Tôi lo lắng đưa tô xúp cho ngài Maricle. Bằng phong thái hoàn hảo và trang trọng nhất, ngài Maricle xúc lấy một thìa xúp đầy và đưa vào miệng. Và rồi.. cổ họng ngài ấy di chuyển như đang nuốt thứ gì, sau đó... Đôi mắt xanh lục của ngài ấy mở to.
"......Đây... là... lời nguyền đó sao...?"
"Hơ? V-Vâng ạ."
"...Kh... Không thể tin nổi mà... Hương vị này, không nghi ngờ gì nữa... cực tinh tế và... ngon miệng."
Nghe ngài ấy nói vậy, tôi cũng thử ăn lấy một thìa xúp đầy.
Yup. Mình vẫn cần phải cản thiện nhiều lắm nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được hương vị lan tỏa từ phần nước dùng nè!! Quả nhiên món này thực sự ngon.
"Ngài có muốn thử món này không ạ?"
Tôi đề xuất chỗ tôm tích bóc vỏ đầy đẹp mắt được mình luộc chung với muối. Vị của món xúp đúng là ngon thật nhưng phần thịt tôm mọng nước này mới là phần ấn tượng.
Hình như ngài ấy đã đấu tranh tâm trí trong chốc lát, nhưng rồi ngài ấy cắt phần thịt trắng của con tôm ra, dùng nĩa lấy một miếng và trang nhã đưa lên miệng.
Miếng tôm biến mất trong miệng ngài ấy... Ngài ấy nhai và rồi nuốt xuống.
"...!!!"
Ngay lúc đó, có những vết nứt xuất hiện trên làn da xanh xám của ngài Maricle, từ trong đó phát ra ánh sáng và một tiếng vỡ lớn.
"!?"
Một luồng sáng chói lóa tỏa ra từ ngài Maricle, che đi tầm nhìn của tôi.
"Kyaaa?!"
Sau khi ánh sáng dần mờ đi, bên trên chiếc ghế đó là... một chàng công tử tuấn mỹ tôi chưa từng thấy qua.
Không, chẳng còn có thể đơn giản dùng từ 'công tử tuấn mỹ' để mô tả người đàn ông phía trước tôi nữa rồi. Người ấy chính là hiện thân của vẻ đẹp tuyệt đối. Một dung nhan lộng lẫy đến mức phụ nữ cũng phải xấu hổ, cùng mái tóc suông mượt màu bạc hơi ngả xanh. Đôi mắt xanh lục thăm thẳm của người này được nâng tầm bởi cặp kính mỏng phần nào đó tạo ra ấn tượng về một con người tài trí.
Người ấy là công tử của một nhà quý tộc chăng? Hay chẳng lẽ chính là ngài hoàng tử?
"Chuyện này...! Ta hiểu rồi... Thì ra là vậy...!"
Nhưng giọng nói lại là của ngài Maricle. Tôi há hốc miệng, ánh mắt dính chặt vào mỹ nam trước mặt mình đây.
"Cảm ơn nàng nhiều lắm!! Miltia ơi! Nhờ có nàng mà ta cuối cùng cũng hiểu ra rồi!!"
"Ơ? Gì cơ ạ?!"
Theo như giải thích của ngài Maricle thì nếu ăn phải hải sản sinh ra bởi lời nguyền, lượng ma lực cần thiết để giải nguyền sẽ chảy vào trong cơ thể.
"Thì ra đó là điều kiện cần để giải lời nguyền của ta! Hóa ra yêu cầu lại là『ăn những hải sản được lời nguyền sinh ra cùng với người có tình cảm song phương với bản thân』! Quả nhiên là vậy mà! Chính vì thế mà mọi phương pháp ta từng thử qua đều thất bại quả!"
Maricle vừa giải thích vừa nở nụ cười thật rạng rỡ.
Vấn đề cố hữu của một lời nguyền là không hề có một cách chung để giải. Mỗi lời nguyền đều cần có một『mấu chốt』khác nhau. Phổ biến nhất trong số đó là『nụ hôn của thiếu nữ』, nhưng dù có vậy đi nữa nó vẫn không có tác dụng với tất cả lời nguyền trên đời.
"Thiếp đã không biết là ngài có thể giải nguyền bằng việc đó... Xin chúc mừng ạ!"
Ra vậy... Cơ mà... điều này có nghĩa là... hồi kết cho cuộc sống đầy hạnh phúc của mình...
Hải sản tươi ngon sẽ không còn chui ra từ da của ngài Maricle nữa.
Về phần ngài Maricle, vì đã được giải thoát khỏi lời nguyền, nên việc đó đồng nghĩa với ngài ấy sẽ trở nên nổi tiếng trở lại trong mắt các tiểu thư quý tộc cấp cao. Khi nghĩ về điều đó, trong thoáng chốc trái tim tôi ánh lên một cảm giác thất vọng.
...Không, không. Cuối cùng thì sau tất cả ngài ấy đã phá bỏ được lời nguyền rồi mà. Mình không được suy nghĩ ích kỷ như vậy. Nếu muốn ăn hải sản thì cứ việc tự mình ra biển bắt thôi.
Chỉ là... dường như những suy nghĩ đáng thương ấy đang hiện rõ lên trên khuôn mặt tôi. Ngài Maricle nhíu đôi mày liễu và khẽ buông tiếng thở dài.
"...Miltia, nàng... Ta có cần phải nói thẳng ra cho nàng hiểu không?"
"?"
"Đừng tỏ ra bối rối như thế chứ... Ta biết mà."
Ngài Maricle quay người về phía tôi, mặt ngọc của ngài ấy thoáng ửng đỏ.
"Hỡi người yêu dấu của ta... Nhân dịp này, ta trịnh trọng ngỏ lời cầu hôn với Miltia Lyran."
"Cá- Yêu dấu?! Th-Thiếp á??"
Liệu có phải... gu phụ nữ của ngài Maricle cũng bị làm cho sai lệch rồi ư? ...Chẳng lẽ lời nguyền không chỉ ảnh hưởng lên da dẻ mà còn cả thẩm mỹ của ngài ấy nữa?
"Nàng sẽ vui lòng... nhận lời chứ?"
Nụ cười của ngài Maricle tỏa sáng như thiên thần.
Thế nhưng trong đầu tôi lại đồng loạt trải qua vô số cung bậc cảm xúc. Nước mắt cứ thể tuôn chảy từ khóe mắt tôi như sóng trào.
"...Uuuh... Nh-Nhưng... Thiếp... Thiếp... Thiếp kh-khôn... Thiếp không hành xử như một quý cô chút nào cả...!"
"Có thể nói điểm đó của nàng thực sự rất đáng yêu đó."
"Th-Thiếp không thể dùng bất cứ loại ma pháp nào cả! Th-Thiếp hoàn toàn là một đứa vô dụng mà!"
Vì quá bối rối và kích động mà tôi không thể kìm được dòng nước mắt cùng những tiếng nấc lớn.
Dù có sẵn thuyền lớn đi chăng nữa thì mình khóc nhiều như này sẽ khiến cả hai chết đuối mất!
"Chuyện đó à... Chỉ cần nàng muốn ta sẵn sàng chỉ dạy tất cả cho nàng mà... Nhiêu đó đủ làm nàng thấy hài lòng chưa?
"...V-Vuâ-uâng ạ...!
Có lẽ vì nước mắt nước mũi tèm lem mà tôi đã không thể được từ「vâng」một cách đàng hoàng. Nhưng mặc cho tất cả... ngài Maricle vẫn trao cho tôi một nụ cười tôi chưa từng được thấy, và ngài ấy cũng không có dấu hiệu rằng sẽ sớm dừng lại...!
Sợ là mọi tế bào não sẽ chảy ra ngoài theo đường mắt mũi vì tôi quá choáng váng trước những thứ đang xảy ra mất. Những giọt nước mắt đang lăn dài cùng cái mũi liên tục xụt xịt đã không thể bị ngăn lại nữa rồi.
thế là gái buồn vì ko còn hải sản free chứ ko phải vì ghen à