The Girl I Saved on the Train Turned Out to be My Childhood Friend

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lời thề hiệp sĩ

(Đang ra)

Lời thề hiệp sĩ

Hatake Rintaro

Nhưng... khi hai con người từng xa lạ trao nhau lời thề cuối cùng, mọi tuyệt vọng đều tan biến...

5 9

Tiểu thuyết Kamen Rider Den-O Kanjinchou

(Đang ra)

Tiểu thuyết Kamen Rider Den-O Kanjinchou

Shinichiro Shirakura (伸一郎 白倉)

Một "cuộc hành trình xuyên thời gian" đi vào lịch sử của những người bạn đã đồng hành cùng Kamen Rider Den-O, Kamen Rider Zeronos, Sakurai Yuuto và Deneb. Sau tất cả, liệu Deneb có thể bắt Yuto ăn nấm

3 6

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

31 372

Vol 4 - Chương 3: Một hành trình dài cho đến kỳ nghỉ hè.

Đã đến thời gian dành cho kỳ kiểm tra.

Fushimi, Himeji, Torigue và tôi đang cùng học ở trong thư viện và rồi Shinohara ghé qua sau khi nghe thấy chuyện này.

Himeji đang ngồi ngay cạnh tôi, trong khi Fushimi thì ngồi ở phía đối diện.

Shinohara và Torigue đang học ở chiếc bàn bên cạnh bọn tôi.

“Shii, suốt thời gian này cậu đã làm gì vậy chứ?” Shinohara hỏi trong lúc đặt bút xuống.

“Tớ đang lên kịch bản cho bộ phim. Hiện tớ đang vào guồng rồi.”

“Cậu không học ư?” Cổ nhíu mày lo lắng.

“Tớ sẽ ổn thôi.” Torigue đáp.

“Ryou, nhìn lại đây. Hoàn thành bài tập của cậu đi.”

Tôi uể oải đáp lại rằng đã rõ. Chắc hẳn cô ấy cũng đã được nghe kể về bộ phim rồi, do cổ đang tò mò liếc nhìn về phía Torigue.

“Hina, nếu cậu cảm thấy hứng thú đến vậy thì cậu nên qua đó ngồi và để cậu ấy chỉ cho cậu xem.” Himeji nói trong lúc mắt cổ vẫn dán vào cuốn sổ.

Fushimi lắc đầu. “Giờ tớ đang học rồi.”

Điểm số của Torigue không hẳn là tốt. Nếu không đạt được ít nhất 30 điểm trong môn Toán và Tiếng Anh thì cô ấy sẽ phải học lớp phụ đạo trong kỳ nghỉ hè. Đó là lý do tại sao “giáo sư” Hina đang giúp cô ấy chủ yếu với hai môn đó.

“Ai, cậu làm sai rồi…”

“Đừng để ý đến tớ. Tập trung vào việc học của cậu đi.”

“Dù có như nào đi nữa thì tớ cũng không trượt môn nào đâu, nên ổn mà.”

Tự tin ghê.

…Ước gì đó là mình.

Có vẻ như Himeji cũng nghĩ như tôi, cổ đang nhíu mày liếc nhìn cô bạn thuở nhỏ đang cười của mình.

“Nói về chuyện này, cậu là kiểu người thông minh à, Himeji?”

“Chắc chắn là tớ thông minh hơn cậu.”

Trong khi đang cố nhớ lại cổ đã từng như nào hồi học tiểu học, tôi nhìn thấy thứ gì đó giống như phiếu trả lời lộ ra từ vở ghi của cô ấy.

Đó có phải là bài kiểm tra toán lần trước của bọn mình không nhỉ…?

Tôi đợi chờ cơ hội trong lúc cô ấy đang tập trung vào việc giải bài tập trong vở và giật lấy tờ giấy đó.

Trên tổng điểm 50, thì ở trên tờ giấy đó có ghi một con số 3 to đùng màu đỏ.

“Pfft! Cậu còn tệ hơn cả tớ nữa!”

Himeji liền nhận ra chuyện gì đang diễn ra và giật lại phiếu trả lời.

“Này! Ai cho phép cậu được nhìn vào nó thế?!”

“Thôi nào Himeji. Thôi. Nào.”

“Bỏ cái nụ cười trên khuôn mặt chết tiệt đó của cậu đi…”

“Geez. Muốn biết điểm kiểm tra bài đó của tớ không, Quý cô thông minh hơn tớ?”

Tôi không chờ câu trả lời của cô ấy và rút phiếu điểm của bản thân ra.

“13.”

“Không… Không thể nào… Khoảng cách lớn như vậy là dối trá…” Cổ nghiến răng.

Fushimi liền đảo mắt.

“Cả cậu cũng không được đủ 30% để đạt đâu Ryou. Cậu tạch rồi.”

“Đừng có mà kéo tớ về thực tại tàn khốc vậy chứ. Cậu biết đấy, nếu như nhân đôi lên thì tớ sẽ được 26… 26…”

Tuyệt thật đấy.

“Cậu đang hạnh phúc về chuyện gì vậy? Hãy rời khỏi la-la-land đi Ryou. Cậu tạch.”

“Tớ chỉ nói là, nếu cậu nhân đôi số điểm của bản thân thì nó sẽ là 6. Hiểu không? Tớ hơn cậu 20 điểm đó.”

“Không đời nào… S-Sự sỉ nhục này…!”

“Cậu không cần phải làm bài kiểm tra trước khi chuyển vào trường này ư?”

“Có, nhưng đó chỉ là bài thi trắc nghiệm thôi, vậy nên tớ đã không gặp chút rắc rối nào cả.”

Fushim hắng giọng nói.

“Trên thế giới này chỉ có hai loại người mà thôi: kẻ tạch và người đỗ. Tớ nằm ở vế sau. Thế còn cậu?” Cổ cười toe toét. “Vậy nên hãy dừng so sánh sự thất bại của cậu và tập trung vào việc học đi, được không?”

“Được rồi.” “Được.” Bọn tôi đồng thanh đáp.

Tôi lấy lại sự tập trung và trả lời những câu hỏi ở trong vở bài tập trong khi Himeji thì nhanh chóng dừng lại. Tôi liếc nhìn khuôn mặt của cô ấy và thấy hàng lông mày, chiếc mũi thon gọn và đôi môi màu hồng đào của cổ đang cau lại.

“Takaryou, dừng nhìn chằm chằm vào Quý cô Aika đi.”

Trước khi tôi kịp nhận ra thì Shinohara đã đổi chỗ với Fushimi.

“Tớ không hề làm vậy.”

Cổ nhìn tôi như thể mấy con bọ đang vo ve quanh hoa quả vậy.

“Minami.” Himeji gọi tên cổ.

Shinohara ngay lập tức ngồi thẳng lưng dậy. “Yesh? C-Có chuyện gì vậy?”

“Tên tớ là Ai Himejima. Tớ rất vui nếu cậu có thể gọi tớ như vậy.” Cổ nở nụ cười đầy chuyên nghiệp.

“T-Tớ chưa bao giờ dám gọi thẳng tên thật của cậu ra cả, Quý cô Aika…”

“Ưm…” Nụ cười cổ đông cứng lại.

Rõ ràng là cô ấy không biết phải phản ứng lại như nào.

“Shinohara, dừng đối xử với cậu ấy như thể một vị thánh thần nào đó đi. Cậu ấy không thích điều đó đâu.”

Shinohara đẩy kính lên và cười đểu.

“Tớ sẽ cản cậu lại ngay tại đây. Đừng tỏ ra như kiểu mỗi cậu hiểu cậu ấy chỉ vì cậu đã biết cậu ấy lâu hơn nhé. Tớ thích cậu ấy lâu hơn nhiều.”

“Đó không phải là ý của tớ.”

Ngoài ra thì cậu ấy là bạn thuở nhỏ của tớ đấy… Mình không nghĩ cậu có thể biết một người lâu hơn như vậy đâu.

Mình nghĩ đây là lúc để cho cậu xem việc ngưỡng mộ cậu ấy như vậy là không hề đáng chút nào.

Tôi dùng ngón cái chỉ về phía Himeji.

“Nghe này. Đây là vị thần của cậu sao? Cậu ấy chỉ đạt được 3 điểm trong bài kiểm tra toán đấy. Chắc chắn cậu ấy sẽ phải học lớp phụ đạo, vậy nên…”

“Này, đừng có nói điều đó cho cậu ấy chứ.” Cổ thúc củ chỏ vào sườn tôi.

“Quý cô Aika đang bối rối… tức giận… Dù như nào thì trông cậu ấy vẫn rất dễ thương… Cực kỳ rực rỡ.”

Tôn sùng đủ rồi đó!

“Hãy gọi cậu ấy là Himeji đi. Như vậy thì cũng không hẳn là gọi tên thật của cậu ấy đúng không?”

Kể cả Torigue cũng đang gọi cô ấy như vậy.

“Quý cô Hime vậy.”

Cậu vẫn không bỏ từ “Quý cô” nhỉ?

“Được, như thế ổn đấy. Cứ tiếp cận tớ theo cách bình thường và đừng gọi tớ là Aika. Đó không phải là tên của tớ, và cũng chả liên quan gì đến tớ cả… Không gì hết.”

Đó là một câu nhấn cực kỳ mạnh đấy!

Do từ giờ trở đi cổ sẽ thường xuyên gặp cậu ấy hơn nên tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu Shinohara có thể quen với việc ở cạnh Himeji hơn, vậy nên tôi có ý tưởng này.

“Shinohara, cậu thông minh lắm đúng không? Sau cậu không dạy môn toán cho cậu ấy đi nhỉ?”

Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi như thể muốn hỏi, Tớ có thể ư?

Tôi liếc nhìn Himeji, và cổ vẫn chấp nhận việc này dù cho có đang hơi bối rối.

“Làm ơn hãy làm vậy nhé, Miami.”

“Đ-Được rồi. T-Tớ sẽ.”

Himeji hỏi vài câu, và Shinohara thì trả lời trong lo lắng.

Mặc dù học khác trường nhau nhưng thật may là bọn mình vẫn học chung một loại sách.

Tôi nhìn sang bàn bên cạnh và thấy Fushimi đang tra hỏi Torigue.

“Vậy sao đó chuyện gì xảy ra thế, Shii?”

“Ưm, tớ sẽ kể cho cậu sau.”

Fushimi đang vô cùng tò mò về kịch bản, nhỏ đang cố để nhìn trộm, thay đổi từng góc nhìn để liếc nhìn tờ kịch bản trên tay Torigue.

“Tớ nghĩ bọn mình có thể…”

“Trời, hãy để tớ yên đi… Tớ không thể tập trung nổi.” Torigue đẩy mặt Fushimi ra xa.

Không có một chút bình yên nào ở cả hai bàn nhỉ.

Đã gần đến giờ đóng cửa rồi nên bọn tôi đành phải rời khỏi thư viện.

Theo như Torigue thì kịch bản đã xong được khoảng 40% rồi.

Miễn là sau này không có sự thay đổi lớn nào thì bọn tôi có thể bắt đầu việc phân vai cũng như quyết định đạo cụ và địa điểm.

“Tớ làm gần xong bản nháp đầu rồi. Cậu có thể đọc qua một khi nó hoàn thành được không?”

Tôi ngay lập tức đồng ý. “Được, chắc chắn rồi.”

“Shii, thế còn tớ? Hmm?”

“Cậu không có quan điểm khách quan nào cả, Hina. Chờ cho đến sản phẩm cuối cùng đi nhé.”

“Cáiiii–?”

Đến lúc này rồi thì chắc hẳn bạn đã biết rõ những gì xảy ra ngay sau đó: Fushimi phồng má và giữ nguyên như vậy trên suốt quãng đường về nhà.

Trong lúc quá trình sản xuất phim đang được diễn ra, kỳ nghỉ hè đang dần đến gần hơn.

“Cậu còn gì để nói không?”

Tâm trạng của Fushimi đã trở nên tồi tệ suốt cả ngày hôm nay. Nhỏ đang ngồi đối diện tôi và khoanh tay lại.

Chắc hẳn nhỏ đã chờ đợi để thẩm vấn Torigue, Himeji và tôi suốt nãy giờ.

Bọn tôi đang ngồi ở cửa hàng đồ ăn nhanh ngay ở ga tàu. Nhỏ thở dài một cách nặng nề.

“Sao tất cả các cậu lại thi trượt được vậy? Nhất là sau những buổi học chung của bọn mình nữa!?” Nhỏ hỏi với tông giọng gai góc.

Tất cả bọn tôi đều nhìn nhau.

“Hơn nữa, Fushimi. Tớ được 25 điểm đấy. Tớ đã làm bài tốt hơn rồi.” Tôi đáp.

Fushimi trùng vai xuống.

“Sao cậu có thể nói như thế với khuôn mặt tỉnh bơ vậy?”

Tôi đã suýt soát tránh trượt môn Anh, nhưng cả ba người bọn tôi đều tạch môn Toán.

“Shii. Tớ đã hỏi cậu rất nhiều lần liệu cậu có ổn không rồi.”

“Ừm, và tớ thực sự nghĩ mình có thể đạt được ít nhất 30 điểm.”

“Thấy chưa, đáng nhẽ cậu nên nhắm tới điểm số cao hơn để đề phòng… Đó là lý do tại sao cậu lại trượt đấy…”

“Nhưng về mặt khác thì tớ đã hoàn thành kịch bản rồi.”

“Thật ư?!” Fushimi nhoài người về phía trước với hai mắt sáng ngời, nhưng nhỏ nhanh chóng lắc đầu để tập trung lại về vấn đề trước mắt. “Hãy nói về việc đó sau… Giờ thì, Ai.”

“Tớ nghĩ mình sẽ làm bài nghiêm túc hơn nếu đó là câu hỏi trắc nghiệm–”

“Này, cậu phải nghiêm túc ở mọi bài chứ.” Tôi chen giọng vào.

Tôi nghi ngờ việc cô ấy có thể đạt được điểm cao hơn kể cả khi làm như vậy.

“Tớ không thể lãng phí toàn lực của bản thân vào những thứ nhỏ nhặt được.”

“Ừm, như kiểu toàn lực của cậu có thể cứu rỗi bản thân cậu được vậy.”

“Đừng có mà kiêu ngạo chỉ vì bài kiểm tra của cậu hơn tớ 15 điểm.” Cổ tỏ ra giận dữ.

“Hiina, bọn tớ sẽ không cần phải học lớp phụ đạo nếu như đạt được ít nhất 50 điểm trong kỳ kiểm tra lại mà. Đừng có giận như vậy chứ.”

“Tớ không giận vì chuyện đó mà là giận bởi vì các cậu không hề học chăm.” Fushimi thở dài như ấm trà đang sôi.

Mặt khác thì tôi vẫn đang cảm thấy tích cực. Tôi đã có kinh nghiệm trong quá khứ - về việc bất bại trong các kỳ kiểm tra lại. Tôi là một người kỳ cựu trong lĩnh vực này.

Ngay khi Fushimi chuẩn bị sấy chúng tôi tiếp, Torigue cầm cặp và lấy ra bốn tờ giấy được ghim lại với nhau.

“Tớ đã in lại kịch bản trong phòng giáo viên. Và nó đây.”

Tôi đã xem qua vài lần trong quá trình lên hoàn thiện, nhưng tôi không cần phải góp ý gì cả. Tôi nghĩ kịch bản này đã được viết khá là tốt đấy.

Fushimi và Himeji bắt đầu chăm chú đọc trong im lặng, và Torigue thì đanh mặt lại.

“Nhìn thấy các cậu đọc nó ngay trước mặt khiến tớ cảm thấy lo ghê…”

Mặc dù đọc cũng không tốn đến 10 phút nhưng hai người họ vẫn đang xem qua.

Trong khi đó, Torigue đã gọi nước ép và nhanh chóng uống sạch – rõ ràng là cổ không thể chịu được bầu không khí tĩnh lặng này.

Cô ấy lấy ra một tờ giấy A4, và hai người bọn tôi viết lại những thứ cần thiết để quay phim. Sau đó, bọn tôi hỏi hai người còn lại xem còn thiếu thứ gì nữa không. Họ đều đáp rằng đã đủ hết mọi thứ rồi.

“Vậy cậu nghĩ sao?” Tôi hỏi thay cho Torigue vì cổ không dám lên tiếng.

“Tớ thấy việc cậu con trai không hề xuất hiện khá là thú vị đấy. Đấy đúng là một lựa chọn tốt.” Fushimi đáp.

Đúng thế, mình không nghĩ cả bọn có thể tìm thấy một diễn viên đủ đẹp trai cho hai cậu, trừ những công ty tốt nhất ra.

“Chắc chắn việc này sẽ tạo được độ mượt và liên kết cho bộ phim ngắn này.”

“Đúng vậy.”

“Và vẻ bề ngoài của cậu ta sẽ là phụ thuộc vào trí tưởng tượng của mọi người.”

Có vẻ như hai người họ đều thích kịch bản này.

Sau đó cả bọn nói về việc sản xuất bộ phim. Bọn tôi quyết định từng vai trò của các thành viên trong lớp. Việc này sẽ không khả thi nếu không có Fushimi. Nhờ vào sự nổi tiếng của bản thân mà nhỏ có thể chơi thân với những người khác và biết rõ vai nào sẽ hợp với từng người bọn họ. Nhỏ biết ai sẽ làm việc tốt với ai và những chỗ nào cần phân cho người cực kỳ nghiêm túc để họ sẽ không tỏ ra đùa giỡn trong mọi thời điểm. Torigue và tôi để lại việc tuyển vai cho nhỏ.

Bọn tôi quyết định sẽ phân vai diễn vào tiết chủ nhiệm hôm sau và kết thúc cuộc họp ở đây.

Mặc dù các vai diễn đã được phân chia xong xuôi, nhưng chúng tôi vẫn cần phải xem xét về đạo cụ.

Mặc dù bọn tôi có thể quay phim mà không cần dùng đến đèn lớn, nhưng ít nhất thì vẫn cần vài cái đèn nhỏ, cùng với một máy quay và micro. Theo như những gì tôi đã nghiên cứu từ trước thì bọn tôi cần một số dụng cụ có thể tốn tới vài nghìn yên.

Tôi giải thích chuyện này với cả Fushimi và Himeji trên đường về nhà.

“Oh, chỉ nhiêu đó thôi á? Tớ có thể chi trả cho số đó.” Himeji nói.

“C-Chờ chút nào. Bọn tớ không thể làm như thế được.”

Đúng thế. Cậu ấy cũng đã kiếm được kha khá cho đến gần đây

“Sao lại không cơ chứ?”

Fushimi lắc đầu đồng ý với tôi.

“Cậu ấy nói đúng, bọn tớ không thể để cậu chịu chi cho tất cả những thứ đó được.”

Do toàn bộ ngân sách đều được dùng cho việc quay phim nên bọn tôi không còn chút tiền nào để dành cho dụng cụ quay phim cả.

Chúng tôi cần phải tự mình làm thứ gì đó.

“Hãy đi làm thôi! Bọn mình sẽ kiếm một công việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè. Đó là những gì mà những học sinh cao trung hay làm đúng chứ?”

“Tớ không hiểu tại sao bản thân cậu làm muốn làm việc đó… Nhưng tớ sẽ không kiếm việc vào mùa hè đâu, được chứ?” Himeji lạnh lùng đáp lại lời gợi ý của Fushimi.

Dù sao thì tôi cũng cần phải mua cho bản thân một chiếc máy tính và phần mềm thiết kế video nữa. Tôi đoán đây là điều không thể tránh khỏi được rồi.

“Bọn mình nên làm kiểu công việc như nào nhỉ?” Fushimi vui vẻ hỏi.

“Tớ không nghĩ có quá nhiều công việc dành cho học sinh cao trung chỉ vào mỗi kỳ nghỉ hè đâu.” Himeji đáp.

“Huh? Cậu thực sự nghĩ vậy ư?”

“Oh, thực ra thì, tớ có quen một vài người. Bọn mình có thể hỏi mượn họ một số thiết bị đấy.”

Cậu biết vài người ư…? Có phải đó là điều mình đang nghĩ đến không?

Himeji nhẹ nhàng gật đầu khi nhìn thấy biểu cảm của tôi.

“Thật ư?! Thế thì tuyệt thật đấy.”

“Nhưng tớ không thể đảm bảo chắc rằng họ sẽ cho bọn mình mượn những thứ như vậy đâu. Để tớ hỏi qua trước đã.”

Tôi đoán đó là người cổ đã gặp trong suốt quãng thời gian làm idol.

Có thể cô ấy không còn hoạt động trong ngành công nghiệp đó nữa, nhưng cũng không phải là cổ đã xóa bỏ hết các mối liên hệ của bản thân.

Chính thức thì cô ấy chỉ đang nghỉ ngơi, vậy nên có lẽ cô ấy không hoàn toàn giải nghệ chăng…?

Chúng tôi tạm biệt nhau và mỗi người đi một ngả. Ngay khi về đến nhà, tôi liền nằm bịch xuống giường.

Tôi cần phải học cho bài kiểm tra lại, tìm kiếm một công việc, và nghĩ ra kịch bản của từng khung cảnh cho bộ phim.

Chết tiệt, tôi cần phải làm nhiều thứ ghê.

Nhưng mà, lạ thay là tôi không hề cảm thấy khó chịu với tất cả những chuyện này. Ừm thì, chắc chắn là tôi không hề muốn ôn bài cho kỳ kiểm tra rồi.

“Này, Mana, em nghĩ anh nên kiếm công việc làm thêm ở đâu giờ nhỉ?” Tôi hỏi ngay khi em ấy vừa về đến nhà.

“Anh? Kiếm việc làm thêm á? Hmm… Oh, hay là đi rửa bát đi?”

“Ở nhà hàng à?”

“Không, ở nhà ấy. 200 yên mỗi lần rửa thì sao?”

“Nghe này, anh đang nói nghiêm túc đấy…”

“Huh? Em cũng đang nghiêm túc mà?” Mana mím môi.

200 yên cho việc rửa bát ư? Mình là ai cơ chứ, học sinh tiểu học à? Những lần như này khiến tôi nhớ lại rằng Mana vẫn chỉ là một nữ sinh sơ trung mà thôi.

Trong lúc đang tìm kiếm công việc ở trên mạng, tôi chợt nhận được tin nhắn của Himeji.

‘Họ nói rằng bọn mình có thể mượn thiết bị của họ. Có nhiều loại lắm nên liệu cậu có thể đến văn phòng để xem qua được không? Tớ thì không biết loại nào ra loại nào cả.’

Cô ấy làm việc nhanh ghê.

Tôi không phải là một chuyên gia, nhưng tôi cũng không thể để việc đó cho mình cô ấy được, nên tôi đã đồng ý.