◇
(POV: Liziarete)
“Phù...”
Không khí càng lúc càng căng thẳng. Tôi được giao phó trọng trách chiến đấu ở đây vì Công chúa Valtrune và ngài Aldia tin tưởng tôi. Nếu cả hai người họ tin tưởng tuyệt đối vào chiến thắng của tôi, thì đáp lại niềm tin đó chính là cách tốt nhất để tôi đền đáp ân tình.
“Tướng quân Liziarete. Mặc dù vẫn còn khá xa mới chạm trán với địch, nhưng trinh sát đã phát hiện quân đội vương quốc Reshfeld.”
“Vậy sao... Đội hình thế nào?”
“Chủ yếu là kỵ binh và bộ binh, chắc định giao chiến trực diện trên đồng bằng. Với lực lượng lớn như vậy, chúng ta không thể chủ quan được.”
――Trực diện à. Đúng như báo cáo có đề cập, đó chắc chắn là một chiến thuật hiệu quả.
Bốn vạn quân, một con số khổng lồ. Đối với chúng tôi, đây quả là một đối thủ quá mạnh... Nhưng chúng tôi chỉ cần áp dụng chiến thuật lật ngược tình thế là xong.
“Vậy thì, chúng ta sẽ chuẩn bị tác chiến tầm xa theo kế hoạch ―― Mia!”
“Vâng vâng! Bên này chuẩn bị xong rồi. Cung thủ và pháp sư đã tập trung đầy đủ trên cao nguyên, bất kể địch có binh chủng nào, hỏa lực bắn xuống vẫn sẽ hoàn hảo! Cần bắn loạt thì ra hiệu nhé~” Mia lập tức đáp lại bằng giọng điệu vui tươi. Trái ngược với cách trả lời nhí nhảnh, cô ấy rất chu đáo và giúp ích rất nhiều.
Dù là đối đầu trực diện, nhưng rõ ràng là chúng tôi đang ở thế bất lợi. Để thu hẹp khoảng cách về quân số, chúng tôi cần phải tiêu diệt được một phần lực lượng địch ngay từ đầu bằng hoả lực tầm xa trước khi chúng có thể tiếp cận.
“Ma cụ đã được bố trí đầy đủ chứ?”
“Xong rồi. Tôi đã kiểm tra kỹ kíp nổ.”
Sau Mia, Petra, trưởng pháp sư đoàn đáp lời. Về mảng ma pháp, cô ấy là người thích hợp nhất.
“Quả đúng là Petra!”
“Một pháp sư thì làm được như vậy là chuyện đương nhiên mà.”
Khi quân Reshfeld đi qua những nơi đã đặt ma cụ, chúng sẽ tự động phát nổ. Những ma cụ như vậy được bố trí khắp nơi trên chiến địa vùng Dilst, chưa kể đến nhiều cạm bẫy khác để gây khó dễ cho quân địch nữa. Chỉ cần bộc phá hoạt động trơn tru thì gánh nặng tinh thần cũng sẽ nhẹ đi phần nào.
“Petra, cảm ơn vì đã kiểm tra trước.”
“Ừm.”
Chúng tôi đã làm những gì có thể. Từ giờ phút này sẽ là ván cờ để phân thắng bại.
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Nghe đây! Quân địch áp đảo về số lượng! Tuy nhiên, không có gì phải sợ cả! Chúng ta có Công chúa Valtrune dẫn lối! Để đền đáp công ơn của người đã tìm thấy chúng ta... người đã cứu chúng ta, tất cả hãy chiến đấu hết mình!”
Khi tôi cất tiếng động viên thật to, tiếng hò reo còn lớn hơn vang lên.
“Được rồi, làm thôi nào! Nếu lập được thêm công trạng ở đây, tôi sẽ trở thành lính tinh nhuệ sớm thôi!”
“Đúng vậy. Dù hơi đau lòng khi phải đối đầu với Tổ quốc mình... nhưng giờ chúng ta là binh lính của Đế quốc Valugan. Hãy đẩy lui họ bằng toàn bộ sức mạnh!”
Steano và Ambros cùng giơ tay lên trời, tuyên bố đầy khí thế.
“Tất cả về vị trí. Thiên Vận quân đoàn, xuất phát!”
Vận may đang đứng về phía chúng tôi. Tôi không tin vào thứ gọi là số phận do Thần linh ban phước... nhưng không hiểu sao, trận chiến này, tôi có cảm giác như gió thuận chiều. Công chúa Valtrune, và ngài Aldia. Một cảm giác kỳ lạ như thể thế giới đang vận động theo ý muốn của họ. Đây là ảo giác, hay là...
“Tướng quân Liziarete, có chút thay đổi về lộ trình tiến quân của quân Reshfeld. Chúng ta có cần điều chỉnh lại đội hình không?”
“Không cần. Thay đổi nhỏ cũng đã nằm trong dự tính, đội hình của chúng ta có thể đối phó từ mọi hướng. Hãy đón đánh họ một cách đường hoàng.”
―― Không, giờ không phải lúc để suy nghĩ về điều đó.
Dù sao đi nữa, điều cần thiết lúc này chỉ là chiến thắng. Tôi chỉ muốn tận mắt thấy được tương lai khi mọi người vui vẻ nâng ly ăn mừng. Nguyện vọng của tôi chỉ đơn giản vậy thôi.