*Ai Himejima*
Tôi đột nhiên nhớ lại lúc những người bạn cùng nhóm đang quyết định sẽ tạo dáng gì khi giới thiệu bản thân.
Cả nhóm đang cùng thảo luận.
Dáng của tôi gồm đưa tay phải lên trước ngược, sau đó thì dơ ngón cái và ngón trỏ ra.
“Cậu có thích kiểu này không?”
Ryou tỏ ra tò mò khi tôi mơ hồ đưa ra ý tưởng này.
“Đó là gì thế?”
“Dấu hiệu đó.”
“Để làm gì cơ chứ?”
“Để...”
Tôi đã nghĩ về nó kể từ lúc có quyết định tôi sẽ chuyển trường. Tôi đã rất lo lắng khi nhắc đến việc này. Tôi nói trông nó như kiểu một tư thế đặc trưng trong một chương trình siêu anh hùng mà hai đứa thích, và điều này ngay lập tức thu hút sự chú ý của cậu ấy.
Giờ nghĩ lại thì, việc đưa ra một dấu hiệu chả có ích gì nếu như bọn tôi không thể gặp lại nhau nữa. Không bất ngờ khi ban đầu cậu ấy lại thấy nó kỳ lạ.
“Trông tuyệt đó. Để tớ thử xem sao.”
Sau đó cậu ấy bắt chước dáng tay của tôi.
Tôi thích Ryou (tất nhiên là hồi đó rồi, tôi chỉ đang nói về lúc hai đứa còn nhỏ), và cậu ấy cũng thích tôi – nên tôi đã coi dấu hiệu này như cách để bày tỏ cảm xúc của hai đứa.
Đáng lẽ tôi nên nhận ra rằng việc bản thân chuyển đi cũng đồng nghĩa với việc bọn tôi sẽ không còn cơ hội nào để gặp lại nhau, chưa kể đến chuyện nói chuyện trực tiếp nữa. Bọn tôi có trao đổi thư từ một quãng thời gian, nhưng cơ hội để hai đứa làm dấu hiệu này thì không hề có.
Nhưng có lẽ, có lẽ thôi nhé, cậu ấy sẽ biết về công việc idol của tôi và đến xem.
Tôi chỉ tạo dáng này ở trong các buổi biểu diễn.
Khán giả cũng đã bắt chước theo tôi do đó chỉ là một dấu hiệu đơn giản.
Bạn cùng nhóm cũng đã hỏi dáng đó có ý nghĩa gì không, nhưng tôi chỉ nói không có ý gì cụ thể cả.
Tôi không quan tâm đến việc mọi người nghĩ gì về nó.
Tôi không quan tâm lắm miễn là cậu ấy sẽ tình cờ thấy và nhớ về nó.
Nhưng... cậu ấy không chỉ quên về những chuyện đã xảy ra cùng với dấu hiệu, mà dường như còn quên cả tất cả mọi thứ về tôi. Cậu ấy đã có một cuộc sống cao trung vui vẻ với Hina. Lúc này tôi đang cảm thấy cực kỳ khó chịu và ghen tị.
“À, anh quên chưa nói. Anh đã đưa cho Ry một trong những đĩa DVD về buổi biểu diễn của em rồi.”
Mr. Matsuda nhắc đến chuyện này ở trong xe lúc đón tôi từ nơi luyện giọng.
“Một buổi biểu diễn của em ấy ạ? H-Hể. Em hiểu. Đ-Được rồi.”
Tim tôi đã lỡ một nhịp, và rồi đập nhanh như thể ngàn nhịp trên giờ.
Cũng có nghĩa là... cậu ấy đã thấy ký hiệu đó?
“Anh đã đưa nó cho cậu ấy tuần trước, ngay sau buổi tuyển chọn. Anh muốn cậu ấy xem được dáng vẻ của em lúc ở trên sân khấu.”
Mr. Matsuda cười khúc khích trong khi quay vô lăng.
“A-Ai khiến anh làm vậy chứ?”
“Ồ, có gì không tốt à? Cậu ấy sẽ thấy được em giỏi đến thế nào. Đừng nói với anh là em chưa từng có ý định muốn cho cậu ấy xem nhé. Dù chỉ đang tỏ ra lạnh lùng nhưng anh biết em có muốn đấy.”
Tôi biết anh ấy không hề có ý định trêu tôi khi nói ‘tỏ ra lạnh lùng’, đúng hơn thì đó là một lời khen, thực sự thì – tôi coi đó là suy nghĩ của ảnh về điểm quyến rũ của tôi.
Chắc chắn là tôi muốn cho cậu ấy xem màn biểu diễn của bản thân. Tôi luôn luôn lên diễn với bộ đồ dễ thương nhất và cố hết sức để hát và nhảy.
Nhưng tôi không biết liệu bản thân nên làm gì khi cậu ấy đề cập đến chuyện này vào lần gặp mặt tới.
“Nhân tiện thì, em ấy cũng khá giỏi trong việc quay phim nhỉ? Các cảnh quay dành cho phim tài liệu ổn áp lắm đấy.”
Anh nên nói thẳng với cậu ấy chứ.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi tôi quay về thì dường như Ryou không còn chút tự tin nào vào bản thân cả.
“S-Sao anh lại làm tất cả những chuyện này vậy? Đưa cho cậu ấy đĩa DVD về em, để cậu ấy đi theo em để quay phim tài liệu...? Chẳng phải cậu ấy cũng chỉ là cấp dưới của anh như bao người khác thôi sao?”
“Ừm, có thể nói là vậy. Nhưng với em thì cậu ấy không chỉ là vậy, đúng chứ?”
Lão già vừa đẹp trai vừa nữ tính này quay lại nhìn tôi và nháy mắt.
“Đúng thế, cậu ấy là bạn thuở nhỏ của em. Em đã biết cậu ấy lâu rồi.”
“Ừm, ừm. Đúng thế nhỉ.”
“Phản ứng của anh là sao vậy?!” Tôi hét toáng lên.
Mr. Matsuda cười khúc khích.
“Anh không nghĩ là cậu ấy không có bất gì suy nghĩ gì về em đâu, em hiểu mà nhỉ?”
“Hở...? H-Hở? C-Chờ đã, y-ý anh là...? C-Cậu ấy có nghĩ gì đó về em ư...?”
“Mặt em đỏ bừng rồi kìa.”
“Argh!” Tôi vùi mặt vào trong tóc. “C-Cậu ấy nói vậy ạ? Đ-Điều gì khiến anh nói vậy cơ chứ?”
Tôi nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Tôi có thể nhìn thấy gương mặt đỏ bừng cả bản thân được phản chiếu qua cửa kính.
Hình ảnh về hôm tôi thể hiện dấu tay cho cậu ấy xem ùa về.
“Mmm... Bí mật nhé.”
“...Gì vậy chứ? Anh đang bịa chuyện đúng không?”
“Không hề nhé.”
“Có phải vậy không?” Tôi nhìn anh ấy đầy nghi ngờ.
“Cái người bạn thuở nhỏ còn lại của em tên gì nhỉ? Fushimi à? Em ấy cũng tuyệt đấy nhỉ?”
“...Đúng thế. Có chuyện gì ạ?”
“Để anh nói cho em một chuyện nhé, Aika.”
Anh ấy định nói gì đây?
Tôi nhìn chằm chằm, chờ đợi anh ấy tiếp tục nói.
“Nếu em thực sự yêu quý cậu ấy thì em nên giữ cậu ấy thật chặt vào nhé.”
“...Đó là lời khuyên của anh sao?”
“Cứ ghi nhớ lời khuyên của cô gái xinh đẹp này đi.”
Anh tự gọi bản thân là cô gái xinh đẹp sao?
Tôi cảm ơn anh ấy vì đã chở tôi về nhà và chào tạm biệt.
Thực sự thì tôi hiểu ý nói vừa nãy của ảnh.
Thật lòng thì, tôi muốn anh ấy để tôi yên. Dừng việc thúc giục tôi lại. Nhưng anh ấy cũng có lý.
Và rồi tôi nhận được tin nhắn từ Ryou.
Liệu cậu ấy có đề cập đến chuyện đó không? Tôi có chút thấp thỏm.
‘Sẵn sàng cho buổi quay phim ngày mai chưa?’
Chỉ có vậy.
“Chuyện này mình có thể đoán trước được mà nhỉ.”
Tôi vừa thấy nhẹ nhõm vừa thấy thất vọng.
Tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
‘Luôn luôn! Hãy cẩn thận với những gì cậu sẽ quay, được chứ?’
Chúng tôi thường gửi thư cho nhau trong vài tháng. Nhưng hai đứa lại chưa hề gọi điện cho nhau hay đi chơi kể từ lúc tôi chuyển đi. Nhưng giờ thì bọn tôi đã có thể nhắn tin qua lại và trả lời chỉ trong vài phút. Chúng tôi cũng có thể gặp mặt và nói với nhau câu hẹn gặp lại khi về nhà.
Tôi không phủ nhận việc đó khiến tôi thấy vui đến nhường nào.
“Nay tớ có buổi tập hát đó.” Tôi nói với Ryou.
“Đúng thế nhỉ, sau cùng thì đây vẫn là buổi hòa nhạc mà.” Cậu ấy lẩm bẩm trong khi vẫn cầm máy quay. “Không phải có hơi nhiều việc quá ư? Vừa diễn vừa nhảy vừa hát.”
“Vậy ư? Tớ thích hát và nhảy, vậy nên tớ vẫn đang tận hưởng chuyện này hơn so với việc thuần diễn đó.”
“Ồ. Tuyệt đấy.”
Lần trước chúng tôi đã đến phòng tập khác. Tôi chào hỏi nhân viên và đi vào trong.
Trong lúc tôi đang thay giày thì có ai đó gọi tên tôi.
“Chào buổi sáng, Aika!”
Yasuda đi đến từ phía sau lưng tôi, cười tươi để lộ hàm răng trắng sáng.
Người mẫu này khá cao – chắc ông anh ấy là người Anh hay gì đó.
“Chào buổi sáng. Em mong chờ đến buổi tập luyện của ngày hôm nay lắm.”
“C-Chào buổi sáng.” Ryou ngượng ngùng chào anh ấy, trên tay vẫn cầm máy quay.
“Nay em cũng có người đi theo để quay à? Ồ, đừng bảo em là siêu sao đấy nhé.”
“Ồ, cũng chẳng có gì đâu. Quản lý của em muốn cay một vài cảnh sau hậu trường thôi ấy mà.”
Tôi vẫy tay từ chối với nụ cười gượng gạo.
Có một diễn viên khác đã gọi Yasuda, vậy nên anh ấy đã chào tạm biệt và đi về phía hành lang.
“Nhân tiện thì, tớ đã kể với cậu chưa nhỉ? Anh ấy là bạn đồng hành của tớ trong vở diễn đó.”
“Thật à? Anh ấy khá là đẹp trai đấy chứ…” Ryou đưa ra một câu hỏi hết sức bình thường. “Nghĩ lại thì, cậu đang dùng tên Aika Himejima như nghệ danh nhỉ?”
Đó là những gì cậu muốn nói à?
“Ahem. Cậu biết đấy, bọn tớ sẽ nắm tay và ôm nhau ở trên sân khấu đấy.”
“Ồ, đó là câu chuyện tình yêu à? Tớ vừa mới nhận ra là mình không hề biết gì về buổi hòa nhạc đó.”
“Ừm, đúng thế…”
Đó là những gì khiến cậu thấy hứng thú à. Haizz, đồ đầu đất.
Mr. Matsuda đã nói rằng cậu ấy có chút suy nghĩ về tôi, nhưng liệu anh ấy có nói thật không?
Phòng tập rộng ngang với kích cỡ lớp học. Tôi đứng trong góc, xem qua lời nhạc và lẩm bẩm theo giai điệu.
Do đóng vai chính nên tôi có nhiều vai diễn nhất trong số các diễn viên.
Đây là buổi tập hát thứ hai cho buổi hòa nhạc của tôi. Việc này có chút khác cho với việc chỉ hát bình thường, vậy nên tôi cũng đã xem lại những ghi chú về những điều họ dặn tôi vào lần trước.
Tôi liếc nhìn chiếc máy quay đang hướng về phía tôi.
“Đừng để ý đến tớ.”
“K-Không hề! Sao tớ lại phải làm thế?!”
Tôi nhận ra mọi người trong phòng tập đang nhìn về phía tôi.
Tôi co rúm lại trong sự xấu hổ.
Ryou mở to mắt ngạc nhiên trước phản ứng của tôi và nhẹ nhàng chạm vào máy quay.
“Ý tớ là máy quay ấy.”
“Biết rồi.”
“Đừng để ý đến máy quay.”
“…Tớ không thể giả vờ như không có máy quay ở đây được.”
“Ý tớ là, lúc cậu đọc lời nhạc ấy, cậu cứ giương ra vẻ mặt như trong phim tài liệu ấy. Đừng có làm như thế.”
…Sao cậu biết?
Càng nhiều người đi vào và nói chào buổi sáng. Những ai có lịch tập luyện vào hôm nay đều bắt đầu có mặt ở phòng tập.
“Nè, Himeji, cậu có nghe Mr. Matsuda nói gì về tớ không?”
“Hở? Ý cậu là sao?”
“Nếu không có thì thôi, quên đi.”
Tôi nghiêng đầu trong sự bối rối.
“Anh ấy đã bảo đưa cho cậu một đĩa DVD về buổi biểu diễn của cậu. Cậu xem nó chưa? Có cảm nghĩ gì không?” Tôi bình thản hỏi. Không phải là tôi thực sự quan tâm đến chuyện này, trong lúc đó tôi vẫn tập trung vào việc đọc lời và ghi chú.
“Ừm, tớ xem rồi.”
“T-Tớ hiểu rồi.”
“Trông cậu tuyệt lắm. Cách biểu diễn và trang phục của cậu thực sự rất ấn tượng.”
“C-Còn gì nữa không?”
“Cái này nữa.” Cậu ấy tạo dáng kia.
“C-C-Cậu vẫn nhớ ư…?”
“Ừm, nhớ chứ. Đây là dáng tay bọn mình đã tạo cùng nhau trước khi cậu chuyển đi, đúng chứ?”
“Đ-Đúng thế! Nó đó!”
Tôi tưởng cậu ấy có não cá vàng, nhưng có vẻ như cậu ấy cũng có thể nhớ tới vài chuyện sau khi tác động một chút.
“Nó phù hợp với buổi diễn lắm đó. Khán giả đã rất vui trong lúc làm lại động tác đó đấy.”
“Sao cậu lại nghĩ nó có tác dụng vậy?”
“Ý tớ là, cái động tác đó có ý nghĩa là tôi yêu bạn, đúng chứ?”
Theo một hướng khác… nhưng mình nghĩ cậu ấy không hề hiểu được ý nghĩa thực sự của nó.
Tôi không biết phải giải thích như nào, và rồi giáo viên đã gọi bọn tôi lại để tập luyện.
Ryou rời khỏi phòng sau khi nhận ra đã đến giờ tập rồi.
Tôi lo rằng cậu ấy sẽ thấy buồn chán trong lúc chờ đợi, nhưng cậu ấy đang mang theo máy tính và vở bài tập ở trường theo. Cậu ấy định tận dụng quãng thời gian này để chỉnh sửa lại các cảnh quay cho lễ hội văn hóa ở trường và làm bài tập.
Hina đã nhắc đến việc xem được nửa bộ phim ngày hôm qua và hào hứng chia sẻ cảm nghĩ. Nhưng cô ấy chỉ lặp đi lặp lại mấy từ kiểu như “tuyệt,” “ngầu,” và “tuyệt vời,” vậy nên tôi nghĩ mình cũng cần phải tự mình xem để có được cảm nhận chính xác về nó.
Giáo viên đã chỉ ra những chỗ tôi cần phải cải thiện, nên tôi đã ghi chép lại.
“Em chăm chỉ ghê, Aika.” Yasuda thì thầm với tông giọng đùa cợt.
“Em đơn giản chỉ làm những việc để cải thiện bản thân thôi. Em cần tất cả những giúp đỡ em có thể nhận được.”
“Đừng nói thế chứ, em diễn có tệ đâu.”
Tôi lắc đầu. “Cảm ơn anh, nhưng em biết rõ nhược điểm của bản thân.”
Ryou lại bước vào ngay khi bọn tôi được nghỉ giải lao.
“Này! Cậu nhóc quay phim! Nay cậu cũng quay nữa à?”
Một trong những nữ diễn viên (tôi vẫn chưa nhớ tên cô ấy, và trông có vể tầm tuổi đại học) đã nói chuyện với Ryou.
“Vâng, nay em đến với cậu ấy ạ.”
“Ồ, vậy là em đã quay nãy giờ rồi à.”
“Vâng.”
“Đảm bảo rằng chị trông dễ thương trước ống kính máy quay nhé. Ryou Takamori đúng không?
“Vâng. Chị Yoshinaga đúng chứ ạ?”
Cậu ấy biết tên chị ấy ư?
“Đúng thế! Em đã nhớ tên chị rồi cơ à? Chị ấn tượng với việc em đã trở thành nhân viên quay phim cho một công ty ở độ tuổi trẻ đến vậy đấy.”
“Ồ, không đến mức đấy đâu… Em chỉ gặp thiên thời địa lợi nhân hòa…”
Sao trông cậu lại vui đến vậy thế?
“Ahem.” Tôi đứng lên trước máy quay. “Bọn tớ đang nghỉ giải lao đấy. Đừng có quên cậu phải quay phim ai chứ.” Tôi nói.
Chị Yoshinaga nhìn tôi, rồi nhìn sang Ryou, và rồi lại nhìn tôi trước khi cười nhếch mép.
“Ồ. Hiểu rồi. Ừm, chị hiểu rồi. Ồ. Xin lỗi em, Himejima. Chị không có ý định can thiệp vào đâu. Lỗi chị. Xin nhỗi em nhé.” Chị ấy lịch sự xin lỗi và chắp tay lại.
Tôi ngay lập tức nhận ra xin nhỗi là cách chị ấy nói xin lỗi một cách hài hước.
Tôi lấy một vài chiếc cốc giấy và rót trà lúa mạch.
“Sao cậu cứ đứng chắn lối ra vào thế hả? Không phải mục đích của cậu là đến đây để quay tớ ở góc cận à?”
Ryou đi theo tôi bằng cách lia máy quay.
Tôi thở dài.
Trong lúc tôi đang uống trà thì Yasuda tiếp cận.
“Nè, Aika.”
“Chào anh.”
“Ồ, cái này cho anh à? Cảm ơn cậu!”
“Hở? Không, em, ừm…”
Anh ấy cầm lấy chiếc cốc giấy ở tay còn lại của tôi.
Anh Yasuda khá là dễ gần, theo tôi nghĩ thì đó là vẻ thu hút của ảnh, nhưng hóa ra với tôi thì cũng chỉ tầm thường mà thôi.
“Em có kế hoạch gì sau buổi tập hôm nay chưa?”
“Không… không có ạ.”
“Đi ăn gì đó đi. Anh mời.”
“Ồ, xin lỗi ạ, em chợt nhớ ra lát nữa mình có kế hoạch mất rồi.”
“Em mới nghĩ ra chứ gì! Thôi nào, cả hai đều diễn vai chính mà. Hãy thân thiết hơn nào.”
“Bọn mình chỉ cần trông kiểu thân thiết trên sân khấu thôi…”
“Em không hiểu đâu. Tất cả những thứ này cũng sẽ được phản ánh trong diễn xuất của em đó. Mọi người sẽ nhận ra được sự gượng gạo đấy.”
T-Thật ư?
“Hãy dành cho anh một giờ. Chỉ một giờ thôi.”
“Ưm…”
“Hãy đi ăn đồ Ý đi, anh biết một quán tuyệt… Ừm, cậu có phiền không?” Anh ấy nhận ra Ryou đang đến gần với máy quay trên tay.
Cậu ấy đến đây từ lúc nào vậy?
“Ồ, đừng để ý đến em. Đây chỉ là một phần trong công việc thôi. Hai người định đi ăn đồ Ý sao? Có vẻ ngon đó.
“Cái gì? Cậu định đi cùng luôn à?”
“Vâng, em cần phải làm thế. Mục đích là để quay cuộc sống thường ngày của… Himejima từ góc cận nhất.”
“…”
Anh Yasuda thở dài cam chịu và rời đi mà không nói thêm lời nào. Ryou hạ máy quay xuống sau khi thấy anh ta đi.
“Cậu không cần phải quay lại việc đó mà.”
“Tớ có quay đâu. Tớ chỉ dơ máy quay lên thôi.”
“Anh ấy nói rằng nếu hai đứa có thời gian dành riêng cho nhau thì tớ có thể cải thiện diễn xuất…”
“Vậy là cậu muốn đi cùng anh ta chỉ vì vậy thôi à?”
“Ừm,” Tôi nói trong khi hiểu rõ bản thân không hề muốn vậy.
“Hmm. Nghe này, tớ không biết gì về diễn xuất cả… nhưng trông cậu không hề giống muốn đi cùng anh ta chút nào.”
Sao cậu lại chỉ nhận ra… những thứ như này vậy?
“Cậu có thể thấy chỉ qua biểu cảm của tớ sao?”
“Ừm thì, tớ đã nhìn cậu qua ống kính máy quay suốt quãng thời gian này mà. Xin nhỗi nếu tớ nhầm nhé.”
Tôi nhận ra cậu ấy dùng từ đó chỉ vì muốn thử cảm giác mới lạ, nhưng điều này chỉ khiến tôi nhớ lại cuộc trò chuyện với chị Yoshinaga, vậy nên tôi đã nổi giận.
“Đừng có nói ‘xin nhỗi’. Đừng có bao giờ nói ‘xin nhỗi’ nữa!”
“Haizz, tớ xin lỗi. Bình tĩnh đi.”
“Trời! Nếu câu nói đó chỉ khiến bầu không khí giữa hai đứa trở nên khó xử hơn thì sao?”
Tôi thực sự không quan tâm lắm, nhưng lời nói cứ tự trôi tuyệt ra từ miệng tôi.
“Tớ đã bảo là xin lỗi rồi mà.”
“Đây, tớ không uống nữa đâu.”
Tôi cố đưa cho cậu ấy ly trà lúa mạch của bản thân cho cậu ấy nhưng lại bị từ chối.
“Tớ sẽ tự lấy cốc cho riêng mình.”
“Cậu đang từ chối lòng tốt của tớ à?”
“Cậu gọi đây là lòng tốt ư? Chỉ còn đúng một ít trà… Ít nhất thì hãy rót đầy lại trước khi đưa tớ đi chứ.”
“Sao cũng được. Uống nó nhanh đi. Giờ giải lao cũng sắp hết rồi.”
Tôi rót cho cậu ấy thêm một ít trà và đưa cốc giấy cho cậu ấy.
Ryou nhìn chằm chằm vào một điểm cụ thể, trước khi xoay cốc một vòng.
“Ồ, cậu đang cẩn thận chọn góc uống để có thể hưởng nụ hôn gián tiếp đúng không?”
“Tớ đang đảm bảo bản thân không làm vậy đấy.”
“Cậu là học sinh lớp bảy à?”
“Thôi, im đê.”
Cậu ấy từ bỏ việc tìm vị trí và uống một ngụm trà.
“Chúc cậu may mắn với phần còn lại của buổi tập nhé.”
“Tớ không cần may mắn.”
Tôi cảm thấy tràn trề động lực hơn hẳn.
Có lẽ bản thân tôi đơn giản hơn so với gì tôi nghĩ.