The Girl I Saved on the Train Turned Out to be My Childhood Friend

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1326

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Vol 4 - Chương 8: Buổi thử vai.

Tôi thường không hay ghi chép bài nên hầu như lúc nào cuốn vở môn văn học cổ điển của tôi cũng trắng tinh. Nhưng giờ thì trong đó lại chứa đầy những suy nghĩ của bản thân tôi.

Tôi chắc chắn rằng mình sẽ cảm thấy bối rối không hiểu tại sao bản thân lại có thể viết được tất cả chỗ này một khi thời điểm này trôi qua.

Chẳng mấy chốc trời đã trở sáng, còn tôi thì vẫn cầm chiếc bút chì trên tay cho đến tận trưa, và trước cả khi tôi kịp nhận ra thì Mana đã gọi tôi xuống ăn tối.

Tôi đang ghi lại những điều được cho là quá khứ đen tối mà bản thân tôi sẽ không bao giờ muốn đọc lại, nhưng cũng không có vấn đề gì cả. Lúc đó tôi chưa hề có mặt tối hay mặt sáng nào cả - tôi không hề có gì hết.

“Nii-nii, trông anh có hơi căng thẳng đó… Đó chuyện gì ạ?” Mana nghiêng đầu với đôi đũa vẫn ngậm trên miệng.

“Không có gì đâu.”

“Ah! Anh đến giai đoạn nổi loạn rồi kìa!”

“Im đi!”

Thôi nào – việc tránh né một câu hỏi đâu khiến anh trở thành một thiếu niên hay cáu kỉnh đâu.

Tôi hoàn thành bữa tối, tắm rửa, và rồi quay về phòng để tiếp tục viết thêm vào cuốn sổ.

Một khi cuốn vở đã đầy kín chữ (chỉ có 10 trang trong số đó là của văn học cổ điển), tôi đọc lại tất cả chỗ đó lần nữa.

Thật lòng thì trong đó toàn là những nội dung khá khó chịu. Không có chút lý do hay vần điệu nào trong câu từ của tôi. Thật là cay đắng và xấu hổ ghê. Đến cả tôi cũng không thể giải mã được tại sao.

Nhưng tôi cảm thấy có một niềm đam mê nhất quán ở trong những câu từ đó.

Không tốn quá nhiều thời gian để tôi mong muốn được chuyển thể những thứ này thành một bộ phim.

Giờ tôi đã hiểu tại sao Fushimi lại giữ bí mật về mục tiêu muốn trở thành diễn viên của nhỏ rồi.

“Chăm chỉ đó, Ryo-Ryo!”

Việc quay phim hoàn thành ngay trước buổi trưa, và tôi cần phải đi làm công việc làm thêm vào buổi chiều. Mr. Matsuda vừa mới chỉ quay lại văn phòng với túi xách vẫn còn trên tay.

“Xin chào, Mr. Matsuda.”

Anh ấy đã chuyển từ việc gọi tôi là Ryo thành biệt danh Rio, và bằng cách nào đó thì giờ nó lại thành Ryo-Ryo.

“Oof, nay sẽ là một ngày dài đó!” Anh ấy thở dài trước khi ngồi bịch xuống ghế và ngả lưng về phía sau.

Anh ấy cố tính là tất cả những việc này với hy vọng tôi sẽ hỏi ảnh xem đã có chuyện gì đã xảy ra. 

Tôi nghĩ anh ấy nên nói ra tất cả những gì bản thân muốn thay vì cố khiến tôi hỏi anh ấy về chuyện đó.

Tôi cảm thấy anh ấy tốt tính hơn hẳn so với kiểu tính cách như vậy.

“Chắc chắn rồi.” Tôi đáp lại một cách máy móc.

Mr. Matsuda liền ngồi bật dậy và nói, “Ôi trời, em lạnh lùng ghê, Ryou-Ryou!”

“Vậy đã có chuyện gì xảy ra vậy, thưa ngài?” Tôi không thể chịu nổi cảnh này nữa.

Lịch trình buổi sáng của anh ấy bao gồm một cuộc họp với công ty sản xuất phim để làm quảng cáo.

Tôi được yêu cầu trả lời những cuộc gọi ngoài email và tin nhắn, vậy nên tôi đã dần biết rõ toàn bộ lịch trình của anh ấy.

“Giám đốc của họ không hề hiểu. Anh ta không hiểu điều đó.”

“Nghe có vẻ khó khăn quá nhỉ.”

“Việc đó khiến anh ước gì em mới là người chỉ đạo đó.”

“Huh?” Câu nói đó của anh ấy khiến tôi mất cảnh giác.

“Anh chỉ đùa thôi.”

“V-Vâng…”

Một người nhân viên đã mang tách trà lúa mạch lên, và anh ấy liền một ngụm uống hết sạch.

“Aika nói với anh rằng việc quay phim của em đang tiến triển tốt.”

“Vâng, tất cả là nhờ có anh. Giờ em đã biết cách sử dụng tốt chiếc máy quay và việc đó vô cùng giúp ích cho em ạ.”

“Oh, không cần phải cảm ơn anh đâu. Đúng hơn thì, anh nên cảm ơn em vì mọi thứ mới phải.”

Về việc tôi đã có ảnh hưởng tích cực đến Himeji ư?

Tôi vẫn chưa thể tin vào điều đó, cô ấy vốn đã rất tích cực ngay từ lúc chính tôi gặp lại nhau.

“Nhân tiện thì, việc thử vai của cậu ấy như nào rồi ạ?”

“Mm, em muốn biết ư?”

“Chắc là vậy ạ. Cậu ấy có kể qua với em, nhưng em không muốn hỏi trực tiếp đề phòng cậu ấy thể hiện không được tốt.”

“Anh hiểu rồi. Em ấy làm rất tốt. Anh biết em ấy có thể làm được mà.” Tốt rồi. Mong là cậu ấy được tham gia vào ban nhạc đó. “Em ấy chỉ cần vượt qua buổi tuyển chọn thứ tự và…”

“Đợi đã, lần bốn á?”

Tôi đã được nghe về hệ thống tương tự như vậy.

“Có chuyện gì à?”

“Buổi thử vai đó diễn ra theo cách chuyên gia hay làm đúng không?”

“Ừm thì, những người chuyên nghiệp thuộc một công ty sẽ được chia thành các hạt giống, nếu dùng thuật ngữ thể thao thì – họ sẽ bắt đầu từ vòng thứ hai. Nhưng bình thường thì mọi người có thể ứng tuyển từ vòng một, và đôi khi họ sẽ có thể tiến đến khâu tuyển chọn cuối. Tuy là vậy nhưng 99% số người tham gia đều từ bỏ ở giai đoạn xem qua lý lịch.”

Vậy là những người nghiệp dư cũng được phép… và lý lịch của họ sẽ được xem xét…

“Có cuộc thử vai tương tự nào đang diễn ra không ạ?”

“Nay em lạ ghê? Em đang thấy hứng thú với việc này à.” Mr. Matsuda mở to mắt. “Với những buổi thử vai mà họ tìm kiếm một phụ nữ ở tuổi thanh thiếu niên có khả năng diễn xuất và ca hát để đóng vai chính thì chỉ có diễn ra ở hè này thôi.”

Vậy thì buổi thử vai Fushimi đã nói về là…

“Và lúc này em ấy đang vô cùng phấn khích rồi. Anh mong là em ấy sẽ vượt qua được buổi tuyển chọn cuối cùng. Mặc dù em ấy chưa đạt đến trình độ diễn xuất xuất sắc nhưng vẫn ổn.”

Tôi không hề nghe đoạn đó.

Tôi đã nhận được tin nhắn từ Fushimi khoảng mười phút lúc trước khi Mr. Matsuda quay lại, nhỏ nói rằng: Tớ đã vượt qua được buổi sàng lọc thứ ba rồi! Làm thôi nàoooo! Đến lúc cho buổi tuyển chọn cuối rồi!!!

Tôi cảm thấy có ai đó đang chạm vào vai tôi. Tôi liền quay lại và thấy Deguchi đang tựa cằm vào đó.

À, phải rồi.

Tôi nhanh chóng dừng việc quay phim lại.

“Được rồi đó!” 

Deguchi dùng hai miếng ván nhỏ vỗ vào nhau.

“Cậu ấy nói ổn rồi. Giờ mọi người có thể nghỉ được rồi.”

“Hiểu rồi!” Fushimi đáp lại Deguchi.

Bọn tôi đang thực hiện cảnh quay ở trong lớp, nhưng tôi lại đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân về vấn đề tôi vừa biết ra vào hôm trước.

Tôi đã nhắn lại cho Fushimi, bảo rằng Chúc mừng và chúc may mắn nhé, nhưng… không ai trong hai người bọn họ biết về việc người còn lại cũng tham gia nhỉ?

“Ai này, so với những gì bọn mình đã tập từ trước, hãy giữ chút khoảng cách giữa hai đứa lúc nói chuyện với nhau nhé?”

“Sao vậy? Cậu không muốn tớ đứng gần cậu à?”

“Ôi trời! Không, về cảnh quay ấy!”

“…Bọn mình có thể tập luyện trước không?”

“Hee-hee. Tớ biết cậu muốn vậy mà.”

“Trêu chọc tớ đủ rồi đó – Hãy bắt đầu việc tập luyện đi.”

Đúng như Mr. Matsuda nói, so với Fushimi thì diễn xuất của Himeji vẫn khá là thiếu sót.

Nhưng cô ấy biết về điều đó. Đó là lý do tại sao cổ lại lắng nghe theo lời khuyên của Fushimi.

Sau cùng thì Fushimi cũng đã tham gia trường diễn xuất rồi. Himeji từng nói rằng bản thân đã tham gia một số buổi luyện giọng ở vài phòng thu, nhưng chủ yếu là với mục đích thu âm.

Cả hai người họ đều muốn tôi giúp đỡ. Tôi không thể chọn về phe ai trong hai người cả. Vậy nên tôi đã chúc cả hai may mắn.

Nhưng nếu xét đến vị trí diễn viên chính, về cơ bản thì chỉ một trong hai người bọn họ có thể dành được vai đó. Mặc dù tôi được nghe rằng hai người có thể được chọn cho cùng một vai tùy vào số buổi biểu diễn.

Fushimi đã nói với tôi ngày diễn ra buổi sàng lọc cuối cùng, và nó trùng với ngày của Himeji mà Mr. Matsuda đã nói cho tôi.

Có thể họ sẽ bắt gặp nhau tại chỗ thử vai.

Đột nhiên tôi lại cảm thấy lo lắng… sao vậy nhỉ? 

Mình đoán cũng có thể cả hai sẽ trượt nữa. Mình không nên quá lo về việc này.

Cảnh quay vừa nãy là cảnh cuối cùng trong ngày hôm nay của cả bọn.

Những người bạn học mà chúng tôi gọi bổ sung thêm đều rời đi với lý do họ đang thấy đói bụng.

Himeji nói rằng bản thân đã có kế hoạch rồi (có lẽ là buổi luyện giọng), và Fushimi thì có lớp học diễn xuất, vậy nên giờ chỉ còn lại mỗi Deguchi, Torigue và tôi.

“Muốn đi ăn gì đó không?” Deguchi hỏi.

Bọn tôi đi đến cửa hàng tiện lợi để mua đồ ăn và mang đến chỗ căng tin vẫn đang mở cửa để ngồi ăn. Tôi đã mua cơm nắm.

“Việc quay phim diễn ra như nào rồi? Bọn mình gần quay xong chưa?”

“Quay cũng sắp xong rồi đó.”

“Tuyệt!” Deguchi cảm thán.

Torigue uống nước ép vừa mua trong khi lắc đầu. Cô ấy bỏ uống mút ra khỏi miệng và nói, “Nhưng Takamori vẫn cần phải chỉnh sửa, chèn nhạc, và nhiều thứ khác nữa.”

“…Cái–? Vậy là cậu cần phải làm nhiều việc hơn mọi người ư, Takayan?” Chắc là vậy. “Vậy về cơ bản thì tiến độ đến đâu rồi?” 

“Ưm, bọn mình đã đi được nửa trạng đường rồi chăng?”

“Oof… Bọn mình… thực sự sắp xong rồi sao?”

Torigue thay tôi trả lời một cách tràn đầy tự tin, “Bọn mình sẽ, cậu ấy sẽ xong thôi.”

Ít nhất hãy để tớ nói câu đó đi chứ.

“Vậy thì, chúc may mắn nhé, Takayan.”

“Cảm ơn.” Tôi nói thẳng thừng.

“Oh, phải rồi, thế còn cái kia?”

“Phải rồi. Cái đó.” Tôi ngay lập tức nhận ra cậu ấy đang nói đến thứ gì.

“Ý các cậu là gì thế?” Torigue bối rối hỏi.

“Nhớ hồi bọn mình đi biển cùng nhau không? Tớ có quay lại một số cảnh của cả bọn nên giờ tớ đang nghĩ đến việc làm một bộ phim với nó.”

Ánh mắt của Torigue trở nên lạnh dần và mất đi sức sống khi nghe thấy câu trả lời của tôi.

“Cậu định làm một bộ phim về cảnh mọi người mặc đồ bơi ư?”

Mình biết chuyện này sẽ xảy ra mà. Đây là lý do mà mình không muốn làm nó đó.

“Không, không, không, Torigue, cái này là để lưu giữ kỉ niệm của cả bọn đó. Một cuốn album video về tuổi trẻ của bọn mình. Vài năm sau bọn mình sẽ xem lại chúng trong sự hoài niệm. Bọn mình sẽ cùng nhìn lại quá khứ qua những buổi nhậu và những buổi tương tự.” Deguchi vội vàng giải thích.

Cậu và tớ đều biết đấy không phải là mục đích thực mà.

“Bản thân tớ cũng muốn có một video về lúc đó, nhưng chỉ tưởng tượng việc Takamori phải ngồi tổng hợp hết lại các clip với nhau và rồi chỉnh sửa một mình…” Giọng cổ nhỏ dần. 

“Tớ không nghĩ cậu cần phải lo lắng đến như vậy đâu. Cậu đã mặc hoodie suốt cả ngày hôm đó mà. Và tớ sẽ lưu giữ khoảnh khắc đó trong suốt phần còn lại của cuộc đời này.”

Cậu nghĩ mình là ai vậy chứ tên này?

“Tớ không dám để lộ cơ thể của mình trước Himeji và ManaMana…”

Vậy là cậu không muốn bị so sánh với họ ư. Và cậu vừa khẳng định rằng cậu không quan tâm đến việc bản thân bị so sánh với Fushimi ư.

“Thoải mái đi! Tớ hoàn toàn tự tin khi nói rằng những gì cậu đang sở hữu là hoàn hảo–”

“Im đi, tên ngốc. Những gì cậu đang nói là quấy rối tình dục đó.” Tôi chặn họng cậu ta.

“Nhưng anh bạn à, hãy nhìn đôi chân đó đi!”

“Làm ơn câm miệng dùm cái.”

Mặc dù mình hoàn toàn đồng ý với ý kiến đó.

Torigue nghẹn ngào.

“Ừm, sao cũng được. Tớ đảm bảo với cậu là tớ sẽ không làm gì kỳ quặc đâu, Torigue. Tớ sẽ chỉ ghép những clip lại với nhau thôi.”

“Okay. Nếu chỉ vậy thì được.”

Tôi đã xin phép thành công.

Chúng tôi thậm chí không thể yên bình đề cập đến chủ đề này mà Deguchi đưa ra những câu nói kỳ quái cả, haizzz.

Sau đó thì cậu ta nói rằng mình đã có kế hoạch vào buổi tối và rời đi ngay sau khi ăn xong bữa trưa.

Torigue chỉ mang theo mỗi nước ép. Tôi hỏi liệu chỉ uống mỗi thế có đủ không, và cổ chỉ đáp lại đơn giản rằng bản thân đang cảm thấy kiệt quệ vì sức nóng ở đây thôi.

Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác kiệt sức vì nóng bức, vậy nên tôi không chắc việc đó khó chịu đến mức nào. Cô ấy giải thích rằng ăn uống chỉ tổ khiến bản thân cổ trở nên tệ hơn thôi, và tôi càng thêm phần hoang mang sau khi nghe lời giải thích đó.

Ngay khi Torigue sắp uống hết chỗ nước ép thì chúng tôi đã cạn chủ đề để trò chuyện rồi. Vậy nên tôi đã hỏi cô ấy về thứ đã tồn tại trong tâm trí tôi suốt đó giờ.

“Này, Torigue, tớ muốn nhờ cậu một việc.”

“Hmm?”

“Cậu có thể đóng vai chính trong bộ phim của tớ không?”

 “Cái–?” Torigue chớp mắt.

Tôi liền giải thích kĩ càng hơn. “Không phải cho bộ phim bọn mình làm cho trường. Một bộ phim của cá nhân tớ cơ.”

“…” Cô ấy cứng đờ người vì hoài nghi trong vài giây trước khi trả lời “Không.”

Tôi biết chuyện này sẽ xảy ra mà. Cô ấy không phải là kiểu người sẽ vui vẻ đồng ý với yêu cầu như vậy.

“Tại sao cậu lại nhờ tớ? Cậu có Himeji với Hiina kia kìa.”

“Cậu là lựa chọn phù hợp nhất cho nhân vật này rồi.”

“Tớ á?”

Tôi gật đầu.

Tôi đã sắp xếp lại hết tất cả những ý tưởng lộn xộn rồi ghi lại vào cuốn sổ của bản thân, và rồi bắt chước những gì Torigue đã làm để tạo nên một kịch bản cho riêng mình. Nhân vật chính lại hoàn toàn phù hợp với Torigue. Vai đó không hề hợp với cả Fushimi, Himeji hoặc Mana.

Tôi đã nghĩ đến việc hỏi nhờ Mr. Matsuda xem liệu anh ấy có quen ai phù hợp không, nhưng tôi lại cảm thấy ngại để hỏi nhờ một diễn viên chuyên nghiệp của công ty làm việc với tôi.

Torigue vẫn không đồng ý kể cả khi tôi đã giải thích tất cả mọi thứ.

“Tớ thực sự không thể làm được đâu. Tớ còn không giỏi bằng một nửa của Himeji nữa.”

“Tớ hiểu rồi…”

Ý là, tôi có thể tưởng tượng ra việc Fushimi có thể đóng vai này do nhỏ đã có kĩ năng diễn xuất rồi, nhưng tôi chắc chắn rằng nhỏ sẽ không thể thấy đồng cảm với nhân vật đó được.

Torigue hoàn toàn phù hợp với vai này… Nhưng, ừm thì mình cũng không thể ép buộc cậu ấy được…

“Được rồi, thế thì…”

Cô ấy không thể chịu được việc chứng kiến tôi đang gặp rắc rối nên đã lên tiếng:

“…Cậu định d-dụ dỗ tớ ư?”

“Gì cơ?”

 “C-Cố để dụ tớ muốn đóng vai đó ấy.”

Hiểu rồi – cậu ấy muốn mình chứng tỏ sự quyết tâm của bản thân đối với dự án này.

“Hơn nữa, cậu đã kể với Hiina về việc này chưa?”

“Chưa.”

“Nói với cậu ấy đi.”

“Tại sao? Đây chỉ là dự án cá nhân của tớ thôi mà.”

“Nếu cuối cùng tớ mà đồng ý thì tớ muốn nó diễn ra trong sự công bằng.”

Công bằng ư?

Tôi liên tục lặp lại từ ngữ đó trong suy nghĩ. Tôi vẫn không thể hiểu nổi.

“Vậy dự án đấy như nào? Tớ chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ nhờ tớ làm gì đó như này đâu, vậy nên tớ có chút tò mò.”

“Khá khó để giải thích đó, nhưng, ưm…”

Tôi không chắc bản thân có thể giải thích rõ về nó không, tôi sợ rằng mình không thể truyền tải đúng ý tưởng của bản thân.

Sau đó Torigue chăm chú lắng nghe tôi, thi thoảng còn đưa ra câu hỏi. Cứ như thể bọn tôi đã đổi vai cho nhau so với lúc cô ấy viết kịch bản phim cho lễ hội trường.

“Nghe hay đấy.”

“C-Cậu nghĩ vậy à?”

Cảm giác như ánh sáng dịu nhẹ của sự cứu rỗi đó đang chiếu rọi vào những điểm yếu và sự xấu hổ của bản thân tôi vậy.

“Ừm, tớ thích nó.”

“Ô-Ồ. Cảm ơn cậu.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, và cổ thì mỉm cười.

“Vậy thì… hãy cố hết sức để dụ dỗ tớ đi.”

Tôi không hề có ý tưởng nào về việc ‘dụ dỗ cô ấy’ cả. Tôi thử tra trên mạng nhưng dường như không có kết quả nào phù hợp hết. Tôi buộc phải tiếp cận cổ và tìm ra cách của bản thân vậy.

Tuy nhiên, vì vấn đề lịch trình nên bọn tôi đành phải hoãn việc quay phim lại một tuần.

Bọn tôi không có lý do gì để gặp nhau cả, thi thoảng tôi chỉ gọi điện thoại cho cổ để bàn bạc về bộ phim của bản thân mà thôi.

Tôi không hề cảm thấy lo lắng khi nói chuyện với cô ấy sau khi cổ bảo thích kịch bản của tôi. Đúng thật là nhẹ nhõm mà.

“Cậu tuyệt vời lắm đó, Torigue.” Tôi lên tiếng ngay sau khoảng lặng trong cuộc trò chuyện của hai đứa; tôi có cảm giác như mọi lo lắng của bản thân đã biến mất rồi.

“Hở? Tại sao?”

“Nói chuyện với cậu thật dễ chịu mà.”

“…Ưm… Ừm… Cậu nghĩ vậy à?” Giọng cô ấy nhỏ dần. “Tớ không nghĩ rằng cậu sẽ lưa chọn như này để dụ dỗ tớ đó.

“Hở?”

“Không có gì, quên đi.”

Cuộc gọi của bọn tôi hầu như diễn ra như vậy.

Và rồi tôi đã nói rằng Fushimi sẽ ghé qua nhà tôi để làm bài tập vào ngày hôm tới, và rồi cổ đáp lại “Tớ ổn. Dù sao thì cảm ơn vì đã rủ tớ.”

Nay chính là ngày tổ chức buổi thử vai.

Fushimi và tôi đang đi đến địa điểm tổ chức. Trên đường đến đó bọn tôi đã phải đổi tàu kha khá lần.

“Cậu sẽ làm tốt thôi, Fushimi?”

“Ừm. Tớ sẽ ổn thôi.”

Tôi đang cảm thấy lo lắng.

Tôi vẫn giữ chặt điện thoại trong tay, nhìn vào nó, và rồi cất vào túi quần trước khi lại rút ra và kiểm tra xem có thông báo nào không.

“…Mặc dù trông cậu không được ổn cho lắm.” Nhỏ cười khúc khích.

“Chỉ là tớ đang cảm thấy lo mà thôi.”

“Whoa! Cho tớ ư?”

“Tớ cũng không biết nữa.”

“Được rồi.” Nhỏ cười rạng rỡ.

Nhỏ không hề đề cập đến Himeji. Cả Himeji cũng như vậy.

Họ thực sự không biết về nhau. Họ không hề biết rằng người còn lại cũng đang tham gia vào buổi thử vai cuối cùng trong cùng một sự kiện.

Sau cùng thì Himeji cũng không đề cập gì đến buổi thử vai cả. Nhờ có Mr. Matsuda mà tôi mới biết được việc cổ đã vượt qua vòng loại trước đó. Việc này cũng không có gì là bất ngờ nếu xét đến việc cô ấy cố chấp và kiêu ngạo đến chừng nào. Có lẽ cô ấy cũng nghĩ rằng bản thân sẽ bị cười nhạo nếu như thất bại.

Chúng tôi rời tàu ở ga cần đến, và rồi Fushimi dẫn tôi đến địa điểm tổ chức trong lúc xem đường đi trong điện thoại. Nhỏ có cầm thêm một chiếc dù che nắng nên bọn tôi cảm thấy khá mát trên đường đi đến đó.

“Chỉ có mười hai người được chọn cho buổi thử vai cuối cùng thôi đó. Điên rồ thật đấy nhỉ?”

Có vẻ như nhỏ không ngờ rằng bản thân sẽ đi xa được đến mức này.

“Tớ đã nghĩ mình sẽ không thể ngủ được vào đêm hôm trước, nhưng sau cùng thì chả có vấn đề gì cả. Ha-ha-ha.” Nhỏ trông vui vẻ đến kỳ lạ và cũng nói nhiều hơn so với lúc trên đường đến trường. “Xin lỗi vì đã khiến cậu phải đi đến tận đây dưới tiết trời nóng nực như này. Đáng lẽ bố tớ có đi đó, nhưng hóa ra ông ấy lại bận công việc rồi. Tớ đã nghĩ mình có thể tới đây một mình, nhưng, ừm thì…”

“Cứ như này thì cậu sẽ bị phân tâm đó?”

“Hở?”

“Không có gì đâu.” Tôi lấy chai nước mua đã mua từ cửa hàng tiện lợi trên đường đi ra. Tôi mở nó và đưa cho nhỏ. “Cậu khát không?”

“Ô, cảm ơn nhé.” Nhỏ uống hai ngụm rồi thở dài.

Chúng tôi đi qua một khu phố mua sắm xa lạ rồi bước qua một con hẻm nhỏ. Ai lại không cảm thấy lo lắng khi có mặt ở một nơi hẻo lánh không quen thuộc?

Chúng tôi dừng lại trước một tòa nhà trông khá là bình thường. Cửa sổ tòa nhà thì đang phản chiếu lại ánh nắng.

“Phòng quay nằm trên tầng ba.” Cả Fushimi và tôi đều nhìn lên tầng ba của tòa nhà.

Nhỏ hít sâu. Chắc chắn nhỏ đang cảm thấy lo lắng hơn cả tôi rồi.

“À, nước của cậu này.” Cô ấy đưa lại chai nước, nhưng tôi liền lắc đầu.

“Cầm theo nó đi. Cậu chưa hề mua gì cho bản thân mà.”

“Ừm nhỉ. Được rồi, cảm ơn cậu. Vậy thì nó là của tớ nhé.” Nhỏ vẫy tay trước khi bước vào trong.

Giờ thì tôi đành phải giết thời gian ở đâu đó cho đến lúc họ thi xong. Nhưng khi chỉ mới nghĩ về việc đó, tôi liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Ryou…?”

“Hmm? Ồ, Himeji.”

Tất nhiên là cậu ấy sẽ xuất hiện vào khoảng thời gian này rồi.

Mr. Matsuda cũng đi cùng cậu ấy luôn.

“Sao cậu lại ở đây?”

“Tớ, à, ừm…” Tôi nên nói gì giờ? Chắc chắn cô ấy không hề biết Fushimi cũng đến đây.

“Cậu đã tra địa điểm tổ chức buổi thử vai và đến tận đây… Có vẻ như cậu đúng là một kẻ bám đuôi rồi, Ryou.”

“Không hề!”

Mr. Matsuda hắng giọng. “Anh đã bảo Ryou-Ryou đến đây để khiến em bất ngờ đó.”

Không anh có nói vậy đâu?!

“Thật ạ?!” Himeji quay lại nhìn anh ấy và rồi ngay lập tức quay về phía tôi.

Tôi nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào người đã nói ra lời nói dối đấy; anh ấy ám chỉ cứ thuận theo điều đó đi và nháy mắt.

“À, ừm, là vậy đấy.”

Vẻ mặt cứng đờ của Himeji liền dịu hơn dưới niềm vui sướng tột độ.

Nhưng rồi cô ấy liền lắc đầu.

“Cảm ơn cậu vì đã đến trong một ngày nắng nóng như này. Tớ đã bảo cậu ủng hộ tớ, nhưng không ngờ là cậu lại đến tận đây luôn. Tớ thực sự biết ơn… err… không, tớ…”

“Chúc may mắn, Himeji.”

“T-Tớ không cần cậu chúc tớ may mắn! Tớ sẽ chiến thẳng buổi thử vai đó cho xem!” Cô ấy nói trước khi bước vào trong.

Mr. Matsuda liền thở phào nhẹ nhõm ngay khi cô ấy đi khuất tầm mắt.

“Giỏi lắm, Ryou-Ryou. Em làm tốt lắm.”

Mr. Matsuda và tôi đi đến quán cà phê gần đó. Chúng tôi ngồi đối diện nhau.

Cả hai đều gọi cà phê đá.

Anh ấy thở dài trước khi lên tiếng, “Anh có cảm giác nay em ấy không hề ổn chút nào… nhưng rồi em ấy đã hưng phấn trở lại ngay khi nhìn thấy em.”

“Ồ, đó là lý do tại sao anh bảo em làm tốt lắm ư.”

“Đúng vậy.”

Hai người họ đã cùng nhau đến đây từ văn phòng, và cô ấy vẫn luôn bồn chồn không thôi trên suốt đường đi. Mr. Matsuda đã cực kỳ lo lắng cho cổ.

“Em ấy như một con thủ run rẩy trước con sói vậy.”

“Bất ngờ ghê. Em tưởng cậu ấy đã quá quen với những thứ như này rồi, nhất là khi xét đến những kinh nghiệm thời làm idol của cậu ấy.”

“Anh chắc chắn rằng nếu đây là buổi thử vai cho idol thì em ấy sẽ không thấy lo lắng đâu, nhưng đây lại là lần đầu tham gia vào loại công việc kiểu này, và em ấy cũng đã tập luyện chăm chỉ trong suốt quãng thời gian này rồi.” Anh ấy uống một ngụm cà phê bằng ống hút, tiếng đá trong cốc va chạm với nhau. “Và rồi con thỏ bé bỏng đó liền hóa thành một người phụ nữ ngay khi nhìn thấy em. Anh đã bất ngờ lắm đó.”

“Dù sao thì, lý do thực sự mà em đến đây là gì thế? Anh không nghĩ là em thực sự đợi em ấy ở đây.”

“À… Ừm thì, anh biết đấy…” Cuối cùng thì tôi cũng giải thích tại sao tôi lại hỏi anh ấy về tiến độ trong buổi thử vai của Himeji nhiều đến vậy.

“Ồ, vậy là em đến đây với cả bạn thuở nhỏ ư?”

“Vâng.”

“Và em ấy là một ma mới…? Không ở trong một công ty quản lý nào ư?”

“Em nghĩ là không.”

“Ôi trời. Đó là cô gái mà anh đã nghe kể gần đây sao. Mọi người đều đang bàn luận về tân binh đó đấy.”

Mr. Matsuda cho tôi biết 99% số đơn ứng tuyển sẽ bị đánh loại ở vòng đầu. Thực sự rất là hiếm có ai đó bắt đầu từ dưới đáy mà có thể leo lên đến tận vòng cuối được.

Cậu ấy thực sự là một thứ gì đó…

“Bạn thuở nhỏ và bạn học à,… Anh hiểu rồi,” Mr. Matsuda lẩm bẩm trong lúc nhìn về phía tòa nhà tổ chức.

*Hina Fushimi*

Tôi uống một ngụm từ chai nước Ryou đưa cho. 

Tôi đang cảm thấy bồn chồn.

Tôi định xem điện thoại, nhưng rồi lại thôi vì tôi lo rằng bản thân sẽ bị mất tập trung. Tôi rút tay ra khỏi túi và đặt lên bàn. 

Tôi đã ở trong phòng chờ được 20 phút trước giờ hẹn. Ở đây cũng có một vài người khác nữa. Có một cô gái như mới chỉ đang học sơ trung, nhưng trông khá xinh. Những người khác thì tầm tầm tuổi tôi, nhưng trông có hơi trưởng thành hơn. Rõ ràng là họ cũng đang thấy bồn chồn.

“Chào buổi sáng.” Cánh cửa mở ra và một cô gái dễ thương khác bước vào. “Hãy cùng cố hết sức nhé.” Cổ cúi đầu.

Ánh mắt bọn tôi chạm nhau ngay khi cô ấy ngẩng đầu lên.

Đó là Ai.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy gương mặt thân quen, nhưng ngay khi tôi định gọi thì cậu ấy liền để lộ ra biểu cảm nghiêm túc.

Cậu ấy bước về phía tôi và thì thầm, “Tớ không thua đâu.”

“Tớ cũng thế,” Tôi đáp lại.

Tôi đã mơ hồ biết rằng cậu ấy từng là một idol, nhưng việc này đã chứng minh rõ ràng. Tôi đã nghe cậu ấy gợi ý về những thứ như vậy khi cả bọn tụ họp tại nhà Ryou để lên kế hoạch.

Tôi cảm thấy đây như là định mệnh vậy.

Ai lại ngờ được rằng cả hai đứa lại tham gia vào cùng một buổi thử vai và cùng đến được vòng cuối cơ chứ?

Có thể một trong hai đứa sẽ được chọn. Cũng có thể cả hai cùng trượt.

Nhưng không thể cùng thắng được.

Tôi không hề muốn cạnh tranh với cậu ấy kể cả về việc này. Tôi cảm thấy tốt hơn hết là cả hai cùng trượt. Như vậy thì cũng sẽ dễ dàng hơn cho cả hai.

Nhưng tôi thực sự không muốn thua.

Sau khi nhận định về chiến thắng của bản thân, Ai ngồi xuống vị trí xa nhất so với tôi.

Tôi đã hy vọng cả hai sẽ trò chuyện và thoải mái với nhau, nhưng sao cậu ấy lại phải ngồi xa đến vậy cơ chứ?

Tôi có cảm giác như bản thân sắp ngạt thở vì áp lực vậy.

Cuối cùng thì thời điểm này đã đến. Một người đàn ông trẻ tuổi bước vào phòng chờ.

“Chào buổi sáng mọi người.”

Tất cả đều chào lại anh ấy. Tôi cảm thấy có chút tò mò, kể cả Ai cũng chào lại. Hóa ra là tất cả những người trong giới giải trí đều nói ‘chào buổi sáng’ trong một buổi hẹn kể cả khi đấy không phải là buổi sáng.

Tôi đưa ra lời chào muộn hơn so với tất cả mọi người, và rồi anh ấy liền bắt đầu giải thích về quá trình tuyển chọn.

Tên bọn tôi sẽ được gọi dựa theo số báo danh và sẽ diễn thử ở một căn phòng khác. Cô gái đầu tiên được gọi ngay lập tức và rời đi cùng người đàn ông kia.

Cô ấy quay lại sau 15 phút. Và rồi đến lượt cô gái thứ hai được gọi vào và cũng trở lại sau 15 phút, rồi đến cô gái thứ ba. Tất nhiên là tôi biết rõ số báo danh của bản thân rồi, nhưng tôi không hề biết số của những người khác. Có lẽ phải mất một lúc nữa.

Và rồi đến lượt Ai. Cậu ấy đứng dậy và rời phòng. Tôi thầm cổ vũ cho cậu ấy.

Người đàn ông kia quay lại sau 15 phút.

“Tiếp theo là Hina Fushimi.”

“V-Vâng!”

“Họ vẫn đang kiểm tra dở diễn xuất của người trước, nhưng cũng sắp sửa kết thúc rồi. Đi thôi.”

“Vâng,” Tôi đáp lại trước khi vỗ vào mặt vài phát.

Tôi cất bước trên hành lang và rồi thấy Ai chỉ vừa mới bước ra từ căn phòng và cúi đầu chào.

Cậu ấy đưa tay ra với tôi ngay khi hai đứa chuẩn bị đi ngay qua nhau. Tôi vui vẻ đáp lại và đập tay với cậu ấy.

“Chúc may mắn.”

“Cảm ơn.”

Người đàn ông kia nhìn trong sự bối rối.

“Em biết cậu ấy à?”

“Vâng. Bọn em là bạn thuở nhỏ cũng như bạn cùng lớp với nhau.”

“Ồ.” Anh ấy dừng trước cửa. “Hãy bước vào ngay khi em sẵn sàng nhé.”

Tôi hít một hơi thật sâu.

Sau đó tôi nhớ lại về tờ giấy hướng nghiệp tôi đã nộp.

…Mình sẽ làm được. Mình có thể làm được.

Mình sẽ vượt qua buổi tuyển vai này và trở thành một nữ diễn viên.

*Ryou Takamori*

Mr. Matsuda nhận được tin nhắn từ Himeji, và anh ấy nhắn lại rằng bọn tôi đang ngồi ở quán cà phê. Ngay sau đó tôi cũng nhận được tin nhắn của Fushimi.

“Anh muốn được gặp cô bạn thuở nhỏ này của em.” 

Vậy nên tôi đã bảo nhỏ đến quán cà phê và bảo Himeji cũng đang ra luôn. Trong lúc bọn tôi đang nghe Himeji kể về buổi thử vai thì Fushimi đến nơi.

“Hở? Là em ấy? Đó là em ấy phải không?” Mr. Matsuda hỏi. Tôi liền gật đầu. “Ôi. Trời. Ơi. Em ấy đáng yêu ghê! Thực sự đáng yêu đó!”

Được rồi.

Fushimi nhìn thấy bọn tôi và vẫy tay, sau đó liền nhíu mà khi nhìn thấy Mr. Matsuda.

“Đây là Mr. Matsuda, quản lý của văn phòng tớ đang làm.”

“Anh ấy là giám đốc của công ty quản lý của tớ.” Himeji nói thêm.

“Ô, là vậy ạ? Rất vui được gặp anh. Em là Hina Fushimi.” Nhỏ nhanh chóng giới thiệu bản thân.

“Em tuyệt vời lắm đó, Fushimi! Em đã đi được từ vòng gửi hồ sơ đến tận vòng cuối luôn đó.” 

“Dạ, có gì đâu ạ… Ah-ha-ha.”

Himeji dùng ống mút uống một ngụm nước ép.

“Tớ nghe kể rằng cậu đã theo học một trường diễn xuất nhưng không ngờ là sẽ gặp cậu ở buổi thử vai mà tớ tham gia đâu.”

“Đúng chứ? Tớ cũng bị bất ngờ luôn á.”

“Đúng thế.”

Mr. Matsuda nhìn chằm chằm vào Fushimi mỗi khi nhỏ lên tiếng. Có vẻ như anh ấy đang khảo sát thử nhỏ, như thể đang cố tiếp thu mọi chi tiết nhỏ nhất về nhỏ. 

Buổi thử vai cuối cùng không như tôi nghĩ. Hầu như chỉ là những cuộc nói chuyện lặt vặt và một vài câu hỏi, bao gồm mục tiêu tương lai. Cả Fushimi và Himeji đều được hỏi y hệt.

“Tớ cũng sẽ gọi một cốc này!” Fushimi nói trong lúc nhìn vào cốc nước ép trái cây của Himeji.

Nhỏ quay lại với khay đồ uống.

“Vậy là hai cậu không diễn hay hát trong buổi thử vai này ư.”

“Bọn tớ đã làm vậy ở buổi tuyển chọn lần hai và ba rồi.”

Ồ. Vậy là không cần kiểm tra lại nữa à.

“Họ đều quay lại mỗi vòng để xem lại xem những thí sinh diễn như nào sau.” Mr. Matsuda bổ sung.

Việc đó cũng hợp lý với việc vòng tuyển chọn cuối chỉ giống như buổi phỏng vấn mà thôi.

Fushimi và Himeji đều trở nên im lặng khi không còn nói về chủ đề đó nữa. Chắc hẳn họ đang cảm thấy tò mò về kết quả.

“Giờ lo lắng cũng chả có tác dụng gì đâu. Thật lòng thì trước hết hai đứa cứ tạm quên về buổi thử vai đi.” Mr. Matsuda nói.

Và rồi anh ấy hỏi bọn tôi có kế hoạch gì sau đó không. Bọn tôi đều nói không và rồi anh ấy đề nghị sẽ đưa bọn tôi về bằng ô tô.

Bọn tôi ngồi vào ghế sau của một chiếc sedan sang trọng. Fushimi đi theo sau tôi, trong khi Himeji lên từ phía còn lại. 

Tôi thì thầm hỏi sao một trong hai không ngồi trên đi, nhưng có vẻ như họ không nghe thấy tôi nói. Cả bọn đều ngồi sau hết. 

Mr. Matsuda liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu và cười khúc khích.

“Anh hiểu rồi, được bao quanh bởi những người đẹp à. Thậm chí là nữ thần đấy chứ.” Anh ấy trêu chọc tôi.

Hai người họ nhanh chóng ngủ thiếp đi. Chắc hẳn họ đã cảm thấy cực kỳ mệt mỏi rồi. Chuyến xe này khởi hành trong im lặng. 

“Hãy cố lén lút gợi ý công ty đại diện của anh cho Fushimi nhé, Ryou-Ryou?”

“Lén lút ấy ạ?”

“Ý anh là, kiểu như, đừng nói thẳng mà hãy nói bóng gió kiểu, Này, cậu có cảm thấy tuyệt nếu được làm việc cùng Aika không? Bọn anh không phải là công ty địa phương đâu.”

Tôi cười khúc khích.

Dường như nhà sản xuất này đã có hứng thú với Fushimi rồi.

Năng lực nhân vật chính của cậu chưa bao giờ khiến tớ khỏi bất ngờ cả.

Nhỏ đã vượt qua được vòng ứng tuyển gần như là bất khả thi và đi đến được vòng cuối. Có cảm giác như nhỏ cũng sẽ dễ dàng dành được vị trí dẫn đầu thôi.

“…Sao em trông bực bội vậy?”

“Hở? Em vừa làm vẻ mặt như vậy ạ?”

“Ừm, trông em đang giận xanh cả mặt đấy.”

“Em không hề ghen tị. Em không có ý định muốn trở thành người nổi tiếng đâu.”

“Ý anh là, không phải ghen tị kiểu đó, mà kiểu được công nhận ấy.”

Câu nói đó đã đụng trúng điểm ngứa của tôi.

“Ừm thì em cũng đang ở độ tuổi đó mà. Này… hãy cho anh xem bộ phim em đang quay đi nhé, được không?”

“Em không ngại đâu, nhưng đến giờ nó vẫn chưa đi đến đâu cả.”

“Nghe này, dù anh không phải dân chuyên trong lĩnh vực đó, nhưng anh hiểu rõ những chuyên gia thực sự suy nghĩ gì khi sản xuất phim. Anh có thể dạy em một hai thứ về việc đó.”

“E-Em thực sự biết ơn anh lắm đó. Em sẽ mang cho anh xem những gì bọn em đã quay được vào lần tới.”

“Tuyệtttt!” anh ấy ngân nga.