Đang đầu giờ chiều thì Mana đột nhiên xông vào phòng tôi mà không hề gõ cửa.
“Nay anh hãy mặc bộ này đi, Nii-Nii.”
Con bé đẩy bộ yukata về phía tôi.
Nay chính là ngày tổ chức lễ hội hè – đây không phải là cái lớn nhất ở khu vực này, nhưng đủ lớn để có thể tổ chức lễ hội pháo hoa.
Đã vài năm rồi tôi chưa tham gia và cuối cùng cũng quyết định đi lại sau vài năm.
“Yukata sao? Ugh, anh không thể mặc thường phục được sao?”
“Sao cơ? Anh đang bỏ lỡ cơ hội mặc nó một lần mỗi năm sao?”
“Anh thực sự không quan tâm lắm đâu.”
“Chết tiệt! Anh sẽ phá hủy tâm trạng buổi đi chơi đó!”
“Sao cũng được.”
Mana đã mặc sẵn bộ yukata của con bé rồi; nay con bé cũng đã có hẹn với bạn bè.
Lát nữa tôi cũng định gặp mặt Fushimi, Himeji và Torigue.
“Đây, để em buộc dây đeo cho.”
“Anh thực sự ổn mà.”
“Nhưng rồi ai cũng sẽ mặc nó đó.”
Mình nghĩ Fushimi cũng nên mặc một bộ.
“Đây chỉ là lễ hội địa phương thôi.”
“Vậy thì sao chứ? Có thể hơi nhỏ khi so sánh với nơi khác, nhưng có bắn pháo hoa ở đó mà. Giờ được rồi đó.”
Con bé đẩy tôi ra khỏi ghế và ép tôi mặc yukata. Con bé xoay tôi một vòng để đặt dải khăn đúng vị trí, và sau khi xong, con bé liền lùi lại vài bước để quan sát kỹ hơn.
“Tuyệt đẹp.”
“Em nghiêm túc chứ?”
“Đúng thế.”
Tôi không thể nhớ lần cuối mình mặc yukata là lúc nào. Ừm thì, ngoại trừ lúc nó là đồ ngủ được cung cấp trong chuyến đi trải nghiệm thực tế.
“Ồ, thật kinh ngạc… Em thậm chí sợ anh sẽ bị người khác tán tỉnh đó. Chờ chút,” con bé nói với biểu cảm hoàn toàn nghiêm túc, trước khi vội vã xuống tầng và liền ngay lập tức quay lại cùng với sáp vuốt tóc trên tay. Đó là cái mà bọn tôi đã sử dụng trong buổi quay phim.
“Đừng động đậy,” con bé nói trong lúc dùng sáp để tạo kiểu tóc cho tôi.
Tôi cảm thấy lo lắng không biết con bé sẽ tạo kiểu tóc gì, nhưng trông bé quá nghiêm túc để có thể trêu ghẹo tôi.
“Em thích làm việc này à, Mana?”
“Hmm? Sao em lại hỏi vậy?”
“Bởi vì lúc quay phim, kiểu tóc và lớp trang điểm của mọi người đều trông rất đẹp. Anh tò mò không biết nếu như em có thể thấy ấn tượng với ngành này.”
“À. Đúng thế, em thích việc này. Em thích việc giúp mọi người trở nên dễ thương hay ngầu hơn. Vàaaa, được rồi đó.” Con bé đưa tôi gương cầm tay. “Đồ Nhật trông hợp với anh lắm đó, Nii-Nii.”
“Em nghĩ vậy sao?”
“Vậy nên em đã tạo kiểu tóc Nhật Bản cho anh đó.”
Nhật Bản à…
Dù sao thì nói đi cũng phải nói lại… Trông khá đẹp đấy…
Mình đỏ mặt khi tự ngắm bản thân ư.
“Aww, ước gì em có thể đi cùng với mọi người, nhưng em hẹn với bạn là sẽ đi với họ rồi.”
Mana quay lại và nhìn tôi từ xa trước khi nhẹ nhàng chải tóc tôi và gật đầu.
“Tuyệt vời.”
“Giờ thì anh đã hiểu tại sao Fushimi và Himeji đã trở nên hào hứng sau khi em trang điểm cho họ rồi.”
“Hee-hee.” Mana rời phòng với nụ cười ngại ngùng.
Tôi có thể sửa lại kiểu tóc lại bình thường và mặc lại thường phục, nhưng tôi không thể để để công sức của con bé trở nên công cốc được. Vậy nên tôi quyết định giữ nguyên.
Tôi hoàn thành chỉ tiêu bài tập của ngày hôm nay (được giao bởi Fushimi), và tôi tiếp tục biên tập bộ phim cho lễ hội ở trường.
Thời gian dần trôi trong lúc tôi làm việc, và trong chớp mắt, bây giờ đã đến lúc giờ hẹn rồi.
Có ai đó bấm chuông cửa. Tôi ngó ra ngoài cửa và thấy hai cô nàng mặc yukata đứng trước cửa. Đó là Fushimi và Himeji.
Tôi cất điện thoại và ví vào chiếc túi kiểu Nhật mà Mana để lại cho tôi và ra khỏi phòng. Tôi thắc mắc không biết bộ yukata và chiếc túi ở đâu ra. Có lẽ là của bố.
Tôi nhớ bố đã từng mặc bộ gì đó trông như này đợt lễ hội hè.
Tôi xỏ đôi guốc gỗ ở lối vào (tôi nghĩ Mana cũng đã để nó ở đấy) và mở cửa cho hai người bạn thuở nhỏ đang mặc yukata với mái tóc buộc lên.
“Oh, Ryou…!” Fushimi mở to mắt đầy bất ngờ.
“Ồ! Cậu đang khiến mọi thứ điên đảo rồi đấy! Có chuyện gì xảy ra với cậu thế? Sao vậy?” Himeji thậm chí còn phản ứng thái quá hơn.
“Mana đã chuẩn bị yukata và làm tóc cho tớ đấy.”
“Đó là mái tóc thợ của tớ làm cho cậu đấy.” Himeji nói và vẫn thấy choáng ngợp trước kĩ năng của Mana.
“Uh… Ô… Ryou… Ah…” Fushimi vẫn đang choáng váng.
“Đi thôi, Ryou.”
“Đi thôi nhỉ,” tôi đáp lại, và cả ba tiếp tục cuộc hành trình vui vẻ này.
Tiếng guốc gỗ lạch cạch vang vọng trên đường đến địa điểm tổ chức. Đường đại lộ đã cấm xe cộ qua lại, giống như thông lệ hằng năm, và vô số gian hàng cũng đã được dựng lên dọc theo đại lộ để mọi người tận hưởng.
“Đã bao lâu kể từ lần cuối tớ đến đây với hai cậu ấy nhỉ?”
“Cậu bắt đầu chuyển đi từ lúc nào ấy nhỉ?” Tôi hỏi
“Mùa hè năm lớp năm. Vậy lần cuối của bọn mình là từ mùa hè năm lớp bốn.”
Đã bảy năm rồi à?
Có lẽ là do tôi hay quên, nhưng tôi đã thực sự ngạc nhiên khi thấy Fushimi và Himeji vẫn nhớ đến chuyện thời tiểu học.
Torigue thông báo rằng cổ đã đến ga tàu, và rồi chúng tôi đã đi đến đó để gặp cô ấy. Mana nói đúng: cô ấy cũng đang mặc yukata.
“Takamori…cậu đang mặc yukata sao…”
“Đúng thế. Nếu không phải hôm nay thì là hôm nào, đúng chứ?”
“T-Trông ổn đấy.”
“Cảm ơn. Trông cậu cũng đẹp đấy.”
“Hở?! Ư-Ừm, cảm ơn cậu,” cô ấy thì thầm.
Và rồi Himeji kéo tay áo tôi.
“Ryou, cậu không có lời khen nào dành cho tớ à?”
“À ừ, tớ không ngờ là cậu vẫn nhớ những chuyện hồi tiểu học rõ đến vậy đấy.”
“Ý tớ không phải vậy…” Cô ấy nheo mắt nhìn tôi đầy lạnh lùng.
“Ồ, ý cậu là yukata ấy hả?”
Cổ không nói gì cả. Nhưng đúng như mọi người thường nói, im lặng thường đồng nghĩa với đúng.
Bộ yukata của Himeji màu xanh, với hoa tiết hoa trắng. Chiếc khăn quấn cũng có màu trắng vậy nên trông cô ấy có chút nổi bật hơn hẳn.
“Trông cậu đẹp lắm, Himeji. Trông cậu lúc nào cũng đẹp kể cả khi với trang phục biểu diễn hay yukata.”
“Không tệ. Lần này cậu đã nắm bắt được trọng tâm rồi đấy.”
Cậu đang đánh giá lời khen của tớ đấy à?
“Ưm… Ừm… Ryou…” Fushimi muốn nói gì đó.
Nhỏ ra hiệu cho Torigue và thì thầm gì đó vào tai cô ấy.
“Takamori, Hiina cũng muốn được cậu khen trong bộ yukata đó.”
“Cậu không thể sắp xếp từ tốt hơn được à?!” Fushimi vỗ vào vai Torigue.
Fushimi vòng tay ôm chặt người phiên dịch của bản thân.
“Vậy thì cậu tự mình nói đi chứ. Thế sao cậu lại giữ kín chuyện này thế, quý cô bạn thuở nhỏ?”
Fushimi chạm mắt với tôi, và nhỏ ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác.
“Hina nghĩ Ryou sẽ chỉ mặc đồ luộm thuộm thôi, nhưng rồi ai dè cậu ấy lại xuất hiện trong bộ đồ này. Tớ nghĩ não cậu ấy bị quá tải rồi.”
“Tớ hiểu mà, trông cậu ấy khác biệt quá.”
“Bất ngờ đúng chứ, tớ biết mà.”
Himeji và Torigue hóa giải sự kỳ bí này.
“Tớ hiểu rồi, Hina. Đúng thật. Cậu ấy trông ngầu hơn so với mọi khi.”
“…Đ-Đúng thế. Rất ngầu.” Torigue gật đầu đồng ý.
“Làm ơn đó các quý cô, các cậu khiến tớ ngượng đấy.”
Tôi không hề nói đùa. Tôi chưa từng quen với việc bị nói như vậy.
Bộ yukata của Fushimi màu trắng với họa tiết hoa bìm bịp sáng màu. Giờ tôi mới nhận ra chi tiết này, nhưng nhỏ cũng đang đeo trâm cài tóc luôn.
“Trông cậu trưởng thành lắm đấy, và cái trâm cài tóc đó cũng hợp với cậu luôn.”
Chắc chắn trông nó không kinh khủng như thường phục của nhỏ, nhưng tôi cũng không rành về yukata và phụ kiện dành cho nữ giới để nói gì thêm.
“Cậu có thấy vui không, Hiina?”
Fushimi gật đầu và vỗ tay đầu thích thú.
Tiết mục pháo hoa bắt đầu vào lúc tám giờ.
Vẫn còn thời gian cho đến lúc đó, vậy nên bọn tôi đã đi dạo quanh các gian hàng mua Takoyaki và xúc xích rồi chia sẻ với nhau. Tôi cũng muốn ăn đá bào, nhưng Torigue không để tôi đi mua, nói rằng bây giờ vẫn là quá sớm để ăn nó. Tại sao vậy?
Dòng người dần trở nên đông nghịt hơn, vậy nên bọn tôi đã trốn đến vọng lâu ở phía ngoài công viên.
Có vẻ như một nhóm học sinh sơ trung và một cặp đôi cũng có suy nghĩ giống bọn tôi.
“Đá bào phải là món cuối,” Torigue nói trong lúc cắn một miếng gừng ngâm chua từ món yakisoba của cổ.
“Sao tớ không thể ăn nó lúc tớ muốn vậy?”
“Đó là món tráng miệng. Cậu không thể khởi đầu bằng món tráng miệng được.”
Cô ấy nói có lý.
Cô ấy từ từ ăn miếng gừng ngâm, từng miếng một.
“Cậu sẽ định ăn vị dâu đúng không, Ryou?”
Cuối cùng thì Fushimi đã trở lại bình thường, nhỏ đã quen với việc nhìn tôi trong bộ yukata rồi.
“Heh-heh. Cậu vẫn chưa hề thay đổi nhỉ, cậu nhóc?” Himeji bồi thêm.
“Ừm thì, xin lỗi vì tớ thích vị dâu nhé.”
Tôi ăn nốt miếng yakitori. Tôi rửa trôi mùi vị còn sót lại của nước sốt bằng một ngụm nước ramune đã nguội.
Himeji gắp một viên Takoyaki khác bằng đũa của cổ.
“Ryou, cậu nên thử món này đi.”
“Sao cậu lại sử dụng đũa thế? Không phải nên ăn nó bằng tăm sao?”
“Nhưng cậu sẽ cần phải rất cẩn thận khi xiên không thì chúng sẽ rơi mất. Tớ thích sử dụng đũa hơn, nó tiện hơn nhiều.”
Cô ấy gắp thêm một viên nữa và để tay trái đỡ bên dưới.
Ôi không, đừng bảo mình là cậu ấy định…
“Nhanh lên, trước khi nó nguội đi.”
Não tôi liền đông cứng lại, nhưng rồi Fushimi cúi xuống và ăn nó.
“Ngon ghê! Cảm ơn cậu nhé, Ai.”
“Này, sao cậu lại ăn nó thế?”
“Tớ sẽ cho cậu ăn món của tớ luôn. Nói ah đi!”
“Không cảm ơn.”
Kể từ khi bắt đầu quay phim, tôi tưởng họ sẽ luôn cãi nhau bởi vì những trao đổi như này, nhưng giờ hành động của họ đã trở lại bình thường rồi. Chuyện này chỉ khiến tôi và Torigue thêm cười khúc khích.
Bất kể bị từ chối, khi Fushimi đưa Takoyaki của nhỏ ra, Himeji vẫn vui vẻ ăn nó.
“Thấy thế nào?”
“Tớ nghĩ là cũng ổn đấy.”
“Ngon. Tớ hiểu rồi.”
Không bất ngờ khi Fushimi hiểu rõ cách nắm thóp cô ấy, sau cùng thì nhỏ vẫn là bạn thuở nhỏ của cổ.
“Vậy thì, bọn mình có nên đi tìm vị trí đẹp để ngắm pháo hoa không?” Torigue hỏi ba người bản địa bọn tôi.
“Ồ, có một chỗ khá đẹp ấy.” Tôi gợi ý mái nhà của một ngôi nhà bỏ hoang.
“Ryou… Đột nhập vào đó là trái phép đấy.”
“Bọn mình toàn làm như vậy lúc còn bé mà.”
“Đúng thế, lúc bọn mình còn bé. Và bọn mình đã gặp may khi không ai phát hiện ra cả.”
Quý cô học sinh danh dự không hề thích ý tưởng này.
“Ừm thì, tớ không muốn cảnh sát phá hỏng buổi tối của bọn mình.”
“Đồng ý.”
Torigue và Himeji cũng ủng hộ nhỏ.
Tôi có cảm giác như trước đây bọn tôi đã đứng ở nơi khác, nhưng tôi không tài nào nhớ lại được.
Torigue nhìn vào điện thoại và nói, “A, xin lỗi các cậu.”
“Sao thế, Shii?”
“Nhà tớ cũng đến đây, và… có vẻ như Kuu… em gái tớ Kurumi đi lạc rồi. Tớ cần phải đi tìm em ấy đã.”
Vấn đề đáng lo nhất ở đây là em ấy rất nhỏ.
Fushimi và Himeji cũng đã ghé qua nhà Torigue một lần, vậy nên họ cũng biết Kuu. Tôi nhìn về phía họ, và dường như họ cũng nghĩ giống tôi.
“Tớ cũng sẽ giúp cậu tìm em ấy,” tôi nói.
“Không, cậu không phải lo đâu. Cậu hãy tận hưởng lễ hội đi.” Torigue lắc đầu đầy tuyệt vọng.
“Shizuka, trên đời này tớ không muốn gì khác ngoài việc được Kuu tỏ ra ngưỡng mộ với tớ, vậy nên hãy để bọn tớ giúp đi.”
Cậu thích em ấy đến vậy sao, Himeji?
“Không, tớ không thể…”
Torigoe lại cố gắng từ chối, nhưng Fushimi đã chen ngang.
“Shii, làm ơn đó. Bọn tớ biết chỗ này rõ hơn cậu mà. Bọn tớ cũng đã đến lễ hội này từ lúc còn nhỏ rồi vậy nên bọn tớ biết rõ những nơi mà em ấy có thể đến.”
Fushimi cười toe toét và tôi thì gật đầu.
“Cảm ơn các cậu.” Cô ấy ngừng một lúc. “Tớ nghĩ những chuyện như này chỉ có thể xảy ra trong manga mà thôi. Tớ mừng vì có những người bạn này giúp đỡ.”
Ngay cả tôi cũng cảm thấy xúc động trước những lời nhận xét đậm chất Torigue này.
Bọn tôi vứt rác đi và quyết định chia ra để tìm kiếm em ấy.
Điều đầu tiên cần làm khi một đứa trẻ đi lạc là thông báo với nhân viên. Tôi đi về phía lều của ủy ban lễ hội và hỏi người đàn ông đứng ở đó.
“Xin thứ lỗi, bọn em đã để lạc một bé gái khoảng bốn tuổi. Anh có thấy đứa trẻ nào đi lạc không ạ?”
“Em đã để lạc một con mèo con ư? Gah-ha-ha!”
Có phải anh ta đang cầm bia trên tay không? Ôi trời, không hề ổn chút nào.
“Không phải mèo. Mà là bé gái.”
“Anh đã nghe đồn về có một kẻ quấy rối ở đây nếu đó là điều em đang nói đến đó.”
Tôi cứng người mất vài giây. May mắn là chúng tôi không ở đây vào lúc đó.
“Anh có thể gọi cho em nếu như thấy một đứa bé đi lạc đến đây không?”
“Được rồi!”
Tôi đưa cho anh ta số điện thoại và rời đi.
Đã gần đến giờ bắn pháo hoa và nơi đây càng ngày càng đông đúc hơn.
Mình chỉ mong là mọi người không chèn ép con bé…
Thậm chí giờ tôi còn thấy lo hơn. Mắt tôi sáng lên khi thấy bất kỳ đứa bé nào đi ngang qua, nhưng đó đều không phải là Kuu. Mỗi khi tôi thấy một đứa bé lớn ngang em ấy thì tôi lập tức thấy đứa bé đó đi cùng với mẹ.
Em ấy không hề ở chỗ vớt cá hay khu đồ chơi.
Còn chỗ nào mà trẻ con có thể đến? Hồi đó mình thích đến chỗ nào nhỉ?
Tôi đi ra khỏi đoạn đường để suy nghĩ thì Torigue gọi tên tôi.
“Takamori.”
“Cậu thấy em ấy chưa?”
“Chưa.”
“Tớ cũng không tìm thấy em ấy ở đây.”
Bọn tôi kể cho nhau về những nơi hai đứa đã đi qua và tìm ở chỗ khác.
“Tớ cũng có thể bị lạc nữa… Tớ có thể bám vào cậu không?”
“Hở? Ồ, được.”
Tôi tò mò không biết cô ấy muốn bám vào đâu, thì cổ nhẹ nhàng nắm lấy tay áo tôi.
“Erm… Vậy thì, cậu đã có thêm tiến triển trong bộ phim riêng chưa.”
Tôi nghĩ Torigue không thể chịu được bầu không khi im lặng này trong lúc đi tìm Kuu.
“Về việc đó thì, Fushimi sẽ là nhân vật chính trong đó, nhưng cậu ấy sẽ không để quay phim cho đến khi hoàn thành bài tập về nhà.”
“Hiểu rồi… Vậy cậu ấy sẽ là nhân vật chính sao.”
“Cậu ấy có hơi nghiêm túc quá, nhưng mà, tớ cũng hiểu tại sao. Triết lý của tớ là bài tập về nhà thì không nên hoàn thành.”
“Cậu đang nói gì thế? Cái lý luận gì kỳ vậy?” Torigue cười khúc khích. “Nhân tiện thì, cảm ơn cậu. Không chỉ vì đã giúp tớ tìm Kuu mà còn vì đã mời tớ đến đây. Tớ đã nghĩ sẽ chỉ có ba người các cậu và ManaMana.”
Đúng thế, chính tôi là người đã hỏi cô ấy tham gia cùng.
Chuyện này đã xảy ra trong lúc quay phim. Fushimi hỏi tôi trước, và Himeji đã nghe thấy rồi bảo muốn đi cùng. Tôi nghĩ Torigue cũng sẽ làm như thế, nhưng không, vậy nên tôi đã hỏi liệu cô ấy có thấy hứng thú không. Trông Fushimi khá vui khi thấy Torigue gật đầu đồng ý.
“Ồ, không có gì đâu.” Tôi nở nụ cười gượng gạo.
Torigue lắc đầu.
“Không, chuyện này có nhiều ý nghĩa với tớ lắm đó.”
“Nhân tiện thì, kịch bản cho phim riêng của tớ đã dần hoàn thiện rồi. Cậu có phiền xem qua nó không? Tớ muốn xem ý kiến của cậu.”
Cô ấy mỉm cười.
“Tớ rất vui khi được làm vậy. Rõ ràng là tớ giỏi ở khoản này rồi. Tớ nên đáp ứng được kỳ vọng của cậu.”
“Hở?”
Tôi có cảm giác như mình đã nói điều gì đó tương tự trước đây, nhưng không phải nói trực tiếp với cô ấy.
“Cậu có thể gọi tớ bất cứ lúc nào.”
“Ừm. Tớ sẽ làm thế.”
Nơi đây đã trở nên vắng vẻ hơn, nhưng Torigue vẫn đang nắm chặt tay áo tôi.
“Tớ chưa từng đến bất kỳ lễ hội hè nào kể từ lúc học tiểu học,” cô ấy nói.
“Tớ cũng vậy.”
“Tớ có thể mua một bộ yukata mới, nhưng tớ đã mượn của mẹ. Trông có kỳ lắm không?”
“Không hẳn. Dù sao thì, tớ cũng vậy mà.”
“Hở?”
“Tớ đã mượn của bố. Mana đưa tớ đấy.”
“Ồ. Ra là mình như nhau.”
Bọn tôi đã nhìn thấy lều của nhân viên ở khu vực vắng vẻ hơn, vậy nên tôi đã hỏi phòng hờ nhưng vẫn chỉ là vô ích.
“Có lẽ bọn mình nên tách ra lần nữa.”
“Được.” Tôi gật đầu.
Bọn tôi lại chia ra để tìm Kuu.
Sau đó điện thoại tôi vang lên.
Đó là từ Fushimi.
Tôi trả lời điện thoại với hy vọng tràn đầy.
“Cậu tìm thấy em ấy chưa?”
“Ah, ừm… Không, xin lỗi…”
“Oh. Vậy thì có chuyện gì sao?”
“R-Ryou… giúp tớ với…”
Tôi đi đến chỗ của Fushimi và thấy nhỏ đang ngồi ở lề đường.
“Này, cậu ổn chứ?”
“A, Ryou! Xin lỗi cậu.”
Quai guốc của nhỏ đã bị đứt, y hệt như những gì nhỏ đã nhắc đến qua điện thoại.
“Aw… Tớ đã mua nó theo bộ với cả yukata. Tớ đoán đây là cái giá phải trả khi ham rẻ rồi.” Nhỏ cười một cách đầy hối lỗi.
“Ừm, tớ biết đây không phải là bộ yukata cậu thường mặc mà.”
Rõ ràng là nhỏ đã cao hơn nên bộ hồi trước có lẽ đã không còn vừa nữa rồi.
“Cậu vẫn nhớ ư?”
“Tớ vẫn nhớ mang máng về bộ cậu mặc lúc còn bé.” Nhưng dù sao thì. “Cậu nên về nhà và thay đồ đi.”
Tôi nghĩ đó là lý do mà nhỏ gọi cho tôi.
“Ừm. Xin lỗi vì đã làm tốn thời gian đi tìm Kuu của cậu nhé.”
“Bọn mình sẽ mất thêm một người đi tìm em ấy nếu như không khắc phục tình hình hiện tại trước đó. Tốt nhất là tốn thêm chút thời gian còn hơn là để như kia.” Tôi nói.
“Ừm, tớ cũng nghĩ như vậy.”
Giờ vấn đề là: Nhỏ sẽ đi về kiểu gì đây.
Nhỏ không hề có xe đạp chứ đừng nói đến ô tô.
Ồ… Giờ thì mình hiểu sao cậu ấy lại gọi cho mình rồi. Mình đoán là hồi trước cả hai cũng đã làm như này rồi.
“Được rồi, tớ sẽ cõng cậu về. Như lần đó ấy.”
“Tinh tế ghê. Cậu không thường như này.”
Cậu có cần phải bóc mẽ tớ như thế không?
Tôi để nhỏ bám vào vai, và sau khi kiểm tra thấy không có ai ở quanh thì tôi liền cõng nhỏ trên lưng.
“T-Tớ có nặng lắm không?”
“Không, tớ thấy ổn.”
“Thực ra thì, tớ đã… tăng cân so với khi đó.”
Thật sự thì cậu không cần phải thành thật đến thế đâu.
Haizz
Tôi cười khúc khích và nhỏ run rẩy trong lo lắng. “S-Sao vậy?”
“Đừng lo. Tớ không thấy có gì khác biệt đâu.”
“Được rồi… Nhưng sao cậu lại cười vậy?”
“Tớ chỉ cảm thấy buồn cười khi cậu kể cho tớ nghe về điều đó thôi. Cậu không cần phải làm thế đâu.”
“Tớ không muốn cậu nghĩ kiểu, Chờ đã, có phải cậu ấy đã nặng hơn khi đó không, hay chỉ là do mình?” Nhỏ lẩm bẩm.
“Nếu tớ thấy vậy thì đã nói cho cậu biết rồi.”
“Đừng! Cậu không có chút tế nhị nào sao?
Vậy thì cậu muốn tớ phải làm gì cơ chứ?
“Được rồi, tớ sẽ không nói gì hết, và cũng sẽ không nghĩ gì về cân nặng của cậu cả. Giờ được chưa?”
“Được. Làm ơn nhé.”
“Vậy thì, nhân tiện đang nói về chủ đề này, sao cậu lại béo lên thế?”
“Cậu không có chút tế nhị nào à?”
“Tớ đùa thôi mà!”
“Do tớ đã ăn quá nhiều đồ ăn vặt.”
“Ồ, vậy là cậu vẫn trả lời sao?”
Tôi nghe thấy tiếng nhỏ cười khúc khích ở phía sau.
Cuộc hội thoại này cũng khiến tôi cười khúc khích luôn.
Tôi chọn con đường vắng vẻ nhất trên đường về nhà cổ nhưng tôi đã đi nhanh có thể để còn có thời gian tìm Kuu nữa.
“Cậu còn đôi guốc nào khác không?”
“Không phải là đôi guốc gỗ nhưng mà cũng ổn thôi.”
Thật chứ? Đừng có gọi sự trợ giúp nếu cảnh sát thời trang bắt được cậu đấy nhé.
Fushimi lấy tay ôm cổ tôi để tránh bị ngã.
Nhưng kể cả khi nhỏ bám víu vào… Tôi vẫn không hề cảm thấy thứ gì đặc biệt mềm mại ở phía sau cả.
Ừm thì, mình cũng đã được chứng kiến sự phát triển của cậu ấy ở bể bơi rồi…
Nhỏ dần dần trượt xuống do tôi đi hơi nhanh, vậy nên tôi đã nhấc lại lưng nhỏ lên.
Và dường như trong quá trình đó tôi đã chạm phải nơi không nên chạm vào.
“Meowch?!”
Giờ cậu ấy biến thành mèo rồi à?
“Cậu vừa sờ mông tớ đấy mà?!”
“Không hề nhé.”
Ra là nó à.
Tôi không thể cảm nhận được gì ngoài bộ yukata cả.
“Nghe nè, nếu tớ muốn làm thế thì cậu không nghĩ tớ sẽ tận dụng thời cơ tốt hơn lúc này à?”
“…Đúng thế nhỉ.” Có vẻ như nhỏ đã bị thuyết phục.
Cuối cùng thì tôi đã nhìn thấy nhà nhỏ dưới ánh đèn đường.
Tôi liền thả nhả xuống trước cửa nhà và quay lại.
“Tớ sẽ quay lại đó sớm nhất có thể!” Fushimi hét lên.
“Hẹn gặp cậu ở đó.”
“Cảm ơn cậu, Ryou.”
“Không có gì đâu. Bọn mình sẽ gặp rắc rối nếu không có đủ người đi tìm đấy.”
Tôi định bước đi nhưng chợt nhận ra nhỏ còn muốn nói gì đó. Tôi liền quay lại và thấy nhỏ đang ngượng ngùng lên tiếng.
“Hơn nữa, tớ không thấy phiền khi cậu sờ mó lung tung miễn là không quá đà là được! Được rồi, tạm biệt cậu!”
Nhỏ quay lại và chạy thẳng vào nhà.
“…Tớ đã bảo là tớ không hề làm thế rồi mà,” tôi thì thầm.
Tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm của nhỏ ở trên lưng. Tôi liền lắc đầu để xua tan đi những suy nghĩ kỳ quặc đó.
Tôi đang nhanh chóng quay lại chỗ xuất phát thì nhận được cuộc gọi từ Torigue.
“Takamori, bọn tớ vừa tìm thấy Kuu rồi nhé.”
“Ơn trời, may ghê.”
“Cảm ơn cậu vì đã giúp nhà tớ nhé. Không may là em ấy không ngừng khóc nên có lẽ là nhà tớ sẽ về nhà luôn, vậy nên tớ sẽ ra tiễn họ ở nhà ga.
Đúng là một người chị tốt mà.
“Được rồi. Hãy gọi cho tớ khi cậu quay lại nhé.”
“Ừm.”
Tôi nghĩ cô ấy cũng đã thông báo cho những người còn lại rồi, nhưng để cho chắc thì tôi vẫn nhắn cho Himeji và Fushimi.
Và rồi máy tôi sập nguồn.
“Chết tiệt.”
Tôi khá chắc là máy mình vẫn còn pin.
Tôi đang xem xét đến việc quay về nhà, nhưng lúc này tôi đã đi đến được đại lộ rồi.
Nếu tôi có thể tìm thấy Mana thì tôi có thể nhờ con bé nhắn cho những người kia nhưng tôi lại không nhìn thấy bất cứ gyaru nào ở đây cả.
“Nè, Ryou!”
Himeji tìm thấy tôi ngay khi đi ra từ đám đông và vẫy tay với tôi.
“May mắn là họ đã tìm được Kuu rồi. Shizuka chắc hẳn đã lo lắm.”
“Đúng thế. Cậu ấy nói em ấy không ngừng khóc luôn.”
“Tội nghiệp Kuu… Giá như tớ có thể chịu thay em ấy tất cả những nỗi bất hạnh này…”
Cậu yêu em ấy đến nhường nào vậy?
“Ước gì tớ có em gái thay vì anh trai.”
Himeji đang ăn đá bào bằng thìa.
“Vị dâu đấy. Này, ăn một miếng đi.” Cô ấy thản nhiên múc một thía đã bào và đút thẳng vào miệng tôi.
“Cậu đừng ép tớ ăn như thế được không?”
“Biết gì không, tớ có thể tính tiền cậu về dịch vụ này đấy. Thậm chí một nghìn yên để được một cô gái xinh đẹp đút cho ăn là quá rẻ rồi đó.”
“Đừng có tự nhận mình là xinh đẹp chứ.”
“Hở? Tớ tưởng cậu thừa nhận là tớ xinh gái rồi chứ.”
Ừm thì… Đúng là mình đã nói vậy.
Mà dù sao thì cậu lấy đâu ra sự can đảm đó vậy?
Mình đoán đấy là tính cách không thể thiếu của cậu ấy rồi, haizz.
Tôi đổi chủ đề và kể cho cô ấy về vụ của Fushimi và điện thoại sập nguồn của tôi.
“Vậy là Hina sẽ quay lại bất cứ lúc nào nhỉ.”
“Có thể bây giờ, cũng có thể lát nữa.”
Dù sao thì Fushimi cũng phải đi dọc tuyến đường này nếu như muốn đi từ nhà nhỏ đến chỗ lễ hội.
Và rồi thậm chí sau khi đã đợi mười phút, nhỏ vẫn chưa xuất hiện.
“Không phải cậu ấy chỉ thay đôi guốc thôi ư?”
“Chờ đã, không lẽ cậu ấy định thay cả yukata nữa sao?” Himeji nói.
“Không, cậu ấy chỉ bảo thay guốc thôi.”
“Thật không giống phụ nữ chút nào…” Himeji không thể tin nổi. “Tớ nghĩ mình không nên mong chờ gì từ khiếu thời trang chuẩn chỉ của cậu ấy.”
“Làm ơn đừng nói thẳng với cậu ấy nhé. Cậu ấy hết cứu rồi.”
Himeji xem đồng hồ, và bây giờ đã gần tám giờ tối rồi.
“Ryou.”
Cô ấy tạo dáng tay kia.
Tôi cũng làm thế mà không nghĩ gì nhiều.
Cô ấy nở nụ cười rạng rỡ, sau đó cổ ôm ấy lấy tôi và bắt đầu bước đi.
“Bọn mình đi đâu đây.”
“Bí mật.”
Tôi có thể cảm nhận được ngực của Himeji. Không giống như Fushimi. Có lẽ là do yukata mỏng hơn những bộ đồ khác nên nó giúp bạn cảm nhận được rõ hơn.
“Bí mật gì cơ?”
Lễ hội hè.
Pháo hoa.
Buổi tối.
Địa điểm bí mật.
Những từ khóa này khiến gợi lại vài ký ức.
*Shizuka Torigue*
Tôi thoáng nhìn thấy bóng lưng của họ từ phía xa.
“…” Tôi cố để gọi họ nhưng âm thanh thì bị kẹt lại ở cổ họng.
Tôi đã quay trở lại sau khi tiễn Kuu và mẹ ở nhà ga và thấy Takamori và Himeji đang khoác tay nhau.
Đúng hơn thì Himeji đang đơn phương ôm lấy tay cậu ấy, nhưng dù sao thì… Họ đang rời đi cùng nhau.
Tôi không hề đủ can đảm để xen vào giữa và ngăn cô ấy lại, như cái cách Hina đã làm khi Himeji định đút cho cậu ấy ăn Takoyaki.
Ai đó va phải tôi, và tôi cảm thấy như kiểu cả thế giới đang cố nói rằng tôi chỉ là kẻ ngáng đường mà thôi. Tôi tách ra khỏi đám đông và ngồi xuống vệ đường.
“Nè! Chị Shizu!” ManaMana vẫy tay với tôi.
Tôi vẫy tay chào lại, và em ấy đi đến chỗ tôi cùng với bạn bè. Đúng như mọi người nghĩ, tất cả bạn của em ấy đều là gyaru hết.
“Chị đang làm gì ở đây vậy? Nii-Nii đâu?”
“Bọn chị vừa lạc mất nhau rồi.”
Hãy cho là vậy đi.
“Chị hãy gọi cho anh ấy đi. Tiết mục pháo hoa sắp diễn ra rồi đó.”
“Ừm,” tôi lẩm bẩm.
Và rồi ManaMana nhận ra.
“Có chuyện gì vậy ạ? Chị đang tỏ ra chán nản lắm đó.”
“Ừm. Kiểu kiểu vậy.”
Tôi cảm thấy mệt mỏi.
Tôi biết kiểu gì mình cũng sẽ lại cô đơn một mình nếu không đi cùng với họ, nhưng cuối cùng tôi vẫn chọn không đi theo họ.
Tôi biết bạn không thể đáng giá tình yêu theo cách khách quan, nhưng tôi không nghĩ tình cảm của mình dành cho cậu ấy kém cạnh hơn so với Hiina hay Himeji cả.
“Chị Shizuuuu… Thôi nào, ăn một miếng khoai tây chiên và vui lên đi.”
ManaMana ngồi xuống cạnh tôi và đưa tôi hộp khoai tây chiên của nhỏ. Vị mặn của miếng khoai tây giòn tan làm tôi gợi nhớ đến bát súp miso trong mùa đông.
“Tớ nghĩ mình cũng sẽ ngồi xem pháo hoa ở đây,” ManaMana nói trước khi ăn ba miếng khoai cùng một lúc.
Bạn bè của em ấy rời đi chỗ khác. Em ấy vẫy tay chào tạm biệt họ.
“Em chắc chứ?”
“Vâng, chị đừng lo.” Em ấy cười khúc khích.
*Ryou Takamori.*
Tình huống này gợi nhớ cho tôi về hồi đó.
Bọn tôi cũng đã đến lễ hội mùa hè cùng với bọn trẻ con ở trong xóm, và Himeji cùng tôi đã bị tách khỏi nhóm.
Cô ấy nói mình biết địa điểm đẹp và kéo tôi đi xuyên qua đám đông ở trên đại lộ.
“…”
Tôi không nhớ hồi đó bọn tôi đã nói gì với nhau, nhưng tôi nhớ rõ đấy lại là địa điểm rất đẹp để ngắm pháo hoa.
Tôi nghĩ đó là hôm cuối cùng tôi mặc yukata.
Đây không phải là quảng trường để ngắm pháo hoa. Chỗ này có chút cao hơn, giúp bọn tôi dễ dàng tìm kiếm những người bạn còn lại, nhưng lại không nhận ra chỗ này quá tối để nhận diện được ai đó từ đây. Và trong lúc bọn tôi đang tìm kiếm họ thì pháo hoa đã được bắn.
Tôi nhớ tất cả tiếng ồn của lễ hội đã nhỏ dần ở phía xa.
Bọn tôi đã đến lối vào ở một ngọn núi nhỏ và bước lên vài bậc thang dẫn lên trên.
“Đi bộ với đôi guốc này không hề dễ dàng tí nào nhỉ?” Himeji cười gượng gạo.
Tôi vẫn khoác tay cô ấy vì trông cổ thực sự có thể mất thăng bằng bất cứ lúc nào.
Bọn tôi đã leo tới đỉnh và thấy một con đường mòn ở đó. Trên đó còn có một căn vọng lâu và một băng ghế để ngồi nghỉ giữa chừng. Và cùng với một cái thùng rác bị rỉ đầy ắp.
Tôi có cảm giác như hồi đó bọn tôi đã leo lên đây dễ dàng hơn hẳn, và giờ thì tôi thấy có chút hụt hơi rồi.
Ánh đèn của những gian hàng trong lễ hội nhỏ dần và những ngôi sao trên trời thì trông càng gần hơn.
“Thế còn Fushimi và Torigue thì sao?”
“Tớ đã bảo với họ rồi.”
Ồ. Mình đoán họ sẽ sớm đến đây thôi.
Himeji ngồi xuống băng ghế và vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh.
Tôi ngồi xuống, và tiết mục pháo hoa đã bắt đầu.
Một bông hoa nở rộ trên bầu trời đêm, để lại một vệt khói trước khi tan dần.
Chúng tôi nhìn chằm chằm vào pháo hoa trong im lặng.
“Tớ ngạc nhiên vì cậu vẫn nhớ dấu tay đó đấy.”
“Cái này đúng chứ?” Tôi làm dấu tay đó thêm lần nữa.
Cô ấy gật đầu.
“Tớ đã quên nó, nhưng sau khi thấy cậu làm thế ở buổi biểu diễn thì tớ đã nhớ lại tất cả.”
“Vậy là cậu đã nhận được lời nhắn của tớ rồi.”
“Tớ không chắc như vậy có được tính không…”
Câu trả lời chính thức của Aika là dấu tay đó không hề có ý nghĩa gì cả, nhưng buổi biểu diễn nào cô ấy cũng sử dụng nó hết.
“Tớ không hề quên cậu.”
Cô ấy đã tạo ra dấu tay đó trước khi rời đi, mang ý nghĩa phù hợp.
“Tớ thậm chí còn ấn tượng hơn khi cậu vẫn còn nhớ ý nghĩa của nó đấy.”
“Việc đó ấn tượng đến thế sao?”
“Cậu không cảm thấy mọi chuyện ở đây như được số phận sắp đặt sao?” Cô ấy nói với biểu cảm dịu dàng.
“…Số phận sao?”
Cậu ấy bị sao vậy nhỉ?
Rõ ràng là tôi đang hoang mang. Cô ấy cười đáp lại.
“Đó là một câu nói hài hước đấy.”
“Hở?”
“Thi thoảng tớ đã nói như vậy khi còn làm idol, nhưng không ai thích nó cả.” Cô ấy cười khúc khích.
Có lẽ người hâm mộ không thích nó… Nhưng tớ chắc chắn là trong thời khắc đó cậu đã khiến tớ phải chú ý đấy.
“Dù sao tớ cũng có nửa phần nghiêm túc đó. Tớ không hề biết cậu đang học ở trường cao trung này đấy. Tớ đã rất tò mò khi thấy đồng phục của cậu khi hai đứa gặp nhau ở ga tàu đấy. Tớ mừng vì cậu đã nhận được lời nhắn tớ đã gửi đi gửi lại.”
“Số phận à?”
Câu từ đó khiến tôi gợi nhớ về Shinohara, và chuyện này thậm chí còn khiến tôi khó nhịn cười hơn.
Bọn tôi ngồi ngắm pháo hoa, đôi lúc trong im lặng và đôi lúc trò chuyện về vài thứ. Bọn tôi nói chuyện về bộ phim, về Mr. Matsuda, và về những người bạn chung.
“À, phải rồi,” cô ấy nói sau khi nhớ về điều gì đó.
Và rồi cô ấy véo má tôi.
“S-Sao vậy?”
“Cậu đã nói gì với Hina lúc cả bọn đi biển chơi vậy?”
“Ở biển? Với Fushimi à?”
“Có một khắc hai người cậu đã ở riêng với nhau đúng chứ?” Cô ấy kéo mặt tôi sát lại gần. “Rõ ràng là Hina đã tỏ ra rất vui khi quay về, vậy thì cậu đã làm gì?”
“Cậu ấy có vui à?”
“Tớ không biết ngoài tớ ra thì còn có ai nhận ra không.” Cô ấy thở dài và bỏ qua chủ đề đó. “Được rồi, việc cậu tỏ ra chậm hiểu và hay quên cũng chẳng có gì mới mẻ cả… Lần này tớ tha cho cậu đấy.”
“Cậu là sếp của tớ đấy à?”
“Đúng thế. Tớ là cấp trên của cậu. Ít nhất thì… tớ xứng đáng được đối xử tốt hơn sau khi thói hay quên của cậu đã làm tổn thương tớ đến nhường nào.”
Cô ấy bĩu môi và nhìn đi chỗ khác.
“Cậu có nhớ bọn mình đã từng đến đây rồi không?”
“Ừm. Dù chỉ khi đến đây và nhìn quang cảnh xung quanh thì tớ mới nhớ ra.” Tôi tiếp tục liệt kê những gì tôi nhớ. “Bọn mình đã bị lạc và đi đến đây. Hai đứa từ bỏ việc hội nhập với những người khác và ngắm pháo hoa từ chỗ này.
“Ừm, đúng thế. Còn gì nữa không?”
Tôi không còn nhớ gì nữa cả.
“Đó là tất cả những gì tớ nhớ cho đến lúc này… Xin lỗi.”
Tôi chân thành xin lỗi, và may thay, cô ấy không hề thở dài hay véo má tôi.
Thay vào đó, cô ấy đã cởi đôi guốc gỗ ra và đặt cả hai chân lên trên băng ghế, tựa đầu lên đầu gối trong lúc nhìn thẳng vào tôi.
“Tớ đã cầu hôn cậu đó.”
“…Gì cơ?”
“Tớ đã hỏi cậu cưới tớ đó.”
Mình… nghĩ mình nhớ về chuyện đó…
“Tớ vẫn còn nhớ nó rõ như mới xảy ra vào ngày hôm qua, nhưng cậu thì… Trời…”
“Tớ xin lỗi.”
Tôi không thể làm gì khác ngoài xin lỗi cả.
Chờ đã. Chẳng phải mình cũng đã hứa điều tương tự với Fushimi sao?
“Nhân tiện thì cậu đã đồng ý đó.” Himeji nắm lấy tay áo tôi. “Và giờ bọn mình lại có mặt ở đây, sau mấy năm trời, cùng một địa điểm, cùng ngắm pháo hoa như khi đó… Và tớ cũng đã đủ tuổi rồi. Dù chỉ là một chút nhưng cậu không nghĩ số phận đã sắp đặt như vậy sao?”
Pháo hoa làm sáng bừng khuôn mặt của Himeji. Tôi bị cuốn hút bởi màu đỏ, xanh lam, trắng và xanh lục được phản chiếu trong ánh mắt của cô ấy.
Hai má cô ấy ửng đỏ ngay khi nắm lấy tay tôi. Tôi liếc nhìn thì thấy cổ vẫn đang ngước lên nhìn pháo hoa trên trời.
Boom… Bang… Boom…
Pháo hoa đã hết được một lúc, và rồi cô ấy nắm chặt tay tôi.
“Tớ cho phép cậu được hôn tớ đấy. Vậy nên hãy trao cho tớ khi buổi hòa nhạc diễn ra tốt đẹp nhé.”
“Hở?”
“Tớ đang cho cậu quyền làm vậy đấy.”
Thế còn điều tớ muốn thì sao?
ôi không biết nên đáp lại như nào, và càng ngày khuôn mặt của cô ấy càng đỏ hơn.
“T-Thực ra thì… quên chuyện đó đi.”
“Hở?”
“D-Dù sao thì!” Cô ấy to tiếng để thay đổi chủ đề. “Điều tớ muốn nói là hãy cổ vũ cho tớ nhé. Tớ đang nỗ lực hết sức với công việc này đấy.” Cô ấy nói nhanh trong lúc vùi mặt vào trong tay.
Pháo hoa đã dừng bắn. Những hình ảnh ban nãy vẫn còn in sâu vào mắt tôi dù cho giờ chỉ còn khói sót lại trên bầu trời.
Tôi tò mờ không biết liệu nó đã thực sự kết thúc hay chưa. Tôi nhìn vào tờ rơi và thấy ở đó có ghi giữa các đợt pháo hoa có khoảng nghỉ tầm 15 phút.
“Giờ có lẽ Fushimi đã quay lại rồi. Hãy trở lại địa điểm tổ chức đi.”
“Được.”
Himeji lại nắm tay tôi. Có cảm giác như bọn tôi đang quay lời thời thơ ấu vậy.
“Hãy cứ giữ nguyên như này để tránh việc cậu bị lạc nhé.”
“Vậy giờ tớ là người bị lạc sao?”
Himeji lường trước được câu trả lời của tôi và cười khúc khích.
“Năm sau hãy quay lại đây xem pháo hoa tiếp nhé.”
“Lễ hội vẫn chưa kết thúc mà.”
“Đúng thế nhỉ,” cô ấy ngân nga.
Mặc dù nửa sau của buổi bắn pháo hoa cũng chẳng có gì khác biệt. Giờ mọi thứ cũng không còn hào hứng nữa rồi.
Chúng tôi đi bộ xuống dưới đồi, và gặp Fushimi trên đường quay lại.
Nhỏ cũng đang không ở một mình. Có hai gã đàn ông đang bắt chuyện với nhỏ.
“Ryou, c-cậu có nghĩ hai người họ đang tán tỉnh cậu ấy không?”
“C-Cậu nghĩ vậy à?”
“Tớ nghĩ vậy. Cậu ấy đã trưng ra bộ mặt dành cho công chúng rồi kìa.”
Tôi nhớ chuyện này cũng đã từng xảy ra trong chuyến đi thực tế. Lúc tôi đã can thiệp vào ngang việc nhỏ bị một chàng trai khác tán tỉnh.
“Tớ không nghĩ pháo hoa là buổi trình diễn duy nhất mà hai tên kia nhắm đến.”
“Làm ơn đừng có nói thô lỗ như vậy chứ,” tôi nói.
Tôi đã từng nghe một chàng trai nổi tiếng kể về việc anh ta cũng đã từng làm điều tương tự. Rõ ràng là họ sẽ đưa những cô nàng đến phía sau đều thờ hoặc ven sông.
Tôi hít một hơi thật sâu và bước đến chỗ Fushimi.
“Fushi-Fushimi. Xin lỗi vì đã để cậu đợi.”
Mình làm hỏng rồi.
“A, Ryou. Cậu đã ở đâu thế.”
Trông nhỏ vẫn như mọi ngày. Không đặc biệt lo lắng hay hoảng sợ cả.
“A, Fushimi à, đó có phải là bạn trai của em không?” Gã đàn ông đeo kính lên tiếng. Trông anh ta tầm bốn mươi tuổi.
Fushimi co rúm người lại và đỏ bừng mặt.
“K-Kiểu kiểu vậy.”
Có phải không? Chẳng phải giống với bạn thuở nhỏ hơn hay sao?
“Xin cậu đấy, Takashiro. Biết đâu họ vẫn chưa đến mức đó thì sao?” Gã đàn ông béo lên tiếng nói giúp.
“A, anh đã làm hỏng mất rồi nhỉ. Xin lỗi nhé, mấy lão già đây hay đưa ra thẳng kết luận khi thấy mấy cặp đôi trẻ như mấy đứa lắm.”
Gã đàn ông thời thượng, Takashiro, xin lỗi.
Tôi nghĩ Fushimi biết họ do anh ấy đã gọi thẳng tên nhỏ.
Và rồi tôi nhận ra Himeji đang không ở đây. Cô ấy đang quan sát từ đằng xa.
“Ryou, người đàn ông béo trong kia là thầy của tớ ở Học viện Sân Khấu Điện Ảnh – Mr. Hashimoto.”
Takashiro và Hashimoto à. Đã hiểu.
“Rất vui khi được gặp anh.” Tôi cúi đầu.
“Xin lỗi vì đã xen vào việc hai đứa tận hưởng lễ hội nhé, quý ngài bạn trai,” anh Takashiro lên tiếng.
“C-Cũng na ná vậy,” Fushimi đáp lại, không phủ nhận hay xác nhận chuyện này, thậm chí còn trở nên run rẩy và đỏ mặt hơn trước.
Nghĩ lại thì Mr. Matsuda cũng hỏi về mối quan hệ của tôi với Himeji. Có lẽ giờ mình nên xóa tan hiểm lầm này luôn.
“Em là Takamori. Bọn em không phải là một đôi ạ. Chỉ là bạn thuở nhỏ của nhau thôi.”
Nụ cười của Fushimi dần tan biến. Ánh mắt nhỏ trống rỗng như thể búp bê vậy.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Mr. Hashimoto đã nhanh chóng giải thích:
“Anh định giới thiệu Takashiro với em ấy. Không hẳn phải vào hôm nay nhưng anh nghe nói cậu ta đang ở gần đây nên đành tận dụng luôn lúc này.”
“Cậu cũng có thể cầm lấy một cái luôn nhé, quý ngài bạn trai.” Anh ấy đưa tôi tấm danh thiếp.
“Cảm ơn anh.”
Tôi nhìn qua nó. Souichirou Takashiro, đại diện của văn phòng Cast Stadium.
“Do em đã nhìn bọn anh một cách đầy nghi ngờ từ nãy đến giờ rồi.”
…Anh ấy nhận ra sao.
“Mr. Hashimoto đã kể về anh ấy với tớ. Anh ấy bảo đây là chủ tịch của một công ty quản lý người mẫu, diễn viên quần chúng và những người nổi tiếng khác,” Fushimi giải thích về văn phòng Cast Stadium, sau khi thấy tôi tỏ vẻ hoang mang.
Vậy là… một công ty môi giới người tài năng?
Lúc này tôi nhận ra bầu không khí quanh anh ấy có chút giống Mr. Matsuda. Cách anh ấy xuất hiện, tôi nên nói như nào nhỉ? Siêu phàm sao?
Dường như họ đã nói chuyện xong rồi, hoặc có lẽ họ chưa từng có ý định nói lâu – hai người họ rời đi và tiến về phía các gian hàng để mua vài cốc bia.
Himeji quay trở lại, và liếc nhìn về phía hai người kia vừa rời đi. Có lẽ cô ấy đã trốn đi ngay khi nhận ra họ là ai.
“Ô, Ai! Cậu đã ở đâu thế? Sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ vậy? Cả cậu nữa, Ryou.”
“Xin lỗi. Tớ để điện thoại ở chế độ im lặng nên không để ý.”
Không phải cậu nói là đã liên lạc với họ rồi sao? Cậu chưa từng nói gì với họ về chỗ bọn mình ở à?
“Điện thoại tớ sập rồi. Xin lỗi cậu.”
“Haizz.” Nhỏ rên rỉ.
Fushimi nhận được tin nhắn của Mana nói rằng con bé đang ở cùng với Torigue, vậy nên chúng tôi đã tới chỗ gặp mặt với họ.
Cả năm người chúng tôi cùng nhau thưởng thức phần còn lại của màn pháo hoa từ phía vệ đường.