Tôi hoàn thành việc quay phim Himeji và việc biên tập lại được bắt đầu.
Và công việc này được giao cho bên thứ ba, nhưng dường như mọi việc không hề diễn ra đúng theo kế hoạch.
“Tôi không thể tin gã đó được! Anh ta sẽ bị đưa vào danh sách đen!”
Tôi hiếm khi thấy Mr. Matsuda giận dữ, nhưng thậm chí anh ấy còn không thể giữ bình tĩnh trước tình huống này được, anh ấy đã giậm chân suốt nãy giờ rồi.
Tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng hóa ra ‘tên không đáng tin cậy’ kia là người làm nghề tự do mà anh ấy đã nhờ biên tập phim tài liệu.
“Vậy thì bộ phim đó sẽ không được hoàn thành kịp giờ đúng không?”
“Bọn anh dự định sẽ nhận được video đó trong khoảng 3 ngày… nhưng giờ bọn anh lại không thể tìm ai thay thế được cả…” Mr. Matsuda thở dài và trùng vai xuống.
Tìm ai đó có thể làm việc này khó đến vậy sao?
"Những người giỏi thường hay bận rộn trong ngành này lắm. Ừm đúng, những người giỏi. Nếu bọn anh có đủ thời gian thì không có vấn đề gì đâu, nhưng…” Và rồi anh ấy liếc nhìn tôi. “Ry… em muốn thử không?”
“Hở?”
“Em là người duy nhất anh có thể trông cậy! Làm ơn hãy làm việc này đi!”
Anh ấy cực kỳ nghiêm túc.
“Cáiiii?”
Cứ như vậy thôi sao? Không phải mục đích của video này là để quảng bá cho Himeji sao? Liệu một người mới như em có nên đảm nhận việc này không?
“Để em chịu trách nhiệm cho việc này thì có quá lắm không ạ?”
“Anh sẽ chịu trách nhiệm nếu có vấn đề gì xảy ra.”
“Ồ. Đúng là đàn ông mà.”
“Đừng có dùng từ đó với anh! Thay vào đó hãy nói là đáng tin đi.”
“Em xin lỗi.”
Chờ đã, vậy là mình không nên sử dụng từ đó một cách chung chung hay là…?
“Hãy nghĩ đến việc biên tập nó như thể một tấm danh thiếp theo dạng video ấy, ý tưởng là đơn giản giới thiệu con bé và cho mọi người xem công việc hằng ngày của con bé.”
“Vậy thì anh không thể đợi sau ba ngày nữa ư?”
“Không. Bọn anh sắp có buổi tập nội bộ cho buổi chụp ảnh áo tắm sắp tới.”
C-Chụp ảnh áo tắm?
Hình ảnh Himeji lúc bọn tôi đến bãi biển chợt lóe lên trong đầu tôi.
“…” Tôi lắc đầu để rũ bỏ hình ảnh đó ra khỏi đầu. “C-Cậu ấy sẽ chụp ảnh áo tắm ư?”
“Tấm ảnh đó sẽ được để làm trang bài của tạp chí manga theo tuần. Em biết đấy.”
“Cậu ấy có nói mình muốn làm vậy không?”
“Ồ, ngớ ngẩn ghê. Ngày nay tất cả những nữ diễn viên nổi đều có xuất thân như vậy đấy.”
Anh ấy đếm trên đầu ngón tay về một vài ví dụ cụ thể.
Họ đều rất nổi tiếng đến mức thậm chí tôi còn biết họ.
“Mặc dù, cái bọn anh thực sự nhắm đến là quảng cáo của Pilkis cơ. Cái sắp diễn ra trong ba ngày tới.”
Pilkis sao! Đó là một trong những hãng nước bổ sung lợi khuẩn mà tôi thích nhất đó.
Tôi từng nhớ có vô số chương trình truyền hình nói về việc Pilkis được xem là nơi gác cổng sự nghiệp dành cho những nghệ sĩ trẻ theo đuổi hình ảnh trong sáng và thuần khiết.
“Vậy thì áp lực lắm đây…”
“Bọn anh không định tham gia với kỳ vọng cao. Không quan trọng con bé có được tham gia hay không. Dù sao thì bọn anh cũng không định kể cho con bé về buổi tập nội bộ này cho đến khi con bé qua được vòng đầu.”
Điều đó khiến tôi thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Giờ việc quan trọng là phải vượt qua được càng nhiều thử thách càng tốt. Dù sao thì tham gia cũng chẳng mất phí. Nghĩ nó như kiểu khi em xuất tinh nhưng chỉ có một con tinh trùng vượt qua được ấy.”
“Đừng có mà đột nhiên đưa ra hình ảnh thô tục thế chứ.”
“Quay lại chủ đề vừa nãy, nó sẽ không dài như đoạn phim em đang làm đâu. Đây chỉ là một video quảng bá thôi. Dài khoảng năm phút thôi là được rồi.”
“Năm phút? Trong năm ngày ấy ạ?”
“Anh biết là khó, nhưng anh không thể phụ thuộc vào ai khác ngoài em cả.”
“Không sao đâu. Em có thể làm được.”
“OH. EM. GEE. Em tuyệt thật đấy!!!”
“Dù sao thì em không nghĩ mình có thể sản xuất ra được đoạn phim có chất lượng như anh kỳ vọng đâu. Bất kể như nào thì em vẫn sẽ cố gắng hết sức, nhưng anh vẫn phải nhớ những gì em vừa nói đấy nhé?”
Tôi xác định lại việc này. Anh ấy cũng làm vẻ mặt nghiêm túc và gật đầu.
“Anh sẽ xem qua nó và nhờ em chỉnh sửa lại nếu cần.”
“Em hiểu rồi. Em sẽ thử xem sao.”
Và việc tôi đảm nhận việc làm video quảng bé cho cô ấy đã được quyết định.
Anh ấy đưa cho tôi một loạt các cảnh quay anh ấy muốn cho vào video và tôi liền ghi chú lại.
Anh ấy cũng đưa cho tôi xem vào video mà anh muốn tôi dùng như ví dụ tham khảo xem nó sẽ trông như thế nào.
Ghi nhớ lại tất cả những chi tiết đó trong đầu, và xem xét đến việc chúng tôi không còn thời gian nữa và khả năng cần phải chỉnh sửa là rất cao nên tôi đã bắt đầu công việc này ngay khi về nhà.
Tôi vẫn còn nhiều thời gian để hoàn thành bộ phim dành cho lễ hội văn hóa của trường, vậy nên tôi đã ưa tiên làm video quảng cáo trước.
“Nii-Nii, anh đang làm gì vậy? Đã nửa đêm rồi đó.”
Mana ngó đầu vào trong phòng tôi với bộ đồ ngủ.
“Anh biết. Anh đang làm việc.”
Con bé đi vào và nhìn vào máy tính của tôi.
“Nii-Nii… Gì đây? Đây là chị Ai đúng không?” Con bé nhỏ tiếng, và nghe có vẻ cáu kỉnh.
Tôi liếc lên nhìn và thấy con bé đang trừng mắt nhìn tôi đầy khinh thường.
“Ừm, anh đang làm video về cậu ấy…”
“Anh đã bám đuôi chị ấy sao?! Anh đã được chị ấy cho phép để quay những thước phim này chưa?! Đồ biến thái! Đồ ngốc! Đồ trai tân!”
“Chờ đã! Đừng có mà hiểu nhầm anh chứ! Nghe đi đã!”
“Em sẽ nói với chị ấy, và mách mẹ nữa! V-Và em cũng sẽ báo cảnh sát luôn!”
“Himeji đã biết rồi.”
“Chị Ai… Chị đã có sở thích kỳ quặc này trong lúc đã chuyển đi sao…? Chị đã trói chặt Nii-Nii của em vào những tưởng tượng đồi trụy đó của bản thân sao?”
“Trời đấy, nghe anh nói đi đã!”
Tôi đã mất gần một giờ để khiến con bé bình tĩnh lại và lắng nghe.
“Ồ, hóa ra là vậy sao? Nhin nhỗi anh.”
Con bé thực sự nghĩ bản thân có thể rời đi sau khi đã gọi tôi là đồ trai tân như thế sao.
Nhin nhỗi? Cái này, kiểu như, là sự tiến hóa của xin nhỗi sao?
“Ahem. Tốt lắm, Nii-Nii!” Con bé nở nụ cười thật tươi để bù đắp cho sai lầm của bản thân.
Con bé ngay lập tức thay đổi thái độ ngay khi được nghe kể về công việc to lớn tôi đang làm. Sau khi đã gọi anh bằng những từ như vậy ư…
“Vậy như anh vừa nói đấy, anh đang làm việc…”
“Để em xem. Anh đã làm được bao nhiêu phần rồi?”
Tôi cho con bé xem khoảng 30 giây tôi đã làm.
“…Chị ấy đáng yêu nhỉ?” Con bé nói.
Mình sẽ coi câu này có nghĩa là mình đang làm tốt.
“Có lẽ là do anh là người đã quay những thước phim đó. Vậy nên… đây là hình tượng của chị ấy trong mắt anh.”
“Không phải từ trước đến giờ cậu ấy vẫn trông như thế à?”
“Biểu cảm của chị ấy có chút khác so với lúc thể hiện cho em với chị Hina xem.”
Tôi nghĩ bản thân không có cách nào để biết hay so sánh, nhưng rõ ràng là cô ấy không để lộ những biểu cảm như thế với tôi.
Tôi quay lại làm việc và Mana nói, “Tiếp tục đi, Nii-Nii!” trước khi rời khỏi phòng và gửi tôi hàng triệu nụ hôn.
“Cậu ấy chỉ nhìn mỗi mình như này ư…?”
Chỉ với mình…
Có lẽ mình chỉ đang suy nghĩ thái quá, nhưng cái dấu tay đó… có lẽ là dành cho mình?
Tôi hoàn thành video quảng bá của Himeji vừa kịp thời gian.
Thực sự thì việc này cũng không tốn quá nhiều thời gian của tôi. Tôi vẫn có thể dành thời gian làm bài tập trong lúc đó.
Mr. Matsuda đã nhờ tôi chỉnh sửa đôi chút ở đây và kia, nhưng anh ấy cũng không yêu cầu chỉnh sửa gì nhiều lắm.
Và giờ trông nó như này ư? Đây là lời của anh ấy:
“Ồ, trông tuyệt lắm đấy! Xuất sắc!”
Mr. Matsuda to giọng cảm thán trong lúc xem video trong văn phòng.
Tôi không hề ngờ trước phản ứng đó của anh ấy.
“Anh hoàn toàn có thể gửi video này đi. Cảm ơn em, Ry. Em đã cứu bọn anh đó.”
“Thôi nào, em nên cảm ơn anh mới phải. Nếu không thì em cũng sẽ không có được cơ hội và kinh nghiệm như này.”
Sau đó anh ấy lục túi và lấy ra chiếc ví to dài.
“Đây là lương của em. Xin lỗi vì anh đã không để tiền vào phong bì nhé.”
Năm tờ mười nghìn yên.
“Hở? Em được nhận nhiều như vậy sao?”
“Đó là giá đúng mà. Và anh cũng sẽ phải trả nhiều hơn nếu như cứ tiếp tục làm việc với tên khốn ngu ngốc kia. Thật sự thì em đã giúp bọn anh tiết kiệm tiền đó.”
Anh ấy vẫn chưa tha cho anh ta nhỉ?
“Anh đã không trả thêm tiền cho việc em quay phim rồi, và năm mươi nghìn là siêu rẻ nếu như em xem xét thêm cả chi phí di chuyển đó.”
“Là vậy ạ?”
“Kể cả khi em có tự tin hay không thì em cũng nên đòi hỏi nhiều hơn với những kỹ năng của bản thân.”
Kỹ năng của mình…
Nhờ vào những lời động viên kia, tôi đã chấp nhận khoản lương này.
“Cảm ơn anh. Đây là lần đầu em sở hữu nhiều tiền đến vậy đó. Lỡ như em đánh rơi trên đường về thì sao nhỉ?”
“Ha-ha. Đúng là trẻ con mà.” Anh ấy cười khúc khích trên đường trở về bàn làm việc.
Anh ấy nhận ra tôi vẫn chưa quay về bàn và nhìn lên.
“Có chuyện gì à?”
“Mr. Matsuda, anh có nói thật không vậy?”
“Về chuyện gì?”
“Về dấu tay của Himeji ấy ạ.”
“Cái có nghĩa là tôi yêu bạn hả?”
“Em đã hỏi cậu ấy về nó.”
“Và con bé nói gì?”
“Cậu ấy bảo không hề nói như vậy.”
Sao anh lại bịa ra lời nói dối tệ hại đến vậy cơ chứ?
Tôi có chút ký ức mơ hồ về dấu tay đó. Mặc dù tôi không thể hoàn toàn phụ thuộc vào những ký ức đó, vậy nên tôi đã lảng tránh việc hỏi cô ấy về nó, nhưng sau khi quay xong phim thì tôi đã làm thế.
“Tôi yêu bạn á? Cái gì? Ừm, không hề.”
Như những gì tôi nhớ thì tâm trạng của Himeji lúc đó thực sự rất tệ.
“Không phải là tớ nghĩ vậy đâu, Mr. Matsuda đã kể về ý nghĩa của nó cho tớ.”
“Tớ chưa từng nói với ai về ý nghĩa của nó cả.”
Câu trả lời chính thức của Aika là nó chả có ý nghĩa gì cụ thể cả.
Và rồi khi tôi kể cho cô ấy nghe những gì tôi nhớ về nó thì tâm trạng của cô ấy đã được cải thiện chút ít.
Mr. Matsuda tiếp tục làm việc trong khi đưa ra lời xin lỗi chung chung.
“Có vẻ như anh đã nhớ nhầm rồi. Xin lỗi em nhé.”
“Nếu anh nói vậy thì…”
Tôi nhận ra bản thân tôi không có quyền được gay gắt chỉ trích anh ấy, nhưng tôi có cảm giác như có điều gì khác đang diễn ra ở đây, dựa trên những gì anh ấy đã nhờ tôi làm trước đó.
“Em cũng muốn chính thức từ chối đề nghị làm bạn trai của cậu ấy.”
Đây không phải là chuyện mà người thứ ba có thể yêu cầu chúng tôi làm vậy.
“Nhưng cũng không phải là em không có suy nghĩ gì về con bé đúng không?”
“Chắc là vậy ạ.”
“Anh sẽ lặp lại lần nữa: Con bé sẽ rất vui nếu em đồng ý.”
“Cậu ấy bảo thế với anh à?”
“Kể cả khi giờ em chưa cảm nhận mạnh mẽ về chuyện đó, nhưng em không nghĩ đây là chuyện tốt nếu như đây là khởi đầu cho một mối tình tốt đẹp sao?”
“…”
Anh ấy nói cổ thích chuyện này, nhưng tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng sẽ nhận được lời khẳng định trực tiếp từ cô ấy.
Mr. Matsuda thở dài trước phản ứng hời hợt của tôi.
“Giờ vấn đề em nên lo lắng về việc bản thân thích hay không thích con bé đi. Với cái cách mọi chuyện đang diễn ra thì em sẽ không biết được lúc nào con bé sẽ trở nên quá bận rộn cho việc đó đâu.”
Anh ấy đặt chồng hai tay lên nhau và liếc nhìn tôi.
“Thôi, được rồi. Anh sẽ không ép em làm gì đâu nên đừng lo. Dường như em cũng không hoàn toàn phản đối ý tưởng này; nên cứ suy nghĩ kĩ đi nhé.”
Tôi tưởng tượng liệu cô ấy sẽ trông như nào nếu như trở thành bạn gái, nhưng tôi thậm chí còn không thể mơ hồ mường tượng ra cảnh tượng đó trong tâm trí.
“Đôi khi tình yêu đến mà không được thông báo trước, nhưng đôi khi em cũng cần phải nuôi dưỡng nó từng chút một. Hãy nhớ kỹ điều đó nhé, Ry.”
…Nghe có vẻ sâu sắc ghê.
Ngày làm việc đã kết thúc, vậy nên tôi đã rời khỏi văn phòng.
Giờ đã có thêm tiền trong ví, tôi quyết định sẽ mua gì đó cho Mana như một lời cảm ơn cho những gì con bé đã làm cho tôi mỗi ngày.
*Ở diễn biến khác*
Matsuda thở dài ngay khi Ryou đã đi về.
Một lần nữa, anh ấy ngồi xem lại video Ryou đã làm. Chất lượng thật đáng kinh ngạc.
Rõ ràng qua video này thì có thể thấy Ryou có triển vọng với việc làm phim. Mặc dù vẫn có chỗ cần cải thiện nhưng sản phẩm này còn đáng được khen ngợi hơn thế nữa.
Mặc dù chưa trải qua bất kỳ khóa huấn luyện nào nhưng video này cũng đã giúp cậu ấy truyền tải hết cá tính của bản thân vào trong bộ phim.
Dù cho có ánh mắt tinh tường trong việc này, nhưng cậu nhóc này lại có hơi chậm hiểu về mặt khác. Cậu ta đặc biệt chậm hiểu về mặt tình cảm của người khác đối với mình.
Cậu ấy là kiểu người không dễ dàng tin tưởng bất cứ thứ gì kể cả khi đã nhận được những lời khen chân thành.
Đa số những người như vậy sẽ bị thiếu thốn gì đó về mặt tâm hồn. Nếu chuyện này cũng áp dụng với cậu ấy thì trông hợp lý hơn hẳn.
“Em ấy thực sự có bản chất của một nhà sáng tạo.” Matsuda lẩm bẩm, trước khi nhấc máy lên gọi. “Xin chào? Aika à, em có khỏe không?”
“Em vẫn khỏe, cảm ơn anh. Có chuyện gì không ạ?” Cô ấy cảnh giác hỏi.
Matsuda nói rằng video quảng bá đã hoàn thiện và cảm ơn cô ấy vì đã làm việc chăm chỉ.
“Nhờ có Ry mà mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp.”
“Em hiểu rồi. Thật tốt khi nghe anh nói vậy.”
“Nhân tiện thì, Aika này, em không thể giấu chuyện đó nữa đâu.”
“Ý anh là sao?”
Trời, em biết chính xác ý anh là gì mà?
“Em thích thằng bé đúng chứ? Em đang chìm đắm trong tình yêu rồi còn gì.”
“Hở? K-Không có chuyện đó nhé!!”
Matsuda đã đưa sẵn điện thoại ra xa khỏi tai, biết trước rằng cô ấy sẽ lại hét toáng lên.
Âm thanh phát ra từ loa lại bị ngắt quãng, rõ ràng là anh ấy đã nói trúng tim đen rồi.
“Trông có vẻ như chúng ta có sự phun trào của Núi Tsundere ở đây rồi.”
“Anh đang nói cái gì vậy?! Với ai cơ?! Anh chỉ đang tưởng tượng ra thôi! Nói dối!”
Ai không thể nghe thấy tiếng thì thầm của Matsuda do đang la hét.
“Em đã xem biểu cảm của bản thân trong nhưng cảnh quay đó chưa? Trời, thưa quý cô, em đã cố để che giấu sự dâm đãng của bản thân nhưng bất thành rồi đó.”
“A-Anh nói ai là đồ dâm đãng cơ?!”
“Làm ơn đấy, Aika. Thật lòng thì anh sẽ thấy rất vui nếu em và Ry hẹn hò đấy, em biết chứ?”
“Sao…? T-Tại sao em lại phải h-h-hẹn hò với Ryou cơ chứ?!”
Việc ai đó vạch trần cảm xúc của cô ấy cho cậu ta chỉ khiến cổ đáp lại tiêu cực hơn mà thôi.
Con bé không hề dễ để đối phó nhỉ…? Cứ hẹn hò với nhau luôn đi, hai tên nhóc lập dị phiền phức này.
“Rồi em sẽ hối hận đấy. Đây có lẽ sẽ là cơ hội cuối để em tận hưởng tuổi trẻ đấy. Một khi buổi hòa nhạc đó thành công và em sẽ nhận được nhiều công việc hơn, khi đó em sẽ không dễ dàng yêu đương đâu.”
Có vẻ như câu nói đó đã chạm đúng điểm nhạy cảm khiến cho cô ấy rên lên một tiếng kỳ quặc: “Gwaww…”
“Đáng lẽ em nên thuận theo cái ý tưởng về việc dấu tay có nghĩa là Tôi yêu bạn. Việc đó có gì hại đâu? Sao em không tận dụng những gì bản thân có đi?”
“Làm ơn đừng có nhồi nhét những ý tưởng kỳ lạ vào đầu cậu ấy nữa.”
“Vậy thì ý nghĩa thực sự của dấu tay đó là gì thế?” Matsuda hỏi.
Cô ấy đáp lại rõ ràng một cách vui vẻ.
“Bí mật.”
“Được rồi, ít nhất thì em đang thấy vui… Dù sao thì, đừng có coi cuộc sống hiện tại của em là điều hiển nhiên, Aika. Hãy hành động khi có thể bằng không sau này em sẽ hối hận đấy.”
“Vâng, vâng, vâng. Em biết rồi, biết rồi. Cảm ơn vì lời nhắc nhở của anh!”
Cô ấy tắt máy sau khi hét những lời vừa rồi.
Matsuda dựa lưng vào ghế và thở dài với nụ cười gượng gạo.
“Haizz, đúng là một tác phẩm tuyệt vời mà.”
Dù sao thì họ cũng có câu – đứa trẻ nào càng bướng bỉnh thì càng dễ thương mà.