◇
“Hự...!”
Ngay khoảnh khắc hộp sọ của một tên lính địch vỡ vụn dưới tay tôi, “Ngài Aldia…?!”
“Có chuyện gì?”
Quay đầu lại, tôi thấy một binh sĩ Đế quốc đứng chết trân, mắt nhìn chằm chằm về phía tôi. Hẳn là anh ta có việc cần báo cáo, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp như thế này, anh ta khó mà thốt nên lời.
Bộ giáp đen của tôi nhuộm đỏ máu giữa một núi chất đống thi thể. Giáo đoàn Svel gần như đã bị tiêu diệt hoàn toàn, và sẽ không thể can dự vào trận chiến ở vùng Dilst này được nữa.
“Thưa ngài... Tướng quân Liziarete muốn ngài ngăn chặn hoạt động của Giáo đoàn Svel...”
―― Nhưng tôi đã xử lý xong trước khi nhận lệnh.
“Hiểu rồi. Cảm ơn anh đã vất vả tới đây, nhưng như anh thấy, chúng ta đã nắm lợi thế. Hãy báo cáo rằng mọi chuyện đã ổn và không có gì phải lo lắng.”
“Rõ!”
Dù quân số ít ỏi, nhưng vẫn xoay sở được. May mà các binh sĩ của Giáo đoàn chưa quen chiến đấu. Lúc tôi nghiền nát một tên lính làm ví dụ, gần một nửa số quân còn lại đã bỏ chạy.
Chúng thậm chí còn không có đủ dũng khí hy sinh nữa. Có mỗi mình tôi và vô số bọn chúng, cớ gì chúng lại khiếp sợ chứ?
“Thủ cấp của tướng địch... Liệu Rune-sama có vui không nhỉ?”
Dù chẳng mấy giá trị, nhưng đây vẫn là thủ cấp của một kẻ chỉ huy có tiếng đã chết một cách thảm hại. Công trạng này có thể sẽ giúp nâng cao uy danh của Công chúa thêm một chút.
Tôi nhặt cái đầu đầy vết thương đang lăn lóc gần đó. Hơi trơn do máu, nhưng vẫn cầm lên được.
“Việc truy quét tàn quân... chắc không thành vấn đề.”
Tôi đã ra lệnh cho Thiên Vận quân đoàn truy kích số quân địch đã chạy thoát. Có lẽ tôi không cần ra tay nữa. Liziarete chắc cũng sẽ ổn thôi, người như cô ấy thì khó mà tưởng tượng được rằng sẽ thua trận. Kết cục trận chiến như đã được định đoạt từ trước. Biết bao chuẩn bị đã dành ra cho ngày hôm nay…
“Vậy mà kết thúc nhanh quá...”
“Hừm, đã nghĩ đến chiến thắng rồi sao?”
“――――――――!”
Xuất hiện là Linos và Doltos cưỡi kỵ long. Tôi nhìn quanh, chỉ thấy toàn Long kỵ sĩ của Đế quốc. Thiên Vận quân đoàn đã tiêu diệt sạch phe địch, nên xem ra chuyến này họ đến đây vô ích rồi.
“Haha! Đã kết thúc rồi sao? Quả không hổ danh là Hiệp sĩ riêng của Điện hạ Valtrune!”
“Chậc!”
Doltos cười sảng khoái. Ngược lại, Linos nhăn mặt, tỏ ra khó chịu cùng cực.
“Mọi người đến tiếp viện à?”
Nghe tôi hỏi, Doltos gật đầu, “Ừ, thấy bảo bên này áp lực lắm nên chúng tôi nghĩ sẽ hỗ trợ bằng kỵ long nếu cần... nhưng có vẻ không cần thiết rồi.”
Giờ chỉ còn nhiệm vụ truy quét tàn quân thôi, bởi quân Giáo đoàn rút lui hết cả rồi. Đâu cần huy động cả kỵ long cho việc này.
“Mặt trận chính thì thế nào?”
“Ồ, quân Reshfeld đạp bẫy nổ banh xác, chiến đấu còn không xong. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi chúng tháo chạy.”
“Vậy sao…?”
―― Trận chiến này dễ dàng hơn cả trận ở lãnh địa Rigel.
“Có vẻ thuận lợi...”
“Ừ, quá… suôn sẻ.” Linos chống cằm thì thầm. Một trận chiến không chút sóng gió, mặc dù Vương quốc Reshfeld và Giáo đoàn Svel đã điều động một lực lượng lớn như vậy. Quả thực, Thật khó tin khi mọi chuyện lại dễ dàng đến thế.
“Nếu đối phương chỉ toàn là những kẻ vô dụng thì sẽ không quá bất thường… Nhưng khó có chuyện tất cả bọn chúng đều là lũ hèn nhát.”
“Ý ngươi là trận chiến vẫn chưa đến khúc cao trào?”
“Ai biết được. Tôi cũng chỉ mong mọi thứ sẽ kết thúc êm thắm như thế này thôi.”
Vẫn còn quá sớm để buông lỏng cảnh giác. Tôi mới chỉ đối đầu với khoảng một nửa quân số của Giáo đoàn Svel, nửa còn lại chắc hẳn vẫn đang bày bình bố trận sâu trong rừng. Dù tàn quân đã rút lui, nhưng chưa chắc chúng sẽ ngoan ngoãn mà làm vậy.
“Này, ngươi định đi đâu?”
Linos gọi, nhưng tôi nhận ra rằng mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Không thể chỉ ngồi đợi địch rút lui. Nếu đã muốn tiêu diệt, phải quét sạch hoàn toàn.
Vì vậy, “Đi truy quét tàn quân... Quân Giáo đoàn Svel vẫn còn ở phía sâu trong đó.”
“Một mình?”
“Thiên Vận quân đoàn đã bắt đầu truy kích. Tôi chỉ đến hỗ trợ thôi.”
Nếu muốn tận diệt bọn chúng, tôi sẽ là người phù hợp nhất và hành động nhanh nhất.
Nghe vậy, Doltos suy nghĩ, “Linos, anh cũng đi cùng đi. Đề phòng có bất trắc.”
Và anh ta ra lệnh cho Linos đi cùng tôi.