Trans: Mình chả biết phải để xưng hô với con mèo ra sao.
Ai mà có ý kiến hay hơn thì cứ bình luận để mình sửa
__________________________________________
Kleio né con mèo và chạy thẳng vào phòng ngủ.
'Mình phải mặc quần áo vào trước đã.'
Có 2 bộ quần áo được treo kế nhau trên kệ. Trông chúng như đồng phục của trường. gồm một áo sơ mi trắng cùng với áo vest xám, bên cạnh là áo khoác đen với viền dài.
Bùm-bùm-xẹt-bốp...
Cậu chưa cài hết áo mà phải mở của phòng vì con mèo liên tục đập của ở bên ngoài.
"Này tên kia, sao lại chạy trốn? Không phải ta chỉ kêu dâng đồ ăn lên thôi hả?"
Cơ thể ốm yếu của Kleio ngã ra sàn khi phải đón lấy cú nhảy của con mèo.
"...Mày nói tiếng người khá tốt đấy."
"Meow~"
Con mèo quấn lấy người Kleio, cậu đã cố gắng đẩy con mèo, nhưng cậu không thể làm được và đành từ bỏ.
"Đây là thế giới có kiếm và phép thuật, vậy nên một con mèo biết nói chắc cũng không có gì lạ."
Kleio đang bị một con mèo mềm mại, dễ thương và chết tiệt dùng một chân đè lên ngực.
"Uhh. Được rồi, tao sẽ cho mày ăn. Nhưng thay vào đó thì mày phải trả lời một vài câu hỏi của tao."
"Một tên học sinh ngu ngốc đang cố sử dụng cái đầu của mình sao? Cứ dọn cơm cho ta như bình thường là được."
Con mèo nhanh chóng nhảy khỏi người Kleio rồi uốn éo một chút.
"Vậy tao là một học sinh ngu ngốc?"
"Vậy người phiền lòng về việc này? Với tư cách một con mèo, ta biết rằng cha người đã đổ một đống tiền chỉ để đưa người vào đây."
'Ồ, mình biết là cha mình có rất nhiều tiền, nhưng có vẻ ông không như những gì mình nghĩ.'
Cậu cảm thấy vui về việc này.
"Thưa ngài mèo thông minh và tài giỏi, hãy cho bề tôi ngu ngốc này được hỏi vài điều."
"Đúng là ta rất thông minh. Vậy câu hỏi nào mà ngươi muốn biết câu trả lời tới mức bỏ đói ta như hôm nay? Meo~"
"Vây, ngày nào tao cũng cho mày ăn à?"
Con mèo lườm Kleio, người vẫn đang nằm trên sàn. Đôi mắt nó nheo lại đầy sự cảnh giác.
Trong đôi mắt đen của nó xuất hiện ánh sáng vàng, bỗng con mèo bật lên bằng hai chân sau.
"Người không phải là Kleio Asel."
'Con mèo này nhạy bén thật.'
Kleio ngồi dậy va nhìn con mèo.
"Ngươi là ai?"
"Người sẽ cho mày ăn."
"Tất nhiên là nhà ngươi phải cho ta ăn!"
"Rồi, rồi. Tao sẽ cho mày ăn. Nhưng tại sao mày lại nói tao không phải là Kleio? Liệu những người khác hoặc những con mèo khác cũng sẽ nhận thấy điều này?"
Lần này chỉ là một con mèo, nhưng sẽ rất phiền phức nếu một người nào đó phát hiện ra Kleio không phải là 'Kleio'.
Cậu chỉ muốn ở trong thân xác này và ăn chơi đã đời với số tiền kết xù của cha cậu. Cậu không hề muốn dính líu gì đến các sự kiện trong truyện hay các nhân vật chính.
"Ta có con mắt của sự thật, thứ có thể nhìn thấy bản chất của mọi thứ trước khi thế giới bị chia thành chín thế giới khác nhau. Không gì có thể qua mắt được con mèo cao quý này."
Kleio khen con mèo với biểu cảm nữa vời.
"Tuyệt vời, không thể tin được. Vậy mày là người duy nhất biết được việc này, đúng không?"
"Tất nhiên."
'Thật nhẹ nhõm.'
Nhưng không, cậu cảm thấy hơi trống rỗng khi thứ duy nhất đến thăm Kleio là một con mèo. Dù cậu đã bị rơi xuống nước và xém chết, nhưng đã nữa ngày trôi qua mà không có bất kỳ người bạn nào tới thăm cậu.
"Bên cạnh đó, đồ ăn. Meo~"
"Mày biết không, mày trông dễ thương hơn khi mày không nói chuyện đấy."
Một lần nữa, một 'cú đấm ' khác của con mèo hướng thẳng về phía mặt của Kleio .
"Tên khốn này."
Kleio hỏi trong khi vừa né cú đấm của con mèo.
"Này mèo, tên của mày là gì?"
"Tại sao ta phải nói cho ngươi?"
"Tao đoán là mày vẫn chưa có tên?"
"Chỉ là do không ai dám đặt tên cho một cá thể cao quý."
"Vậy là mày thật sự chưa có tên?"
"Con người sao có thể đặt tên cho con mèo cao quý này được chứ."
Con mèo đứng lên bằng hai chân sau và hướng thẳng vào người trước mặt nó, Bây giờ trông nó như một loài vật to lớn cùng với vẻ ngoài màu đen.
'Mình chợt nhớ đến một cái tên.'
"Này mèo, từ giờ tao sẽ gọi mày là Behemoth. Sao nào, cái tên ngầu chứ?"
"Sao người dám đặt cho ta một cái tên tệ đến thế!"
"Thật tuyệt vời, thưa ngài Moth, có vẻ như ngài thích cái tên này."
"Ai cơ?"
"Moth."
"Meoo~."
"Moth."
Behemoth vừa đứng xuống bằng 4 chân. Trông có vẻ như nó khá thích cái tên mà Kleio đặt cho nó, nhưng nó giả vờ như nó không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận cái tên đó.
"Hmm. Ta sẽ chấp nhận cái tên này vì ngươi đã cầu xin. Từ giờ hãy gọi ta là 'ngài Moth cao quý'. Rõ chưa tên nhân loại thấp kém."
"Được rồi, vậy giờ tao sẽ hỏi mày vài thứ nhé, thưa 'Ngài Moth cao quý'. Tao đã mất hết tất cả ký ức vào hôm qua khi rơi xuống sông."
"Nhà ngươi không hề mất đi ký ức. Ngươi vừa là Kleio , nhưng cũng vừa không phải là Kleio ."
"Nhưng dù sao đi nữa, bây giờ thì tao cũng là Kleio Asel."
Con mèo khịt mũi.
"Nên bây giờ tao cần biết gì đó về bản thân bây giờ. Vậy xin hỏi 'Ngài Moth cao quý' có thể nào chỉ điểm cho tên thấp hèn này được không?"
Sau khi được tâng bốc đến đến nỗi cái mũi vểnh cao lên tận trên trời, con mèo bắt đầu trả lời. Rồi Behemoth bắt đầu tiết lộ cho cậu những thông tin cá nhân. Sau cùng thì con mèo này đã sống ở trường trong một thời gian dài nên nó biết rất nhiều thứ. Con mèo có khả năng quan sát tốt nhờ vào nhiều năm kinh nghiệm để... đánh giá những đối tượng từ các học sinh mới hàng năm và chọn những người trông dễ bị khuất phục nhất để cho nó ăn.
"Vậy ngài Moth, có vẻ trong mắt ngài, tôi có lẽ là tên yếu đuối và dễ dụ nhất trong các học sinh khóa này?"
"Thật tốt khi ngươi nhận ra vị trí của mình, nhưng ngươi biết không, tên Kleio 'thật' sẽ không đối xử bất cẩn với ta như ngươi đang làm."
"Rồi, rồi. tôi sẽ không làm phiền ngài Moth nữa, vậy nên cứ tiếp tục đi. Tôi muốn nghe thêm những ý kiến tuyệt vời nữa từ ngài Moth cao quý."
"Ahem. Banh tai ra mà nghe cho rõ. Ngươi từng là một tên không nhạy cảm với ether, đồng thời là một tên vô tích sự. Ngươi thường tự nhốt bản thân trong phòng và khóc mỗi ngày, vậy nên ngươi thậm chí không có đến một người bạn. Ngươi thậm chí còn không thể sài số tiền mà đáng lẽ ngươi có từ tên cha giàu nhất đất nước của ngươi. tks tks"
Có vẻ Kleio là một tồn tại không phù hợp với ngôi trường này theo nhiều nghĩa, một nơi mà hội tụ những học sinh xuất sắc và đầy tham vọng.
"Ta cũng đã xem kỳ kiểm tra của ngươi. Khả năng cảm nhận ether của ngươi thấp đến mức ngươi thậm chí không thể tạo ra được một quả cầu sáng đàng hoàng. Trong số những học sinh chung khóa thì ngươi là tên tệ nhất."
"Mày nói là ether..."
Kleio lục lại ký ức về bản thảo tiểu thuyết mà cậu đọc bằng cách sử dụng 'Ký ức'.
Thế giới này có một loại năng lượng được gọi là 'ether'. Chỉ những người có thể cảm nhận được ether mới có khả năng sử dụng loại năng lượng này.
Các kiếm sĩ và pháp sư có thể tăng khả năng hấp thụ và sử dụng ether của bản thân thông qua tập luyện.
Kiếm sĩ bao phủ cơ thể hoặc vũ khí bằng ether mà họ hấp thụ được, và pháp sư thì đẩy ether mà họ hấp thụ ra ngoài cơ thể và sau đó sử dụng nó bằng cách kết hợp với các câu niệm chú.
Nơi đã nuôi dưỡng ra những kiếm sĩ và pháp sư nổi tiếng nhất lục địa Dernier chính là Trường Đại học Quốc phòng Thủ đô Hoàng gia ở Lundane.
'Hoàng tử Arthur đã có thể hoàn toàn bao phủ toàn bộ thanh kiếm bằng ether từ trước khi nhập học, nhưng cậu ấy đã cố ý che giấu sức mạnh và nhập học với vị trí chót bảng."
Nhưng theo tình hình hiện tại thì có vẻ như Kleio Asel thậm chí còn giữ vị trí thấp hơn cả Arthur.
"Chà, tôi có tiền mà. Dù cho năng lực của tôi có yếu kém một chút thì chắc cũng không sao. Tôi sẽ cứ sống hết phần đời còn lại như một kẻ đơn độc."
Ngay cả khi là một người bị tẩy chay, có vẻ không hề có một băng nhóm đầu gấu nào đó sẽ gọi cậu ra và tẩn cậu chỉ để trấn lột tiền. Nó đơn giản chỉ là cậu bơ tôi, tôi bơ cậu.
'Mình đã 32 tuổi rồi, nên trông mấy đứa thiếu niên hành xử trẻ trâu sẽ khiến mình ngứa ngáy trong lòng.'
"Hmm.Nhưng khả năng cảm nhận ether của ngươi tăng đột biến chỉ sau một ngày."
"Huh?"
"Bây giờ ngươi không cần phải khóc lóc đến tận lúc thiếp đi vì không thể theo kịp mấy đứa bạn cùng lớp nữa."
"Huh?"
Con mèo dùng chân trước của nó đặt lên tay trái của Clayo.
"Ta cảm thấy một mức độ nhạy cảm ether cao đáng kinh ngạc từ bàn tay này dù nó không cầm bất cứ thứ gì. Cấp độ ether của ngươi cũng đã tăng lên 2. Ngươi có nhặt được hay ăn phải thứ gì khi rớt xuống sông vào ngày hôm qua không?"
Có vẻ con mèo với đôi mắt nhạy bén của nó không thể nhìn thấy cái nhẫn trên tay trái của cậu. Cái nhẫn màu bạc vẫn trông rất rõ ràng với Kleio.
'Lời hứa!'
"Ban đầu, thứ gọi là ether đến từ bên ngoài thế giới này... Nếu chỉ nói riêng về đọ nhạy cảm ether hiện tại thì ngươi đã là một cá thể chưa từng có trong cả thế kỷ rồi. Được rồi, ta hiểu rồi, đó là lý do mà ngươi có thể hiểu được những gì con mèo cao quý này nói."
Cậu chợt nghĩ tới một cái gì đó.
'Có phải là do [-Cung cấp cho người đeo khả năng cảm nhận ether vô hạn]. Nếu ether là một thứ đến từ bên ngoài thế giới này, liệu 'Lời hứa' có phải là mốt vật phẩm gian lận không?'
Đến đây, cậu nghĩ rằng đây không phải là bên trong tiểu thuyết mà chỉ là sự ảo tưởng của riêng cậu. Nghĩ về việc cậu có một hoàn cảnh tuyệt vời như là một đứa con trai của một gia đình siêu giàu, và tự nhiên có thể trở thành một người tài năng mà không cần bỏ ra bất kỳ nỗ lực nào.
"Mà cho dù ngươi có độ nhạy cảm ether cao hay không, nếu ngươi không thể sử dụng tiềm năng của mình thì cũng như không. Và cũng không có vẻ một tên yếu đuối như ngươi có thể trở thành kiếm sĩ được."
"Có lé mày nói đúng."
"Nhưng!"
"Có chuyện gì khác sao?"
"Tay phải. Đưa tay phải ra đây!"
Con mèo đưa ra mệnh lệnh với giọng điệu vững vàng khiến cậu ngay lập tức chìa tay phải ra mà chưa kịp nghĩ ngợi.
"Ha! Điều này cũng thật đáng kinh ngạc. Nhà ngươi có một 'kỹ năng độc nhất'! Đây có phải là phước lành của nữ thần?"
"Kỹ năng độc nhất?"
"Hiện diện của nó quá mờ nhạt nên ta không cảm nhận ngay được, nhưng cái vết trên tay phải của ngươi chính là 'Vết Thánh'. Nó thuộc loại nào?"
'Vết thánh...'
Tất nhiên là trong bản thảo cũng có những thứ như 'Kỹ năng độc nhất' và 'Vết thánh'. Các 'Kỹ năng độc nhất' chỉ có thể nhận được nhờ vào một cuộc gặp gỡ tình cờ với một nữ thần đã biến mất, và nó có thể sử dụng thông qua 'vết thánh'.
'Không phải 'kỹ năng độc nhất' là những thứ bá đạo như có thể lạo ra không gian con và bắn các kỹ năng tầm xa sao? Không biết mình có thể sử dụng kỹ năng nào từ cái dấu trông như bị vết sẹo mờ này?'
Kleio kiểm tra lại mu bàn tay của mình một lần nữa.
Một mình chữ nhật mờ rộng 2,5cm và dài 3cm.
Cậu không hiểu ý nghĩa của nó là gì.
"Tao không biết. Mày có thể cho tao biết nó là gì không, Moth?"
"Nếu ngay cả ngươi cũng không biết thì làm sao người khác có thể biết được! Ngài mèo đây rất thông minh, vậy nên ít nhất cũng có thể nhìn thấy tên của nó. Nó tên là 'thẩm quyền của biên tập viên'. Đây là lần đầu tiên ta thấy kỹ năng có cái tên đặc biệt như thế này. Nếu ngươi thắc mắc về nó thì có thể thử kích hoạt xem!"
"...Làm sao để kích hoạt nó?"
Con mèo nhìn Clayo như một kẻ thảm hại.
"Ta cần phải móm tận mồm cho ngươi những thứ cơ bảng như thế này sao? Meo~. Ta đã trả lời xong toàn bộ rồi. Bây giờ thì đem đồ ăn ra đây!"
Con mèo mất kiên nhẫn bắt đầu nhảy xung quanh.
Dù đây là một việc mà không cần gọi cho người khác. Nhưng con mèo làm ồn đến mức người phục vụ nghe thấy tiếng động và chạy đến.
Con mèo cuối cùng cũng đã lấy được gà luộc, đang nhai một cách hào hứng. Con mèo chúi mặt vào dĩa thức ăn với cái tai động đậy trông thật dễ thương.
'Không ngờ mình là một người có trí tưởng tượng phong phú đến vậy. Hoặc có thể là do cuộc sống quá khó khăn nên mình mới cố gắng nghĩ ra những thứ này...'
Không! Dù cho cậu ấy có cố suy nghĩ như thế nào, thì cậu vẫn không có khả năng nghĩ về những thứ như phép thuật hoặc vết thánh. Mọi thứ này đều là do sự sắp xếp của tác giả.
Cậu nhớ rằng tác giả từng nhắn rắng [ Nếu có dịp thì tôi mong được trả ơn anh vì đã giúp sửa chữa bản thảo.] dường như đang ám chỉ tình huống hiện tại.
'Cứ cho là mình bị lôi vào trong tiểu thuyết đi. Vậy tại sao lại cho một nhân vật qua đường những kỹ năng như vậy? Và 'Thẩm quyền của biên tập viên' là sao?'
Không hiểu sao cậu lại cảm thấy lo ngại về tương lai phía trước của mình.