn một kẻ thù không rõ, dù là về số lượng lẫn thực lực. Khi chưa thể xác định được phe ta có bao nhiêu quân và chiến lực ra sao, kẻ địch sẽ không dám tuỳ tiện tấn công. Chúng sẽ thăm dò trước và thu thập thông tin.
“Hãy cố gắng tiêu diệt toàn bộ trinh sát địch. Tránh để chúng biết được thông tin về phe ta!”
“Rõ!”
Giáo đoàn Svel... Ta sẽ khiến các ngươi hối hận vì đã đặt chân đến vùng đất này. Nếu đã dám đối đầu với Công chúa Valtrune, quốc gia hay tôn giáo đều không còn quan trọng nữa.
“Tôi kỳ vọng vào sự nỗ lực của mọi người. Tiến lên!”
Các binh sĩ của Thiên Vận quân đoàn bắt đầu di chuyển. Còn phía trước xa hơn, là sân chơi của tôi.
▼▼▼
Một mình tiến bước chẳng ngại chi,
Xẻ dọc rừng sâu chẳng sợ gì,
Đích đến cuối đường là tử địa,
Bỏ xác nơi đây là bọn mi.
“Này, vụ nổ vừa rồi là gì vậy?”
“Không thấy ai thông báo, hay là quân Đế quốc?”
“Nhưng bọn chúng làm sao kịp chuẩn bị đón đánh chúng ta được?”
―― Hừm, ồn ào quá.
Dù có nhanh hay chậm thì ta cũng đã quyết định thảm sát hết các ngươi rồi. Suy nghĩ cho toàn quân thì rất đáng khen đấy, nhưng…
“...Hử? Vừa rồi có tiếng gì đó...!”
“Này, có chuyện gì vậy? Aghhhh…!”
―― Các ngươi nên cảnh giác hơn chứ?
Cảm giác rõ nhất đọng lại trên tay khi chém đầu là lưỡi kiếm cắt đứt xương sống. Máu thịt từ lưỡi kiếm nhỏ xuống càng khẳng định rằng một mạng sống vừa vụt tắt.
“N-Ngươi, ngươi là quân Đế quốc phải không!”
“Ừ, đúng vậy. Ta là người của Đế quốc...”
“Một mình đến đây làm gì???”
―― Nghe mà buồn cười. Đến để làm gì ư? Chẳng phải đã rõ ràng sao?
Tôi vung mạnh thanh kiếm để gạt bỏ máu thịt bám trên lưỡi, rồi, chĩa mũi kiếm về phía binh lính Giáo đoàn Svel.
“Ta đến để giết các ngươi. Còn lý do nào khác sao?”
Do thám ư? Quá nửa vời. Giữa trận địa của địch, một khi đã xông vào thì phải giết sạch một cách không thương tiếc.
―― Đó mới là cách của tôi.
“Ngươi điên rồi… Một thân một mình xông vào... Đúng là đẳng cấp thấp kém của bọn Đế quốc... Hự!”
―― Mà nói gì thì nói, binh lính Giáo đoàn Svel lắm mồm thật. Vung kiếm trước có khi không phải chết đâu.
“Mồm năm miệng mười... Bọn chuột nhắt gần đây kêu nhiều nhỉ.”
Tên lính ngã xuống với một âm thanh khó chịu. Trước khi chế giễu kẻ địch, lẽ ra phải gửi tên đần đó xuống địa ngục trước.
Nhưng hắn đã không làm vậy.
―― Vì thế nên mới chết.
“Đồ... đồ súc sinh!”
“Giết hắn! Đừng nghe hắn van xin!”
Cuối cùng thì chúng cũng có vẻ nghiêm túc rồi, nhất loạt chĩa kiếm và giáo về phía tôi. Chẳng lẽ chúng nghĩ trước nhiều binh lính như vậy, tôi sẽ khóc lóc và nói “Làm ơn tha mạng” hay sao?
―― Không biết ai mới là kẻ ngu ngốc đây.
“Nghĩ gì mà bảo ta sẽ cầu xin? Làm vậy là sỉ nhục trận chiến này. Bắt đầu nào, cho đến khi một mất một còn!”
Tôi tiến lên một bước. Chỉ một chút thôi, nhưng có lẽ khuôn mặt tôi đang nở nụ cười.
“Hiiiii...!”
“Đ-Đừng, đừng sợ. Đối phương chỉ có một người. Không có quân mai phục!”
“Tấn công đồng thời đi. Hắn không thể đối phó được đâu.”
Ừm, đúng là không có quân mai phục thật. Đồng đội đang chờ ở rất xa phía sau tôi. Nhưng việc khẳng định nơi này an toàn sẽ khiến các ngươi phải trả giá đấy.
...Cạch.
Âm thanh vô hồn vang lên, cùng với hàng loạt tiếng nổ khắp nơi trong đội hình Giáo đoàn Svel.
“C-Cái quái gì vậy…!”
“Ta quên chưa nói, nhưng...”
“────!”
“Đây là lãnh thổ của Đế quốc. Những kẻ xâm lược sẽ không bao giờ được khoan hồng.”
Đương nhiên, chúng tôi cũng đã bố trí ma cụ ở đây, chỉ khác một chút với loại ở chỗ quân Reshfeld, những cái này được thiết kế để kích hoạt bằng tay.
Chỉ cần tôi bóp cò, bọn chúng sẽ chết bởi mối đe dọa vô hình.
“Có lẽ nếu giết ta thì cảnh tượng thảm khốc này sẽ dừng lại đấy?”
Cạch.
“Lựa chọn đi?”
Tiếng nổ vẫn vang rền, tiếng la hét thảm thiết vẫn vang vọng khắp vùng, có gọi là thảm sát cũng không ngoa. Tuy nhiên, chúng ta chỉ đang đơn thuần xử lý những kẻ xâm lược mà thôi, chẳng làm gì sai cả, phải không?
―― Vì chính các ngươi đã đe dọa lãnh thổ của chúng ta trước mà.
Việc chịu hậu quả là đương nhiên thôi.
Bản dịch gốc: "Không ai bên cạnh, chỉ có một mình tôi. Tôi băng qua bụi rậm tiến về phía trước. Điểm đến là tử địa, nhưng không phải của tôi, mà dành cho kẻ địch." Thấy mấy câu dài ngang ngang nhau nên thơ thẩn tí hihi