Vào buổi sáng hôm sau, một giáo viên tên Reuba đến cùng với một bác sĩ và đánh thức cậu dậy.
Và như những gì đã tính toán từ trước, Jungjin nói rằng ngoài tên ra thì cậu không nhớ bất cứ thứ gì.
Người bác sĩ có bộ ria mép đặt ống nghe lên cổ rồi tiến hành kiểm tra tổng quát Jungjin .
Tất nhiên là không có gì bất thường. Vậy nên bác sĩ đã chuẩn đoán rằng cậu chỉ bị rơi xuống nước và cú sốc ở sông đã dẫn đến tình trạng mất trí.
'Trong một triệu khả năng, mình sợ rằng ông ấy sẽ kiểm tra được cái gì đó và khiến mọi thứ trở nên rắc rối hơn. Nhưng thật nhẹ nhõm khi mọi thứ vẫn đúng kế hoạch.'
Jungjin , người đang cố kìm chế không cười toáng lên, đang trò chuyện cùng với Reuba.
Người phụ nữ trung niên với vẻ ngoài ấm áp cảm thất tiếc cho vụ tai nạn của Kleio. Bà nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy guộc của cậu và liên tục hỏi cậu về vụ té sông.
Chỉ sau khi nghe cùng một câu hỏi tới 3 lần, Jungjin mới nhận ra.
'Đây là một người rất nhạy bén với những gì đang diễn ra.'
Cậu cũng có cảm giác rằng, có thể là Kleio Asel đang cố gắng tự tử.
Cuối cùng thì nỗ lực thuyết phục của bà ấy có vẻ đã thành công. Bời vì người ở đây không phải là Kleio mà là Kim Jungjin.
"Cô đã liên hệ với Nam tước Asel ở Kolpos, nhưng không có câu trả lời."
"Em hiểu rồi."
"Đừng quá lo lắng. Có lẽ cha của em quá bận rộn với việc kinh doanh vì lượng hàng hóa ngày càng nhiều. Cha của em là thương nhân số một ở Albion mà, hẳn ông có rất nhiều việc quan trọng. Em cũng biết là ông sẽ không bao giờ bỏ rơi em mà, đúng không?"
"Vâng, em biết."
Dù Jungjin vẫn đang rất buồn ngủ, nhưng bừng tỉnh khi tai cậu nghe được một thông tin cực kỳ quan trọng.
Nam tước Asel, thương nhân số một đất nước.
Một số thông tin về Nam tước Asher hiện lên trong đầu cậu. Ông là một người cực kỳ giàu có, dù chỉ là quý tộc cấp thấp.
'Thật là một phát hiện thú vị.'
Cậu đoán rằng cậu bé này vào trường này nhờ vào yếu tố tài chính cực kỳ giàu có trong nhóm bộ ba 'tài năng, gia phả và tài chính'.
Jungjin đang cố gắng kéo cái miệng đang dần cong lên xuống. Nhìn khuôn mặt của cậu, vì một lý do nào đó mà Ryuba có biểu cảm u ám.
"Thư ký của cha em đã nói rằng đã chuyển tiền trợ cấp tuần này rồi. Em có thể tới ngân hàng để kiểm tra."
'Mình không tin được là ông ta chỉ gửi tiền đến sau khi nghe tin đứa con tự tử.'
Nếu Jungjin không hề biết gì về Nam tước Asel thì cậu sẽ ngay lập tức nhận số tiền mà không thắc mắc gì thêm.
'Chắc hẳn Kleio Asel thật sẽ cảm thấy rất buồn.'
Dù cho có là một nhân vật bên lề và chết đi mà không hề để lại một cái tên, thì họ vẫn có cuộc sống, niềm vui và nỗi buồn như các nhân vật chính. Chỉ là do nó không hề được đề cập tới mà thôi.
'Nếu giờ mà mình biến mất khỏi thế giới này, chắc cũng sẽ không ai biết đến và đau buồn, cũng như lúc mà Kleio biến mất vậy.'
Trong câu truyện chỉ toàn đề cập đến cuộc sống tốt đẹp của các nhân vật trong đó, trong khi bên lề là những cuộc đời bất hạnh mà không bất kỳ ai biết.
Jungjin lắc đầu để rủ bỏ những suy nghĩ bi quan.
'Tất nhiên là có gửi tiền vẫn là hơn không. Mình không nên làm nghiêm trọng hóa vẫn đề. Bây giờ mình là Kleio. Kleio Asel. Hãy cố giữ vững tinh thần lạc quan dù cho có là một đứa con bị bỏ rơi của một gia đình giàu có.'
Cậu tưởng tượng cảnh cha Kleio đang ngồi trong tòa dinh thự to lớn cùng một ly rượu vang đắt tiền, nhìn xuống thằng con đang than vãn "Tại sao cha lại không quan tâm đến con."
Bỏ qua những suy nghĩ vớ vẫn. Bây giờ điều cậu cần là kiểm tra xem trong tài khoản hiện tại của cậu có bao nhiêu tiền.
"Em có thể xuất viện khi nào cơ thể em khá hơn. Cô sẽ nói với bạn cùng phòng của em, Nebo, nên cậu ấy có thể sẽ đến thăm em vào ngày mai hoặc ngày kia. Em đã bị bệnh 5 ngày rồi, vậy nên hãy nghỉ ngơi đi. Cô sẽ mang đồ ăn lên cho em khaongr thời gian này."
"Em cám ơn cô."
"Ồ. Đây là lần đầu tiên em nhìn thẳng vào mắt cô mà trả lời đấy."
Sau khi Reuba vừa rời khỏi phòng, Kleio tặc lưỡi vì những gì bà ấy nói.
'Tên nhóc này trầm cảm đến mức nào vậy chứ. Nó thậm chí còn chưa từng nhìn thẳng vào mắt một người đối xử tốt với nó đến vậy sao?'
~~~~~
Cậu tiếp tục ngủ như thể bù đắp cho suốt 10 năm. Làm sao mà trong 10 năm đó cậu có thể ngủ ngon khi phải nhớ đến các khoản nợ, tiền thuê nhà, tiền thuế và vân vân.
Và khi cậu tỉnh dậy lần nữa đã quá giữa trưa.
Kleio lại tiếp tục ngủ cho đến khi người phục vụ đem bữa ăn đến và thay ga trải giường cho cậu.
Cậu cảm thấy khá khó xử vì những việc như thế này cũng phải để người khác làm hộ. Cậu đợi cho đến khi người phục vụ hoàn thành việc dọn dẹp và rời đi thì cậu mới đụng tới bữa ăn sáng muộn của mình.
Thật thoải mái!
Thật tuyệt vời!
Chưa bao giờ cậu trải nghiệm một thứ gì xa xỉ như thế này trong suốt kiếp trước.
'Ngôi trường này, nó còn tốt hơn ở khách sạn nhiều."
Khi ở thế giới trước, cuộc sống của cậu gắng liền với câu 'tôi muốn chết'. Tuy nhiên, khi mà các nhên viên ở Hàn Quốc nói câu 'tôi muốn chết' nghĩa là họ chỉ muốn nghỉ việc và ăn chơi xả láng.
Theo những gì cậu đã đọc trong tiểu thuyết thì chỉ có một vấn đề khi cậu trở thành học sinh ở đây: Quy định bắt buộc nghĩa vụ quân sự sau khi tốt nghiệp.
Tất nhiên, cách giải quyết vấn đề cũng rất đơn giản. Chỉ cần không tốt nghiệp là được.
'Học giỏi thì rất khó, nhưng học ngu thì không.'
Sau khi bỏ quả nho xanh cuối cùng vào miệng, Kleio rời phòng, để lại trong phòng một cái khay rỗng.
Phòng ký túc xá gồm 1 lối vào và 2 phòng ngủ nằm đối diện nhau.
Có thể nhìn trực tiếp quang cảnh khuôn viên trường học được bao bọc bởi một khu rừng rậm từ cửa sổ phòng ngủ. Phòng khách và phòng tắm đều nằm ở cuối hành lang và hướng ra sông.
Kleio nhìn về phía phòng ngủ có gắn bảng tên 'Nebo Yarbi'.
'Mình được nói rằng Nebo sẽ tới kiểm tra mình, vậy nên mình đoán Nebo có trách nhiệm chăm sóc cho mình.'
Nếu nhìn vào đồng hồ, có lẽ Nebo đã đến lớp vì Kleio không nhìn thấy cậu ta đâu.
Vì chỉ có mỗi mình cậu ở trong phòng, nên cậu thoải mái sử dụng phòng tắm. Cậu ca hát trong khi ngâm mình trong bồn tắm.
Điểm này thì cậu cảm thấy biết ơn đối với tác giả.
'Ở đây có cả hệ thống cấp nước và xử lý chất thải. Thật tuyệt làm sao. Hên là mình không xuyên vào mấy cuốn tiểu thuyết trung cổ và phải chịu cảnh không giường chiếu để ngủ. Có khi dù là lãnh chúa thì mình vẫn phải ngủ cùng heo với ngựa.'
Sau khi ngâm mình trong bồn nước nóng, cậu tận hưởng cảm giác thoải mái sau khi tắm và lắc đầu cho khô tóc. Vì mái tóc rối của cậu có chải thế nào cũng không được, nên cậu quyết định từ bỏ và để nguyên cái đầu như thế.
Nhìn vào gương của nhà tắm, cậu vẫn cảm thấy chưa quen với khuôn mặt này dù đã thấy nó nhiều lần.
Một khuôn mặt nhợt nhạt, vô hồn như của một người bệnh dù mới tắm xong. Mái tóc màu nâu nhạt càng làm cho cậu trông càng yếu đuối hơn.
Chiếc áo choàng tắm cậu mặc to quá cỡ chỉ để lộ mỗi các ngón tay.
'Mình nghe nói cha mình là một gã giàu có, vậy mà cơ thể này còn không được ăn uống đầy đủ?'
Cậu cau mày để nhìn rõ hơn bản thân trong gương. Đôi mắt rũ xuống và cặp lông mi mềm mại, khiến cậu trông không có vẻ như một tên yếu đuối.
'Đây đúng chuẩn ngoại hình của một tên yếu đuối. Liệu Kleio có thường bị mấy đứa cùng tuổi trêu chọc?'
Cậu có thể cảm nhận được Kleio là một người bi quan. Đúng là những kiểu như vậy sẽ dễ dàng trở thành con mồi cho những kẻ bắt nạt.
'Chà, bỏ chuyện đó qua một bên. Dù sao thì cuộc sống học đường này cũng sớm kết thúc thôi.'
Không phải cậu được nghỉ 1 tuần sao? Là một học sinh ngoan ngoãn thì nên vui chơi, ăn uống và nghỉ ngơi ngay khi có cơ hội.
Cậu bước ra khỏi phòng tắm, nhìn về sông Tempus từ cửa sổ. Nhưng Jungjin , một người không thích nước, hơi chùn bước, nhưng khung cảnh kỳ lạ cứ lại thu hút cậu đến bang công.
Những tảng đá granit tráng lệ trên sông sắp xếp lại thành một khung cảnh tuyệt đẹp như một bức tranh.
'Trước đây mình chưa từng đi du lịch nước ngoài, nên mình có thể coi đây như một chuyến đi nước ngoài.'
Có 8 cây cầu nối giữa bờ đông và bờ tây của sông Tempus. Những cây cầu rộng đến độ có cả đường cho tàu điện và đường cho xe ngựa.
Thế giới trong tiểu thuyết này vào khoảng những năm cuối của thế kỉ 19. Vào thời này, vẫn chưa có máy bay hay vũ khí nhiệt hạch. Nhưng vẫn có tàu điện và máy điện báo tồn tại. Một thế giới mà có cả vua và thủ tướng , phép thuật và khoa học cùng tồn tại.
Khi Jungjin đang đối chiếu khung cảnh xung quanh với nội dung của cuốn tiểu thuyết, chận cậu bị một thứ gì đó mệm mại cọ vào, cảm giác giống như lông của động vật. Lưng cậu chợt nổi da gà.
"Ồ. Bất ngờ thật."
Dưới chân cậu là một con mèo siêu to khổng lồ như thể nó là động vật sống trong núi.
Con mèo có bộ lông đen mượt kêu gừ gừ như thể muốn gì đó.
"Sao con mèo lại to như thế này?"
Chỉ có phần lông trên miệng, chân trái và bụng của con mèo có màu trắng, Vì vậy trông như thể nó dính sữa hay thứ gì tương tự.
Đôi nhãn cầu đen bóng cùng với cái miệng trắng buốt trông nó cực kỳ đáng yêu. Nhưng biểu cảm của nó có vẻ hơi khó chịu.
"Meooo~"
Cuộc biểu tình của con mèo vẫn tiếp tục, nên Kleio cuối xuống để giao tiếp với nó.
"Điều gì khiến mày buồn bực vậy?"
"Meoo~."
"Làm sao mà mình có thể hiểu được một con mèo nói gì cơ chứ."
Khoảng khắc Kleio tự lẩm nhẩm với bản thân, 'Lời hứa' trong tay trái của cậu phát ra ánh sáng.
[-Kích hoạt chức năng cơ bản của 'Lời hứa'.]
Vào lúc này, những tiếng mèo kêu được phiên dịch thành tiếng người.
"Ăn."
“?!”
"Cho ta ăn."
"Cái... Mèo trong thế giới này có thể nói?"
Nghe được những lời kinh ngạc của Kleio, con mèo dùng chân trước đập vào má cậu. Kleio, người đang để đầu ngang với con mèo, bị táng nghiêng sang một bên.
"Sao con mèo này lại mạnh đến vậy?"
Dù không bị xước, nhưng cậu lại cảm nhận được một sức mạnh đáng kinh ngạc từ cái bàn chân mềm như bông đó.
"Thật ngu ngốc! Sao mà ngươi dám đối xử với người cao quý như trẫm như thế? Dù ngoài kia có cả tá thứ trông giống như ta, nhưng chỉ có mình ta có trí tuệ đứng trên tất cả."
(Streetcar)