Tôi đã giúp Mr. Matsuda thêm vài lần nữa sau lần đó. Do đây không phải là công việc làm toàn thời gian, và tôi cũng không được trả theo giờ, anh ấy luôn lấy tiền túi ra để trả lương cho tôi vào mỗi cuối ngày.
Tôi đoán anh ấy trả cho tôi nhiều như vậy là nhờ vào việc cả hai đều có người quen chung. Tôi bắt đầu làm việc từ một giờ chiều và thường ở đó đến tận nửa đêm.
Nhờ có công việc này mà tôi sẽ sớm có thể mua một bộ PC của riêng bản thân thôi.
“Em có thứ gì muốn mua à?” Mr. Matsuda hỏi tôi sau vài ngày nhận công việc này.
“Em muốn một bộ máy tính.”
“Nếu em không ngại dùng một cái đã được sử dụng rồi thì em có thể lấy một cái mà bọn anh không dùng ở trong văn phòng ấy.”
Thật lòng thì tôi gần như đã nhận lời rồi. Nhưng tôi đành từ chối yêu cầu đó vậy. Không biết gì nhiều về thông số máy tính là một chuyện, nhưng ngay từ đầu thì tôi đã bắt đầu công việc này để tự mua cho bản thân một bộ máy tính rồi.
“Nhóc thật đáng là ngưỡng mộ đó.” Anh ấy nói.
Bộ máy tính tôi mua giống như kiểu một món đồ chơi tân tiến khó có thể dùng vậy.
Tôi đã chuyển những thước phim bọn tôi đã quay lên phần mềm chỉnh sửa mà tôi đã mua từ trước và bắt đầu sử dụng qua nó.
Bọn tôi cũng hỏi các bạn cùng lớp xem liệu có ai có ban nhạc riêng hay chơi piano để làm bốn bài nhạc cho bộ phim. Tôi có thể chèn nhạc vào sau khi chỉnh sửa xong bộ phim, vậy nên phần đó có thể để lại cho đến hết kỳ nghỉ hè.
Ban đầu , bọn tôi định sử dụng nhạc miễn phí không bản quyền, nhưng Fushimi lại không muốn như vậy. Nhỏ nói làm như vậy thì trông có hơi rẻ mạt, và chúng tôi nên hỏi xem liệu có ai trong lớp có thể đảm nhận được việc này không.
Tôi hình dung ra được vế sau mới là lý do chính cho chuyện này. Đó là thứ mà chỉ mỗi Fushimi mới có thể lên kế hoạch, do nhỏ biết rõ sở thích và khả năng của cả lớp.
Mọi người đều có thể giúp theo mọi cách – đóng vai nhân vật phụ, giúp đỡ trong việc hoàn thiện việc quay phim, làm nhạc, vân vân. Cho đến thời điểm hiện tại thì mọi người đều đã góp phần làm gì đó, nhưng bộ phim thì vẫn còn xa vời với sự hoàn thiện lắm.
“Oh, anh vẫn đang làm à!” Mana mở cửa phòng ra trong lúc tôi đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trên bàn.
“Em muốn gì à?”
“Mai bọn mình phải dậy sớm đấy, Nii-nii. Tốt nhất là anh đừng có mà ngủ quên như hôm trước đấy. Em sẽ tát anh đến chết nếu mà anh làm như vậy.”
Tôi xem giờ ở trên máy tính. Giờ đã là nửa đêm rồi.
“Đã muộn đến vậy rồi ư?” Chỉ đến ban nãy thì tôi chợt nhận ra rằng mai bọn tôi cần phải dậy sớm để đi ra biển. “Bọn mình sẽ đến bãi biển gần nhất.”
Đó là ý tưởng ban đầu của tôi, nhưng đoàn quay phim, chủ yếu là Fushimi và Torigue đã phản đối kịch liệt.
“Bọn mình nên nhân cơ hội này để đi đâu đó xa hơn!” Fushimi đã nói vậy, và Torigue đồng ý, khiến tôi thực sự bất ngờ.
Tôi không hiểu ý nghĩa của việc làm như vậy là để làm gì, nhưng rồi Deguchi và Mana cũng đồng ý với điều đó, vậy nên tôi đành tuân theo đa số.
“Thế còn em thì sao, Mana? Em làm gì mà thức muộn đến giờ này vậy?”
“Em đã chuẩn bị đồ ăn đó!”
Bọn mình tự mang đồ ăn đi sao?
“Sao không mua thứ gì đó ở cửa hàng tiện lợi ở đó? Hoặc là ăn ở cửa hàng ngoài bãi biển đi?”
“Bọn mình phải đi từ sớm đó! Anh sẽ bị đói trước cả khi đến nơi đấy!”
Anh ư?
“Đừng lo – em làm vài món mà mọi người có thể ăn ở trên tàu rồi.”
Mặc dù đó không phải là chuyện mà anh đang lo.
“Và cuối cùng thì em lại lỡ nấu quá nhiều do em nghĩ mình nên mang đủ thức ăn cho mọi người luôn.”
Tổng là có bảy người, hai anh em bọn tôi, hai người bạn thuở nhỏ, Torigue, Shinohara và Deguchi.
Chúng tôi không cần thêm ai khác ngoài Shinohara và Deguchi.
Ừm thì tôi có thể hiểu tại sao em ấy lại thức muộn đến như vậy khi con bé phải làm thức ăn cho từng đấy người.
Bọn tôi không cần phải quay nhiều cảnh ở ngoài biển cho lắm nên nếu bắt đầu sớm thì tầm tầm trưa là bọn tôi có thể hoàn thành việc quay phim rồi.
“Anh sẽ tiếp tục làm việc cho đến tận sáng nếu em cứ để mặc anh như này, nên đây, để em đắp chăn cho anh đi ngủ nhé.”
“Không cần đâu. Giờ anh đi ngủ luôn đây. Đi đi.”
Mình sẽ không để đứa em gái này làm như vậy đâu. Mình là người lớn hơn cơ mà!
Con bé từ chối rời đi cho đến khi tôi đã nằm lên giường, vậy nên tôi đã lưu việc chỉnh sửa lại bất kể đã làm đến đâu, tắt máy tính đi và trèo lên giường.
Tôi càu nhàu trong lúc vẫn đang ngái ngủ, “Mana… Sao em có thể tát mà để lại dấu tay trên mặt anh như trong manga vậy…?”
“Em đã bảo anh phải dậy đúng giờ rồi còn gì.”
Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ - giờ tôi như kiểu một kẻ biến thái vừa nhận quả báo vì hành vi đồi trụy của bản thân.
Mana đã đánh thức tôi dậy bằng một cái tát, ý như con bé đã nói hôm qua.
Đáng nhẽ tôi đã cảm thấy biết ơn người em gái chu đáo vì đã đảm bảo rằng tôi sẽ làm tròn nghĩa vụ của bản thân… nếu như không có vết tát này ở trên mặt tôi.
“Con người không được tạo ra để thức dậy vào lúc 5 giờ sáng…”
Não tôi vẫn đang ngái ngủ khoảng 70%. Tôi cần phải nhanh chóng thay đồ và đánh răng, và chỉ đến lúc đó thì tôi mới nhận ra rằng mặt mình có hằn vết tát trên đó.
Liệu nó sẽ đỏ như này nguyên ngày ư? Đây là một sự sỉ nhục công khai đó.
Tôi liên tục càu nhàu cho đến khi Mana cảm thấy khó chịu và nói, “Em sẽ dùng kem nền che vết đấy lại cho.” Và rồi vết tay dần biết mất.
Em ấy thực sự là một chuyên gia trong việc này. Vết tát rõ như ban ngày giờ đã trở nên vô hình với những người chưa biết về nó.
Trong lúc đó thì Fushimi và Himeji đã đến. Chúng tôi chuẩn bị xong đồ đạc và lên đường ra ga tàu.
Bãi biển ở khá xa, và bọn tôi còn cần phải chuyển tàu vài lần trên đường đi
Tôi nhận ra hành lý của Fushimi và Himeji to một cách kỳ lạ trong lúc cả bọn đang đi đến ga tàu.
“Các cậu mang theo bao nhiêu đồ vậy?”
Fushimi mở túi của mình ra và cho tôi xem đồ đạc bên trong.
“Tất nhiên là, thảm trải ở biển, bóng, kính bơi, áo phao…”
Cậu đang đi chơi đấy à, Fushimi?
Lần này bộ đồ của nhỏ hoàn toàn bình thường đến bất ngờ. Áo thun, quần đùi cùng với dép. Rất bình thường. Có phải nhỏ đã thực sự trưởng thành rồi …?
Mana nhìn thấy biểu cảm của tôi và thì thầm, “Em đã chọn bộ đồ từ trước đó. Em không muốn bị sốc chết ngay vào buổi sáng đâu.”
Quyết định sáng suốt đấy.
“Hina… Cậu mang tất cả chỗ đó ư?” Himeji thở dài nói, cũng thể hiện sự bực tức giống tôi luôn. “Không phải là cậu đã quên gì đó rồi à?”
“Gì nhỉ?” Fushimi nghiêng đầu.
“Cái bơm để bơm chúng ấy.”
“Ah! Tớ quên mất!”
Cậu vẫn có thể tự mình thổi nó mà… mỗi tội là có hơi nhọc nhằn chút thôi.
Trong lúc Fushimi đang vò đầu bứt tóc thì Himeji đưa tay ra chỗ nhỏ.
“Đừng lo – tớ có mang đây rồi.”
Cậu cũng đang đi nghỉ mát luôn đấy à?!
Mana chỉ mang mỗi đồ ăn, đồ trang điểm và một số bộ trang phục bọn tôi cần. Tôi thì chỉ mang mỗi thiết bị quay phim thôi.
“…Chị Hina này, lần này chị không có mặc nó ở dưới đồ của mình chứ?”
“Huh? Tất nhiên là có rồi!”
Fushimi vén áo phông lên, để lộ bộ đồ có thể là đồ bơi của nhỏ.
“Ôi trời. Sao chị Hina nổi tiếng, một mỹ nhân xinh đẹp nhất của tam quốc lại hành động khiếm nhã như vậy chứ…?”
Tam quốc nào cơ?
“Đáng yêu mà. Cậu ấy như học sinh tiểu học vậy.” Himeji khen ngợi nhỏ theo chiều hướng khác.
“A-Ai thèm quan tâm chứ? Phòng thay đồ toàn người lạ thôi, tớ không thíc họ chút nào.”
“Chắc chắn rồi, với cơ thể như của cậu thì tớ cũng sẽ cảm thấy xấu hổ nếu bị nhìn chằm chằm vào.”
“Ai, im đi hoặc không thì tớ sẽ lật váy cậu lên trước mặt Ryou đấy.”
“Trời, giờ thì cậu ấy cư xử y hệt như học sinh tiểu học rồi đó.”
Dừng cãi nhau mới chỉ vào sáng sớm dùm cái.
“Bình tình nào Himeji. Đừng có mà khiêu khích cậu ấy chứ.” Tôi nói với kẻ chủ mưu.
Chúng tôi đã đến ga và đi lên tàu, trên đường đến fa thì bọn tôi cũng đã gặp mặt ba người còn lại nữa.
“Tớ nghĩ chắc chắn mình sẽ chết vì thức dậy quá sớm mất,” một người đàn ông đang đội mũ rơm và đem kính râm lên tiếng.
Trong tay cậu ta là một nắm cơm được làm bởi Mana. Cậu ta sớm bóc nó ra và bắt đầu ăn.
“Đây cũng vậy.”
Fushimi, Himeji, Mana và tôi gặp Torigue, Shinohara và Deguchi ở trên đường đi, và giờ thì cả bọn đang ngồi trên những hàng ghế ở trên tàu.
“Deguchi, bộ đồ đó là như nào thế?”
Cậu ta đang mặc quần đùi và dép đi biển. Không có chút sự kỳ lạ nào trong việc cậu ta chọn quần cả.
“Ý cậu là sao? Tớ cần mặc như này để ra biển chứ.”
Cậu hiểu rõ ý tớ là gì mà.
Trông cậu ta vô cùng tự mãn với chiếc kính râm. Như kiểu cậu ấy đang cố hết sức vậy.
Mặc dù Cảnh Sát Thời Trang Mana đã bỏ qua điều đó. Có lẽ là em ấy không có chút hứng thú nào thôi.
Tuy nhiên tôi không thể để cậu ta xuất hiện với vai diễn là một nhân vật phụ như này được. Tôi ghi nhớ trong đầu về chuyện sẽ bảo Mana thay đồ của cậu ta sau. Để đề phòng thì bọn tôi đã mang đồ để thay đi.
“Khả năng nấu ăn của em vẫn tốt như mọi khi, Mana-banana.”
Tôi cũng đồng ý với điều đó. Em ấy đã mang vài loại cơm nắm khác nhau, cùng với cả vài món ăn kèm.
Mọi người đã lấy phần ăn của bản thân – giờ hộp chứa đồ ăn đã trống trơn hết sạch.
“Vẫn ngon như mọi khi đó, ManaMana.” Torigue lên tiếng.
Torigue và Shinohara đang ngồi với chúng tôi. Himeji, Fushimi và Mana thì ngồi ở hàng ghế khác.
““ManaMana?”” Deguchi và tôi cùng hỏi.
“Em ấy bảo tớ gọi như vậy.”
Mana gọi cô ấy là Shizu, vậy nên tôi đoán việc đó khiến cổ đồng ý gọi bằng biệt danh. Có lẽ Mana cũng không quan tâm đến gọi mọi người bằng bất cứ gì mà con bé thích.
“Oof… Giờ tớ trở nên lo lắng hơn rồi.” Shinohara thở dài nói, với khuôn mặt tái nhợt. “Tớ không thể tin là mình sẽ được diễn cùng với Quý cô Hime.”
“Cậu là người duy nhất nghĩ đây là chuyện quan trọng đó – thư giãn đi.”
“Không, cậu mới là người kỳ lạ khi nghĩ đây không phải là một vấn đề lớn ấy.” Cô ấy nheo mắt lại và lườm tôi.
Này, đừng có đặt áp lực của cậu lên tớ chứ.
“Cậu chỉ cần phải thực hiện một cuộc trò chuyện ngắn thôi, nên không cần phải quá bận tâm về nó đâu.”
Cô ấy sẽ trò chuyện với idol của mình, Aika, và cũng sẽ được quay phim lại luôn. Khi chúng tôi hỏi liệu cô ấy có muốn có mặt trong cảnh quay không thì cổ đã nói bản thân hạnh phúc đến chết mất.
“Nguyền rủa cậu… Như thể việc được làm bạn thuở nhỏ với Fushimi là chưa đủ hay sao mà cậu còn có cả Quý cô Hime nữa…,” cô ấy nói bằng tông giọng giận dữ thường dành cho những nhân vật trong anime vừa nói vừa cắn khăn tay. “Tớ không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với bản thân mình cả, tớ chỉ muốn Quý cô Hime được hạnh phúc thôi…”
Sự khác biệt giữa cách bọn tôi đối xử với Himeji đúng là rất lớn. Tôi cũng không biết phải làm gì khác cả. Chắc chắn cô ấy sẽ phản bác lại bất cứ điều gì tôi nói. Đúng là một người hâm mộ cuồng nhiệt có khác.
Trong khi đó, ở hàng ghế đối diện thì Fushimi đang vui vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Himeji thì đang quở trách nhỏ, và Mana thì đang chỉ trỏ gì đó, và hai người kia thì sẽ đáp lời em ấy. Chuyện đó lặp đi lặp lại thành chu kỳ.
Ít khi họ không hề cãi nhau gay gắt khi có Mana ở đó.
“Biển kìa! Bãi biển đó! Mặt trời, nước, và cả cát nữa! Nii-nii, nhìn đi!”
“Anh thấy rồi, anh có mắt mà.”
Mana chạy xuống cầu thang để đến bãi cát.
“Đó là biển kìa!!!” Fushimi theo sau em ấy.
Sau khi xuống ga tàu thì bọn tôi phải đi bộ mất một lúc, nhưng cuối cùng thì cả bọn cũng đã đến được bãi biển.
Tôi để Fushimi và Torigue lo tất cả mọi chuyện, và nhờ đó thì giờ bọn tôi đang ở một nơi vô cùng xa xôi.
Có một phòng vệ sinh cùng với hai chiếc máy bán hàng tự động cũ ở ven đường
Nhưng ở đây lại không có cửa hàng tiện lợi nào, và kể cả những nhà hàng ven biển cũng đã đóng cửa và được phủ bạt xanh.
Cũng không có phòng thay đồ nữa… nhưng tôi đoán cả bọn có thể thay đồ ở chỗ không ai thấy.
Giờ vẫn còn đang là sáng sớm, và có rất ít người ở quanh đây.
Chắc chắn là một bãi biển vắng vẻ phù hợp cho việc quay phim hơn là một nơi đông đúc rồi, nhưng sao bọn họ lại phải chọn chỗ này cơ chứ?
Tôi nhận ra Fushimi đã dựng sẵn lều rồi. Nhỏ nằm trườn lên tấm thảm và đặt dép cùng với túi của mình ở góc thảm để chúng không bị thổi bay đi.
“Ai, đưa tớ cái bơm đi, nhanh lên nào!”
“Tới đây!”
Họ thực sự rất nóng lòng để được vui chơi ở đây nhỉ.
“Đây có phải là thiên đường không? Những cô nàng xinh đẹp trên bãi biển dưới ánh nắng mặt trời…” Deguchi tự quạt. Cậu ta giấu chiếc quạt đó ở đâu vậy? “Takayan, rồi cậu sẽ sớm nhận ra thôi.”
“Nhận ra gì?”
“Tại sao tớ lại sử dụng kính râm.”
“Đúng rồi, trước khi làm bất cứ việc gì thì bọn tớ cần cậu thay đồ đã. Cậu đang mặc bộ đồ bình thường và nhàm chán nhất đấy.”
“Gì cơ? Cậu nghiêm túc đấy à? Đây chính là quần áo để xuất hiện trên máy quay đấy!”
Đó là lý do tại sao bộ đồ đó lại trông như vậy à.
“Bọn tớ không thể cậu ăn mặc như vậy rồi xuất hiện trong khung hình được. Nó sẽ gây mất tập trung đấy.”
Cậu ta cười khúc khích một cách kỳ lạ. “Cậu nghe chưa, Miami? ‘Trong khung hình’, cậu ấy vừa nói vậy đấy.”
“Chà, giờ cậu đang dùng thuật ngữ điện ảnh luôn kìa.”
“Về cơ bản thì giờ tớ là người quay phim mà.”
Tôi đã hoàn thành việc nghiên cứu rồi.
Torigue cũng bỏ dép ra và ngồi lên trên cát.
“Oh, cảm giác tuyệt thật đấy…”
Tôi thử làm như vậy, và thực tế thì việc này tuyệt thật. Những hạt cát ở dưới bàn chân tôi có hình dáng rất đẹp.
Trong lúc đó, Himeji và Fushimi thì đang bơm bóng.
“Quý cô diễn viên chính ơi! Bọn mình cần phải quay phim đấy! Lát nữa hãy chơi bời sau nhé!” Tôi hét lên.
Điều này rõ ràng để thay đổi trạng thái của Fushimi.
“Phải rồi… Mình là diễn viên chính mà…”
Biểu cảm của nhỏ có chút buồn, nhưng mặt khác thì Himeji lại có hơi tự mãn.
“Hãy đi quay cảnh của cậu đi. Trong lúc đó thì bọn tớ sẽ chuẩn bị các thứ cho.”
“À ừm, cảm ơn cậu, Ai.”
Nhưng nhà tạo mẫu tóc và trang phục của chúng tôi, người quan trọng cần để trang điểm cho diễn viên chính, đang đứng ở bờ biển và vui vẻ hét lên. “Eep! Em bị ướt mất rồi! Hee-hee-hee!”
Kết thúc rồi. Không ai ưu tiên việc quay phim cả…
“Bọn mình cần phải làm những việc mà đã lên kế hoạch để làm ở đây trước đã. Nếu giờ mà vui chơi thì lát nữa cả bọn sẽ gặp rắc rối đấy.”
Tôi vỗ tay để thu hút sự chú ý của mọi người, đặc biệt là Mana. Bọn tôi thực sự cần em ấy để trang điểm cho Fushimi bằng không thì bọn tôi không thể bắt đầu quay phim được.
“Em tới đây!” Mana không chút biểu cảm đáp lại trước khi quay lại chỗ thảm.
“Giờ thì cậu cư xử giống như một đạo diễn rồi đấy.” Torigue nhỏ nhẹ nói từ bên cạnh tôi trong lúc nhìn chằm chằm ra ngoài biển.
“Ý tớ là, mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu nếu như tớ không quở trách họ như này.
“Tớ không có nói mỉa mai như Deguchi và Mii đâu. Cậu thực sự làm tốt lắm.”
“…Oh, cảm ơn cậu.”
“Tớ đã tưởng cậu sẽ thấy thoải mái hơn cơ.”
Fushimi và Mana tìm một nơi để chuẩn bị, sau đó nhảy lên chỗ hiên của nhà hàng trên biển và núp vào sau tấm vải xanh.
“Tớ đoán chỗ đó sẽ được coi như phòng thay đồ.”
“Huh?” Torigue không hề để ý nên tôi phải chỉ về chỗ nhà hàng, và rồi quay lại chủ đề vừa nãy.
“Tớ cũng nghĩ bản thân sẽ cảm thấy thoải mái hơn, nhưng tớ đoán mình thực sự đã bị ảnh hưởng bởi những người đã thực sự bỏ nhiều công sức ngay từ đầu.”
“Ý cậu là Hiina?”
“Cả cậu nữa đó, Torigue.”
Cô ấy đã phải làm việc vất cả để hoàn thiện kịch bản, và tôi cũng đã giúp sức trong cả quả trình đó, vậy nên tôi đã tận mắt chứng kiến những nỗ lực của cổ.
“Vậy nên tớ có ảnh hưởng đến cậu nhỉ.”
“Có thể nói là vậy.”
Cô ấy dạo bước trên bãi cát, với đôi dép trên tay, và để cho mái tóc xõa xuống trong lúc quay đầu lại.
“Nè, hãy tiếp tục quay phim kể cả khi bọn mình đã hoàn thành xong những cảnh quay ở đây nhé.”
“Cậu muốn tớ quay gì à?”
“Về cảnh bọn mình vui chơi ở đây. Tớ không nghĩ bọn mình sẽ có thể tập hợp lại ở bãi biển thêm một lần nữa đâu.”
Tôi không hề gợi ý rằng cả bọn đều có thể hẹn gặp lại vào lần khác nữa.
Kể cả khi đó có là điều tôi thích thì tôi cảm thấy nếu mình diễn tả câu đó thành lời thì khoảnh khắc này sẽ không còn trở nên đặc biệt nữa. Và có vẻ như Torigue cũng cảm thấy như vậy.
Khi tự mình nói ra lời gợi ý đó thì cô ấy đã biết chắc có lẽ tôi sẽ đồng ý rồi.
Mặc dù lời nói của cổ có hơi tiêu cực, nhưng tôi nghĩ đó là một câu nói rất là Torigue.
“Hãy đặt máy ảnh lên giá đỡ để nó có thể quay được cả cậu luôn nhé.”
“Cả tớ nữa á”
“Cậu là một phần trong kỳ nghỉ hè năm hai của tớ. Cậu cũng cần phải xuất hiện luôn.”
Tôi bước về phía chiếc thảm và đứng bên cạnh cô ấy.
“Cậu khá là nhiệt tình đấy nhỉ, Người đẹp Thầm Lặng.”
“…Cậu đang trêu chọc tớ đấy à?”
“Không hề.”
“Có đó.”
Tôi dơ hai tay lên đầu hàng, và cô ấy liền đá cát về phía tôi.
Bãi biển giờ vẫn vắng vẻ, tôi tò mò không biết có phải những người dân địa phương đã đến bể bơi thay vì đây rồi không.
Có lẽ là do thời điểm trong ngày, nhưng thậm chí lúc này thì bãi biển vẫn rất chi là vắng vẻ.
Ý tôi là, thậm chí cả nhà hàng cũng không hề mở cửa dù cho đây đang là mùa cao điểm.
Tôi nhìn chằm chằm vào Hirono Shibahara qua ống kính.
Cuối cùng Fushimi cũng đã tập trung vào việc quay phim. Không một lần nào là diễn xuất của cô ấy không đáp ứng được kỳ vọng của tôi cả.
“Tốt lắm,” Tôi nói sau khi dừng quay.
“Cậu ấy bảo được rồi, Fushimi!” Deguchi nói qua chiếc loa.
Biểu cảm của nhỏ liền thay đổi và quay lại về một Fushimi của mọi khi.
“Tớ có thể xem qua được không?”
“Không, tớ thấy nó ổn rồi.”
“Tớ muốn thấy cái mà cậu bảo ổn đó!”
Sự nhiệt huyết của nhỏ kể từ khi chúng tôi bắt đầu quay phim là một thứ rất đáng khen ngợi, nhưng thật lòng thì có cảm giác như không ai có thể theo kịp được nhỏ.
“Việc trở nên cầu toàn là hoàn toàn ổn, nhưng không phải là cậu làm vậy chỉ để thỏa mãn bản thân thôi hay sao?”
Đây là lần thứ ba mà tôi đã đồng ý với cảnh quay đó rồi.
“Argh! Không!”
Bất kể tôi, Himeji hay Torigue nói cảnh quay đó đã ổn đến mức nào thì người bạn thuở nhỏ này vẫn liên tục từ chối cảnh quay của bản thân.
Deguchi, Torigue, Fushimi và tôi nhìn lại cảnh quay đầu tiên mà tôi bản được. Chúng tôi đã xem đi xem lại cảnh quay 10 giây đó được ba lần rồi.
“Deguchi, cậu có thấy sự khác biệt không?”
Cậu ấy liếc nhìn Fushimi và thể hiện ánh nhìn của chuyên gia.
“Ừm thì, nếu cậu ở trình độ của tớ thì cậu sẽ có thể thấy tất cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất.”
Cậu chỉ đang cố làm hài lòng Fushimi mà thôi.
“Thấy chưa?!” Fushimi tự mãn nói.
“Takamori đã ba lần đồng ý với cảnh quay đó rồi,” Torigue nói. “Cậu có thể nói rõ với bọn tớ rằng cậu muốn thay đổi gì không?”
“Được. Chuyển động ánh mắt và góc miệng của tớ.”
“Cậu không thể thấy rõ những thứ đó ở trên màn ảnh lớn được đâu.”
Fushimi không thể phản bác lại. Torigue thực sự không hề cắt ngang lời nhỏ.
“Những gì cậu muốn thay đổi thực sự không có gì khác biệt so với cái Takamori đã duyệt cả.”
“Nó có tạo ra sự khác biệt đó!”
“Về mặt chủ quan thì có lẽ là có.” Tôi có thể nghe thấy tiếng đổ vỡ ở đây. “Takamori là người hiểu toàn cảnh bức tranh ở đây. Hiina, kể từ lúc bọn mình bắt đầu quay phim thì cậu đã luôn cố để kiểm soát mọi thứ như show diễn một người đấy.”
“Tớ không hề làm vậy!”
“Có những thứ khác còn quan trọng hơn cả, vậy nên cậu nên thử và tập trung vào những thứ đó đi.”
Fushimi ngậm chặt môi lại, và khóe miệng của nhỏ có chút cong xuống.
“Chị Ai đã sẵn sàng rồi!” Mana vui vẻ nói trong lúc Himeji ăn mặc chỉnh tề đi ra từ phía sau màn xanh.
…Đúng thời điểm đấy. Hãy thay đổi chủ đề thôi.
“Hãy nói về cảnh quay này sau đi. Fushimi, cậu nghỉ ngơi chút đi. Lát nữa bọn mình vẫn có thể quay lại sau, địa điểm quay này cũng không chạy đi đâu đâu.”
Tôi nhận thấy ánh mắt và lông mày của Fushimi có chút căng thẳng. Nhỏ im lặng gật đầu, sau đó quay lại và bước về phía tấm thẩm.
Torigue thở dài. Deguchi thì liếc qua liếc lại giữa hai cô nàng.
“Đ-Đó có phải là lỗi của tớ không…? Tớ có làm loạn mọi việc vì đã đứng về phía cậu ấy không…?”
“Có, về mặt cơ bản thì lần này cậu là người gây ra sự việc này, nhưng vấn đề này vẫn âm ỉ mãi nên đừng quá bận tâm.”
Tôi cố để kết thúc chủ đề này ở đây, nhưng Torigue lại bất ngờ tỏ ra phấn khích.
“Có thể cậu không tin nhưng Fushimi là một cô công chúa ích kỷ đấy. Chỉ cần chiều chuộng cậu ấy một lần, và rồi cậu ấy sẽ không bao giờ dịu đi đâu.”
“Tớ không hề chiều chuộng cậu ấy nhé.”
“…Xin lỗi. Tớ chỉ là đang biện hộ thôi.”
Giờ câu hỏi ở đây lại là, Shinohara đã đi đâu rồi? Cô ấy nói là rời đi mua chút đồ uống.
“Mii gọi cho tớ. Tớ sẽ quay lại nhanh thôi.” Torigue nói sau khi xem điện thoại và rời đi.
Himeji không có nhiều cảnh quay một mình, vậy nên bọn tôi đã có thể hoàn thành việc quay chỉ trong vỏn vẹn 20 phút.
Trong lúc đang kiểm tra lại cảnh quay, Himeji uống một hớp đồ uống mà Shinohara đã mua và đem về cùng với cả Torigue, và rồi hỏi tôi, “Bầu không khí có vẻ hơi căng thẳng, có chuyện gì xảy ra với Hina à?”
“Bọn họ cãi nhau một chút ấy mà.”
“Đồ nghiệp dư,” Cổ nói. Cô ấy không quên tỏ ra kiêu ngạo ngay cả khi đang cố tỏ ra ân cần. “Bọn mình đang hoạt động như một đội với nhau. Đây không phải là show diễn một người, nơi ai đó có thể hành động một cách ích kỷ được.”
Lời nói đó khá là đúng, có lẽ là do cô ấy đã quen với việc hoạt động trong nhóm idol rồi.
“Diễn xuất của tớ như nào? Bọn mình đã quay phim được sáu ngày rồi, nên…”
“Vẫn còn có sự chênh lệch giữa cậu với Fushimi, nhưng tớ nghĩ ổn rồi đó.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Cô ấy gật đầu trong sự thỏa mãn.
Tôi tò mò không biết liệu cô ấy tham gia buổi thử giọng âm nhạc đó là vì dự án này đã khiến cô ấy cảm thấy hứng thú với việc diễn xuất hay không.
“Tiếp theo bọn mình sẽ có cảnh quay với Eri Akiyama và một vài cô nàng nhân vật phụ khác.”
Vẻ mặt dịu dàng của Shinohara tự nhiên cứng đờ lại.
“Shinohara, cậu thực sự sẽ ổn thôi. Đừng có nghĩ quá nhiều về việc này. Cậu chỉ là một nhân vật phụ thôi. Ý tớ là, việc này sẽ bớt xấu hổ hơn so với hành động cáu kỉnh thời sơ trung của cậu đúng không?”
“Im đi!” Cô ấy cau có và nhanh chân bước về phía tôi. “Đừng có mà nhắc lại chuyện đó trước mặt Quý cô Hime bằng không thì tớ sẽ chôn sống cậu ở ngay đây là luôn đấy.”
Ực…
Trong lúc đó thì Fushimi đang vui vẻ dùng que phá hủy lâu đài cát.
Trong quá khứ thì đôi khi tôi cũng chơi trò đó. Mọi người thay phiên nhau cắm cành cây vào bên trong, và người nào phá hủy lâu đài trước thì sẽ thua cuộc.
Liệu chơi trò đó một mình thì có vui không vậy? Mục đích của trò đó là chơi nhiều người mà.
Có vẻ như Shinohara đã trở nên thoải mái hơn sau cuộc tranh luận vừa nãy, vậy nên chúng tôi tiếp tục việc quay phim.
Chúng tôi tập thử qua vài phân cảnh trước khi quay phim, để kiểm tra các góc quay và mọi thứ xem như nào qua ống kính máy quay, và sau đó thì bắt đầu quay.
Diễn xuất của cô ấy vẫn có phần hơi lúng túng nhưng vẫn chấp nhận được.
“Cậu làm tốt lắm, Mii.”
“Ừm, đúng vậy.”
Đúng như kỳ vọng của tôi về cách cô ấy diễn giống thời sơ trung, cổ không hề gặp vấn đề gì với việc hòa mình vào vai diễn cả.
Mặc dù tôi không hề điều đó thành lời, tôi không muốn bị chôn sống đâu.
“Miami, đạo diễn bảo cậu diễn xuất sắc lắm đấy.” Deguchi phóng đại lời nói của tôi qua chiếc loa.
Himeji gật đầu.
“Nghe điều này có vẻ hơi vô nghĩa nếu xét đến khả năng của tớ, nhưng đúng vậy, cậu làm tốt lắm, Miami.”
“Q-Quý cô Hime nói rằng mình diễn tuyệt kìa…! C-Cảm ơn cậu nhiều lắm…”
Dừng lại đi. Thấy chưa, giờ trông cậu ấy tỏ vẻ chán ghét chưa kìa.
Tiếp theo chúng tôi còn phải quay một cảnh diễn một mình của Fushimi, và rồi một cảnh của Himeji và nhỏ.
Tôi quay về phía tấm thảm trên bãi cát, và nhỏ vẫn đang ngồi đó, vui vẻ phá hủy lâu đài cát cùng với Mana, người hiện cũng đang không có việc gì để làm.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc tiếp tục quay cảnh của Fushimi, tôi quyết định nói chuyện rõ ràng và thẳng thắn với nhỏ.
Cảnh quay tiếp theo là lúc mối nghi ngờ của Hirono Shibahara và Eri Akiyama về việc học cùng yêu một người bắt đầu bén rễ.
Câu từ của Torigue chắc hẳn đã có ảnh hưởng đến Fushimi do giờ nhỏ không còn đòi xem lại cảnh vừa quay nữa.
“Vậy ai người đầu tiên nhận ra điều đó là Hirono?” Fushimi hỏi từ phía sau máy quay.
Trong kịch bản không hề ghi rằng ai là người nhận ra điều đó trước, vậy nên để việc này diễn ra theo cả hai hướng thì cũng không có vấn đề gì cả.
“Cậu nghĩ sao?” Tôi hỏi Torigue.
Cậu ấy ngâm nga một hồi trước khi lên tiếng. “Cậu nghĩ sao, Hiina?”
“Tớ nghĩ là nên để cho Eri, việc này hợp với tính cách nhân vật của cô ấy hơn.”
“Himeji, cậu có thể diễn cảnh đó được không?”
Cô ấy liền đứng dậy khỏi ghế xếp và vuốt tóc.
“Cậu nghĩ tớ là ai cơ chứ? Tất nhiên là được rồi.”
Việc cô ấy trở nên tự tin như này thực sự là rất ấn tượng mà, nhất là khi nhớ lại về việc diễn xuất tệ hại trước đây của cổ.
Ngay khi chúng tôi đã sắp xếp xong xuôi kịch bản, Deguchi lấy ghế của Himeji đi.
Cả Fushimi và Himeji đều rất nghiêm túc.
Trước thì thì diễn thử trước xem sao.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng Shinohara từ phía sau, “Cậu quay đến đâu mới nghĩ nội dung đến đỏ nhỉ.”
“Này, bọn tớ chưa từng quay một bộ phim bao giờ nên đây là thường sẽ xảy ra thôi.”
“Oh, xin lỗi. Tớ không có ý chỉ trích đâu. Tớ đang nói theo chiều hướng tốt ấy.”
“Như nào cơ chứ?”
“Chỉ là trông cậu đang rất vui vẻ đấy. Lớp của tớ không thể thân để làm thứ gì đó lớn lao như các cậu đang làm được.”
Việc này trông như vậy thật ư?
Torigue và Fushimi liên tục đấu khẩu với nhau, Himeji thì cố để chiếm thế thượng phong, và Fushimi thì liên tục trả đũa bằng cách đưa ra lời khuyên về diễn xuất cho cô ấy… Các cảnh quay của tôi vẫn còn hơi rung lắc dù cho máy ảnh đã có sẵn tính năng ổn định hình ảnh rồi.
Bằng cách nào đó mà bọn tôi vẫn đang có tiến triển, nhưng tôi cũng không thể nói chính xác mọi thứ đang diễn ra suôn sẻ.
“Đáng lẽ tớ phải học ở trường cao trung của cậu mới phải.”
“Nah, người thông minh thì nên học trường cho học sinh thông minh.”
“Ừm thì, xin lỗi vì đã học giỏi nhé.”
Thôi được rồi, bình tĩnh đi.
“Này, trông có vẻ như ở quanh đây chẳng có quán nào rồi, bọn mình định ăn gì đây?”
Mana không chuẩn bị bữa trưa do bọn tôi định ăn ở nhà hàng ven biển. Nhưng ai ngờ của hàng lại đóng cửa hết.
Vì là người chọn địa điểm này nên Torigue ăn năn lên tiếng: “Tớ không nghĩ là họ lại đóng cửa…”
Bọn tôi cũng không thấy có cửa hàng nào ở trên đường đến đây cả.
“Các cậu có thấy phiền không nếu như để tớ đi tìm quán nào đấy cho?” Deguchi hỏi.
“Được rồi, vậy thì để Mana với Shinohara đi cùng với cậu luôn đi, do giờ các cậu cũng không cần phải làm gì cả.”
“Okay!” Mana nói. “Ừm, giờ Degu, Sếp và em cũng đang không có việc gì để làm mà.”
“Mana, làm ơn đừng gọi chị là ‘Sếp’ nữa…”
“Chờ đã, Miami, sao em ấy lại gọi cậu như vậy thế?”
“Anh biết đấy,” Mana nói.
“Em không cần phải giải thích đâu,” Shinohara xen vào.
Ba người họ vừa trò chuyện vừa rời khỏi bãi biển.
“Torigue, sao cậu lại chọn chỗ nào vậy? Ý tớ là, đúng là chỗ nào là hoàn hảo cho việc quay phim thật, nhưng tớ vẫn thấy tò mò chút.”
“Bởi vì… tớ thấy lo…”
“Về chuyện gì?”
“Về việc sẽ gặp phải người quen… nếu bọn mình đến bãi biển ở gần.”
“À ừm, có lẽ điều đó cũng sẽ xảy ra nếu như bọn mình đến bãi biển gần nhà nhất.”
“Chỉ nghĩ đến việc bọn họ sẽ cười và nói kiểu nhìn cô ấy kìa, lúc ở riêng thì rất là năng động, ha-ha-ha, trông không giống với tính cách của cổ ở trường chút nào, sẽ khiến tớ đỏ mặt mất… Hoặc tưởng tượng đến việc một người bạn thời sơ trung nào đó sẽ bắt gặp tớ và nói, ô, cô ấy đang cố hết sức để thay đổi trên cao trung kìa, thật là khập khiễng quá đi.”
Torigue… có phải cậu… đã thay đổi nhiều đến vậy sơ với thời sơ trung không? Ý cậu là… giờ cậu thực sự đã vui vẻ hơn rồi ư…?
Ngay từ đầu thì cậu đã cư xử y như bình thường cậu hay làm ở trường rồi. Cậu không cần phải quá lo về chuyện đó đâu.
“D-Dù sao thì, tớ không muốn mọi người cười lăn cười bò vào mặt tớ thôi, đó là lý do tại sao tớ chọn chỗ này.”
Làm sao mà cậu biết họ sẽ cười nhạo cậu cơ chứ? Cậu đang có mặc cảm bị đàn áp một cách nghiêm trọng rồi đó.
Nhưng dù sao thì có vẻ như cô ấy đang cảm thấy hối hận lựa chọn của bản thân vì tình cảnh hiện tại của cả bọn.
“Ryou, bọn tớ sẵn sàng rồi!” Fushimi hét lớn hơn cả tiếng sóng vỗ, giữ hai tay ở bên miệng.
“Được rồi, bắt đầu thôi.”
Bọn tôi cần phải quay lại vài cảnh, nhưng việc quay phim vẫn diễn ra tương đối là thuận lợi.
Tôi nghĩ lần này mọi việc đã diễn ra nhanh chóng hơn là do Fushimi đã không còn đòi hỏi xem lại cảnh quay nữa. Có vẻ như là do nhỏ đã tin tưởng vào đánh giá của tôi rồi – đúng hơn thì, nhỏ đang cố kiềm chế lại mong muốn được kiểm tra lại mà thôi.
‘Bọn em tìm thấy siêu thị rồi!’ Mana đã gửi tin nhắn đó cho tôi vào 10 phút trước. Chắc hẳn họ đã tìm thấy nó ở trên bản đồ và đi bộ đến đó.
Để Deguchi đi cùng với họ đúng là một ý tưởng tốt mà, nhất là khi xem xét về việc họ sẽ phải xách đồ ăn và nước uống về cho bảy người.
“Shizuka, về cảnh quay tiếp theo…”
“Ừm?”
Himeji cầm kịch bản trên tay và hỏi Torigue về vài thứ trong lúc ngồi trên tấm thảm.
Cô ấy thực sự thích việc này, nhất là khi tôi nhớ không lầm thì cổ còn buổi thử giọng nữa. Tôi có cảm giác trong cái vẻ nghiêm túc của cô ấy vẫn có chút gì đó tham lam.
“Mình cũng…”
“Sao thế, Ryou?”
“Cậu có gì muốn hỏi à, Takamori?”
“Không có gì đâu.”
Chỉ là tôi đang bị ảnh hưởng bởi mọi người thôi.
Có vẻ như tôi thiếu mất cảm giác về bản thân rồi. Không biết phải giải thích như nào, nhưng tôi đang cảm thấy thất vọng về bản thân.
Tôi đặt thiết bị quay sang một bên, đảm bảo rằng cát sẽ không rời vào bên trong.
Đúng rồi, Fushimi đâu nhỉ?
Tôi nghĩ nhỏ sẽ xuất hiện ngay khi nghe thấy Himeji đang hỏi về kịch bản.
Tôi quyết định đi dạo một chút và tìm Fushimi luôn trong lúc đang đợi Mana và những người khác quay lại.
“Deguchi đã đúng khi đi dép xỏ ngón…”
Tôi cũng đi dép luôn, nhưng chúng không được thiết kế để đi trên cát.
Những người duy nhất mà tôi có thể nhìn thấy ở trên bãi biển không quá rộng này là Torigue và Himeji, những người vẫn đang ngồi nói chuyện với nhau.
“Có phải đang thực sự là giữa hè không vậy?”
Tôi ghi nhớ lại việc hỏi những người đã lựa chọn chỗ này.
Tôi đi bộ dọc phía còn lại của bãi biển, nơi những bãi đá bắt đầu xuất hiện. Những con hàu thì đang bám dím vào đá, còn rong biển thì đang đung đưa theo hướng sóng.
“Nàyyyy! Fushimiiii?”
Cậu ấy ở đâu nhỉ? Tôi liếc nhìn xung quanh trong lúc bước lên tảng đá và tiến xa hơn. Tôi đi dọc theo những hàng rào cong và thấy một góc đầy rẫy động vật bốn chân.
“Huh? Mình đã từng đến đây trước kia chưa nhỉ?”
Khung cảnh này khiến tôi cảm thấy déjà-vu.
Bọn tôi đang đi khám phá, sau đó tìm thấy đê chắn sóng, và…
Tôi đi dọc đoạn đường đó theo như trong ký ức của bản thân.
Tôi trèo lên trên đê chắn sóng và cảm nhận được gió trời. Mùi của đại dương. Tôi cảm thấy như kiểu làn gió mặn đang bám dính vào da mình.
Giữa những tiếng sóng vỗ thì tôi lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“RYOU NGỐC!”
Tôi nhìn theo hướng giọng nói phát ra, về phía đối diện với nơi tôi xuất phát.
“Ở PHE TỚ MỘT LẦN ĐI CHỨ!”
Fushimi đang thở hắt ra.
“Cậu đang làm gì ở đây vậy?” Tôi gọi nhỏ từ phía sau.
“Whoa?!” Nhỏ rùng mình và bất động tại chỗ. “R-Ryou… Cậu ở đấy bao lâu rồi?”
“Tớ chỉ vừa mới đến thôi.”
Tôi cẩn thận chèo xuống chỗ nhỏ.
Tôi muốn hỏi về câu nhỏ vừa hét lên, nhưng trước hết thì tôi có chuyện khác cần phải xác nhận đã.
“Bọn mình… đã từng đến đây rồi đúng không?”
Fushimi chớp mắt trong ngỡ ngàng.
“Cậu vẫn nhớ ư?”
“Vậy là có nhỉ. Tớ nghĩ cậu đã trượt chân và ngã xuống biển ở quanh chỗ này.”
“…Sao cậu chỉ có nhớ những thứ như vậy thế?!” Nhỏ bĩu môi.
“Nước biển chỉ sâu gần đến thắt lưng thôi nhưng mà cậu thì cứ liên tục hét, ‘tớ chết chìm mất!!’”
“L-Lúc đó tớ thấy sợ, được chưa?!”
Tôi ngồi xuống chỗ đê chắn sóng và cảm nhận được nhiệt được hấp thụ từ ánh nắng mặt trời qua chiếc quần. Cảm giác đó cộng thêm cả kết cấu thô ráp của đê khiến tôi cảm thấy đây như một chiếc ghế khủng khiếp vậy.
“Chuyện đó diễn ra vào lúc nào, lớp một hay hai?”
“Đúng, đúng lúc đó rồi đấy, Ryou!”
Nhỏ cư xử như thể một người bạn bị mất trí nhớ đột nhiên hồi phục được tất cả ký ức của bản thân vậy. Nhỏ thực sự rất vui.
“Lúc đó không hề có Himeji đúng không?”
“Khum. Lúc đó Ai đang bị cảm lạnh. Bọn mình đến đây để dự bữa tiệc dành cho trẻ con địa phương hồi còn học lớp hai.”
Có rất nhiều những bữa tiệc dành cho trẻ con như vậy diễn ra trong năm. Bọn họ sẽ cho chúng tôi đi biển, tổ chức tiệc Giáng Sinh, và đi ngắm hoa… Tôi không chắc những hoạt động đó vẫn còn diễn ra sau khi chúng tôi đã lớn, nhưng tôi đa tham dự rất nhiều sự kiện đó cùng với Mana, Fushimi, và Himeji.
Fushimi ngồi xổm để tránh việc ngồi hẳn xuống và làm bẩn quần áo.
“Đó là lý do tại sao cậu chọn bãi biển này nhỉ?”
Fushimi gật đầu, sau đó đáp lại trong lúc đang hướng ánh nhìn ra ngoài biển, “Tớ hy vọng cậu sẽ nhớ lại chỗ này.” Nhỏ cười khúc khích. “Tớ mừng vì cậu đã nhớ.”
“Vậy là cậu đến đây để tìm tớ đúng không?” Nhỏ hỏi.
“Ừm, chắc vậy.”
“Tại sao?”
“Uh…”
Bởi vì cậu đã biến mất – chứ còn gì khác nữa ư?
Tôi không biết phải nói như nào với nhỏ, và sau một quãng lặng im, nhỏ bẽn lẽn hỏi tôi.
“…Có phải cậu đi tìm tớ để làm gì đó hư hỏng đúng không?”
“Cái–?!” Sao cậu lại có cái suy nghĩ như vậy cơ chứ?! “Tất nhiên là không rồi!”
“Nhưng c-cậu biết đấy, đấy là một tình huống khá bình thường mà!”
“Bình thường ở đâu chứ?” Ai khơi dậy cho cậu cái ý tưởng đó vậy?
“Cậu hay xem được ở trong các bộ phim còn gì!”
“Cậu xem những thể loại phim kiểu gì vậy, cô gái trẻ này?”
“Cậu biết đấy, đó là cảnh phim điển hình diễn ra khi một nhóm bạn đi chơi cùng nhau, nhưng rồi một chàng trai và cô gái lại bị ở riêng với nhau, và họ sẽ bắt đầu hôn hít, hôn kiểu Pháp, sờ soạng nhau, và…”
“Được rồi, dừng ở đó là được rồi.”
Đó chắc chắn là bộ phim hạng R. Thực ra thì, đó nghe giống cái cớ cho ‘bộ phim’ hơn, nếu cậu hiểu những gì tớ đang nghĩ… Cậu có thực sự nên xem những bộ phim như vậy không?
“Và rồi họ sẽ tìm thấy xác chết của hai người đó vào ngày hôm sau.”
“Được rồi, đó không phải là những gì mà tớ đang hình dung ra.”
Đúng là hỗn loạn mà. Được rồi, mình đoán cảnh phim đó khá là sáo rỗng đấy nhỉ?
“N-Nhưng tớ không hề nói là muốn cậu làm như vậy, đúng chưa?!”
Lỡ như cậu ấy đang tỏ ra tsundere thôi thì sao…?
Không. Đừng nghĩ về việc đó. Trông có vẻ như cậu ấy đang hoàn toàn nói thật lòng, và đang tuyệt vọng vẫy tay để xóa bỏ hiểu lầm ban nãy.
“Nhưng việc gì thì bị tính là hư hỏng vậy?”
“Đừng hỏi tớ chứ.”
“Liệu một nụ hôn có bị tính là hư hỏng không?”
Cậu không nghe tớ nói à?
“Theo chất xám của tớ thì…”
Đột nhiên Fushimi đặt tay lên má tôi và quay đầu tôi sang, khiến tôi nhìn thẳng vào mắt nhỏ.
“Liệu nhìn chằm chằm vào mắt nhau như này thì có phải là chuyện hư hỏng không?”
“Tớ không nghĩ vậy…”
Vai của hai chúng tôi gần như chạm vào nhau. Tôi chưa bao giờ thực sự nhìn trực tiếp khuôn mặt của nhỏ, ít nhiều thì ở khoảng cách cực kỳ gần như này, vậy nên cũng có vài điều mới lạ về nhỏ dù cho tôi đã biết nhỏ từ lâu lắm rồi.
“Tớ cũng không nghĩ một nụ hôn là chuyện hư hỏng đâu.”
Nhỏ chuyển từ liếc nhìn sang nâng cao cằm lên. Nhỏ liếm môi và nhẹ nhàng nghiêng đầu.
Sau đó thì điện thoại tôi bỗng rung lên.
Tôi đưa tay vào túi quần để lấy điện thoại ra xem, nhưng nhỏ liên nắm lấy tay và dựa người vào tôi.
“Lúc này cậu đừng có nghĩ gì việc gì khác ngoài tớ…” Giọng nói của nhỏ yếu ớt như tiếng thở vậy.
Ánh mắt bọn tôi chạm nhau, và nhỏ liền nhìn xuống. Tôi đang ngồi khoanh chân, và nhỏ thì đang ngồi vào khoảng trống giữa hai chân tôi, sao đó thì vùi mặt vào ngực tôi.
“Xoa lưng tớ đi.”
Đôi tai nhỏ đang đỏ bừng cả rồi.
Tôi như nhàng xoa lưng nhỏ như yêu cầu.
…Quần áo của nhỏ có hơi mỏng, và tôi có thể cảm nhận được áo lót của nhỏ luôn. Tôi đang cố hết sức để không để tâm đến nó.
“Ryou… Tớ đã khiến cậu bất ngờ vào Tuần Lễ Vàng, nhưng…”
“Nhưng?”
Nhỏ nắm chặt tay áo phông của tôi và cầu xin, “Liệu giờ cậu có thể hôn lại tớ được không…?”
Trước đó thì tim tôi đã đập thình thịch ra cả tiếng rồi, nhưng giờ thì nó đã nổ tung luôn. Miệng tôi trở nên khô khốc một cách kỳ lạ, và mũi tôi không còn ngửi được gì khác ngoài mùi tóc của nhỏ.
Mu bàn tay tôi có cảm giác ấm ấm và mềm mại trên đó. Tôi liếc sang nhìn và thấy Fushimi đang đặt tay nhỏ lên tay tôi.
“Tớ có cảm giác tim tớ sắp nổ tung rồi…” Nhỏ nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay tôi. “Nhưng đây sẽ là bí mật nhỏ bé của bọn mình. Không ai biết đâu…”
Tôi cảm thấy mặt mình đang nóng bừng lên, như thể nhiệt độ toàn thân tôi đang được tập trung lại ở trên mặt vậy. Não tôi dừng hoạt động rồi. Vị trí duy nhất mà tôi còn cảm thấy ấm là chỗ Fushimi đang chạm vào.
Fushimi ngước nhìn tôi với đôi mắt rủ xuống và từ từ nheo mắt lại, sau đó thì nhắm chặt.
Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi không chắc bản thân cần mất bao lâu để ổn định tâm trí – có thể chỉ là trong chốc lát nhưng cũng có cảm giác như là vô tận vậy.
“Nè! Nii-nii?” Tôi nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía xa trong lúc đang chuẩn bị tâm lý.
“Ryou, Mana đang gọi kìa.”
Chuyện đó đã xảy ra ngay trong tích tắc. Fushimi phản ứng lại với giọng nói của Mana, và môi của tôi đã chạm vào má nhỏ. Hay đúng hơn thì, môi tôi đã va phải nó.
Tôi làm rối tung hết rồi.
Tôi không biết phải làm gì sau đó cả. Tôi chỉ còn nghe thấy giọng của Mana dần trở nên lớn hơn mà thôi.
“Anh có ở đây không? Anh ở đâu thế, Nii-nii?”
Fushimi đặt một tay lên má, và nở nụ cười ngọt ngào, dịu dàng nhất trước khi ôm chầm lấy tôi.
“Cảm ơn cậu.” Nhỏ hôn lại vào má tôi.
Nhỏ còn ôm tôi chặt hơn nữa trước khi tách ra.
“Mana đang tìm cậu kìa. Đi thôi.”
Nhỏ đi ngược lại về chỗ bãi biển, và tôi thì đi theo sau.
Mana đang cẩn thận bước qua những tảng đá thì liền nhìn thấy hai người bọn tôi.
“Hai người vừa làm gì vậy?”
“Ryou vừa chỉ trích chị về việc quay phim thôi.”
“Thật ư?” Em ấy nghiêng đầu và liếc nhìn tôi.
“Ừm, về cơ bản là vậy.”
“Hai người chắc chắn đã làm chuyện gì đó hư hỏng rồi!”
“Không hề nhé,” Tôi phản bác lại.
Mặc dù… bọn mình đã làm vài chuyện trong ‘vùng xám’. Nhưng mà, về mặt cơ bản thì mình cũng không nói dối, chỉ là bẻ cong sự thật một chút thôi.
Sau đó chúng tôi chuyển sang chủ đề việc Mana càu nhàu về chuyến đi đến siêu thị.
“Đi bộ như vậy là quá nhiều rồi!”
Bọn họ đã mua một chiếc bếp cắm trại từ cửa hàng gia dụng, cùng với cả dụng cụ nấu ăn, đĩa giấy, đũa từ cửa hàng một trăm yên. Và tất nhiên là cả đồ ăn rồi.
“Vậy thì bọn mình sẽ nấu ăn luôn ở đây ư?”
“Vâng. Lúc này thì Sếp và anh Deguchi đang chuẩn bị đồ ăn theo chỉ dẫn của em rồi.”
Giờ thì ai mới thực sự là Sếp đây.
“Ồ, đó là đầu bếp trưởng Mana của chúng ta đó,” Fushimi lên tiếng.
“Hee-hee… Em thích cái cách gọi đó nha.”
Dù sao thì bọn họ đang định nấu món gì vậy…?
“Bọn em định làm yakisoba đó! Món một đơn giản ở bãi biển, đúng không?”
“Oh! Ừm, nghe tuyệt thật đấy!” Fushimi cảm thán.
“Anh cũng mong chờ đấy.”
Đầu bếp trưởng nhảy xuống khỏi tảng đá và vui vẻ chạy về phía Deguchi và Shinohara.
Tôi tình nguyện giúp đỡ họ, nhưng con bé từ chối và nói rằng tôi chỉ có gây thêm rắc rối mà thôi.
Ở bên cạnh có ba vòi nước giống như những cái có thể thấy ở trường. Bọn họ đang nấu ăn ở ngay gần chỗ đó.
Khoảng mười năm phút sau, món yakisoba đã được hoàn thành.
“Đó là món ăn chất lượng của Mana mà bọn mình đã hằng mong chờ kìa!”
“Làm ơn hãy khen ngợi em thêm nữa đi!”
Bọn tôi ăn cùng nhau, và món này vẫn ngon như mọi khi. Mặc dù đó chỉ là một món yakisoba bình thường mà không có thêm nhân gì đặc biệt thêm cả. Có phải là do bọn tôi đang ăn ở ngoài không nhỉ?
“Cậu có biết tại sao nó lại ngon thế không, Takanyan?” Deguchi hỏi trong lúc ăn phần của bản thân.
“Là vì Mana đã nấu à?”
“Đúng thế, nhưng còn nữa cơ.”
“Nhờ địa điểm?”
“Yup, đó cũng là một phần.”
“Thế còn gì nữa?” Tôi dần trở nên mất kiên nhẫn.
“Bởi vì, ngoài cậu và tớ, thì bọn mình còn đang được gái xinh vây quanh nữa…”
“Thứ này có đắt không?” Torigue hỏi Mana và Shinohara.
Không ai lắng nghe Deguchi cả. Tôi cũng giả vờ như thể bản thân không nghe thấy cậu ta.
“Tổng chỗ này tốn khoảng 7000 yên. Nếu tính đến việc ăn ở nhà hàng thì tớ thấy giá cả cũng khá là hợp lý.” Shinohara nói.
Vậy mỗi người 100 yên nhỉ. Ừm thì đó sẽ bao gồm cả bữa ăn và có thể là đồ ăn vặt nữa.
“Nii-nii sẽ trả phần của em luôn.”
“Ai nói vậy?”
“Anh là người có công ăn việc làm đó – đừng có keo kiệt thế chứ!”
“…Được rồi. Chỉ lần này thôi nhé, hiểu chưa?”
“Hee-hee. Em yêu anh, Nii-nii.”
“Ừ, ừm.”
Trong khi đó thì Fushimi đang trưng ra vẻ mặt tò mò.
“Ryou, cậu có việc làm ư?”
“Đúng thế, tớ chưa kể với cậu. Tớ đang giúp đỡ người quen của Himeji.”
“Oh.” Fushimi liếc nhìn cô ấy, và rồi nhắm mắt tỏ vẻ thờ ơ.
Họ đưa cho tôi hóa đơn, và tôi nhận thấy ở cuối có ghi một món: Pháo hoa dành cho gia đình x3.
H-Họ mua pháo hoa ư?!
“Mana, sao em lại mua ba bộ pháo hoa vậy?”
“Oh, như vậy là không đủ ạ?”
“Anh không hỏi về số lượng. Bọn mình cần pháo hoa để làm gì cơ chứ?”
Ngạc nhiên thay là không ai đồng ý với cả tôi cả. Mọi người có nhận ra rằng bản thân sẽ chỉ cần bỏ ra 700 yên nếu không phải vì món đồ này không vậy? Với mình thì là 400 yên.
“Sao vậy ạ? Em nghĩ phán đoán của mình là hoàn hảo đấy chứ. Tôi khá chắc chắn rằng bản thân mình đã đưa ra quyết định thần sầu khi chọn mua chúng. Không, thậm chí còn lớn hơn nữa – đây là một quyết định mang tầm cỡ vũ trụ đó.”
Vũ trụ hơn cả thần ư? Không phải là Chúa đã tạo ra vũ trụ à? Có phải em nên nói ngược lại mới đúng không?
Tuy nhiên, việc bình luận về các dùng từ kỳ quái của Mana cũng chẳng có gì hay ho cả nên tôi đành im lặng.
“Bọn mình sẽ không ở lại muộn đến lúc để dùng chúng đâu.”
“““Huh?”””
Giọng nói của họ chồng lên nhau. Tôi sớm biết rằng tất cả bọn họ sẽ phản ứng y như nhau, và rồi tôi còn nhận ra rằng họ đang nhìn tôi với vẻ kỳ lạ.
Bây giờ mới hơn 1 giờ chiều; tôi không thể nghĩ được chúng tôi sẽ làm gì ở đây lâu đến lúc đó.
Tuy nhiên, tất cả những cô gái liền cất tất cả dụng cụ ăn uống đi. Họ thay quần áo và dùng phao bơi, lao xuống biển, bắt đầu nô đùa cùng nhau và cười khúc khích.
Tôi giữ sự thích thú của bản thân bằng việc nghịch cát. Deguchi thì ngồi bên cạnh tôi, đeo kính râm và nhìn về phía xa xăm.
“Deguchi, ngồi nhìn về phía chân trời vui đến thế à?”
“Đó là điều mà cậu đang nghĩ à, Takayan? Oh, nhưng cậu nhầm rồi.”
“Ý cậu là sao?”
“Kính râm giúp che ánh mắt của tớ. Việc này giúp tớ có cơ hội thoải mái ngắn nhìn đồ bơi của họ. Họ sẽ không biết là tớ đang nhìn chằm chằm vào họ.”
“Đó là lý do cậu mang theo nó à…?”
Cậu không thể dùng đam mê đó của bản thân vào việc gì hiệu quả hơn à? Tôi thở dài, nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy ấn tượng trước việc cậu ấy đã tính xa đến vậy.
“Bạn tôi à… Đây là bữa chính trong ngày đấy. Thấy chứ, tớ mới là người phải thở dài mới phải. Sao cậu có thể cân nhắc việc ngay lập tức quay về sau khi quay phim xong vậy? Ai biết khi nào bọn mình mới có lại cơ hội như này cơ chứ!”
“Chắc vậy.”
Bọn tôi cần phải tập trung vào bài kiểm tra đại học vào năm tới, vậy nên có thể bọn tôi sẽ không còn thời gian để chơi bời như này nữa.
“Tham gia với bọn tớ đi, Ryou!” Fushimi vẫy tay với tôi.
Nhỏ đang mặc đồ bơi một mảnh với họa tiết hoa hòe. Trông nó giống như một chiếc váy ngắn, và nếu như không biết thì có lẽ tôi đã hỏi nhỏ, Cậu không thấy lo về việc sẽ bị lộ đồ lót à?.
“Torigue, cậu thì sao?” Tôi hỏi cô nàng đang ngồi đọc sách ở đằng sau tôi.
Cô ấy đang ngồi ở dưới bóng râm của nhà hàng. Cổ đã thay đồ rồi nhưng vẫn mặc áo khoác ở bên ngoài và đội mũ lên.
“Tớ đang đọc đến đoạn cực hay của cuốn tiểu thuyết này ngay trước khi bọn mình khởi hành, và nó đã giày vò tớ nãy giờ rồi. Vậy nên giờ tớ thấy vẫn ổn.”
“Cậu có nghĩ trang phục của cậu ấy thật điên rồ không?”
“Như nào cơ?”
“Tớ biết là cậu ấy có mặc đồ bơi ở bên trong, nhưng mặt khác cũng có thể là cậu ấy không mặc gì dưới lớp áo khoác cả, đúng không?”
“Tớ cho là vậy?”
“Và vì chiếc áo khoác đó mà cậu sẽ cảm thấy như kiểu là đồ bơi thực sự giống như đồ lót của cậu ấy… và cậu ấy đang phô nó ra như thể không có vấn đề gì cả.”
“Ôi… Đừng có mà nói như vậy, đồ ngốc! Giờ thì cậu khiến tớ phải nghĩ theo cách đó rồi đấy.”
“HA-HA-HA!” Deguchi vừa cười khúc khích vừa quạt bản thân. “Tớ biết cậu sẽ hiểu nó mà, Quý ngài Takayan.”
“Làm ơn đừng.”
Quả bóng bãi biển sặc sỡ rơi xuống dưới mặt nước, và quanh đó là những tiếng cười khúc khích.
Himeji đang mặc bộ đồ bơi mà cổ đã mua vào ngày hôm đó, trong khi Shinohara thì mặc áo tắm của trường. Có lẽ là do đó là trường tư nên bộ đồ bơi đó của cổ trông rất chuyên nghiệp. Cô ấy vẫn đang đeo kính và buộc tóc lên.
“Nii-nii, lại đây đi!” Mana gọi tôi sau khi nhận ra rằng tôi chưa đáp lại lời mời của Fushimi. “Mọi người đều biết anh chơi trò này tệ rồi – nên đừng có mà lo nhé!”
“Anh không hề lo về chuyện đó!”
Deguchi thở một cách nặng nề. “Vấn đề là ở Mana-banana.”
“Cái gì? Tại sao?”
“Em ấy mới học sơ trung thôi đúng chứ? Nhìn cơ thể đó đi. Thật không công bằng mà. Đó là gian lận đấy. Một gyaru giỏi nấu ăn, thích anh trai, và sở hữu những quả dưa đó? Geez.”
Việc tôi ngồi bàn luận với cậu ta về em gái theo chiều hướng đó là không hề hợp lý chút nào cả.
“Oh, xin lỗi. Đấy không phải là dưa. Sau cùng thì bây giờ cũng là hè rồi – chúng là dưa hấu mới phải.”
“Ai thèm quan tâm chứ?”
Thực ra thì lời nhận xét gây sốc đó khá là rõ ràng với những người khác, có vẻ như Mana có phức cảm với anh trai ư?
“Ryou! Lại đây đi nào!”
Deguchi cũng say sưa nói về cơ thể của Himeji nữa. Tôi bỏ ngoài tai hầu hết những lời nói của cậu ta, nhưng tôi có nghe thấy cậu ta nói về nho. Cậu có vấn đề gì với hoa quả à bạn tôi ơi?
Có vẻ như bọn tôi sẽ không thể về nhà sớm được, nên tôi đành uể oải đứng dậy. Tốt hơn hết là ra đó thay vì chỉ ngồi nhìn.
Tôi cũng mang theo đồ bơi, do Mana không ngừng lải nhải về việc đó, vậy nên tôi đã ra bằng sau tấm bạt xanh để thay đồ.
“Tớ tham gia cùng với họ đây, Deguchi.”
“Takayan, liệu tớ có thể hỏi cậu một câu trước khi cậu đi được không?”
“Ừm?”
“Sao không ai rủ tớ tham gia cùng vậy…?”
Tôi có thể nói đó là do cái kính râm của cậu ta, nhưng tôi có thể thấy lần này cậu ta đang nhìn xa xăm vào đường chân trời rồi.
“Bởi vì cậu đang làm những thứ như kiểu che giấu ánh mắt của bản thân đằng sau chiếc kính râm đấy.”
Deguchi gục ngã trên bãi cát trong đau đớn.
Quả bóng bãi biển lăn đến chỗ tôi. Tôi nhặt nó lên và ném nó lại về phía bãi biển trong lúc tham gia cùng đám con gái.
Đến lúc tôi nhận ra thì bãi biển đã nhuộm màu cam và bầu trời đang tối dần.
Tôi đã quay lại cảnh bọn tôi chơi đùa quanh đây, y như lời gợi ý của Torigue.
Và bọn tôi đã nô đùa hàng tiếng đồng hồ. Bóng chuyền bãi biển hóa ra lại vui hơn nhiều so với tôi tưởng.
Tôi tự hỏi đã bao lâu kể từ lần cuối tôi hò hét cho đến lúc giọng khản đặc như này.
Nghĩ về việc những trò nô đùa của bản thân đã được quay lại khiến cho tôi không bao giờ muốn xem lại đoạn phim đó nữa.
Giữa lúc đó thì Torigue tham gia vào trò bóng chuyền bãi biển với bọn tôi và cả bọn đã chơi theo đội gồm hai cặp khác nhau.
Lúc Shinohara và tôi bắt cặp với nhau thì Torigue và Fushimi đột nhiên trở nên hung hăng một cách kỳ lạ.
Về Deguchi thì đến cuối cũng không ai rủ cậu ta chơi cùng cả. Tội nghiệp chàng trai cô đơn. Tôi gợi ý rằng cả bọn nên chơi trò cướp cờ, nhưng không cô gái nào đồng ý cả. Tôi nghĩ họ đã nhận ra rằng Deguchi chỉ muốn đứng lại và quay sát từ phía đối diện của người chạy mà thôi. Vậy nên cuối cùng thì cậu ta đã tự chơi một mình.
Tôi không thể cho qua cảnh tượng đó, và dù gì thì tôi cũng đang cảm thấy đói nên tôi đã đề nghị hai đứa cùng đi mua gì đó. Tôi nghĩ là, kể cả là về đồ uống, thì mua một chai to ở siêu thị sẽ rẻ hơn so với mua từng lon một ở máy bán hàng tự động.
“Cậu là gì vậy chứ, Takayan? Một cô vợ nội trợ à?”
“Nói câu đấy với Mana và con bé sẽ kiểu, Uh, hở? trong lúc trao cho cậu ánh nhìn sợ hãi nhất từ trước đến giờ đấy. Chọn ngôn từ một cách cẩn thận đi.”
“Oh, nghe có vẻ tuyệt đấy.”
Ừm thì mình quên mất là gã này cảm thấy ổn với tất cả mọi thứ.
Tôi bỏ tiền túi ra thanh toán ở quầy thu ngân, do tôi chính là người đã đề xuất đến đây, nhưng rồi Deguchi lại đề nghị chia đôi.
Lúc bọn tôi quay trở lại bãi biển thì trời đã tối rồi, và nhóm con gái đã chuẩn bị sẵn pháo hoa xong xuôi.
“Ôi trời, họ thay đồ mất rồi…” Deguchi thở dài.
Tôi hầu như không nhìn rõ được gì cả, nhưng có vẻ như cậu ta có cảm biến đối với những chuyện như vậy – cậu ta có thể ngay lập tức nhận ra rằng họ đã thay sang thường phục rồi.
Thấy chưa, Deguchi, đó là lý do tại sao không ai mời cậu vào chơi cùng đó.
Vì trời nổi gió khá to để thắp nến nên bọn tôi đành dùng lửa ở bếp ga.
Fushimi và Mana đang cực kỳ hưng phấn với chuyện này, mặc dù hai người họ cũng vừa mới chơi pháo hoa vào Tuần Lễ Vàng xong. Dường như Torigue cũng đang phấn khích nữa – cổ đang vui vẻ nhìn chằm chằm vào ánh sáng pháo hoa.
Chuyện này khiến mình nhớ lại về nụ hôn đó…
Fushimi đã nói việc đó không hề công bằng với nhỏ. Rằng nhỏ không phải là một cô giá tốt như tôi nghĩ.
Tôi không biết ý nhỏ là gì, nhưng Himeji cũng đã nói điều tương tự. Rõ ràng là có một sự đòi hỏi về công bằng gì đó khi đề cập đến vấn đề này.
Nếu điều đó là đúng, thì có lẽ Fushimi thực sự là người đã viết những dòng chữ đó ở trong cuốn sổ tay của tôi, về việc nụ hôn đầu của tôi sẽ là với nhỏ ngay khi bước vào cao trung.
Dòng đó được viết ngay sau khi Himeji chuyển trường. Vào lúc chúng tôi vẫn đang viết thư cho nhau.
Tôi có một bộ sưu tập thư tay, và tôi chắc chắn mình đã cất nó ở đâu đó. Nhưng tình cảm của bọn tôi chắc chắn là như nhau do tôi vẫn tiếp tục trao đổi thư với Himeji.
Bọn tôi đã sử dụng gần hết chỗ pháo hoa trong lúc tôi đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân. Chỉ còn lại mỗi pháo bông cầm tay.
“Ba đúng là số lượng hoàn hảo mà,” Torigue nói với Mana.
“Đúng chứ? Em biết một sẽ là không đủ mà! Em mừng vì mình đã thuyết phục được chị.”
Deguchi đã quay lại mọi thứ bằng máy quay. Tôi đã bảo cậu ấy phải cực kỳ cẩn thận khi dùng do chúng không phải là của tôi, và có vẻ như cậu ta làm khá ổn.
“Bãi biển về đêm… có chút gì đó đúng không?”
“Ý cậu là sao?”
Đốm sáng trên pháo bông của tôi bị gió thổi tắt.
“Ồ, không có gì đâu.” Himeji từ chối giải thích. “Deguchi, cậu nên tránh việc quay cả biển đi.”
“Huh? Tại sao?” Deguchi vẫn đang cầm máy quay trên tay, mặc dù cậu ta đã nhặt rác lên và chuẩn bị rời đi.
Mọi người đều chuyển sự chú ý về phía Himeji.
“Chuyện sẽ xảy ra nếu như lỡ quay phải… gì đó?”
Sự im lặng diễn ra. Một cơn gió lạnh thổi qua.
“Himejima, đừng có nói những thứ như vậy được chứ?”
Cơn gió càng thổi mạnh hơn, làm cho tấm bạt xanh đập ầm ĩ.
“Meowa!” Fushimi hét toáng lên như mèo sợ hãi vậy.
Tiếng hét của nhỏ khiến tôi phát sợ, còn Shinohara và Torigue thì im lặng chạy đi.
Mọi chuyện đã trở nên hỗn loạn rồi.
“Cái gì?! C-Cái gì vậy?!”
Kể cả Mana, người thường tỏ ra bình tình dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng đang tỏ ra hoang mang. Việc này thậm chí còn khiến mọi người sợ hơn nữa. Em ấy cầm lấy tay tôi, cố gắng kéo tôi ra khỏi bờ biển.
“Nii-nii, b-b-bọn mình chạy thôi!”
“Chờ chút, đợi đã nào! Mọi người… Có thứ gì đó ở đây ư?! T-Takayan, đợi tớ với!” Deguchi chạy theo chúng tôi.
Chờ đã, Fushimi đâu rồi?
Tôi quay lại và thấy nhỏ đã bất động tại chỗ.
Việc này không ổn chút nào!
“Fushimi.” Tôi định quay lại, nhưng Mana cố để ngăn tôi. Tôi kéo con bé quay lại chỗ Fushimi cùng với bản thân và nắm lấy tay nhỏ.
“T-Tớ vừa thấy gì đó…,” Himeji nói ngay lúc chạy qua bọn tôi.
“Nii-nii, bọn mình cần phải đi thôi!”
“Fushimi! Đi nào, Fushimi!”
“Ah… Ryou?”
“Bọn mình đi thôI!”
Mana cầm lấy tay tôi, còn tôi cầm tay Fushimi, và rồi ba chúng tôi chạy thục mạng.
…Bọn tôi ngay lập tức chạy đến chỗ nhà ga. Tôi mệt đứt cả hơi rồi, và đôi dép thì gần như đã tuột khỏi chân tôi trên đường đến đây.
Cảm giác thô cứng của cát vẫn còn đọng lại ở chân tôi.
Bọn tôi là những người cuối cùng đến được đây. Những người khác chào đón bọn tôi với ánh mắt lo lắng.
“…Vậy thì cậu đã nhìn thấy gì thế?” Deguchi hỏi vu vơ.
“Tớ không biết,” Tôi đáp.
“Hee-hee.” Mana khúc khích cười. “Tất cả mọi người đều hoang mang. Vui thật đấy.”
“Mana, đây không phải là chuyện để cười đâu! Chị đã sợ đến mức không thể di chuyển được đó!"
"Hina, có lẽ chị không di chuyển được là do có thứ gì đó đã túm lấy chân chị đó…”
“ĐỪNG CÓ NÓI VẬY MÀ!”
Tôi không rõ đây có phải là phản ứng của nhẹ nhõm không, nhưng tôi không còn thấy sợ nữa, và thay vào đó thì bắt đầu cười.
“Tớ đã thực sự rất, rất sợ đó…” Fushimi bắt đầu khóc.
Torigue, Shinohara và tôi thì bật cười.
“Thực sự thì lúc đó đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Himeji giả vờ không biết.
…Tất cả là do cậu đấy. Cậu đã dọa sợ mọi người.
“Geez, tớ cũng đã hoảng sợ đó,” Deguchi nói trong lúc đang cười khúc khích.
Chúng tôi liên tục cười đùa trong nhà ga vắng vẻ được một lúc, và đã bỏ lỡ chuyến tàu.
“Chờ đã… Đã ba mươi phút rồi cho đến chuyến tiếp theo rồi đó! Đây là đâu, hư không ư?”
“Giờ cậu mới nhận ra à?” Tôi đáp lại lời nói khó chịu của Deguchi và mọi người đều bật cười. Giờ bất cứ điều gì cũng có thể khiến bọn tôi cười khúc khích hết.
Bọn tôi đợi chuyến tàu tiếp theo và cuối cùng cũng đã lên đường về nhà.
Ban đầu cả bọn có trò chuyện với nhau, nhưng rồi thì sự rung lắc của con tàu đã khiến mọi người ngủ thiếp đi.
“Ryou, cậu không buồn ngủ à?”
“Tớ đang muốn xem lại mấy cảnh quay ấy mà.”
“Oh.” Fushimi khúc khích cười.
“Nhân tiện thì, tớ khá chắc là Himeji bịa ra chuyện về ma đấy.”
“Huh?” Đôi mắt Fushimi đổi thành chấm tròn. Nhỏ quay người lại đối mặt với Himeji, người đang say giấc bên cạnh nhỏ và véo má cổ. “Có vẻ như cái miệng bẩn thỉu, dối trá cần phải rửa sạch rồi đấy!”
Mặc dù bất kể nhỏ có véo đến mức nào thì Himeji vẫn không tỏ ra rằng sắp tỉnh giấc.
Fushimi tự lại vào ghế và mệt mỏi thở phào nhẹ nhõm trước khi rên rỉ.
“Oh. Mwoh?!”
“Gì vậy?”
“Tớ đã thử vai cho một vở kịch và… nhìn này!”
Fushimi dơ điện thoại ra trước mặt tôi với biểu cảm rực rỡ.
Trong đó là một email, với dòng tiêu đề, Kết quả tuyển chọn sơ bộ. Nhỏ đã vượt qua được buổi tuyển chọn đầu tiên.
“Mặc dù đây mới chỉ là bước đầu – họ mới chỉ xem qua hồ sơ của tớ thôi. Nhưng vẫn là được rồi.” Nhỏ không thể che giấu nổi nụ cười của bản thân.
“…Cậu cần phải chờ email trả lời cho việc đó ư?”
“Đừng có thắc mắc về cách làm việc của họ, được chứ?”
Tôi nghĩ bản thân mình lại cảm thấy ghen tị với nhỏ nữa rồi. Sao tôi lại không nói lời chúc mừng trước vậy?
“… Tốt cho cậu rồi, Fushimi. Chúc mừng nhé.”
“Ừm. Cảm ơn, cảm ơn cậu. Tớ muốn cảm ơn tất cả mọi người trên thế gian này nữa!”
Nhỏ đang hưng phấn hơi mọi khi.
Trong khi đó thì… tôi đang có gì?
Giống như Fushimi và Himeji, tôi có thể dồn hết tâm huyết vào chuyện gì đây?
Tôi không muốn thứ gì đó để khoe khoang cũng như không muốn vượt qua ai đó. Tôi chỉ muốn có thứ gì đó để chia sẻ với người khác như này…
“Trong lúc tập luyện thì giáo viên của tớ có bảo…” Fushimi giải thích cách mà nhỏ lại tham gia buổi thử vai. Họ cần phải diễn qua bốn khung cảnh trước khi thực sự được chọn. “Tớ đã nộp đơn online, và cũng đính kèm thêm tài khoản mạng xã hội mà bọn mình đã tạo trước đó. Tớ nghĩ việc đó đã có lợi cho bản thân tớ rồi!”
Việc họ sử dụng tài khoản xã hội như tài liệu tham khảo cũng khá là hiện đại đấy.
“Tất cả là nhờ có cậu và Shii đó,” nhỏ nói vô cùng nghiêm túc.
“Tớ không nghĩ bọn tớ đã làm được gì đó.”
“Thật ư?” Thật mà. “Nhìn tớ đi.”
“Huh? Được thôi?”
“Tớ muốn cậu cổ vũ cho tớ.”
“Tất nhiên rồi.”
“Cảm ơn cậu.” Nhỏ nở nụ cười đầy sự ngây thơ, và tôi chỉ có thể nhìn sang chỗ khác.
Nhỏ nói bản thân là một cô nàng tệ và không công bằng, nhưng thật lòng thì, tôi chắc chắn là bản thân mình còn tệ hơn nữa.
“Chỉ để cậu biết thì sự ủng hộ của cậu đã mang lại cho tớ sức mạnh để tớ có thể làm bất cứ điều gì đó!”
Mới hôm nay thôi, nhỏ đã có sự phát triển hơn hẳn rồi, cùng với ngọn lửa nhiệt huyết đang bùng cháy bên trong nhỏ. Trong lúc vẫn tỏ ra siêu năng như mọi khi – nhỏ vẫn trấn an tôi rằng bản thân sẽ cống hiến hết mình vì bộ phim.
Ngay khi về đến nhà, tôi liền rửa sạch mồ hôi và cát bám dính trên người ở ngoài biển trong phòng tắm, đồng thời ngẫm nghĩ lại tất cả những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay. Rất nhiều chuyện đã xảy ra trong lúc bọn tôi dành cả ngày để quay phim và chơi đùa trên bãi biển, nhưng những gì còn đọng lại trong tâm trí tôi lại là cuộc trò chuyện với Fushimi lúc ở trên tàu.
Tôi tắm rửa xong xuôi và quay về phòng.
Tôi cố để nghĩ về thứ gì khác, trong nỗ lực để quên đi áp lực nặng nề, vô hình trong lồng ngực.
Tôi cố đọc cuốn manga bản thân đã bắt đầu đọc gần đây, và rồi xem một bộ phim được gợi ý cho, và rồi tôi cố nghĩ về những thứ khác, nhưng bất kể như nào đi chăng nữa thì những suy nghĩ đó vẫn quay trở lại tâm trí tôi như boomerang.
Tôi ngồi loay hoay nghịch chiếc máy quay của Mr. Matsuda. Pin của nó đã sắp hết nên tôi đành phải sạc.
Lúc đầu tôi đã nghĩ việc này là quá sức mình, nhưng giờ tôi đã hoàn toàn quen với việc vận hành nó. Ý là, tôi không phải là một người quay phim hoàn hảo, nhưng tôi vẫn biết cách để sử dụng chúng.
“Mình…”
Sao mình không có thứ gì?
Ngay khi suy nghĩ đó chợt lóe qua tâm trí của bản thân, tôi cảm thấy như chiếc máy quay ở trong tay đang cố để nói với tôi điều gì đó.
Tôi cầm lấy hộp bút và lấy ra chiếc bút máy, sau đó bắt đầu viết ra bất cứ điều gì nảy lên trong suy nghĩ của bản thân vào cuốn vở văn học cổ điển được vứt quanh đó.
Lúc tôi xem giờ thì đã là quá nửa đêm rồi.
Đừng nghĩ bản thân không có gì cả.
Hãy nghĩ về việc bản thân có thể đạt được điều gì đó.