The Girl I Saved on the Train Turned Out to be My Childhood Friend

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

29 268

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

(Đang ra)

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

ayano; 絢乃

Đồng cam cộng khổ trên hòn đảo hoang, tình cảm của cả hai dần phát triển sâu đậm hơn và tô điểm cho cuộc hành trình đáng nhớ của họ.

21 247

The Last Adventurer

(Đang ra)

The Last Adventurer

Dedart

Trong thời đại đen tối ấy, có một mạo hiểm giả vẫn tiếp tục chiến đấu đến cùng.

7 32

How to live as the Enemy Prince - Sống dưới danh hoàng tử của kẻ thù

(Đang ra)

How to live as the Enemy Prince - Sống dưới danh hoàng tử của kẻ thù

Cha Seo Hyeon (자서현)

Sau cái chết, Bern thức tỉnh vào thời điểm 10 năm về trước với tư cách đệ tam hoàng tử vương quốc Kailis, đất nước của kẻ thù. Anh trở thành một tên hoàng tử yếu đuối, bất tài, kẻ sẽ bị ám sát khi còn

78 4723

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

(Đang ra)

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

Hamubane

Từng chút một, mối quan hệ của họ dần thay đổi.

42 1984

Vol 4 - Chương 4: Một chàng trai và một cô gái ra ngoài cùng nhau? Rõ ràng là họ đang đi hẹn hò.

“Cậu chờ lâu chưa?”

Himeji xuất hiện ở ga tàu. Bộ trang phục dạo phố của cổ mang lại một diện mạo hoàn toàn khác biệt so với khi mặc đồng phục.

Cô ấy mặc một chiếc váy dài mềm mại màu trắng cùng với một chiếc áo sơ mi không có tay áo. Cổ còn đeo trên mình một chiếc túi đeo chéo, tạo điểm nhấn cho bộ ngực của cổ.

Ánh mắt của tôi đang quanh quẩn ở bộ phận đó, nhưng theo như Mana và Torigue thì con gái có thể biết rõ lúc nào bạn đang làm những chuyện như vậy, nên tôi đành cố hết sức để nhìn sang chỗ khác.

Cô ấy cũng đeo kính nữa.

Cổ chú ý đến việc tôi đang nhìn chằm chằm vào nó và nói:

“Oh, cái này hả? Kính giả ấy. Chỉ để cho thời trang thôi.” Cổ mỉm cười và gõ nhẹ vào chiếc kính.

“Trông cậu có hơi giống sinh viên đại học đấy.”

“Vậy cậu đang bảo tớ trông trưởng thành ư?”

Cổ chớp mắt liên tục, và đôi môi thì cong thành một nụ cười. 

Cuộc sống ở Tokyo đã giúp mài giũa vẻ ngoài của cô ấy trở nên tuyệt hảo.

Nay là thứ Bảy, và giờ bọn tôi đang đi đến công ty của Himeji để mượn thiết bị cho bộ phim.

Fushimi thì có buổi học ở trường kịch, và Torigue thì cần xem lại kịch bản, vậy nên, mặc dù cô ấy đã mời tất cả mọi người nhưng chỉ có mỗi mình tôi đi được.

Bọn tôi lên tàu và hướng đến văn phòng công ty.

“Cậu chưa hề bỏ đúng không?”

“Tớ đã nghỉ làm idol rồi, nhưng chỉ là đang nghỉ ngơi trong công việc làm người nổi tiếng mà thôi.”

“Huh.”

Người nổi tiếng à… Đó cũng là mục tiêu của Fushimi…

“Vào năm hai sơ trung, tớ đã tham gia một buổi thử giọng và đã được mời vào nhóm…”

Vậy là cô ấy đã có 2,5 năm kinh nghiệm rồi.

Mặc khác, mặc dù chuyện này đồng nghĩa với việc cô ấy gần như nghỉ học ở trường, hiếm khi lên lớp và hầu như không tham gia sự kiện nào ở trường.

“Và rồi tớ cảm thấy bản thân không được khỏe và muốn quay trở về quê, nơi cậu và mọi người đang sống tại đó.”

“Cậu đã gặp khó khăn nhưng cũng đã làm tốt lắm rồi.”

Himeji lắc đầu.

“Cuối cùng thì tớ đã rời nhóm. Những cô nàng ở trong nhóm mới là những người làm tốt công việc này.”

Tôi không biết nhiều về nhóm nhạc đó, nhưng tôi có cảm giác cô ấy đã làm việc chăm chỉ đến mức nào.

Chuyện này khiến tôi nghĩ về tất cả những idol trên TV đều rất đáng yêu, giỏi hát và nhảy, và nói về nhiều chủ đề thú vị… Đa số đều tầm tuổi tôi, và tất cả bọn họ đều xuất hiện trên TV hoặc sân khấu sau khi đã tập luyện chăm chỉ.

Tôi đã xem vài chương trình theo kiểu cách tài liệu mà mọi người đã dõi theo họ ở khắp mọi nơi, nhưng kể cả vậy thì tôi cũng có cảm giác rằng thực tế họ không phải là những cô gái bình thường như cô ấy. Việc bạn biết rõ một idol thực sự tạo ra một điều khác biệt.

Tôi cũng ấn tượng với việc Himeji chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo hay tự phụ mỗi khi nói về chủ đề này cả.

So sánh với những lần cổ nói chuyện với tôi/

“Vậy là cậu nói rằng trông tớ giống như sinh viên đại học trong trang phục này à. Ý cậu là trông tớ hợp với nó đúng không? Cậu thích những kiểu đồ như này à?” Cổ cười toe toét một cách tinh nghịch và nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi nhìn lại về phía cô ấy và phát hiện ra có vài thứ khác biệt ở cổ.

Đó là lớp trang điểm ư? Ít nhất thì trông không giống với những gì cậu ấy thường hay làm.

“Tớ sẽ không nói là trông không hợp tí nào.”

“Hee-hee. Hiểu rồi, Quý ngài Vòng vo.”

Sau chuyến tàu khoảng 1 tiếng rưỡi, chúng tôi đã đến được ga gần văn phòng nhất, và Himeji dẫn đường đến đó.

“Cẩn thận nhé, không thì họ sẽ nhận ra cậu là một tên nhà quê đấy.” Cô ấy cảnh báo.

Tôi sẽ ghi nhớ điều này.

Chúng tôi đi đến một tòa nhà dành cho nhiều người thuê, ở đó có một cửa hàng tiện lợi ngay ở dưới tầng một nữa.

“Cửa hàng này đã cứu rỗi tớ rất nhiều lần rồi đó.” Himeji nói với vẻ hơi hoài niệm, mặc dù chuyện đó mới diễn ra không lâu trước đây.

Bọn tôi đi vào thang máy, và rồi ngay lập tức cô ấy nhấn lên tầng bốn. Ở bên cạnh đó có ghi Reiji PA.

“Reiji Performance Art là tên của công ty này.”

“Tớ chưa bao giờ nghe về cái tên này cả.”

“Tớ có thể hình dung ra được điều đó. Kể cả khi có biết về nhóm nhạc thì đa số mọi người đều không biết về công ty chủ quản.”

Có một máy liên lạc nằm ngay ngoài thang máy. Himeji cầm lên và nói “Xin chào, là Himejima đây.” Sau một lúc, cánh cửa ở cuối hành lang liền được mở ra.

Một người đàn ông ăn mặc thời thượng, tầm khoảng 30 tuổi bước ra và vẫy tay chào chúng tôi. Himeji hơi cúi đầu.

“Xin chào, Mr. Matsuda.”

“Aika! Dạo này em như nàoooo?” Anh ấy nói, kéo dài cuối câu với một nụ cười nhẹ.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên thì trông anh ấy đã rất đẹp trai – tôi đã nghĩ anh ấy hẳn là một người mẫu.

“Em vẫn ổn. Khỏe hơn bao giờ hết á.”

“Mừng ghê!”

Và rồi Himeji giới thiệu với tôi.

“Đây là Mr. Matsuda. Anh ấy là quản lý kiêm giám đốc điều hành của Reiji PA.”

“R-Rất hân hạnh được gặp anh… Em là Takamori.”

Mr. Matsuda nhìn tôi một cách chăm chú.

“Em chính là bạn thuở nhỏ Ryou nhỉ? Đôi mắt tuyệt đấy… Thật là u ám. Âm u ghê. Yum.”

Như vậy là… tuyệt ư?

Không phải rõ ràng hay sáng mới là tuyệt sao?

Hơn nữ… “yum”?!

“Oh, vì công ty này hơi nhỏ nên anh ấy nắm giữ cả hai chức vụ đó.”

Không, Himeji, đó không phải là điều khiến tớ cảm thấy hoang mang.

“Vậyyyy là em đến đây để mượn máy quay, mic và đèn đúng không? Hãy ngồi đợi ở phòng tiếp tân một lúc được chứ?”

“Được ạ.” Himeji trả lời, sau đó không hề do dự đi thẳng vào văn phòng và vở cửa ở phía sau ra.

Căn phòng bao gồm hai chiếc ghế sofa làm bằng da được đặt đối diện nhau và còn có cả một chiếc cửa sổ lớn nữa.

“Mr. Matsuda đã giúp tớ rất nhiều trong suốt quãng thời gian tớ ở đâu. Anh ấy cũng phụ trách quản lý các buổi thử giọng nữa.”

“Hiểu rồi.”

“Oh, có lẽ nào cậu đang nghĩ đến việc quản lý và các idol làm những chuyện hư hỏng với nhau đúng không? Đừng lo – Mr. Matsuda là gay đó.”

Oh. Ừm, mình cũng đoán được điều đó rồi.

“Cảm ơn vì đã đợi!”

Mr. Matsuda đóng sầm cửa lại bằng lưng, trong khi cầm trên tay hai túi giấy.

“Xin lỗi vì không thể lấy cho hai đứa chút trà nhé. Không ai ở đây vào cuối tuần cả. Em biết họ đều cảm thấy khó chịu như nào khi được nghỉ vào thứ Bảy và Chủ Nhật mà.”

“Họ có à…?”

Anh ấy ngồi xuống chiếc ghế sofa ở đối diện bàn và lấy ra ba chiếc máy quay, 3 chiếc micro và đèn cho máy quay từ trong túi giấy ra.

“Em có thể lấy bất cứ loại nào mình thích nhé.”

“Cậu nghe rồi đấy.”

Tất cả máy ảnh đều nhỏ gọn và không nặng như tôi tưởng.

Mr. Matsuda giới thiệu sơ lược qua về từng thiết bị cho tôi.

Tôi cầm lấy chiếc máy quay từ một hãng sản xuất nổi tiếng và thử nhìn qua kính ngắm.

…Mình thực sự sẽ dùng cái này để quay phim nhỉ.

Tôi cảm thấy lạnh sống lưng.

“Nhân tiện thì em không cần phải nhìn qua chỗ đó đâu. Hình ảnh sẽ được hiển thị trên màn hình đó.”

“Ah.”

Himeji cười khúc khích.

Tôi đã quyết định sẽ mua chiếc máy ảnh này kể từ lúc được nghe qua về thông số kỹ thuật của nó. Về cơ bản thì mọi micro đều như nhau, vậy nên tôi đã chọn cái mới nhất. Và tôi chọn chiếc đèn nhỏ nhất, dễ dàng cho việc quay phim nhất.

“Đừng làm hỏng máy quay nhé? Nó đắt lắm đấy.” Himeji nói.

“Này, đừng có mà dọa tớ như thế chứ.”

Mr. Matsuda chăm chú nhìn tôi trong lúc tôi đang kiểm tra máy quay.

“Em thực sự có… đôi mắt đẹp đấy. Cực kỳ, cực kỳ đục ngầu.”

Đó có được xem là lời khen không vậy? Liệu mình có nên vui vì điều đó không?

Anh ấy vui vẻ dạy tôi về cách sử dụng những thiết bị tôi đã chọn.

Tôi rất biết ơn sự trợ giúp của anh ấy, nhờ nó mà tôi đã có thể tiết kiệm nhiều thời gian để lên mạng tra cứu thông tin chi tiết.

Phải nói là, thậm chí tôi còn cảm thấy anh ấy có chút đẹp trai nữa. Anh ấy không hẳn là người được coi là ‘cuốn hút’, nhưng mà là vẻ đẹp trai đầy nam tính.

“Aika, em có rảnh không?”

“Vâng, có ạ. Có chuyện gì thế ạ?”

“Anh cần phải nói với em một số thứ rất là quan trọng. Xin lỗi vì đã làm phiền cuộc hẹn hò của em.”

“Hẹn hò”…? Ừm thì, mình đoán với người khác vì trông cũng khá giống đấy?

“Đ-Đây không phải là một buổi hẹn hò! Bọn em chỉ tới đây để chọn thiết bị… Em không hề coi chuyện này như vậy…” Cô ấy mạnh mẽ phủ nhận điều đó, với khuôn mặt đỏ bừng.

Tôi gật đầu đồng ý như lật đật vậy.

Lời phủ nhận của cổ mạnh mẽ đến nỗi khiến cho Mr. Matsuda phải mở to mắt ra.

“Khăng khăng đến vậy cơ à? Oooooh… Hiểu rồi, hiểu rồi. Anh hiểu rồi.” Anh ấy liếc nhìn tôi, rồi đến cô ấy, và rồi quay lại nhìn tôi. “Thật tốt khi em đã rời khỏi Sakurairo Moment nhỉ? Lúc đó thì em không thể làm được chuyện như này.”

“Mr. Matsuda! E-Em không… Em không đến đây với suy nghĩ như vậy.” Cô ấy càng phủ nhận, khuôn mặt càng đỏ hơn.

“Nhưng em đang mặc bộ đồ đẹp nhất đó.”

“Bwugh!” Cổ kêu lên một cách kỳ lạ. “Em đi nhà vệ sinh chút đây…” Và rồi cô ấy chạy trốn mất tiêu.

“Em ấy đáng yêu nhỉ?”

“Em chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy như này bao giờ.”

Tôi thực sự không thể hình dung ra được cảnh Himeji bị bắt nạt nhiều như này, tôi cũng không ngờ cô ấy sẽ phản ứng như vậy.

“Himeji… Đúng hơn là Himejima. Bọn em không phải là đi hẹn hò hay gì cả, nên anh đừng bắt nạt cậu ấy quá nhé.”

Mr. Matsuda thầm cười. 

Ít nhất thì nụ cười của anh ấy cũng không có vẻ nữ tính.

“Giờ em ấy đã vui vẻ hơn nhiều rồi. Em phải xem em ấy lúc trước khi rời khỏi SakuMone ấy, trông em ấy rất, rất thiếu sức sống.”

“Thật ạ?”

“Ừm… Nhưng anh hiểu rồi. Em ấy vẫn chỉ là một đứa con gái mà thôi.”

Mr. Matsuda liên tục gật đầu, một lần nữa lại suy đoán câu trả lời cho câu hỏi của chính mình.

“Vậy thì hai em đã làm chuyện đó chưa?”

“Bwagh?!” Tôi bắt đầu bị sặc, nước bọt của tôi đã chảy xuống nhầm tuyến.

“Ôi trời – em vẫn ổn chứ?”

“E-Em ổn ạ. Chỉ là em không ngờ anh lại hỏi một câu kỳ lạ như vậy thôi…”

“Anh chỉ mới hỏi thôi, geez. Mặt em đỏ như quả cà chua rồi kìa.”

“Đó là do em bị sặc thôi. Và thậm chí bọn em còn không hẹn hò, vậy nên …”

“Anh cần phải biết chuyện này với tư cách là giám đốc của công ty. Aika vẫn chưa hoàn toàn bỏ việc mà.” Anh ấy mỉm cười.

Anh ấy đã kể với tôi rằng công ty này có rất nhiều nhóm idol và theo tiêu chuẩn của công ty thì Himeji đã rất thành công rồi.

“Bọn tớ không hề nổi tiếng đến vậy.” Himeji nói ngay khi bước vào phòng, chắc chắn cổ đã nghe được đoạn cuối của cuộc hội thoại.

“Ừm thì, giờ em ấy đã quay lại rồi, anh xin lỗi, Ryou, nhưng em có thể rời phòng một lúc được không?”

“Em hiểu rồi. Em sẽ ra ngoài vậy.”

Tôi cho các máy móc vào túi và đứng dậy.

“Chờ đã, Ryou, cậu đang tìm một công việc đúng không? Cậu đã tìm được chưa?” Himeji dừng tôi lại.

“Chưa. Sao à?”

“Mr. Matsuda đang tìm một nhân viên làm thêm trong kỳ nghỉ hè ấy. Cậu có muốn làm cho anh ấy không?”

“Em có cảm thấy ổn khi làm cùng với bọn anh không?”

“Tôi chưa thực sự biết nên đi làm ở chỗ nào cả, vậy nên em rất trân trọng chuyện này ạ.”

“Hmm, để anh xem công ty có việc gì không.” Anh ấy nhìn lên trần, trầm ngâm một lúc rồi nói.

“Anh sẽ thông báo cho em biết qua Aika nếu bọn anh có việc gì cần nhờ.”

Mình đoán việc đột ngột xin làm việc gì đó khá là trơ trẽn mà. Mình cũng tò mò không biết bản thân có cơ hội để làm gì đó không.

“Cảm ơn anh. Hãy thông báo cho em nếu anh có công việc nào đó ạ.” Tôi cúi người, sau đó cảm ơn anh ấy vì chỗ thiết bị và rời khỏi văn phòng.

Tôi cũng không cần phải đợi lâu lắm. Himeji sớm quay lại, và bọn tôi ghé qua quán cà phê gần đây.

Himeji nói rằng cổ rất thích chỗ này, và tôi có thể hiểu lý do cho chuyện này. Bên trong quán khá yên tĩnh, với bản nhạc nền là tiếng jazz ấm cúng. Tôi cũng cảm thấy vui vì họ không hề bật điều hòa như trong cửa hàng tiện lợi, vậy nên trong này cũng không đến mức quá lạnh.

Người pha chế mang cho chúng tôi đĩa cơm trứng mà bọn tôi đã gọi từ trước.

“Vậy thì, hai người vừa nói về chuyện gì thế?”

“Cậu muốn biết à?” Himeji ngậm chiếc thìa trong mồm trong lúc nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích.

“Nếu cậu không thể kể thì thôi vậy. Tôi hình dung ra được lý do tại sao anh ấy muốn tớ rời khỏi phòng rồi.”

Himeji thích thú kêu lên trước độ ngon của món ăn này. Cổ liếm nước sốt demi-glace dính trên môi.

“Bọn tớ đã nói về buổi thử giọng.”

“Huh?”

“Đúng vậy, công ty đã thông báo về một buổi thử giọng cho vị trí trưởng nhóm nhạc. Mr. Matsuda đã hỏi liệu tớ có muốn tham gia hay không. Về cơ bản thì tìm con đường khác hẳn so với làm idol.”

“Vậy là cậu vẫn muốn tiếp tục làm trong ngành này ư?”

“Cậu không muốn tớ làm vậy à?”

Tôi liền lắc đầu. “Tớ luôn ủng hộ cậu.”

“Cảm ơn.”

Cổ dùng chân chọc vào chân tôi.

Đôi chân gầy gò, xanh xao của cô ấy được lộ ra khỏi lớp váy; tôi cũng có thể nhìn thấy bộ móng chân sang trọng nhưng có phần khiêm tốn của cô ấy nhờ đôi dép xỏ ngón cổ đang đeo.

“Tớ cảm thấy tệ vì đã bỏ rơi các thành viên còn lại của SakuMome, nhưng tớ không hề hối tiếc khi làm một idol. Tớ chỉ mới bắt đầu có chút hứng thú với công việc này nên tớ đang nghĩ đến việc thử sức một chút. Tớ không còn gì để mất cả.”

Không còn gì để mất ư? Ừm thì, việc nhìn nhận mọi thứ theo cách như vậy cũng khá là quan trọng.

Tôi luôn cảm thấy sợ thử làm điều gì đó. Kể cả là việc trở thành đạo diễn cho bộ phim ngắn của bọn tôi – tôi đã không thể làm được việc này nếu không có sự động viên của Fushimi.

“Tớ còn phải học nhiều thứ từ cậu lắm.”

“Cậu là ai và đã làm gì với cả Ryou vậy?”

“Tớ biết là tớ không thường nói những thứ như này mà.”

Chúng tôi tiếp tục ăn món cơm trứng thì đột nhiên Himeji lại nhăn mặt.

“Tớ thấy mừng vì giờ cậu đã tích cực hơn rồi, nhưng… đó là nhờ Hina có phải không? Cậu ấy đã có tác động đến việc thay đổi quan điểm của cậu nhỉ.”

Tôi không hề phủ nhận điều này. Cô ấy liền bĩu môi.

“Không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cậu được nhỉ…”

Tôi không nói gì cả và hoàn thành bữa trưa của bản thân trước cô ấy.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy làn hơi nhiệt tỏa ra. Tôi liền xem thử thời tiết trên điện thoại. Hiện nhiệt độ ngoài trời đang ở mức nóng nhất của mùa hè, và đến tối có thể có mưa nữa.

“Do giờ cũng chẳng có việc gì để làm cả, sao cậu không thử dùng máy quay luôn đi?” Himeji gợi ý trong lúc tôi đang ngồi đợi cô ấy ăn nốt bữa trưa.

“Cậu có thể không nói như vậy mà?”

Mặc dù đúng là tôi có muốn thử sử dụng chiếc máy quay thật, vậy nên tôi đã lấy nó ra khỏi túi. Himeji cũng cảm thấy hứng thú, cổ bỏ kính xuống và dụi mắt. Tôi liền nhìn cô ấy trong bối rối.

“Tớ cần phải làm như này không thì sẽ để lại dấu vết mất.”

“Dù sao thì tớ cũng đã bắt đầu quay rồi đó.”

“Cái–?! Sao cậu không nói sớm hơn đi!” Cổ dậm chân dưới gầm bàn.

“Tớ sẽ xóa nó sau.”

“Không, hãy giữ nó đi. Hãy chắc chắn là cậu giữ lại nó vậy nên cậu sẽ không thể quên được thước phim cậu quay ở trong máy chính là tớ.”

Điều đó thực sự quan trọng ư? Tôi nghiêng đầu.

Cô ấy dùng tay gạt tóc về phía sau trong khi đưa muỗng lên mồm. Có lẽ mình sẽ có được góc nhìn khách quan về cậu ấy khi xem qua màn hình chăng?

Nhận xét khách quan đầu tiên: Cô ấy thực sự xinh.

Cổ đã ăn xong, và sau một lúc, chúng tôi trả tiền bữa ăn và rời khỏi quán.

“Đó đúng là một quán cà phê tuyệt đó.”

“Tớ biết mà, đúng không?”

“Dự báo thời tiết nói rằng sẽ có mưa nên…” Tôi bắt đầu đi về phía ga tàu, nhưng rồi cô ấy lại tóm lấy tay áo tôi.

“Thôi nào, bọn mình đã đến tận đây rồi…” Khi tôi quay lại thì thấy Himeji đang chưng ra biểu cảm nghiêm túc hơn hẳn so với tôi nghĩ. “Đừng bảo là cậu muốn về nhà rồi nhé.”

Himeji và tôi đi dạo trên phố dưới tiếng ve sầu… đúng hơn là tiếng ống xả của ô tô trên đường.

Tôi càng cảm thấy nóng bức hơn sau khi vừa ngồi trong quán cà phê mát mẻ kia.

“Có nơi này tớ muốn bọn mình cùng đến.” Himeji lên tiếng, vậy nên tôi đi theo cô ấy, nhưng tôi cũng không rõ cổ đang muốn đến chỗ nào.

Cô ấy đã ngăn cản tôi trong lúc đang định về nhà, nhưng do tôi cũng chẳng có kế hoạch nào cả nên tôi đã quyết định đồng hành cùng cổ.

Nếu về nhà thì có lẽ tôi cũng sẽ chỉ ngồi dùng máy quay để trở nên quen thuộc với việc sử dụng chúng hơn.

“Đây này. Đã được một khoảng thời gian từ lần cuối tớ đến đây rồi. Cậu đã bao giờ đến đây chưa?” Himeji chỉ vào khu trung tâm thương mại lớn, một nơi nổi tiếng đến mức tôi cũng biết về nó. “Thực ra thì cậu đã đến Tokyo lần nào chưa?”

“Rồi?”

“Thật ưuuuu?” Cổ cười toe toét.

“Đừng có coi tớ như tên ngốc nữa.”

Ừm thì, tôi cũng chưa từng đến Tokyo để làm gì ngoài đi chơi và mua sắm cả.

Tôi thậm chí còn không biết sự khác biệt giữa những bộ quần áo bạn mua ở trong trung tâm thương mại này với những cái bạn có thể mua ở thị trấn nữa. Sự khác biệt rõ ràng nhất giữa những trung tâm thương mại là số lượng người.

Vậy nên tôi thực sự không cần phải đến Tokyo làm gì.

Hàng tá đứa con gái, bao gồm cả những đứa ở độ tuổi của tôi và sơ trung, đổ xô vào trong tòa nhà này, và chúng tôi cũng đang đi vào trong này luôn.

Sau đó, cô ấy đột nhiên khoác lấy tay tôi.

“…Himeji?”

“Đây? Có chuyện gì à?”

“Tay cậu…”

“Có chuyện gì với tay tớ ư?”

Cô ấy biết chính xác tôi đang nói gì, nhưng cổ lại nghiêng đầu vờ như không biết.

“Thả tớ ra đi.”

“Không.” Cô ấy từ chối với nụ cười trên môi.

Tại sao?

Nơi này đầy ắp nữ sinh trung học. Tôi chủ yếu thấy học sinh sơ trung và cao trung, và có thể là vài cặp đôi tiểu học ở đây.

“Bọn mình sẽ đi lên trên tầng sáu.” Himeji nói trong lúc kéo tôi vào trong thang máy.

Bên trong thang máy dần trở nên đông đúc hơn (có cả con gái trong đây), và trong này dần trở nên chật cứng khi cánh cửa dần đóng lại.

Không có một khoảng trống nào cả - Himeji và tôi đang dính sát người vào nhau. Tôi còn phải đảm bảo rằng bản thân không chạm phải bất kỳ cô gái nào khác, khiến tôi càng xích lại gần với Himeji hơn.

Tình huống này thật tệ mà, như kiểu vô tình lên nhầm toa tàu chỉ dành riêng cho phụ nữ vậy. Tôi còn không thể nhìn đi đâu khác ngoài bảng hiệu hiển thị số tầng.

“Ryou.” Himeji thì thầm.

“Hmmm?”

“K-Không có gì đâu…”

Himeji bối rồi nhìn sang chỗ khác.

Có vẻ như cô ấy đang muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể. Một chuyện khá hiếm thấy ở cổ.

Huh?

Và rồi tôi chợt nhận ra do không có chút khoảng trống nào và việc bọn tôi đang khoác tay nhau khiến cho cánh tay tôi đang ép vào ngực cổ.

Tôi có thể cảm thấy mặt mình đang đỏ rực.

“Ah! H-Himeji, tớ…”

Tôi cố xin lỗi, nhưng nếu tôi cố di chuyển khỏi cổ thì chắc chắn tôi sẽ va phải những cô gái khác mất.

“…”

Đừng có im lặng như thế chứ. Nói gì đi! Cậu đang khiến chuyện này càng trở nên tồi tệ hơn đó!

Cuối cùng thì bọn tôi cũng lên đến tầng sáu. “Bọn mình sẽ đi ra ở đây.” Tôi vừa nói vừa len lỏi qua đám đông.

Tôi kéo Himeji theo – bằng không thì cô ấy sẽ bị kẹt và bị bỏ lại ở phía sau.

“Chuyện vừa nãy là hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của tớ được chứ? Nói gì đi chứ.”

“T-Tớ biết mà. Cậu không hề cố tình làm như vậy. Tớ không cảm thấy phiền đâu.”

Nhưng rồi cổ không hề nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Vậy cảm giác như nào khi được chạm khuỷu tay vào ngực của bạn thuở nhỏ?”

Tôi tận tay trải nghiệm được sự trưởng thành của cổ. Hay đúng hơn là tận khuỷu tay? Nhưng tôi sẽ không nói ra điều đó đâu.

“Đừng có hỏi tớ… Tớ không trêu chọc gì đâu.” Tôi thở dài

Himeji khúc khích cười.

“Ừm, tớ sẽ trêu chọc cậu.”

“Cậu tốt bụng ghê.”

Cổ lại cười khúc khích thêm lần nữa, và rồi liếc nhìn tôi với ánh mắt tinh nghịch.

“Cậu biết không, của tớ to hơn của Hina đấy?”

…Mình biết mà.

“Cậu mong muốn đạt được thứ gì khi nói cho tớ chuyện đấy vậy?”

“Không gì cả, tớ chỉ đang nói sự thật mà thôi.” Cổ nhịp nhàng nói.

húng tôi đi dạo trong khu mua sắm, vẫn đang nắm tay nhau trong vô thức

Cuối cùng thì cô ấy dừng lại trước một cửa hàng quần áo. Những con ma-nơ-canh đứng ở trước cửa đang mặc những bộ đồ bơi phù hợp theo mùa.

“Ừm thì, vào thôi nào.”

“Cậu muốn tớ vào trong này ư?! Tha cho tớ đi!”

“Bọn mình đến đây để mua đồ bơi mà. Tớ đang nghĩ đến việc trao quyền lựa chọn đồ bơi của tớ cho cậu đấy.”

Mình không hề muốn có cái quyền đó.

Tôi chỉ vào chiếc ghế dài đối diện cửa hàng.

“Tớ sẽ ngồi đợi ở đây. Cậu vào mua đi.”

“Cậu đang cảm thấy rắc rối chỉ vì đầu cậu toàn chứa những suy nghĩ bẩn thỉu đấy.” Cổ chạm vào con ma-nơ-canh bán khỏa thân. “Cậu có cảm thấy bị kích thích khi nhìn vào những con ma-nơ-canh mặc bikini này không?”

“Không hề nhé.”

“Vậy thì có vấn đề gì?”

Mình đoán là… không gì cả? Mình không hiểu rõ nữa.

Tôi không thể nào phản bác lại được cả, và cô ấy liền kéo theo tôi vào trong cửa hàng.

Cô ấy liền đi thẳng đến khu bán đồ bơi. Tôi nheo mắt lại để nhìn thấy ít nhất có thể.

Nhân viên sẽ không xem mình như một kẻ kỳ quặc chứ? Mình có cảm giác họ đang nhìn mình…

“Ha-ha-ha! Cậu đang làm khuôn mặt gì vậy chứ?”

“Đó chỉ là vẻ mặt của tớ mà thôi.”

Đừng có mà cười nhạo trước nỗ lực cao cả để tránh bị xấu hổ của tớ.

Từ từ, hay là những nhân viên đó xem mình như một kẻ kỳ quặc là vì mình đang làm vẻ mặt hề hước ư?

Himeji mặc kệ sự xấu hổ của tôi và ngắm nhìn đồ bơi cho cổ.

“Cái này thì sao?” Cổ cầm lấy một bộ đồ bơi và ướm thử lên trước người.

“Trông được đấy.”

“Vậy là cậu thích kiểu như này à.”

“Không hẳn…”

“Thế còn cái này?”

“Hợp với cậu đấy.”

“Tớ hiểu rồi… Vậy là trông tớ ổn với tất cả mọi thứ.” Himeji thở dài và lắc đầu. “Người tạo mẫu của tớ luôn khen ngợi điều đó ở tớ, nói rằng tất cả các bộ trang phục đều hợp với tớ hết.”

Cậu đang khoe khoang đấy à?

Tôi cho rằng sự tự tin đó của cổ đến từ việc được một chuyên gia khen ngợi. Không có gì quá ngạc nhiên khi cổ lại tự tin thái quá như vậy.

“Thế còn bộ này?”

“Trông ổn phết.” 

“Cậu thực sự có suy nghĩ như vậy à?”

“Đúng thế.”

Chỉ là mình không biết bộ nào sẽ hợp hơn thôi.

Himeji nghiêm túc coi trọng lời nói đó của tôi và gọi nhân viên bán hàng để dùng phòng thử đồ, với ba bộ đồ bơi vừa rồi.

Tôi liền thở dài một tiếng.

Tôi không muốn bất cứ nữ khách hàng nào nhìn chằm chằm vào mình cả, vậy nên tôi quyết định ra khỏi cửa hàng. Tôi nghĩ cô ấy sẽ mua bất cứ bộ đồ bơi nào cổ thích nhất trong ba bộ vừa rồi và thế là xong.

Trong lúc tôi đang ngồi ở ghế dài bên ngoài thì một nhân viên bán hàng, người vừa nhìn tôi với vẻ kỳ quặc, bước ra khỏi cửa hàng và tiến lại gần chỗ tôi.

“Bạn gái của em muốn em xem qua đồ bơi kìa. Em có ngại vào xem không?”

“Cái–?” Tôi chớp mắt lia lịa.

Thậm chí tôi còn không biết phải bắt đầu từ đâu…

Cổ vẫy tay ra hiệu và tôi đành quay lại vào trong cửa hàng.

Cô ấy dẫn tôi đến phòng thử đồ ở phía sau và nói, “Cứ thoải mái nhé!” với giọng nói the thé đầy đặc trưng và rời đi với một nụ cười.

Sau đó Himeji thò đầu ra từ phía sau tấm rèm. 

“Tớ đang mặc nó rồi đó.”

“Himeji, làm ơn đấy…”

Cô ấy kéo rèm ra trước cả khi tôi kịp phàn nàn.

Làn da trắng hồng của cô ấy tỏa sáng dưới ánh đèn, tô điểm lên xương quai xanh đầy quyến rũ. Đúng như cô ấy từng nói, bộ ngực của cổ đầy đặn hơn hẳn so với Fushimi. Bộ đồ bơi thì được trang trí bằng những dải ruy băng đen có sự tương phản với làn da tuyệt đẹp của cổ.

Cô ấy đang ở rất gần – đến mức tôi không thể nhìn trực tiếp vào cổ. Tôi chỉ có thể liếc nhìn từ bên cạnh mà thôi.

“T-Trông đẹp đấy.”

“Thật lòng thì tớ nghĩ bộ này là hợp nhất, mặc dù tớ cảm thấy mặc chút khiến tớ trông có chút trưởng thành hơn.”

Cổ quay một vòng. Những dải ruy băng ở hổng cũng như bộ ngực của cổ đều nẩy lên khi cô ấy dừng lại.

“Cậu có muốn xem những bộ còn lại không?”

“K-Không. B-Bộ này ổn rồi. Đừng nhé.”

“Aw.”

“Cậu không thấy xấu hổ à, Himeji? Về việc, cậu biết đấy, để cho tớ xem. Một người đàn ông.”

“Ưm, ừm thì, trước hết thì tớ tự tin vào bản thân mình, nhưng tớ cũng quen với việc này rồi.”

Oh, phải rồi. Bạn thuở nhỏ của mình là một cựu idol mà. Tất nhiên là cậu ấy phải mặc đồ bơi vì công việc… Chờ đã, cậu ấy có làm vậy ư?

“Những bộ kia trông cũng hợp với tớ nữa.”

“Được rồi…”

“Thực ra thì, do tất cả các bộ đều hợp nên tớ có thể trở thành bất cứ loại con gái nào mà cậu thích.”

Himeji trả tiền cho bộ đồ bơi và rời khỏi cửa hàng. Cô ấy hoàn toàn không cần đến tôi trong quá trình đó, vậy nên tôi không phải nhận bất cứ lời phàn nàn nào vì đứng đợi ở bên ngoài cả. 

Chúng tôi mua kem ở quầy đồ ăn dưới tầng 1. Tôi dùng thìa nhựa xúc lấy một miếng kem.

“Sao cậu lại muốn mua đồ bơi vậy?”

Quầy đồ ăn giờ đã đông nịch người. Himeji thì đang ăn kem của cổ - mua cùng ở một cửa hàng nhưng khác vị.

“Tại sao ư? Cậu không nhớ cảnh quay đó à?”

“Cảnh nào cơ?”

“Không phải bọn mình định quay phim ở biển sao?”

Tôi gõ nhẹ vào đầu gối.

Đúng vậy. Có một cảnh quay ở ngoài biển. Mặc dù tôi khá chắc là cổ không cần đồ bơi cho chuyện đó.

“Mặc dù cậu cũng không cần phải mặc đồ bơi làm gì.”

Himeji thở dài nặng nề và lắc đầu.

“Không phải là cho việc quay phim. Chắc chắn bọn mình sẽ nghỉ ngơi và sau đó sẽ chơi đùa ở quanh bãi biển.”

“Không, bọn mình sẽ về thằng nhà luôn.”

“Cái tên ghét loài người này… Bọn mình là học sinh cao trung đấy! Đây là mùa hè đó! Sao bọn mình có thể đi biển mà không vui chơi được cơ chứ?!”

Tôi nghiêng đầu trong sự bối rối.

Trời quá nóng, còn cát thì thô ráp và khó chịu nữa. Thật lòng thì mình cũng không có nhiều kỷ niệm đẹp với bãi biển.

“Trường trước của tớ không hề có tiết học bơi, vậy nên tớ cần phải có một bộ đồ bơi. Cái bộ từ thời sơ trung… ừm thì… nó không còn vừa nữa rồi.”

Bọn tôi cũng không hề có tiết học bơi ở trường luôn.

Tôi nghĩ ít nhất thì Fushimi vẫn sẽ mặc vừa bộ đồ bơi thời sơ trung của cổ.

“Và tớ chắc chắn Hina cũng sẽ mua một bộ đồ bơi mới, do tớ vừa mua một cái xong.”

Mình đoán Torigue cũng sẽ làm như vậy nhỉ? Cậu ấy chắc hẳn đã đoán việc cả bọn sẽ vui chơi ở bãi biển khi viết kịch bản như vậy, nên cậu ấy sẽ biết bản thân cũng cần một bộ luôn.

“Tớ có thể ăn một miếng kem của cậu không? Tớ sẽ cho cậu của tớ luôn.”

Tôi đang ăn kem bị vanilla. Còn Himeji thì ăn vị dâu. Tôi múc một ít và đưa thìa về phía cổ.

Cô ấy trườn người về phía trước và liếc nó.

“Vị vanilla cũng không tệ.” Cổ nói trước khi múc lấy một thìa kem của bản thân.

“Ưm…”

“Nó sẽ chảy mất – nhanh lên, nhanh lên nào.” Cổ nhịp nhàng nói. 

Tôi nhìn xung quanh, cảm thấy có hơi ngượng, và nhìn thấy một cặp đôi cũng đang làm như vậy.

“Sao cậu lại thấy lo lắng nhỉ? Cậu chỉ đang khiến chuyện này trở nên tệ hơn mà thôi.”

“T-Tớ không…”

Cô ấy nói đúng.

Thấy những người khác cũng làm như vậy, tôi đành lấy hết can đảm và ăn thìa kem đó. Vị ngọt dịu của dâu được lan tỏa khắp khoang miệng tôi.

“Ngon đúng không?”

“Yeash.” Tôi đáp lại với tông giọng có chút kỳ lạ.

Himeji lấy tay chạm vào đôi môi của cổ.

“Giờ thì bọn mình đã hôn nhau rồi.”

“G-Gián tiếp thôi. Và… về cơ bản thì cậu đã ép tớ phải làm vậy. Đe dọa tớ, nói rằng kem sẽ sớm chảy ra mất…”

“Ah-ha-ha,” Cổ cười. “Không cần phải tỏ ra bối rối như vậy đâu chứ. Geez, cứ như kiểu cậu là học sinh sơ trung vậy.”

“Im đi…”

“Con gái luôn chia sẻ mọi thứ với nhau như này. Con trai không làm thế à?”

“Không.”

Mặc dù tôi cũng không chắc lắm. Tôi thực sự không hề đi chơi với đám con trai nào kể từ khi lên cao trung cả. 

Ngay khi chúng tôi vừa ăn xong món tráng miệng, Himeji liền nói:

“Tớ đã quen với những việc như này vì lý do công việc, nhưng tớ sẽ không tự mình diện đồ bơi hay chia sẻ kem của mình với những người mà tớ không thích đâu.”

“Uh, tớ đoán là cảm ơn cậu…?”

Tôi không biết cách nào khác để đáp lại cả, tôi cũng không hiểu cổ đang ám chỉ điều gì cả.

Do cô ấy không còn chuyện gì cần làm ở trong trung tâm thương mại nữa, nên chúng tôi quyết định rời khỏi đó, và ngay khi vừa bước ra khỏi tòa nhà này, tôi cảm thấy có vài hạt mưa lác đác rơi trên đầu.

Tôi nhìn lên và thấy bầu trời đang bị bao phủ bởi những áng mây đen. Trời đã bắt đầu đổ mưa rồi.

“Mưa rồi…”

Tôi đang định bảo hai đứa nên chạy vội đến nhà ga trước khi trời bắt đầu trút mưa.

“Bọn mình nên trú mưa ở đâu đó.”

“…Đúng vậy.”

Sau đó một tia sáng trắng lóe lên trên bầu trời, theo sau đó là một âm thanh bùng nổ.

“Eek!”

Chắc hẳn sấm sét đã vang lên ở gần đây. Tôi rúc đầu lại theo phản xạ, Himeji cũng cảm thấy sợ - cô ấy bám víu lấy tôi.

“Xin lỗi… Tớ không thể chịu được tiếng sấm.”

“Vậy ra phần tính cách này của cậu cũng chẳng thay đổi nhỉ.”

“Đ-Đi thôi.”

Trước khi tôi kịp hỏi đi đâu thì cô ấy đã chỉ vào quán karaoke ở gần đó. Đó là nơi gần nhất mà bọn tôi có thể trú mưa.

Cơn mưa dần trở nên nặng hạt hơn. Chúng tôi không còn nhiều thời gian để nghĩ ngợi địa điểm khác.

“Được rồi, đi thôi.”

Himeji tiếp tục bám víu lấy tôi trong lúc hai đứa chạy vội đến quán karaoke.

Chúng tôi đăng ký ở quầy tiếp tân và đi đến căn phòng được xếp cho. Không biết là do căn phòng không có thứ gì khác hay chỉ vì có mỗi hai người bọn tôi mà phòng này khá là nhỏ.

Chỉ có mỗi ánh đèn từ TV là đang soi sáng cho không gian tăm tối này.

“Ở đây thì bọn mình sẽ không còn nghe thấy tiếng sấm nữa. Nếu tự mình nói thì đây là một sự lựa chọn khá tốt đó.” Himeji nói trong lúc lấy khăn tay từ trong túi ra và dùng nó để lau khô tóc và quần áo.

“Đây, dùng nó đi.”

Cô ấy đưa cho tôi một chiếc khăn bỏ túi nhưng tôi từ chối cầm nó.

“Nó sẽ tự khô sớm thôi.”

Khăn bỏ túi và khăn tay. Chắc chắn cậu ấy đã chuẩn bị khá là kỹ đấy nhỉ.

“Giờ bọn mình đã ở chỗ này rồi, sao không hát một vài bài đi nhỉ?”

“Nah, tớ hát tệ lắm.” Tôi đáp.

“Vậy thì đây là cơ hội tốt để cậu tập luyện đó.”

“Sao cơ?”

“Cậu thấy đấy, cậu không thể nào hát tốt hơn nếu cậu không tập luyện như kiểu thể thao vậy.”

Chắc vậy?

Cô ấy là một chuyên gia trong lĩnh vực này – tôi không có lý do gì để nghi ngờ cô ấy cả.

Tôi cầm chiếc máy tính bảng lên để chọn bài hát, trong khi Himeji thì đang ngó vào màn hình từ bên cạnh tôi, với một tay đang đặt trên đầu gối tôi.

“Gì dễ thôi, gì dễ thôi…”

Tôi chọn một vài bài hát mà mình biết và bắt đầu hát.

“Thực sự thì cậu hát không tệ lắm đâu.” Cổ nói và chớp mắt trong kinh ngạc. “Được rồi, giờ chọn một bài cho tớ đi. Bất cứ bài nào cậu thích, tớ sẽ hát nó cho.”

Đúng là dân chuyên có khác.

Dù vậy thì mình nên chọn bài gì giờ…?

Tôi liên tục tìm bài mà không thể quyết định được, cho đến khi nghĩ tới một bài và chậm rãi nhập tên.

Oh… Đây rồi.

“Moment” của Sakurairo Moment.

“Vậy thì bài này nhé.” Tôi bấm nút và chiếc máy tính bảng kêu lên.

“Huh?” Cổ rên rỉ ngay khi nhìn thấy tên bài hiển thị trên màn hình.

“Cậu nói ‘bài gì cũng được’ mà.”

“Đ-Được lắm. Tớ sẽ làm hết sức. Thậm chí tớ sẽ nhảy luôn.” Cổ tự trấn an bản thân.

“Cậu không cần phải làm đến như vậy đâu.”

“Cậu không hề biết tớ dưới tư cách là một idol đúng không, Ryou? Đây là lúc để cậu biết đó. Quan sát kỹ vào nhé.”

Cô ấy thở hắt ra như một vận động viên Olympic vậy. Cổ cởi bỏ kính và đặt nó lên bàn.

“Hãy hét hey mỗi khi cậu nhìn thấy tín hiệu trong phần điệp khúc nhé.”

“Huh? Cái–?”

“Cậu chọn bài này mà, vậy nên bọn mình sẽ diễn nó theo đúng cách.”

Có vẻ như tôi đã khiến cô ấy trở nên phấn khích một cách kỳ lạ rồi.

Ánh mắt của cổ vô cùng nghiêm túc.

Bọn tôi di chuyển bàn ra góc để nó không chắn đường chuyện này. Khi đoạn mở đầu bắt đầu vang lên, cô ấy liền nhảy lên và chộp lấy không khí.

Tôi chưa nghe bài nhạc này bao giờ, nhưng tôi đã ngay lập tức thích nó – giai điệu với nhịp độ cao của bài này rất hồ hởi.

Rõ ràng là Himeji hát rất hay.

Dù có hơi đỏ mặt khi hai đứa chạm mắt nhau, nhưng cổ vẫn tiếp tục hát.

Tôi nghĩ đó là một phần của việc biểu diễn. Cô ấy mỉm cười và nháy mắt vài lần vào đúng thời điểm, và rồi lại hát tiếp.

Tôi thực sự không có hứng thú với những idol và chưa bao giờ đến buổi biểu diễn nào cả, nhưng tôi có cảm giác bản thân đã hiểu được cảm giác của những người hâm mộ rồi.

Tôi có thể hiểu tại sao Shinohara lại yêu quý Aika đến vậy.

“H-Hey!” Tôi hét lên khi thấy cô ấy ra hiệu, nhưng cổ ngó lơ tôi và tiếp tục trở nên tràn trề năng lượng hơn.

“Hey!!”

“Không phải lúc này!”

Tôi cảm thấy mình đã đỏ mặt khi bị quở trách.

Himeji cười khúc khích khi bài hát vừa kết thúc. Cô ấy trông có vẻ thỏa mãn khi đang lấy lại hơi.

“Đây là lần đầu tiên mà tớ thể hiện hết sức trước mặt người khác đó.”

“Cậu làm tốt lắm. Trông cậu đáng yêu nữa.”

“Cái–?!”

Đây là lần đầu tiên mà tôi hiểu được cảm giác của những người đến xem buổi biểu diễn.

Tôi liên tục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, trong khi đó Himeji lại đang tỏ ra bối rối.

“Huh? Uh…? B-Buổi biểu diễn này sẽ còn trở nên tuyệt hơn nữa với đúng trang phục cơ, nhưng, ưm… Đ-Đừng có đột ngột khen ngợi tớ như vậy chứ!”

Cô ấy nhẹ nhàng đánh tôi.

Sao mình lại bị quở trách vì đã khen cậu ấy vậy?