◇
Nếu không quyết định ngay bây giờ, trận chiến sẽ rơi vào bế tắc. Điều đó chẳng đem lại lợi ích gì cho cả đôi bên.
“GRỪUU… TA… GIẾT…!”
“Câu đó của ta mới phải.”
Tôi vung kiếm lên, xông thẳng về phía trước. Đối phương cũng nhe nanh nhọn hoắt, há to miệng lao tới. Tôi dồn toàn lực vào nhát chém quyết định này. Áp lực từ con quái vật bao trùm lấy da thịt, nhưng lưỡi kiếm vẫn không hề run sợ.
“GỪ...!”
Kiếm và nanh va chạm. Một âm thanh nứt vỡ vang lên. “Kết thúc rồi.”
Chiếc răng nanh vỡ vụn thành trăm mảnh. “Nếu vẫn còn muốn tiếp tục... Ta sẽ thực sự giết ngươi.”
“...........”
“Ngươi không muốn chết đúng không? Vậy thì ngoan ngoãn mà biến đi.”
“KHÔNG… BAO… GIỜ... NHƯỢNG… BỘ...”
Trong mắt nó vẫn le lói ngọn lửa bất khuất, nhưng khí thế điên cuồng ban nãy đã hoàn toàn tắt lịm. “DÙ… CÓ… BAO… LÂU... DÙ… BAO… NHIÊU… LẦN... TA… VẪN… SẼ...”
Đó là lời cuối cùng của Bạch Xà trước khi hình dáng khổng lồ của nó biến mất không dấu vết trong cát bụi mù mịt.
“Ta cũng không muốn đánh nữa.”
Con bài tẩy của Giáo đoàn Svel đã rút lui, và toàn bộ quân lực lượng cũng sẽ quyết định rút quân. Nhưng phe ta cũng chịu tổn thất nặng nề.
“Toàn quân… diệt vong…”
Mệnh lệnh của tôi đã khiến năm trăm binh sĩ thiệt mạng. Một thất bại thảm hại… Đáng lẽ phải suy tính kỹ lưỡng hơn trước khi ra quyết định.
“Haaaaa...”
Cứ như thế này... sẽ chẳng bảo vệ được gì cả. Tôi phải vươn xa hơn nữa. Tôi muốn thực hiện ước nguyện của công chúa Valtrune, và nắm lấy tương lai tươi sáng.
“Vẫn còn non nớt... Tôi phải giết nhiều kẻ thù hơn nữa.”
Chút sơ suất nhỏ cũng có thể gây tổn thất khôn lường. Sự kiện hôm nay khiến tôi thấm thía điều đó.
▼▼▼
Một lát sau, Linos trở lại cùng đội kỵ long hùng hậu. Bạch xà đã rút lui từ lâu, chỉ còn dấu vết tan hoang sót lại sau trận chiến.
“Ngươi một mình đuổi được nó đi à?”
“Cũng có thể nói là vậy.”
“Hừm, từ trước đến nay ta đã nghi ngờ rồi, nhưng ngươi đúng là một con quái vật...”
Chắc anh ta nghĩ rằng trận chiến vẫn chưa kết thúc. Nghe xong, Linos thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Các Long kỵ sĩ đang căng thẳng cũng hạ dần sát khí.
“Thế đã ổn thoả chưa?”
“Chắc là rồi... Con bạch xà kia là con bài tẩy của Giáo đoàn Svel. Một khi nó đã rút lui, địch sẽ không dám tấn công nữa.”
“Quân Reshfeld cũng đang tan rã. Việc trấn áp chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.”
Linos leo lên lưng kỵ long. “Ta sẽ tiến xa thêm một đoạn để chắc chắn rằng bọn Giáo đoàn đã hoàn toàn rút sạch.”
“Hiểu rồi. Cẩn thận nhé.”
“Không cần nhắc.”
Linos dẫn một nửa số Long kỵ sĩ tiến sâu vào rừng, số còn lại chắc hẳn là đội quân mà anh ta để lại cho tôi.
“Thưa ngài Aldia, chúng tôi nghe theo lệnh ngài. Xin ngài chỉ thị.”
Vậy là tôi có toàn quyền với đội kỵ long này à? Quân lực quý giá như thế này mà để họ ngồi không thì phí quá.
“Chúng ta sẽ chi viện cho quân chủ lực và Thiên Vận quân đoàn đang giao chiến với quân Reshfeld! Lập tức tiến về đồng bằng!”
“Rõ!”
“Chiến thắng đã trong tầm tay! Nhưng trận chiến này... Chúng ta sẽ biến nó thành một chiến thắng lẫy lừng lưu danh sử sách! Không cần thương xót, nghiền nát toàn bộ quân thù!”
Tôi cùng kỵ long đoàn gấp rút tiến về đồng bằng rộng lớn. Chỉ đơn thuần chiến thắng trước quân Reshfeld thì quá nhạt nhẽo. Phải thắng thật ngoạn mục, khắc sâu ấn tượng về trận chiến này vào ký ức của tất cả mọi người.
―――― Kết thúc lời tuyên bố hùng hồn, chúng tôi đáp xuống cánh đồng.
Những kỵ long sừng sững thổi bay cái không khí chết chóc của chiến trường, uy nghi như thần thánh mà cũng đáng sợ như ác quỷ… người đời sau này đã kể lại như vậy.