The Girl Who Was Forced by Her Stepsister to Marry the Cursed Duke

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3549

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1331

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 329

Web Novel - Chương 19 - Đến Ăn Hải Sản Nào!

Xem ra ngài Maricle rất hài lòng với lần tắm rửa này. Vài ngày sau, ngoại hình của ngài ấy bỗng trở lại như lúc tôi lần đầu gặp ngài, nhưng dù vậy so với trước đó ngài ấy đã luôn mang một tâm trạng tốt hơn.

Chắc chắn là như vậy rồi. Ngài ấy đã có thể ngủ trên giường như bình thường vào đêm sau khi chúng tôi tắm cho ngài ấy và cả trong đêm hôm sau nữa. Tôi cũng đã nhận ra rằng nước da của ngài ấy đã trở nên tốt hơn trước nhiều.

Công bằng mà nói, việc phải dành phần lớn thời gian nghỉ ngơi trên ghế làm từ đá hoặc sắt hiển nhiên đã hình thành nên những nếp nhăn hằn sâu trên trán ngài.

Về phần mình, ngày mà tôi tắm cho ngài Maricle chính là cơ hội lớn để tôi khai thác cơ man là hải sản. Những con tôm lớn tôi thu hoạch được lúc ấy thật sự rất ngon và mọng nước. Thật không ngoa khi nói chúng chính là hiện thân của sơn hào hải vị. Hương vị ấy đơn giản mà nói là không thể tin nổi.

Thông qua hình nhân máy được ông Bhadra điều khiển mà tôi đã nhận được『hộp trữ không-thời gian』. Tôi được chỉ cho rằng ma cụ này giống một nhà kho ma thuật có khả năng đóng băng thời gian của mọi thứ tôi cho vào. Thế nên là tôi đã bỏ toàn bộ chỗ hải sản khai thác được từ ngài Maricle vào trong chiếc hộp này.

...Chỗ sinh vật biển từ ngài Maricle to hơn, tươi hơn, thơm ngon hơn và dễ có được hơn nhiều những gì tôi thu lượm được ở nhà cha mẹ.

Đây thực sự là một lời nguyền ư? Chẳng phải nó đáng lẽ phải là một lời chúc phúc từ thiên thần sao? Mình quả là không thể đếm được đã bao lần mình ước bản thân có thể sỡ hữu khả năng như ngài Maricle mỗi khi cắn ngập răng chỗ hản sản ngon lành đó mà!

"...Miltia... Mấy thứ đó... ngon đến vậy sao?"

Mấy ngày gần đây luôn là tôi nấu tất cả các món ăn cho chính mình và cho ngài Maricle. Dù tôi cần phải dùng rau củ và thịt được ngài Maricle mua cho các món chính, tôi vẫn đã được cho phép nấu một, hai món ăn kèm từ nguồn hải sản tôi thu được từ ngài Maricle.

....Nhưng cũng chỉ có mình tôi ăn chúng mà thôi...

"V-Vâng... Ngon lắm ạ."

Ngài Maricle đang nhìn chằm chằm đầy tò mò vào đĩa tôm tích luộc mà tôi đã bóc vỏ trước đó.

Đôi mắt xanh thăm thẳm và mái tóc màu xanh bạc. Vẫn còn những dấu vết của làn da xanh đậm và có thể thấy thấy được lời nguyền đang dần trở lại trên một sỗ chỗ trên cơ thể ngài ấy, nhưng nếu bỏ qua tất cả, ngài Maricle thật tuấn mỹ đến độ có thể hớp hồn cả một nàng công chúa.

Ý...Ý tôi là... Ngay cả khi trong tình trạng này, tôi vẫn thấy được nét đẹp ẩn hiện của ngài ấy. Rõ ràng ngài ấy thuộc về một thế giới khác hẳn với kẻ nghèo hèn như tôi.

Nhờ có những buổi tắm gội diễn ra mỗi ngày mà gần đây ngài Maricle đã phần nào toát ra được khí chất quý tộc vì giờ ngài ấy có thể mặc trang phục bình thường.

"...Ra vậy... Miltia này... Liệu có... Liệu nàng có cảm thấy... chuyện bất thường gì... xảy ra khi nàng ăn... thứ đó mỗi ngày không?"

"Đáng tiếc là... không ạ. Thiếp xin lỗi."

"Sao nàng lại nói là 'đáng tiếc' chứ... Haaaa... Thực sự không thể hiểu được cái gì với nàng mới là bình thường mà..."

Tuy thở dài nhưng ngài Maricle lại nở nụ cười. Dường như ngài ấy không hề bực bội hay chán ghét gì cả. Chỉ đơn giản là ngài ấy tò mò về cách ăn của tôi mà thôi. À thì, điều này cũng không quá khó đoán. Là gia chủ của một gia tộc công tước, hẳn là ngài ấy chưa từng dùng bữa với một kẻ vừa nghèo vừa không biết xấu hổ với xuất thân chỉ là nhà bá tước cấp thấp như tôi.

"Nàng thấy sao... Món đó... Nàng có... Nàng có phiền không nếu ta nếm thử món đó?"

Ngài Maricle rụt rè chỉ vào... tô xúp bên cạnh đĩa tôm tích luộc. Món xúp này được nấu bằng cách luộc vỏ các loại giáp xác như đầu tôm hoặc mai cua cho tới khi có được phần nước dùng. Sau đó tôi đã cho vào đó một số thảo mộc và ninh tiếp cùng nhau. Như thể mọi tinh hoa của biển cả đã cô đặc lại, món xúp đem lại một vị rất tinh tế và phong phú.

Thế nhưng... để cho một vị công tước ăn thứ này sao... Tôi rất biết ơn khi được ngài công tước chú ý đến những món ăn của mình, chỉ là...

...Món xúp này... Thực ra nó được nấu bằng cách dùng lại chỗ vỏ sau khi tôi đã bóc phần 'thịt' ra... Đến cả các loại rau cũng vậy... Tôi đã dùng vỏ của cây tỏi tây, phần lá vốn không ăn được của cần tây và lõi bắp cải. Đó chính là những nguyên liệu cho món xúp này.

Nói một cách thô thiển thì món xúp đây không khác gì『xúp nấu từ đồ thừa của người nghèo』

"Ư-Ưm... Thiếp không phiền đâu nhưng... lại không chắc liệu món xúp có hợp khẩu vị ngài không ạ..."

"Ta rất là quan tâm đến vấn đề đó đấy."

Cho t tô xúp như này húp vội cũng dc nửa nồi