『Chủ nhân à...』
Đôi mắt đỏ của con hình nhân được Bhadra điều khiển cứ liên tục nhấp nháy. Việc đôi mắt nhấp nháy này có nghĩa là ma thuật của Bhadra đang bị rối loạn. Liệu rằng ông ấy đang không hài lòng điều gì, hay ma pháp của ông ấy đã trở nên không ổn định?
"...Sao thế?"
『Tóc của cậu...』
Tóc ư?
Từ khi bị kẹt trong hình dạng này, ta đã không thể thấy hay chạm được vào mái tóc của mình nữa, nói chi đến chải chuốt chúng, vì tất cả đã bị chôn vùi bởi lời nguyền.
『Vẫn là vẫn còn sót lại một chút tóc nhỉ...』
"...Bhadra... Sau vụ này, ta nhất định sẽ nhổ hết đám râu lởm chởm của ông, từng cọng một. Ông liệu mà chuẩn bị tinh thần đi nhé?"
『Tôi xin lỗi.』
Lúc ta lau mặt mình bằng một tấm khăn nóng được Miltia chuẩn bị cho, không hiểu sao... làn da của ta... Lần đầu tiên trong suốt một thời gian dài, cảm giác trên da ta đã trở lại giống với con người.
"Thưa ngài Maricle, bằng cách này mà chúng ta đã lau được gần hết 『lời nguyền』ra khỏi người ngài rồi đó ạ."
『Chủ nhân à, xin hãy nhìn cơ thể của mình đi...』
Con hình nhân máy đem tới một tấm gương có kích cỡ tầm một cuốn sách.
Hình ảnh ta thấy được trong gương... Nó là... là hình ảnh của một con người... Chính xác hơn là một người đàn ông.
Đúng la màu da ta vẫn còn đôi chút xám xịt và có thể thấy được những dấu vảy trông như bị nứt trên gáy và hai má ta, nhưng đây vẫn khác hoàn toàn so với ngoại hình của ta mọi khi, lúc còn bị những sinh vật kỳ dị và gớm ghiếc cứ liên tục chui ra bên dưới da.
Trái lại, hình ảnh phản chiếu trước mặt ta đây vẫn còn trông giống một 'người đàn ông' bình thường. Ta đã cố gắng rất nhiều lần để có thể phá bỏ lời nguyền này nhưng đây mới chính là lần đầu tiên ta trở về giống một con người đến mức này.
"N-Nàng tuyệt quá, Miltia...!"
"Vâng! Lần này đúng là bội thu đó ạ!"
"Không! Ta đang không có nhắc đến việc nàng khai thác hải sản đâu!"
Ta liền đưa mắt nhìn xung quanh và dừng lại khi thấy bãi cỏ đã đầy những thứ thủy quái bị nàng giết.
Mình thực sự thừa nhận đây là một mẻ bội thu!
"Nàng..."
Không hiểu vì sao... mà để lên tiếng nói ra những gì tiếp theo ta đã phải lấy hết can đảm đến mức hệt như đang phải chiến với ma vương.
"...Cái... Cái ngoại hình đáng sợ này của ta... Nó không... không ghê tởm chút nào sao?"
Là vì nàng đang đứng ngược sáng? Hay là do ta đã vô thức tránh mặt nàng khi nhận ra bản thân quá yếu ớt?
Ta không tài nào biết được biểu cảm trên khuôn mặt Miltia lúc này là gì. Điều duy nhất ta cảm nhận được là trái tim đang đập lên thình thịch như chuẩn bị nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.
Rốt cuộc là vì sao?
"Hơ? Không đâu ạ... Em là lại... cho đó là ghê tởm... Chuyện này... ngài Maricle à... Việc ngài có khả năng luôn luôn tạo ra hải sản tươi ngon mà không cần phải đánh bắt... Thực ra thiếp... cảm thấy có chút ghen tỵ với ngài ạ."
G H E N T Ỵ?
Ta đã không thể tin vào tai mình nữa song thứ làm ta giật mình nhất chính là cách nàng tỏa sáng khi mỉm cười và được ánh đỏ của hoàng hôn chiếu rọi từ phía sau. Thậm chí đến cả những bậc thánh thần cũng không còn có thể so được với nàng nữa rồi...
Rồi dần dần, ánh sáng ấy chiếu rọi vào lồng ngực ta.