Torigue thả gói kẹo vào giỏ hàng tôi đang cầm.
“Giờ đến đồ uống.”
“Lấy chai bé thôi nhé.”
“Được.”
Giờ đang là buổi chiều, và cả bọn cũng đã quay xong phần phim.
Bọn tôi đang ở trong siêu thị ở gần trường để mua một số đạo cụ cho cảnh quay kế tiếp.
Sau khi mua xong chúng tôi sẽ mang nó về trường luôn. Giáo viên cũng đã cho phép bọn tôi cất đồ ăn thức uống này ở trong tủ lạnh trong một lúc.
Ngay khi đi qua cạnh quầy thực phẩm đông lạnh là đến quầy đồ uống có ga giá rẻ, nước đóng chai và các loại trà.
Ở ngay khu vực này khá là mát mẻ khiến cho bạn cảm thấy chỉ muốn ở mãi lại đây trong mùa hè này.
“Tớ lấy gì cũng được đúng không?” Torigue hỏi tôi trong lúc lấy chai nước.
Tôi gật đầu.
Đằng nào cả bọn cũng sẽ uống nó sau khi hoàn thành cảnh quay.
Bọn tôi đã quay được khoảng 2/3 nội dung bộ phim rồi.
Những người bạn cùng lớp trong vai nhân vật quần chúng đã dần trở nên quen hơn với việc diễn xuất nên tiến độ quay phim đã trơn tru hơn so với lúc mới bắt đầu.
“Whoa! Takamori, lại đây đi!”
“Hở?”
“Nhanh lên!”
“Có chuyện gì à?”
Torigue kéo cả người tôi lại bằng tay áo tôi.
Tôi đang nhướng mày khó hiểu thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đeo kính đi thẳng về phía bọn tôi.
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi một cách đầy đe dọa sau đó nhìn về phía Torigue đang núp sau tôi.
“Shizuka, con đang làm gì ở đây?”
“Mua sắm… chứ còn gì nữa đâu ạ.”
Người phụ nữ đeo kính này trông có phần khá giống với Torigue.
Cô ấy cũng đang cầm giỏ hàng mua đồ. Tôi đoán đó có thể là mẹ cô ấy, cũng đến đây để mua sắm luôn.
“Đừng có làm gì kỳ quặc và về nhà trước bữa tối được chứ?”
“Vâng, con biết rồi mà.”
Tôi đã chắc chắn về suy nghĩ của bản thân hơn sau khi nghe cuộc trò chuyện của họ.
Tuy nhiên, khá là lạ khi cô ấy bị mắng như này chỉ vì đi mua đồ ăn thức uống vào buổi chiều.
Hơn nữa, ánh mắt của mẹ cô ấy nhìn về phía tôi… Khiến tôi có cảm giác mình như côn trùng vậy.
“Đ-Đi thôi nào, Takamori.”
“Hở? Đ-Được rồi.”
Cô ấy kéo tôi đi, vậy nên tôi đã cúi đầu với người phụ nữ đó và đi theo Torigue.
“Đó là mẹ cậu à?”
“Ừm. Bà ấy không thường đến siêu thị này. Đáng lẽ tớ nên cẩn thận hơn mới phải.”
Đây không hẳn là siêu thị gần nhà họ nhất, nhưng rõ ràng cô ấy sẵn sàng đi đến siêu thị khác nếu có khuyến mãi đặc biệt ở đó.
“Bác ấy khá nghiêm khác hay sao à?”
Có lẽ cô ấy chưa kể với mẹ về việc quay phim, và bác ấy nghĩ rằng bọn tôi đang đi dạo chơi sau giờ học chăng?
Nếu là như vậy thì tôi mong rằng bác ấy hiểu rõ rằng việc học sinh cao trung đi ăn vặt sau giờ học trước khi về nhà không có gì sai cả.
“Có thể nói là vậy, ừm… Bà ấy có hơi nghiêm khắc về giờ giới nghiêm của tớ.”
Mẹ tôi thì hoàn toàn trái ngược.
Mẹ tôi thi thoảng có bảo tôi đừng về nhà quá muộn, nhưng miễn là tôi đã nói trước thì bà ấy sẽ không mắng tôi về việc ra ngoài đi đâu, làm gì.
Có lẽ là do công việc mà bà ấy hiếm khi ở nhà.
Hơn nữa, mỗi khi tôi quên gọi về nhà thì Mana mới là người nổi giận.
Ngay khi Mrs. Torigue đi xa khỏi tầm mắt thì bọn tôi liền quay lại mua đồ uống.
“Cậu nhớ hôm tớ qua nhà cậu thảo luận về bộ phim lúc tối muộn không?”
“Ừm. Nhớ chứ.”
“Bà ấy biết rồi.”
“Thật á? Bác ấy biết cậu về nhà muộn rồi ư?”
“Đúng thế.”
Oof. Giờ thì mình đã hiểu tại sao bác ấy lại nhìn mình như thể một con muỗi phiền phức rồi.
“Tớ đã bảo với mẹ rằng bọn mình đã có buổi họp về dự án cho lễ hội văn hóa, nhưng bà ấy chỉ càng thêm giận dữ và nói rằng tớ nên nói từ đầu mới phải. Mặc dù tớ đã biết rõ rằng bà ấy hoàn toàn không cho phép tớ ở ngoài muộn đến vậy.”
“Liệu bác ấy có nghĩ… cậu sẽ làm gì đó phạm pháp vì đi chơi với bạn xấu không?”
“Có thế. Tuy không nói ra nhưng chắc mẹ tớ đang nghĩ vậy đấy.”
Bác ấy rời đi mà không nói gì và thường trở về nhà vào tối muộn tầm 1-2 giờ sáng.
Tôi không biết gia đình nhìn nhận cô ấy như nào, nhưng chắc chắn đó là thứ mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
“Xin lỗi vì đã kéo cậu vào con đường tội lỗi này.”
“Ồ, đừng lo mà. Bà ấy chỉ là suy nghĩ hơi thái quá thôi.” Torigue đáp.
Chúng tôi thanh toán tiền mua đồ bằng số tiền ở trong tấm phong bì màu nâu được ghi “Ngân quỹ” ở bên trên, sau đó cho tất cả vào túi và rời đi.
Chúng tôi trở lại trường học dưới ánh nắng gay gắt của tia UV.
“Cậu nghĩ tớ có cần phải xin lỗi mẹ cậu không?”
“Không, đừng quá lo lắng về chuyện đó.”
“Tớ có thể nói với bác ấy rằng thực ra Shizuka bé bỏng là một cô gái tốt bụng đó…”
“Cậu là giáo viên của tớ hay sao à?” Cô ấy cười khúc khích.
“Đùa thôi, chắc hẳn bác ấy nghi cậu đang làm chuyện gì đó xấu đúng chứ?”
Trốn ra ngoài ngay trước kỳ nghỉ hè. Vào buổi tối. Với một người con trai. Và về nhà quá nửa đêm. Cậu không thể trách bác ấy sao lại có những suy nghĩ như thế được.
“Tớ nghĩ mình cần phải xin lỗi bác ấy và giải thích rằng không có chuyện gì xảy ra giữa hai đứa cả.”
“…Nhưng có mà.” Cô ấy ngước lên nhìn tôi.
“Hở? Ừm thì, cũng không hẳn là không có gì cả. Nhưng ý tớ là…”
Torigue cười khúc khích rồi lại thở dài.
“Xin lỗi, tớ chỉ đang trêu cậu thôi.”
“Torigue…”
“Tớ hiểu ý định của cậu. Cậu muốn nói rằng bọn mình chưa từng quan hệ tình dục với nhau đúng chứ?”
Cũng không lạ khi mình nghe cậu ấy nói vậy.
“Dù sao thì, bọn mình nên xóa tan những nghi ngờ về việc cậu đến nhà một gã đàn ông tồi - nhà tớ để làm những điều hư hỏng vào tối muộn.”
“Cứ để bà ấy tưởng tượng như thế đi. Bà ấy lo lắng cho tớ thái quá rồi, kể cả là về sở thích, về việc tớ không có bạn… Bà ấy quá bao bọc con cái đi.”
Sở thích của cậu…?
“C-Chờ đã, bác ấy có biết cậu thích truyện đam mỹ không?”
“Không,” Cô ấy dõng dạc nói. “Không phải về thể loại, mà là về việc tớ luôn đọc sách cơ. Bà ấy nghĩ điều này không hề bình thường chút nào.”
Đứa con gái tội nghiệp của bác ấy, một con sâu mọt sách và là người khá khép kín (có ít bạn bè), đã bắt đầu ra ngoài vào tối muộn ở năm thứ hai trung học… Ừm, chắc chắn là bác ấy phải thấy lo rồi.
“Tớ nghĩ bọn mình thực sự cần phải giải thích đó. Bác ấy sẽ càng trở nên nghiêm khắc với cậu lúc ở nhà hơn, cậu không nghĩ thế sao?”
Việc có tiền án chỉ khiến bác ấy càng thêm nghiêm khắc và cảnh giác hơn thôi.
“Chuyện này thì có liên quan gì đến cậu chứ?”
“Này, đó là lỗi của tớ khi đã không để ý đến giờ chạy của chuyến tàu cuối cùng.”
“Đó cũng là lỗi của tớ mà.”
Tôi đã nhờ Torigue đóng vai chính trong bộ phim mà tôi tự mình làm.
Cô ấy chưa hề đồng ý, nhưng nếu mẹ cổ trở nên nghiêm khắc hơn thì nội việc đó cũng sẽ ảnh hưởng đến chuyện cô ấy tham gia vào cả hai bộ phim.
Nhưng trên hết thì…
“Tớ không thể khoanh tay đứng nhìn một người ngay thẳng và trung thực như cậu bị nghi ngờ như này được.”
Torigue hạ ánh nhìn xuống.
“C-Cảm ơn cậu… Tớ nghĩ nên cho cậu biết rằng bà ấy cũng đã nổi giận hôm cả bọn đi biển ấy. Hôm đó tớ cũng đã về muộn.”
Nếu tôi nhớ không lầm thì bọn tôi đã chào tạm biệt nhau ở ga tàu vào khoảng tám giờ.
“Cậu nên nói trước với bác ấy rằng bản thân sẽ về muộn… Bọn mình đi đến nơi xa thế cơ mà.”
“Nếu tớ làm thế thì bà ấy sẽ đặt ra đủ loại điều kiện, và đến cuối thì kiểu gì tớ cũng không thể đi được. Vấn đề là thế đấy.”
Tôi đã làm hỏng mọi chuyện khi quên để ý giờ tàu chạy. Và, dù đó là ý tưởng của Fushimi và Torigue, tôi vẫn là người có toàn quyền quyết định việc đi quay phim ở bãi biển xa xôi.
Thật lòng thì tôi cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm cho tất cả điều này. Kể cả khi đó có là lỗi của Torigue khi không nói trước cho mẹ cô ấy.
Sau khi suy nghĩ một hồi, tôi đưa ra đề xuất:
“Torigue, hãy hứa với tớ một chuyện.”
“Sao cơ?”
“Kể từ giờ trở đi, đừng tránh né việc nói với người nhà là cậu sẽ ra ngoài.”
Torigue cười khúc khích – biểu cảm nghiêm túc của tôi hề đến vậy ư?
“Việc một kẻ chuyên trốn học nói ra được câu đó thì khá kỳ đấy.”
“Ừm thì, xin lỗi vì việc đó.”
“Được. Tớ hiểu rồi. Cảm ơn vì đã lo cho tớ. Kể từ giờ tớ sẽ làm như vậy.”
Tôi biết bản thân không thực sự kéo cô ấy vào con đường tội lỗi nào cả, nhưng mẹ cổ thì không hề biết tôi là loại người như nào cả. Việc bác ấy cảm thấy lo lắng là điều tất yếu mà thôi.
“Sau cùng thì cả bọn cũng sẽ cùng đến lễ hội mùa hè nữa.”
Ồ. Đúng rồi nhỉ.
Càng có lý do để trở nên cẩn trọng hơn. Không thì cô ấy sẽ phải lãnh án giới nghiêm dành cho học sinh tiểu học mất.
Bọn tôi quay lại trường và đặt đồ uống trong tủ lạnh ở phòng giáo vụ. Bọn tôi cũng bỏ vài gói đồ ăn vặt vào trong tủ. Sau đó thì rời đi đến ga tàu luôn.
“Vậy thì, về bộ phim của tớ. Cậu biết đấy, không phải cái quay cho lễ hội văn hóa. Tớ đã từng nói rằng cậu chính là hình mẫu phù hợp nhất với nhân vật chính tớ cần.”
Câu trả lời của cô ấy đã khác so với lần trước.
“Hmm. Có lẽ tớ sẽ suy nghĩ về nó.”
Lần trước thì cô ấy đã dõng dạc nói không.
“Làm ơn. Tớ van nài cậu đó.”
Tôi cúi đầu, còn cô ấy thì càu nhàu trong sự do dự.
“Tớ nghĩ cậu nên chỉnh sửa lại kịch bản trước. Sau đó cậu sẽ thấy được liệu tớ còn phù hợp với hình mẫu cậu cần hay không.”
“Cậu nói có lý đấy.”
Cô ấy nói đúng. Quên chuyện chỉnh sửa đi – tôi thậm chí còn chưa có kịch bản tử tế nữa. Đó mới chỉ là những ý tưởng mơ hồ mà thôi.
“V-Vậy thì, ưm… Cậu có muốn qua nhà tớ để thảo luận về nó không?”
Torigue khẽ liếc nhìn tôi một cái khi đang bước đi ngay cạnh tôi. Ngay lúc cả hai chạm mắt thì cổ liền nhìn sang chỗ khác.
“Hở? Nhà cậu á?”
“Ư-Ừm.”
*Shizuka Torigue*
Takamori và tôi đã tách ra ở nhà ga.
“M-Mình đã nói ra rồi…”
Có lẽ ánh nắng của mùa hè đã làm tôi say nắng, và cái nóng thì khiến tôi mê sảng rồi.
Takamori đã lên tàu và vẫy chào tôi từ phía cửa sổ. Chỉ cần nhìn thấy cậu ấy và biết rằng cậu ấy đang nghĩ đến tôi cũng đủ khiến con tim tôi loạn nhịp.
Nghĩ đến phản ứng của cậu ấy về lời mời đột ngột ban nãy khiến đầu gối tôi run rẩy.
Mời cậu ấy qua nhà và bảo rằng bản thân muốn nói thêm về bộ phim của cậu ấy ư? Tôi cảm thấy bản thân như thể là Casanova đang mời một cô gái qua nhờ với việc đem thú căng ra làm cái cớ vậy.
…Không thể phủ nhận rằng mình cũng có ý định như vậy…
Và tôi đã từng nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ trở thành người như vậy.
“Oof… Sao mình lại làm vậy cơ chứ?”
Tôi ghét bản thân mình ghê.
Tôi ngồi trên ghế dài ở ga tàu và ôm đầu.
Takamori đã nói rằng, “Ồ, cậu đang tỏ ra tử tế vì lúc nào bọn mình cũng chỉ qua nhà tớ đúng không? Nếu là vậy thì tớ không ngại ghé qua chỗ cậu đâu.”
Cậu ấy đồng ý với lời mời của tôi, nhưng chỉ sau khi đã diễn giải nó theo cách khác mà thôi.
Chắc chắn là tôi có cảm thấy tệ vì đã luôn sử dụng nhà của cậu ấy để gặp nhau và làm vài thứ khác, vậy nên tôi không hề sửa lại suy nghĩ đó mà cứ thuận theo.
Tôi đã nghĩ cậu ấy sẽ nói rằng, Nah, cứ gặp nhau ở nhà tớ cũng được mà, nên nếu bỏ điều đó sang một bên thì tôi cũng thấy bất ngờ khi cậu ấy chấp nhận lời mời của tôi.
Tôi mở khóa điện thoại và bấm vào biểu tượng của Shino trong danh bạ.
“Alo? Có chuyện gì à, Shii?
“M-M-Mii!”
“C-Có chuyện gì vậy? Hít thở chút đã nào.”
Cô ấy nhận ra sự hoảng loạn trong giọng nói và giúp tôi trở nên bình tĩnh lại.
“C-Cậu không thể tin rằng tớ vừa mới làm gì đâu.”
Tôi kể toàn bộ sự việc cho cậu ấy.
“…V-Vậy là cậu đã thực sự sẵn sàng để trở thành phụ nữ rồi…”
“T-Tớ không định làm thế. Không phải vậy. Bọn tớ không phải như thế.”
Tôi phủ nhận ba lần liên tiếp.
“Thật luôn? Ai lại mời con trai qua nhà nếu như không phải vì chuyện đó cơ chứ?”
“Ưm… Đúng vậy nhỉ…”
Mii hét lớn vào tai tôi.
Sao mình lại nói lớn chuyện này ở nơi công cộng vậy?
Mặt tôi nóng bừng.
“V-V-Vậy kế hoạch của cậu là gì?”
Giờ thì đến lượt cậu ấy trở nên hoang mang rồi.
“Đ-Đó là cái tớ muốn hỏi cậu đó. Cậu đã từng hẹn hò với cậu ấy rồi. Cậu ấy ghé qua nhà cậu lần nào chưa?”
“Đ-Đúng thế. Bọn tớ, ừm… Bọn tớ từng là một cặp thực sự nhỉ.”
Một cặp đôi thực sự ư? Điều đó nghĩa là gì? Họ thực sự làm những thứ… cặp đôi hay làm ư?
“Cậu đã làm gì thế?”
“Tớ sẽ để cậu tự tưởng tượng.”
Ừm thì, họ chả làm gì cả.
Mii hắng giọng trước khi quay lai vấn đề chính.
“Vậy khi cậu ấy qua nhà, và cậu sẽ để cậu ấy lên phong. Hai người ở riêng, Khóa cửa. Về cơ bản thì cậu có lợi thế sân nhà… Còn gì ngoài những điều kỳ lạ sẽ xảy ra nữa cơ chứ?”
“K-Kỳ lạ?! T-Tớ không còn lựa chọn nào khác ư?”
“Không.”
Không chút do dự luôn.
“Và dù sao thì cậu cũng là người mở đầu mà. Hãy nhớ kỹ điều đó. Cậu biết là Takaryou… Cậu ta như kiểu học sinh tiểu học ấy.”
Đúng thế. Không có gì phải bàn cãi cả.
“Cậu phải tấn công trước. Cậu là quân thương đó.”
“Cái quái gì vậy?”
“Tớ tham khảo theo cờ shogi đấy. Quân cờ mà chỉ có thể đi thẳng về phía trước ấy.”
“Vậy ý cậu đấy là nước đi duy nhất của tớ à?”
“Đúng thế. Cậu không thể di chuyển sang hai bên hay kể cả là đi lùi.”
Không thể đi sang hai bên cũng như đi lùi… Tôi lặp đi lặp lại những từ đó trong đầu. Chúng khá hợp với tôi, nhất khi là xét đến việc tôi đã bị từ chối một lần rồi.
“Vậy tớ cần phải làm gì?”
“Tớ nghĩ cậu cần phải tìm thử đáp án trên mạng. Tìm một ý tưởng nào đó và xem nó như là ví dụ tham khảo đi.”
Cậu ấy bỏ cuộc ngay lập tức.
Tôi biết là kể cả khi cậu ấy có thành công mời Takamori ghé qua nhà thì cũng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Có lẽ cậu ấy còn chưa mời người ta ghé qua lần nào cơ.
“Được rồi. Tớ sẽ thử xem sao.”
“Và đừng quá lo lắng về các thủ tục cần thiết hay ai sẽ là người chủ động hay gì đó tương tự! Hiểu chưa?!”
Những lời cậu ấy nói chả có tí sức thuyết phục nào cả.
“Nghe này, tớ coi Fushimi như một người bạn, nhưng nếu chỉ có một người trong số các cậu sẽ có được hạnh phúc, thì tớ sẽ ưu tiên cậu hơn cô ấy.”
“C-Cảm ơn, Mii. T-Tớ sẽ cố hết sức.”
“Được rồi. Cố gắng lên trong buổi hẹn hò tại gia nhé. Tạm biệt.”
Và cậu ấy cúp máy luôn.
Hẹn hò tại gia… P-Phải rồi. Chính là như vậy.
“Hẹn hò tại gia…”
Nói ra từ đó càng khiến tôi trở nên sợ hãi hơn.
Tôi vẫn ngồi yên trên ghế và tra cứu vài thứ trên mạng y như cậu ấy vừa gợi ý.
Khi lần đầu con trai ghé qua nhà.
Tôi tìm thấy một vài blog có các bài viết giáo dục phổ cập về những thứ như vậy.
Mọi việc bắt đầu với điều đơn giản nhất: Dọn dẹp phòng. Đúng thế. Sau đó thì chọn quần áo phù hợp và tạo không khí.
“Tạo bầu không khí… L-Liệu mình có thể làm được không?”
Dù sao thì. Trước hết là quần áo đã.
Bài viết này không hề nói rằng bạn phải mặc bộ đồ đẹp nhất, nhưng bắt buộc phải là bộ đồ đẹp mà khi mặc ở nhà trông vẫn hợp lý.
“Làm ơn cụ thể hơn đi.”
Bài viết gợi ý rằng nên mặc đồ dễ thương nếu bạn định nắm thế chủ động.
Có một bộ đồ hoodie với quần đùi ngắn mềm mại theo phong cách thỏ - mũ trùm đầu thì có tai thỏ ở đó.
“Whoa. N-Như này thì có hơi quá rồi…”
Tôi cảm thấy chóng mặt khi chỉ mới nghĩ tới việc bản thân mặc bộ đồ đó.
“Có lẽ Hiina mặc nó thì sẽ phù hợp hơn.”
Và khi tưởng tượng đến cô ấy, tôi biết rằng cổ sẽ trông cực kỳ dễ thương.
Oof. Mình không nghĩ bản thân có thể làm như vậy.
Trong lúc đang vò đầu bứt tóc thì tôi nhận được tin nhắn của Takamori.
‘Nè, đằng nào mai cũng không cần phải quay phim nên mai bọn mình gặp nhau luôn được không?’
“Mai ư?!” Tôi hét toáng lên.
Tôi nhận ra bản thân chưa hề sẵn sàng khi mời cậu ấy.
Chết rồi, nhưng nếu mình nói không thì ai biết lúc nào mình mới có lại cơ hội như này cơ chứ. Nhỡ đâu cậu ấy đổi ý thì sao? Nhỡ đâu bản thân mình lại đổi ý?
“Mình là quân thương… Mình là quân thương… Không được đi sang hai bên cũng như lùi bước…,” Tôi lẩm bẩm trong miệng.
Tôi soạn câu trả lời và nhấn nút gửi trước khi quyết tâm của bản thân bị lung lay.
‘Được thôi. Hãy gặp nhau vào buổi sáng nhé. Bọn mình có thể ăn trưa ở nhà tớ luôn.’
N-Như này thì chủ động quá rồi! Mình là quân thương sắc bén nhất!
‘Được thôi. Tớ sẽ nhắn cho cậu khi bắt đầu đi.’
Tôi nhìn vào ví.
“Đ-Đi mua vài bộ quần áo thôi…”