"Món này ngon hơn cả lần trước luôn này."
"Vâng! Thiếp đã thêm rễ tảo bẹ vào trong quá trình làm nước dùng cho món bouillabaisse này đấy ạ."
Trái tim tôi luôn tràn ngập xúc cảm mỗi khi ngài ấy khen món xúp mà tôi rất tự hào. Cùng với thịt ốc, tôm và chiết xuất từ cua, lần này tôi cũng đã thêm tảo bẹ vào trong xúp. Chỗ rong biển ấy tạo cho phần nước dùng một hương vị đậm đà và sâu sắc hơn.
Dường như giờ đây ngài Maricle đã có thể tạo ra cá từ vùng biển trong vườn. Tôi đã xin một con cá trắng và sau đó liền có một con cá tuyết trong trịa xuất hiện từ trong vườn.
Thật không ngoài mong đợi của tôi, ma pháp của ngài công tước đơn giản là quá tuyệt vời.
Tôi cảm thấy rất vui khi thấy người khác tận hưởng những món ăn mà tôi làm, đặc biệt là khi họ bảo với tôi rằng chúng rất ngon. Mỗi khi được chứng kiến nụ cười dịu dàng ngài Maricle dành cho tôi, cơ mặt tôi đã không thể ngừng giãn ra.
Cơ mà... ngài Maricle đẹp quá đi mất... Cảm giác cứ phí phạm thế nào khi ngài ấy sinh ra là đàn ông ấy... Làn da ngài ấy mịn màng không một khuyết điểm, đôi mày liễu thật dài và mái tóc sáng loáng như một viên kim cương. Thậm chí còn có thể thấy những tia sáng bảy sắc cầu vồng phản chiếu từ mái tóc ngài ấy nữa. Ngài ấy cứ như là hóa thân của Thần Sắc đẹp vậy.
...Nhưng... Chính ngài Maricle ấy, với mỗi lúc tỏ ra ngạc nhiên, thì đôi mắt ngài ấy lại vô thức mở to, khiến cho ngoại hình ngài ấy trở nên trẻ hơn tuổi thật đôi chút. Mình biết nói điều này với một nam nhân thì có hơi bất lịch sự, song mặt này của ngài ấy... thay vì gọi là tuấn lãng, thì từ 'đáng yêu' sẽ thích hợp hơn.
Mình... Mình có thể cảm thấy hai tai mình nóng ran lên vì áy náy lẫn hào hứng khi nhận ra rằng mình đã có thể giữ độc quyền khoảnh khắc này cho duy nhất bản thân mà thôi... Dám chắc là sắc đỏ sẽ in hằn vĩnh viễn lên tai mình luôn quá...
"Ta vừa nhớ ra điều này, Miltia à. Ngày mai ta sẽ đi thăm một người bạn. Liệu nàng có sẵn lòng đồng hành cùng ta chứ?"
"V-Vâng ạ... Ớ?!"
Tôi gật đầu luôn mà chẳng suy nghĩ nhưng khi nhận ra những gì ngài ấy vừa hỏi, tôi liền nhờ ngài ấy lặp lại cho mình.
Tóm lại là ngài Maricle muốn đi thăm một trong số những người bạn hiếm hoi mà ngài ấy có. Thậm chí ngài ấy còn nói rằng sau khi ngoại hình của mình bị biến đổi bởi lời nguyền, họ vẫn thường gửi thư hỏi thăm đến cho ngài ấy.
"Nh-Nhưng... Chỉ là... Thiếp... Thiếp chưa từng được dạy những điều cần thiết của một quý cô... Nên là thiếp không biết phải cư xử sao cho giống quý cô ở nơi công cộng đâu ạ..."
Tôi không thể có một màn thể hiện thô kệch trước một người bạn quan trọng như vậy được.
"Nàng của lúc này vẫn rất tốt mà. Dù gì thì tên đó cũng không giỏi để ý đến mấy thứ phức tạp vậy đâu."
Ngài Maricle trả lời ngắn gọn. Rồi sau đó ngài ấy quay mặt đi, khuôn mặt thoáng lên chút ửng hồng.
Nếu đích thân ngài Maricle đã nói thế thì có nghĩa là mối quan hệ giữa họ đủ bền chặt để không bị sứt mẻ bởi những lời nói vô ý thức. Hẳn là họ rất thân khi có thể hành xử thoải mái với nhau như vậy.
"Bên cạnh đó ta cũng cần phải làm một vài thứ và muốn nàng được gặp Bhadra nữa."
"Gặp... cô Bhadra ạ?"
Tôi nghiêng đầu và đưa ánh mắt sang bên phải. Ở đó là cô Bhadra, hình nhân máy đầy trách nhiệm khi đã mang thức ăn tôi làm đến cho chúng tôi.
Đôi mắt đỏ của cô ấy đang nhấp nháy, tương phản với làn da trắng như sứ. Đôi mắt nhấp nháy ấy tạo cho tôi ấn tượng như thể cô ấy là một đứa trẻ tinh quái vậy.
"À... Vậy là Miltia không biết rồi nhỉ. Bhadra là người điều khiển toàn bộ hình nhân máy ở đây đấy."
"Cái gì cơ ạ?!"
Tôi cứ đinh ninh rằng hình nhân máy mà nói nhiều nhất này là hầu gái trưởng hay gì đó ở đây và vì là một『con búp bê có nhân tính』nên riêng hình nhân máy ấy đã được đặt cho cái tên Bhadra. Thế mà... thực ra tôi đã nhầm.
『Đúng vậy đó, thưa tiểu thư Miltia.』
Không hiểu sao khi nói ra câu đó, tôi có thể cảm nhận được chút mỉa mai trong giọng nói ông ấy.
Ý mình là, thảo nào con búp bê này lại hành xử giống người như thế!
『Quả vậy. Tôi rất muốn được gặp trực tiếp tiểu thư Miltia đó nha. Tôi cũng muốn thêm vào là sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì nếu tiểu thư Miltia đi cùng đâu. Người bạn này của ngài Maricle, ngài ấy hơi... khô khan. Hay đúng hơn tôi phải nói là ngài ấy rất giỏi thấu hiểu. Với lại nếu chủ nhân không mang theo hôn thê thì tôi chắc là ngài ấy sẽ bị trách nhiều lắm đấy.』
H-Hôn thê...!
Ư... Đúng là mình đã tự tay ký vào tờ giấy đó nhưng mà... liệu mình có phải là người xứng đáng cho vị trí này chăng? Mình vui lắm nhưng cũng xấu hổ nữa, vì... cách biệt giữa chúng mình quá ư là to lớn. Ngài Maricle rất đẹp trai, ngài ấy giỏi mọi việc và không hề thua kém ai trong khoản ma pháp.
"Còn về trang phục cho chuyến đi của chúng ta... Chiếc váy màu hồng nhạt của mẫu thân ta là vừa đẹp... Ta thấy chiếc váy ấy ổn thật nhưng liệu chúng ta có cần chuẩn bị thêm váy mới cho nàng không?"
"K-Không đâu ạ?! Chuyện đó.... Ngài không cần phải bận tâm đâu! Thiếp sẽ ổn thôi ạ! Ngoài ra thì thiếp đã nhận được quá nhiều quần áo từ ngài Maricle rồi!"
"Chỗ trang phục ta cho nàng là để mặc hàng ngày mà. Chúng đâu có dành cho một chuyến đi ra ngoài nhỉ?"
Không sai. Thiết kế của những bộ đồ đó tập trung hơn vào yếu tố dễ mặc và dễ vận động nhưng chúng vẫn được làm từ sợi vải cao cấp nhất cơ mà. Tôi sẽ cảm thấy tệ lắm nếu phải khiến cho ngài Maricle tiêu thêm tiền cho mình mất.
Chỉ là dưới danh nghĩa là hôn thê của công tước, nếu tôi mà ăn mặc xuề xòa thì có thể trở thành tin đồn để người ta bàn tán không chừng.
"Được rồi... Lần này chúng ta lại không có đủ thời gian để mua váy mới cho nàng mất rồi. Miltia ơi, nàng sẽ sẵn lòng thỏa hiệp bằng cách mặc váy cũ của mẫu thân ta chứ?"
"V-Vâng ạạạ!!"
Gọi đó là 'thỏa hiệp' thì có hơi quá mức rồi đấy.
Và thế là tôi đã đồng hành cùng ngài Maricle trên chuyến thăm người bạn trong khi khoác lên mình chiếc váy màu hồng nhạt ấy.
Đệch, tưởng gái biết rồi nên đó giờ để sai nhân xưng với xưng hô của Bhadra mất tiêu. Để mai rồi t sửa lại hết vậy. Dịch từ tiếng anh nên toàn phải nắm bắt rõ ngữ cảnh mới biết dùng đại từ như nào ấy